Na Thì Hậu Hoa Khai

Chương 10




Buổi chiều một mình ở ký túc xá, cầm notebook mở trang game, đăng nhập vào, đường net của trường xem như cũng không tệ, mà card máy cũng khá mạnh. Dù sao ta cũng không có tâm tình đi ra ngoài luyện cấp, không bằng lên mạng tìm người tâm sự a.

Làm cho ta thất vọng chính là, chẳng có ai trên mạng, ta mở BBS, bản thân cơ hồ thành tiêu điểm bàn tán, chuyện náo nhiệt gần đây đơn giản chỉ có Bá chủ cùng Truy mệnh trong lúc minh chiến, hiện tại thêm ta vào nữa, mọi người ai nấy đều húng thú, còn có vài bạn nữ lấy ta cùng Bá chủ làm nhân vật chính cho tiểu thuyết, thiệt lắm người tâng bốc, lòng ta cảm thấy có chút buồn cười.

Ta ngồi ở trước cửa giáo đường Kì nham thành, luôn có người dừng lại ở trước mặt ta, mặc kệ có phải ảo giác hay không, nhưng ta vẫn thấy không được tự nhiên, ta đứng lên, mở cửa hàng, tùy tiện thả vài thứ vào đó, lại ngồi xuống ngụy trang thành dân kinh thương, sau đó tiếp tục xem BBS.

Có người ở Kì nham thành không ngừng gửi một đoạn tự màu vàng*, [ Hoàng tộc cửa giáo đường tập hợp!!! Tốc độ!!!]

Lục tục có người của Hoàng tộc tới tập hợp ở cửa giáo đường, bỗng nhiên có người viết ra một đoạn chữ trắng*: “Nga? Người mở cửa hàng kia không phải người yêu nhỏ của Bá chủ sao?” Hắn đại khái nghĩ ta chỉ mở quán ở đó, bản thân thì đi mất rồi.

“Hắn là nam hay nữ?” Một người khác hỏi.

“Vô nghĩa, khẳng định là nam, nếu nữ thì cần gì ngạc nhiên như vậy.” Kia hắc yêu kia nói xong còn bày động tác nhúng vai một cái.

“Ta khinh! Có phải hay không a? Ha ha! Có ý tứ.” Một người khác nói.

“Mau nhanh tổ đội! Không có việc gì đi bàn bạc chuyện người khác là không ra gì!” Hoàng tộc Truy mệnh nhảy vào cắt đứt đoạn hội thoại của chúng.

[ Mạc mặc thân ái, ngươi đến rồi nha, ha ha, nhớ ta không?] Đào tử xuất hiện, nhưng bộ dáng lại rất vui vẻ.

[ Ngươi tới rồi.] Nhìn thấy Đào tử xuất hiện, bỗng nhiên cảm thấy thật vui vẻ.

[ Hắc hắc, rất muốn ta? Ngươi ở đâu, ta tới tìm ngươi.]

[ ta ở QY [ Kì nham ] trước cửa giáo đường mở cửa hàng.] Ta thực bất đắc dĩ.

Đào tử rất nhanh liền xuất hiện trước mặt ta, bởi vì bình thường chúng ta đều ở Kì nham logout, hắn thấy một đống người Hoàng tộc đứng bên cạnh cửa hàng, cũng không khách khí hướng ta đánh vài chữ: “Uy, bạn học Mặc mặc, đừng mở cửa hàng nữa, đứng lên lẹ đi, theo ta đi nào!!”

Ta bất đắc dĩ thu quán đứng dậy, tên hắc yêu vừa rồi không ngừng bàn chuyện về ta lúc này đánh trên đầu một đoạn “……”

Hoàng tộc Truy mệnh hướng chổ Đào từ đang đứng tiến vài bước, nhưng cái gì cũng không nói. Đào tử bày bộ dạng cái gì cũng không thấy, tổ đội ta rồi rời đi. Ta theo hắn ra cổng Kì nham thành, chạy đến cảng Kì nham phụ cận.

“Mặc mặc, có chuyện HAPPY thế, cũng không tìm ta chơi nha.”

“Ta bị người ta đánh, bó bột đây này, chơi cái P á!” Ta thực buồn bực nói.

“Oa ha ha ha ha!!! Tình sát sao?” Đào tử này vô lương tâm còn cười vui vẻ như vậy.

“Giáo sư của bọn ta là gay, bị người ta phát hiện, vợ hắn đòi ly hôn, hắn cho là ta nói ra, tìm người đánh ta.”

“Vì cái gì hắn nghĩ là do ngươi nói, ngươi đắc tội hắn à?”

“Không a, chỉ đụng hắn một lần ở quán bar, mà quán bar đó người nhiều như vậy, đâu nhất định chỉ có mình bọn ta tới đó.”

“Bar gay sao?” Đào tử trước giờ nghĩ gì nói nấy.

“……”

“Nhất định rồi, bằng không sao hắn khẳng định do ngươi nói. Ngươi bị thương thế nào?”

“Đầu bị nện cho một cục, bất quá không có gì lớn, cơ bản mà nói thì ổn, hiện tại chính là trên đùi, bị chút rạn xương, phải bó bột.” Ta thích cùng Đào tử nói chuyện phiếm, vì không cần lo lắng, có cái gì nói cái đó, thực thoải mái.

[ Mặc mặc, xin chào.] Hoàng tộc Truy mệnh Pm ta.

[ Xin chào. Có chuyện gì?]

[ Ta thay mặt thành viên của ta xin lỗi ngươi.]

[ Mấy thứ vặt vảnh đó không sao đâu, không cần giải thích chi, ta không ngại.] ta nghĩ nghĩ, lại bổ sung câu: [ Còn chuyện gì khác?]

[ Ngươi cùng Đào tử, quan hệ rất tốt sao?]

[ Đúng vậy, rất tốt.] Truy mệnh a Truy mệnh, ta biết ngươi căn bản không bỏ Đào tử xuống được, bằng không sẽ không nổi hứng đặt ra cái tên Khả ái đào tử a. Bất quá xem ra tự bản thân hắn còn chưa tự phát giác ra được.

[ Hắn dạo này khỏe chẳng khỏe mà vui cũng chẳng vui.] Hắn buồn bực hỏi ta, tâm tình vừa mới tốt lên chút liền cuống cuồng trở lại.

[ Ngươi không phải đang thân mật với bà xã nhà ngươi sao? Quan tâm đến chuyện Đào tử nhà chúng ta làm gì?] Thói quen nói chuyện này của ta hoàn toàn là bị Phi ngư cùng Đậu đậu lây bệnh , tự nhiên lại thích nói nhà chúng ta, nhà các ngươi này nọ.

[ Truy mệnh, hẳn ngươi đã nghe chuyện của ta rồi, Bá chủ mở miệng thổ lộ với ta, đã truyền bá khắp diễn đàn.] Ta muốn thăm dò nhận xét của Truy mệnh.

[ Ha ha, thích ngươi là chuyện của Bá chủ, còn thích hay không thích hắn là chuyện của ngươi, về phần người thích là nam hay nữ, đều không sao cả. Vì cái gì lại nói với ta?]

[ Ha ha, bọn họ nói không có sai, quả thật ta thích con trai, đáng tiếc ta không thích Bá chủ, mà thích Đào tử.]

[ Đào tử hắn đang ở đâu?]

[ Chúng ta ở cảng QY, ngươi muốn hỏi Đào tử cái gì thì tự mình hỏi đi.] Ta có chút không kiên nhẫn. Truy mệnh không trả lời.

“Mặc mặc, ngươi làm gì vậy, nửa ngày không nói lời nào! Cùng tình yêu nhỏ của ngươi Pm tán gẫu?? Lòng ta tan nát ~”

“Không phải của ta, là Truy mệnh của ngươi.” Ta xem phản ứng của Đào tử.

“Ha ha……” Đào tử cười khan một tiếng, chỉ nhìn chữ nên ta đoán không ra.

“Đào tử, chúng ta là cùng một loại người sao?” Ta bỗng nhiên cảm thấy ta cùng Đào tử có điểm giống nhau. Là Truy mệnh cùng Dạ trêu chọc chúng ta trước, cũng đều vì một cô gái mà buông tay trước.

“Cùng ngươi giống nhau sao? Mặc mặc ngươi có phải đang vũ nhục chỉ số thông minh của ta?”

“Ngươi đi chết đi!”

“Đào tử.” Một hàng chữ trắng xuất hiện trong khung đối thoại của chúng ta, cùng màu màu xanh lục dùng cho đối thoại đội ngũ tương phản rất lớn.

*Trong game này phân nhóm theo màu: Đỏ là của hệ thống, vàng là thế giới, trắng là phụ cận xanh lục là tổ đội.

Truy mệnh đi đến ngồi xuống bên cạnh đào tử. Chiến sĩ nhân loại làm cho người ta có một loại cảm giác uy nghiêm vương giả. Dạ, Bá chủ, Truy mệnh, ba người họ đều chọn chiến sĩ nhân loại. Dạ màu tóc nâu đỏ, thật dài che khuất một bên mắt, làm cho người ta có một loại cảm giác ôn nhu. Bá chủ là mái tóc ngắn màu trắng, Truy mệnh lại chọn kiểu tóc tối màu. Mà mái tóc của Bá chủ, ta chính mình nghĩ mãi mà vẫn cảm thấy buồn cười.

Ba người chúng ta song song ngồi đó, chuyện gì cũng chưa nói, lẳng lặng nghe thanh âm sóng biển.

“Đào tử, người Không khí thích là ngươi.” Truy mệnh đánh ra đoạn tự trước phá vỡ sự trầm mặc.

“Ta đã sớm biết.”

“Ta thực ích kỷ, ta sợ ngươi cũng thích nàng.”

“Phải, rất ích kỷ.”

Ai ai, ta buồn bực, vì cái gì người bị thương ta đây bị người vứt bỏ, lại còn muốn ở đây giúp người dựt dây bắt cầu, hiện tại tình trạng này rõ ràng là ông chú Truy mệnh muốn thổ lộ, nhưng hiện tại mà bỏ đi thì quả là không biết xấu hổ mà.

“Đào tử……” Truy mệnh còn tại nổi lên cảm tình.

“Truy mệnh, ngươi có thể nói nhanh lên không, ta muốn đi WC.” Đào tử thực không hình tượng nói.

“Đào tử……” Ta vốn không tính xen mồm vào, nhưng là ngươi, ngươi, ngươi rất biết cách phá hư không khí.

“Không được, thật sự. Ta đi trước đây, chờ ta a.” Đào tử chạy trốn.

“……” Ta đánh. “……” Truy mệnh đánh.

“Ta tính đem Đào tử từ tay ngươi cướp về.” Truy mệnh nói với ta.

“Ừ, ngươi vẫn chưa hẳn ngu ngốc lắm.” Ta đánh xong gửi đi, lại biến thành “Ngươi vẫn chưa hẳn ** lắm” Hệ thống thế nhưng lại đem hai chữ ngu ngốc của ta chắn mất.

“Cái gì?”

“Ngu! Ngốc!” Ta ở giữa bỏ thêm dấu! Rồi gửi thêm một lần.

“Mắc cái gì mắng ta……”

“Ta……” Quên đi, hết chỗ nói rồi.

Đào tử không biết có phải rớt mạng rồi không, mà cả buổi cũng chẳng thấy trở về, ta cùng Truy mệnh cũng không thể cứ im lặng không nói gì, có chút khó xử, vẫn là tìm chuyện nói thôi.

“Truy mệnh, ngươi lúc ấy là sợ Đào tử cùng Không khí ở chung, nên mới theo đuổi Không khí?”

“Phải, ta thấy bọn họ ở cùng một chổ, ta sợ Không khí thổ lộ với Đào tử, con gái thổ lộ trước, tỉ lệ thành công rất lớn. Ta rất sợ bọn họ ở cùng một chỗ, nhưng cũng sợ Đào tử biết tâm tư của ta.” Ông chú Truy mệnh này thoạt nhìn cũng không tới nổi thiếu hụt, đáng tiếc vẫn là có chút phản ứng trì độn.

“Ai, vốn đã thổ lộ qua rồi mà, ngu ngốc.”

“A?”

“Ngươi là cái P a, Đào tử sớm đã cự tuyệt Không khí, bằng không Không khí có thể để ý tới ngươi sao? Chết tiệt. Ngươi vì chuyện này mà đạp Đào tử ra khỏi liên minh, ngươi thực không có tính người.”

“Không phải a, ta chỉ hỏi có phải Đào tử có hảo cảm với Không khí không, ai ngờ Đào tử lại rút khỏi liên minh.”

“Nói…… Truy mệnh, ngươi xem chúng ta có cần phải thành lập một cái tổ đội trụt vớt, đem Đào tử trong WC kéo lên, gột rửa sạch sẽ rồi mần ăn a.”

Đào tử nhảy dựng lên: “Mặc mặc ngươi thật ghê tởm.”

“Không ghê tởm hơn ngươi, có thể làm ngươi chui ra sao?” Ta chỉ biết người này đã trở lại, giả vờ không có mặt rồi nhìn lén chúng ta nói chuyện phiếm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.