Nại Hà

Chương 7: Ghen




Viễn Ninh mừng rỡ, hai mắt tỏa sáng cười nói: “Lạc Lạc à, chúng ta không gặp nhau cũng không sao tớ thật không luyến tiếc cậu, đúng rồi tốt nhất sau này mãi mãi đừng gặp nhau.”

Lạc Nguyên Kỳ tức giận.

Một quyển sách dày cộp hướng về phía trán của Viễn Ninh mà đánh xuống.

Viễn Ninh mở mắt hoảng sợ như vừa rồi cô mơ thấy một cơn ác mộng.

Ánh mắt của Lạc Nguyên Kỳ cùng quyển sách trong giấc mơ đằng đằng sát khí lao về phía cô giống như thanh kiếm của các vị đạo sĩ diệt trừ yêu quái khiến Viễn Ninh hốt hoảng tỉnh giậy.

Viễn Ninh dụi mắt nhìn xung quanh. May quá chưa vượt qua không gian để trở về quá khứ hay thời cổ đại đầy yêu quái, vẫn đang ở trong phòng của mình.

Cô nheo mắt nhìn đồng hồ, lờ mờ thấy kim đồng hồ chỉ vào số sáu. Thấy vẫn còn sớm Viễn Ninh nằm xuống giường chuẩn bị ngủ tiếp. Vừa mơ màng chìm vào giấc mộng thì tiếng chuông điện thoại vang lên khiến cô giật mình.

Viễn Ninh ai oán nhìn điện thoại, lẩm bẩm: “Mới 6h30 sáng mà đã người gọi điện thoại.”

Cô nhấc điện thoại nói với giọng ngái ngủ uể oải : “Alo”

“Cho cậu 5 phút chuẩn bị, 5 phút sau tớ qua đón cậu.”

“Ê … ê…” Viễn Ninh ngây người hết một phút.

Cô hốt hoảng chạy vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân, thay đồ rồi chạy xuống bếp.

Lão quản gia nhìn Viễn Ninh đầy nghi hoặc. Bình thường tiểu thư đến tận 7h mới dậy không biết có chuyện gì gấp.

“Quản gia, có đồ ăn sáng chưa?” Viễn Ninh gấp gáp hỏi.

Quản gia lắc đầu, nhìn đồng hồ: “ Tiểu thư chờ thêm 5 phút nữa đi.”

5 phút nữa mới có đồ ăn? Cô đắn đo suy nghĩ. Đồ ăn hay chết? Vẫn nên bảo toàn mạng sống đi.

Viễn Ninh cầm túi xách phi nhanh ra ngoài cửa.

Từ xa Lạc Nguyên Kỳ nhìn thân ảnh nhỏ bé đang cấp tốc chạy về phía mình mà mỉm cười.

“Cậu tới trễ, tớ cho cậu 5 phút mà bây giờ đã 7 phút 18 giây.” Lạc Nguyên Kỳ nhìn đồng hồ trầm ngâm.

Viễn Ninh thở hỗn hển. Tên chết bầm, nói đón cô mà hắn đậu xe cách cổng biệt thự một khoảng xa. Những người chạy marathon so với cô chạy còn chậm hơn, cô dốc hết sức lực của mình mà chạy đến điểm hẹn như vậy đã nhanh lắm rồi. Vậy mà hắn còn bày ra khuôn mặt chán nản chờ đợi thật khiến cô bốc hỏa.

Viễn Ninh hậm hực, trong lòng hỏi thăm 18 đời tổ tông Lạc gia.

Lạc Nguyên Kỳ nhéo đôi má phụng phịu của Viễn Ninh, lắc đầu cười: “Vào xe đi, ăn gì chưa? Tớ chở cậu đi ăn.”

Cô ngạc nhiên nhìn Nguyên Kỳ. Hắn chở cô đi ăn? Tốt bụng vậy sao?

“Tớ không đói, cậu chở tớ tới công ty đi.” Viễn Ninh cảnh giác nói. Lạc Nguyên Kỳ còn lâu tớ mới mắc mưu cậu.

“Phải không?”

Viễn Ninh gật đầu như trống gõ. Lạc Nguyên Kỳ nhìn cái mặt “tớ rất thông minh đấy” của Viễn Ninh, cười xòa.

Lạc Nguyên Kỳ chở Viễn Ninh tới một nhà hàng Pháp: “Xuống xe, tớ nhớ cậu thích ăn sáng ở nhà hàng này nhất.”

Viễn Ninh ngờ nghệch bước xuống xe: “Tớ không đói.”

“Tớ đói.”

Lạc Nguyên Kỳ sải chân bước vào nhà hàng, chọn một bàn gần cửa sổ ngồi xuống, nhanh chóng gọi một phần đồ ăn sáng.

Viễn Ninh đi chậm rãi theo sau, nhấc ghế ngồi đối diện Lạc Nguyên Kỳ.

“Muốn ăn không? Tớ bao cậu. Tớ hứa danh dự.”

Viễn Ninh nhìn thẳng vào mắt Lạc Nguyên Kỳ nhưng trong đôi mắt trong suốt đó tràn đầy ôn nhu không có chút gì tính kế. Nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn bộ dạng thong dõng của Lạc Nguyên Kỳ lại sờ cái bụng của mình. Viễn Ninh cắn răng gật đầu, binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn. Tớ không tin giữa thanh thiên bạch nhật cậu dám giở trò quỷ gì.

Đôi mắt của Lạc Nguyên Kỳ xẹt qua một tia sáng xong nhanh chóng biến mất, giơ tay gọi phục vụ thêm một phần.

Đang ăn, điện thoại Lạc Nguyên Kỳ reo. Cậu cầm điện thoại lên trầm ngâm mấy giây quay sang uống hết ly sữa, đứng dậy.

“Tớ ra ngoài nghe điện thoại, cậu ăn từ từ.”

30 phút sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.