Na Thì Hậu Hoa Khai

Chương 14




Sáng sớm khi vừa tỉnh dậy liền thấy khuôn mặt Dạ chình ìn trước mặt.

“Làm gì vậy, hù chết ta a.” Ta đẩy y ngồi xuống, bất quá trong nháy mắt ta lại nằm xuống, những gì đêm qua đều hiển hiện rõ ràng, bất giác ta cuộn người quay lưng đi.

“Mặc mặc, em hối hận?”

Ta không trả lời Dạ, ta rất muốn nói, không hối hận. Nhưng trên thực tế, ta hối hận. Dạ từ phía sau ôm chặt lấy ta, ôm phi thường nhanh, giống như sợ ta sẽ chạy trốn mất.

Ta ở lại nhà Dạ một ngày, sáng ngày hôm sau y giúp ta tới bệnh viện tháo bột. Bác sĩ nói chân ta đã không còn vấn đề gì nữa rồi, có thể vận động vừa phải, miễn đừng quá sức là được. Bình thường gãy xương đại khái phải mất hai tháng mới lành lại, còn cở ta cùng lắm chỉ là nứt xương, bởi vậy mới có được cái cớ để làm biếng vài ngày.

Được Dạ đưa trở về trường học, ta bỗng cảm thấy, ánh mắt bạn học xung quanh đều có cái nhìn tò mò hèn mọn, vẫn là không có chuyện gió thổi không qua kẻ tường a.

Giáo sư Cổ và vợ không có ly hôn, Phi ngư nói với ta, Giáo sư Cổ chuyển tới làm ở một trường cao đẳng tư nhân ở phía nam, mang vợ và đứa con nhỏ theo cùng, mà chuyện của ta, sau khi giáo sư Cổ rời đi, đã bị truyền bá khắp nơi.

Bề ngoài thái độ của bạn học đối với ta không có gì thay đổi, nhưng ta biết đó chỉ là mặt ngoài. Trong khoa có một thằng nhóc, ta biết hắn là gay, qua năm hai hắn mới được phân vào khoa của ta. Mà lúc vừa vào khoa, ta nhìn đã biết tính hướng của hắn, có lẽ, bởi vì cùng loại đi. Nhưng thái độ hắn đối với ta cũng không có cái loại cảm giác gặp người đồng phái, cứ tỏ thái độ không gần không xa, cứ nhìn ta bằng ánh mắt vừa đồng tình vừa sợ hãi, ta hiểu được hắn là không muốn bị người ta biết.

Ta trước kia cứ nghĩ, ta cùng Dạ quan hệ, chính là chỉ vô tình thích y, nhưng hiện tại ta đã rõ, ta không thể yêu phụ nữ, cho dù trước kia cũng từng có bạn gái, nhưng cái loại tình cảm đó cũng không phải gọi là yêu, mà giờ chính ta cũng không biết mình có yêu Dạ hay không nữa.

Đối với Bá chủ, ta nói với hắn, cho ta chút thời gian, đừng cố gây phiền phức nữa, không phải ta cấp cho hắn hi vọng, mà là tự cho mình thời gian, thời gian có lẽ sẽ làm cảm xúc của hắn dành cho ta phai nhạt. Cho dù không quên được, thì cũng có một số việc, bản thân ta đã tự có quyết định.

Ban lãnh đạo tìm ta nói chuyện, bảo ta không được cùng thanh niên bên ngoài ra ra vào vào, sẽ ảnh hưởng không tốt, ta sắp là sinh viên năm tư, sẽ ảnh hưởng tới nghề nghiệp sau này, tốt nghiệp cũng sẽ gặp kết quả không tốt. Ta nói ta biết làm như thế nào, ta biết.

Khẩn trương bắt đầu thi cử, đối bọn ta mà nói, bắt đầu nhúng tay vào thi cử mới biết được không khí khẩn trương ra sao, bởi vậy game gì cũng tạm thời bỏ hết. Mà kỳ thật cũng không phải tạm thời, chính ta cũng không còn sức để chơi tiếp nữa. Rời game, ta đem acc đưa cho Đào tử, bởi vì, chỉ có Đào tử mới là bạn bè chân chính của ta trên mạng. Ta chỉ nói, cần thì đưa bạn bè dùng, ta không nói sẽ bỏ chơi, nhưng trên thực tế, ta thật sự không biết làm sao để chơi tiếp. Nhưng cái acc bị chụp mủ biến thái của tôi, phỏng chừng cũng chẳng có ai thèm sài.

Nghỉ hè ta xin được việc làm thêm, giúp một nhà xuất bản thiếu nhi vẽ bản hình nền của các tác phẩm nổi tiếng. Ta muốn chính mình bận rộn một chút, ngày nào cũng vội vả với mấy bản vẽ, cuộc sống cứ vội vội vàng vàng. Bên nhà xuất bản lo hẳn cho ta một phòng nghỉ nhỏ. Bởi vì thức đêm mà ta gầy hóp đi, mỗi ngày cặp mắt càng thâm quầng hơn. Dạ nói y đau lòng, y muốn ở cùng ta, nhưng rốt cuộc ta không cho y làm vậy.

Đến hết hè, chúng ta cũng lên năm bốn, chương trình học so với trước trước ít đi rất nhiều, nhưng là áp lực vô hình càng lúc càng lớn. Tâm tình Lão Tam rất buồn bực, bởi vì Hoa khôi cùng lão đã chia tay, sau chuyện đó Hoa cũng không ghi danh vào trường bọn ta học. Ta an ủi lão Tam, nói chia tay cũng không phải là không tốt, nếu buông được thì buông đi, dù sao, ngay cả mặt mũi thế nào cũng chưa gặp qua. Lão Tam khóc, khóc rất nhiều, lão hỏi ta: “Bởi vì không phải ngươi, ngươi mới có thể nói nhẹ nhàng như vậy, nếu là Dạ, ngươi có thể buông sao?”

Ta ôm lão Tam, vỗ vỗ an ủi lão, vấn đề kia ta không trả lời, vì ở trong lòng ta, hẳn là muốn buông, buông tha đi.

Mỗi ngày Dạ đều gọi cho ta rất nhiều cuộc, cuối cùng ta phải nói bận mà không nghe, có lẽ Dạ đã phát giác có gì đó không đúng ở ta. Ta nghĩ, ta thật sự thương y, bằng không sẽ không cho y tất thẩy như vậy.

Dạ có một công trình lớn phải đi xa, muốn ta đưa y ra sân bay, ngồi một giờ trên xe buýt, say xe làm ta muốn ói. Khi đến sân bay, y ôm ta, ta nhẹ nhàng đẩy y ra: “Phải đi rồi.”

“Mặc mặc, anh yêu em, anh yêu em.” Y ở bên tai ta thì thào, sau đó không để ý tới hành khách xung quanh, y hôn ta, nước mắt ta chảy xuống.

Dạ đi rất lâu, một năm trời không về, thậm chí một cuộc điện thoại cũng không có. Ta đối với việc của Dạ hoàn toàn không biết, bất quá ta biết trong quá trình công tác y thường bị cô lập, di động đều bị tịch thu, ta cảm thấy khó hiểu, cũng không phải đặc vụ, vì sao lại thần bí như vậy.

Năm bốn rất khẩn trương, làm mọi người đều mệt mỏi từ tinh thần lẫn thể xác. Cho dù là sinh viên trường ta, thì cũng ngập mặt chuẩn bị cho công việc, chúng học mỹ thuật tạo hình, thiên về nghệ thuật, càng không dễ dàng gì, vốn dĩ nghề họa sĩ cũng không dễ làm mà.

Ngày đó mặc bộ y phục tốt nghiệp, thời tiết phi thường nóng bức, bộ đồ tốt nghiệp đã nặng mà còn phải đội mũ, làm nóng đếu đầu toàn mồ hôi. Cuối cùng bọn ta đem mũ ném hết lên trời, giáo sư giúp chụp lại thời khắc đó. Trên mặt mọi người đều cười tươi rói, rất rõ ràng.

Các sinh viên ngoại tỉnh, đại bộ phận đều trở về quê nhà, vụ đưa tiễn thì ta xin miễn, ta chịu không nổi loại không khí này, một đám khóc lóc nước mắt nước mũi tùm lum. Ta nhìn mà khó chịu.

Cuối cùng ta cũng tìm được một nơi công tác thích hợp, một công ty internet ở thượng hải, làm mỹ thuật thiết kế tạo hình.

Ngày rời đi, ta cố ý kêu người nhà đừng tới tiễn, ta sợ nhìn mẹ khóc, lão Tam cùng lão Tứ cũng đáp ứng không đến tiễn, vậy mà vẫn tới, bọn họ muốn ta đừng cắt đứt liên hệ. Ta chỉ gật đầu, bởi vì ta không nói ra lời, lão Tam cùng lão Tứ đều khóc, chỉ có ta không khóc, lão Tam nói ta vô tâm không phế .Xe lửa chuyển bánh, ta một mình chui vào WC, lệ rơi đầy mặt.

Công ty kia yêu cầu thử việc ba tháng, đãi ngộ cũng không tệ, có ký túc xá, hai người một phòng, Tivi tủ lạnh đều có đủ, còn bao luôn cơm trưa, bất quá công tác rất vất vả, từ chổ làm trở về, chỉ muốn bổ nhào trên giường, cảm giác như bị đá đè suốt một ngày trời.

Đến Thượng Hải được vài tháng, ta cũng chuyển thành nhân viên chính thức, tiền lương cao hơn rất nhiều, đối với thành phố Thượng Hải này, ta thật sự chưa từng chuyên chú thăm thú thật sự. Cuối tuần ta một mình, lượn lờ ra cầu tình nhân ngắm nghía, vì chưa tới kì nghĩ dài mừng quốc khánh, nên khách du lịch cũng không nhiều.

Ta xem Hoàng phổ giang đến ngẩn người, ta thay số di động, nhưng không nói với bạn bè trước kia, bọn lão Tam hẳn trong lòng hẳn đang không ngừng chửi rủa ta a.

Dạ……

Không biết y có nhớ ta không, có hay không lùng xục khắp nơi tìm ta, có hay không đang rất giận ta.

Thời gian bận rộn trôi qua phi thường nhanh, mùa đông Thượng Hải lạnh đến thấu xương, vừa lạnh vừa ẩm, phòng mà không có máy điều chỉnh nhiệt độ, chắc ta chịu không nổi, nhưng bởi vì sợ lãng phí tiền điện, điều hòa cũng chỉ mở một hồi rồi tắt. Ta trên cơ bản phải chui vào chăn chơi trò PsP.

Di động vang lên.

“Xin chào, ngài là?”

“Mặc mặc!! Ngươi là cái đồ khốn, ngươi còn chưa chết sao? Có thì nhớ báo để ta biết còn làm giỗ.” Âm thanh quen thuộc của lão Tam truyền qua điện thoại.

“Ha ha, lão Tam a.” Ta cảm thấy âm thanh này kì thật là thứ luôn khiến ta hoài niệm bấy lâu.

“Ngươi cười cái P, ta thực TM không biết nói sao mới tốt a!” Lão Tam đối ta rống giận, ta lại cười.

“Kỳ thật ta rất nhớ các ngươi.” Nói xong mắt ta có chút ươn ướt.

“Thật hết cách với ngươi. Mặc mặc, lễ mừng năm mới này về họp mặt đi, mọi người đều rất nhớ ngươi.” Giọng lão Tam dịu lại.

“Chắc về không được, công ty bận quá, ta lại là người mới.”

“Mặc mặc, ngươi là sợ gặp Dạ?” Lão Tam hỏi ta: “Ngươi là đang sợ phải đối mặt với tình cảm của Dạ, cho nên mới trốn chạy?”

“Ha ha, thật sự bề bộn công việc.” Ta cười gượng.

“Ngươi thật sự bức điên y rồi.” Lão Tam bất đắc dĩ nói.

“Sẽ không đâu, thời gian lâu, hết thảy liền phai nhạt, y cũng sẽ quên ta, bắt đầu mối lương duyên mới.” Ta làm bộ bình thản nói, làm bộ như không nghe ra giọng mình đang run run.

“Ngươi đừng có giả bộ, nói cho ngươi biết, hồi Dạ đến tìm ngươi, bọn ta nói ngươi đi Thượng Hải, tháng 11 vừa rồi y gửi đơn xin chuyển công tác về thượng hải, lúc đầu đơn vị không đồng ý, y nói không được sẽ từ chức, đơn vị hết cách, liền đem y điều qua. Bọn ta đều khuyên y, chẳng ai biết ngươi làm ở công ty nào, nguyên cái thành phố Thượng Hải lớn như vậy, căn bản không thể tìm được ngươi, y căn bản một chữ cũng nghe không vào. Mặc mặc, nè, Mặc mặc, ngươi chết rồi à?” Lão Tam bên tai không ngừng gọi ta, nhưng ta cảm thấy giọng của lão bỗng nhiên bay đâu mất.

“Mặc mặc, ta đem số điện thoại của y gửi qua cho ngươi, gọi hay không tùy ngươi.”

Lão Tam đem số di động nhắn qua cho ta, ta vô thức lưu tin nhắn vào điện thoại. Bất quá, ta không gọi qua một lần.

Lễ Giáng Sinh, lễ mừng năm mới, sau đó là…… lễ tình nhân, cả đám đồng sự đều ra ngoài hẹn hò, ký túc xá lý bỗng nhiên lạnh lẽo vắng lặng, ta đứng dựa vào ban công, nhìn các đôi tình nhân kề sát bên nhau, hai người yêu nhau, luôn thích hướng thế nhân phô trương tình cảm bản thân, còn ta thì không thể làm được.

Ta trốn tránh Dạ, chúng ta là không thể hướng thế nhân phô bày tình yêu, ta cảm thấy thực ngốc, cho dù như vậy thì cuộc sống của ta tốt đẹp hơn sao. Vì cái gì lúc ấy lại bỏ chạy.

Dãy số kia ta nhìn vô số lần, đã sớm quen đến không thể quen hơn được. Nhưng là, ta vẫn chưa gọi. Không biết có phải vì không khí lễ hội, khiến ta chưa từng cảm thấy tịch mịnh hơn thế này, rất nhớ một người.

Rốt cục ta vẫn nhấn gọi dãy số đó.

“Trầm thụy……” Ta gọi tên y, ta rất ít khi gọi tên này, cho dù là lúc ấy, ta cũng gọi Dạ.

“Mặc mặc, thời tiết lạnh, mặc mong manh như vậy đứng ngoài ban công sẽ cảm đấy.” Giọng điệu bình thản của Dạ tựa như đang hỏi han bạn bè thường ngày.

“Cái gì? Dạ! Ngươi nói cái gì?” Lòng ta kinh hoàng.

“Ha ha, Mặc mặc, anh đang ở dưới lầu.” Dạ cười nói.

Ta chạy xuống lầu, kéo cổ áo y, không ngừng loạng choạng, “Ngươi như thế nào lại ở đây? Ngươi đến từ khi nào, ngươi ngươi……” Ta có thiệt nhiều vấn đề, bỗng nhiên không biết nên hỏi từ đâu.

“Mặc mặc, anh mỗi ngày đều tìm em. Anh tìm hết thẩy các công ty quảng cáo ở Thượng hải, nếu tìm không thấy, sẽ tiếp tục tìm nữa, cho tới khi thấy em mới thôi. Quả nhiên bị anh tìm ra, ngày 20 tháng 12, với anh mà nói là một ngày rất đáng ăn mừng.” Đêm nhẹ nhàng chạm tay ta.

“Tháng 12? Ngươi…… Vì cái gì khi đó không tới tìm ta.”

“Mỗi ngày anh đều ở dưới lầu nhìn em, em từ công ty đi ra, ăn cơm, về ký túc xá, sau đó anh mới trở về. Mỗi ngày đều thấy em, anh biết em không muốn gặp anh. Anh sẽ không đảo lộn cuộc sống của em. Chỉ cần biết em tốt, là được.” Dạ vui vẻ nói, khiến nước mắt của ta mơ hồ chảy xuống, nhìn không rõ y.

“Hôm nay là lễ tình nhân, anh biết em ở ký túc xá, ta chỉ muốn ở cùng em, an vị dưới lầu nhìn cửa sổ phòng em, sau đó lại thấy em đi ra, còn gọi điện thoại cho anh. Đây thật sự là ông trời tặng cho anh một lễ vật.” Trên mặt Dạ tươi cười khiến ta xúc động.

Ta mặc kệ tất cả, ôm hôn y, mặc kệ địa điểm, mặc kệ người chung quanh. Giờ khắc này, là thuộc loại về chúng ta, ta thật sự muốn hướng thế giới phô trương tình yêu của chúng ta.

HẾT


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.