Nã Nhị Thập Nhất Tiên Giới

Chương 7




Ấu tể trong phân hội tạm thời không nhiều nên Tạ Loan nghĩ chỉ cần tuyển thêm một bảo mẫu thế vào vị trí của Triệu Xuyên là được, chờ sau này cần mới tuyển dụng thêm.

Mà tài vụ phân hội thì nên tuyển một nhân viên kế toán chuyên nghiệp, trước kia bởi vì điều kiện bức bách nên Hạ Kỳ mới kham luôn việc này, hiển giờ tự nhiên không cần tiết kiệm nữa.

Sau khi đăng tin tuyển dụng trên tinh mạng cùng dán thông báo lên đường, không quá vài ngày đã có không ít người nhận lời, chuyện phỏng vấn tuyển dụng do Hạ Kỳ phụ trách.

Tiền lương vốn từ 1800 điểm tín dụng hiện giờ đã tăng lên 3800, bao ăn bao ở, này có thể xem là đãi ngộ của các phân hội bảo dưỡng ấu tể thông thường. Ở tinh tế có hơn ba nghìn phân hội, mức lương này chỉ có thể ký kết được bảo mẫu cấp C mà thôi, bảo mẫu cấp B có mức lương trên vạn điểm tín dụng, bảo mẫu cấp S thì ít nhất cũng hai mươi vạn, về phần cấp S... không phải có tiển là mời được.

Nói thật, Tạ Loan cũng chỉ mới biết chuyện này không lâu, không ngờ chức nghiệp bảo mẫu có phân chia cấp bậc như vậy. Muốn lấy bằng cấp thì phải tham gia khảo hạch chức nghiệp do tinh minh cử hành.

Vốn Tạ Loan chỉ nghĩ bảo mẫu bên này giống như bảo mẫu bên địa cầu, chỉ dần dưỡng ấu tể lớn lên thì tốt rồi. Thực không ngờ bảo mẫu lại còn năng lực đặc biệt là "dẫn đường khai phá dị năng của ấu tể".

Tạ Loan vốn định mời một bảo mẫu cấp A để dạy dỗ ấu tể, thế nhưng cần phải cân nhắc một chút. Trong tay anh hiện giờ có 306 vạn điểm tín dụng, lúc mới nhận được số tiền này, Tạ Loan cảm thấy nó khá nhiều, thế nhưng sau khi tính toán cẩn thận số tiền cần chi tiêu thì không còn nghĩ vậy nữa.

Đầu tiên phải giữ lại một nữa để chi tiêu sinh hoạt phí hằng ngày của công hội cùng cải thiện hoàn cảnh sống của ấu tể, mua cái gì cũng cần tiền, thức ăn, sữa bột, đồ chơi, giường ổ... Trước khi tu sửa hoàn chỉnh lại mặt tiền phân hội, bọn họ hoàn toàn không kiếm ra tiền, cho dù chỉnh xong thì cũng cần một khoảng thời gian, vì thế tiền chi tiêu hằng ngày phải dự trữ sẵn.

Cộng thêm cây cối hoa cảnh cũng cần cắt tỉa chăm bón, không phải chỉ đơn giản sửa cánh cổng là xong, Tạ Loan dự định xây dựng lại hoàn toàn. Tuy làm vậy chi phí chắc chắn sẽ lớn hơn sửa cổng rất nhiều nhưng anh nghĩ đó là chuyện cần thiết.

Đến khi đó xây thêm một phòng bảo vệ ở ngay cạnh cổng, như vậy mới đạt tiêu chuẩn.

Hoàn cảnh tổng thể ở phân hội cần phải tân trang lại, khẳng định là một khoản không nhỏ, cộng thêm thuê nhân viên cũng cần tiền, số tiền Tạ Loan thu được từ bán đấu giá cũng tiêu hết bảy tám phần.

Trước lúc nhóm công nhân thi công tới, Hạ Kỳ đã làm xong phỏng vấn, thuận lợi chiêu mộ được một bảo mẫu cùng một nhân viên phụ trách kế toán, tài vụ.

Hai người đều là công dân nguyên trụ ở Á Tinh, là người tái duy lạp, nhân phẩm đã được Hạ Kỳ kiểm duyệt, Tạ Loan cảm thấy có thể tin tưởng.

Ngoài ý muốn là chưa tuyển được bảo vệ, bất quá chuyện này không gấp, có thể chờ được.

"Đại khái cần xây dựng theo phong cách này, được không?" Tạ Loan đưa tờ giấy vẽ mẫu kiến trúc cho người phụ trách nhóm công nhân xây dựng.

Tạ Loan không học kiến trúc nhưng anh biết vẽ, vì thế liền vẽ hình ảnh mà mình tưởng tượng ra giấy.

Trước lúc tìm đội xây dựng, Tạ Loan đã lên mạng tham khảo mặt tiền của các phân hội bảo dưỡng ấu tể khác, bất quá không thấy nhà nào có kiến trúc phù hợp với ý mình, dứt khoát tự vẽ ra một mẫu.

"Không thành vấn đề." Người phụ trách nhìn một cái liền đáp ứng.

Một nhóm công nhân xây dựng mặc quần áo lao động chậm rãi xuyên qua khu phố mậu dịch tới phân hội bảo dưỡng ấu tể, trên đường kỳ thực làm không ít người qua đường chú ý.

Kỳ thực vị trí của phân hội này không tính là kém, gần khu mậu dịch là một nơi rất làm người ta chú ý. Tin tưởng chỉ cần hảo hảo kinh doanh một đoạn thời gian thì rất nhanh sẽ thoát khỏi tình trạng không ai ngó tới này.

Lúc thi công có chút ồn ào, suy xét tới điểm này, lúc dỗ ấu tể ngủ, Tạ Loan thường ngâm nga một khúc hát ru. Không biết là hát ru có tác dụng hay vì lí do nào đó, Tạ Loan còn chưa hát hết thì nhóm ấu tể nằm trong ổ đã ngoan ngoãn ngủ say.

Ổ của nhóm ấu tể từ nệm đã được đổi thành giường nhỏ, độ thoải mái hiển nhiên là cao hơn, quanh giường còn có khung phòng hộ nên cũng có cảm giác an toàn hơn.

Thậm chí ngay cả ấu tể mục tạp, Tạ Loan cũng đặc biệt thiết kế một chiếc giường phù hợp, nếu nhóm ấu tể khác đều có giường mới, ấu tể mục tạp đương nhiên cũng phải có.

"Bảo bảo, đây là giường của con." Tạ Loan chỉ cái giường lớn hơn hẳn những cái giường khác ở bên phải, ôn nhu nói với ấu tể mục tạp.

Có tiền thì làm việc, tuy nghe thanh niên muốn đặt làm giường cho ấu tể mục tạp, công tượng có chút hoài nghi thính giác của mình, bất quá vẫn tận trách hoàn thành yêu cầu, đóng một chiếc giường phù hợp với thể hình của ấu tể mục tạp.

Thấy ấu tể mục tạp tựa hồ không hiểu, Tạ Loan vỗ vỗ cẳng tay sắc bén của nó, sau đó chỉ chỉ về phía chiếc giường. Chờ ấu tể mục tạp rốt cuộc cũng học được cách tự leo vào ổ, Tạ Loan liền gật đầu cổ vũ, ánh mắt tràn đầy ý cười: "Đúng rồi, chính là như vậy."

Ấu tể mục tạp cúi đầu kêu một tiếng, đồng tử màu đỏ làm người ta sợ hãi chăm chú nhìn thanh niên, giống như bé ngoan củng củng đầu vào lòng thanh niên.

Thi công xây dựng lại cổng phân hội cùng tu chỉnh cây cảnh chỉ tốn không tới một tuần đã hoàn thành, hiệu suất cao tới mức làm Tạ Loan không thể không cảm thán thời đại tinh tế đúng là tốt thật.

Để tân trang mặt tiền phân hội, nguyên phần tường cũ đều bị đập bỏ xây dựng lại, liếc mắt nhìn vào, phong cách hiện giờ có chút giống nhà trẻ, biển tên cũng nằm ở vị trí bắt mắt.

Hiệp hội bảo dưỡng ấu tể---- phân hội Vân Bảo.

Phân hội vốn tên là Vân Bảo, Tạ Loan cảm thấy cái tên này rất hay, nghe rất đáng yêu, vì thế hoàn toàn không có ý đổi tên.

"Nơi này... thật là phân hội của chúng ta sao..." Hạ Kỳ đứng ngoài cổng, có chút ngơ ngác nhìn thấy phân hội của mình rực rỡ sáng sủa hẳn lên, đến tận bây giờ vẫn có cảm giác choáng váng như đang nằm mộng.

Bức tường cũ bị đập đi xây mới, cánh cổng cũng thay mới, mặt tiền phân hội vốn nhìn như sắp đóng cửa tới nơi rốt cuộc cũng có thể gặp người rồi.

Ở gần cổng không xa mới vừa xây dựng một phòng bảo vệ nho nhỏ, những bồn hoa dọc theo con đường tiến vào kiến trúc bên trong vốn không có ai để ý đã được nhổ sạch cỏ cắt tỉa tỉ mỉ.

Hoàn cảnh tổng thể không thể nói là đặc biệt đẹp mắt nhưng so với hình ảnh cỏ dại mọc đầy ngày xưa đã sạch sẽ gọn gàng hơn nhiều.

Về phần hoàn cảnh sống của ấu tể cùng ký túc xá nhân viên đương nhiên cũng được cải thiện, tất cả đều được tân trang lại, nệm mềm trong phòng nhân viên cũng chuyển thành giường đơn.

"Đương nhiên là phải rồi." Tạ Loan gật đầu khẳng định: "Sau này sẽ tốt hơn nữa."

Với số tiền kia, phân hội chỉ có thể cải thiện tới trình độ này, bất quá đã là một khởi đầu tốt, Tạ Loan tin tưởng phân hội của bọn họ sau này nhất định phát triển theo hướng tốt hơn.

Lão hội trưởng đã lớn tuổi, bình thường vốn rất ít quản chuyện trong phân hội, từ lúc Tạ Loan đầu tư vào phân hội, ông liền vui vẻ giao quyền quản lý cho Tạ Loan.

Phân hội tuyển hai nhân viên mới, một người tên là Trịnh Chu, một người tên là Phùng Văn Tiên, người trước nhận lời làm bảo mẫu, người sau là kế toán tài vụ. Hai người đều có kinh nghiệm làm việc nhiều năm, bọn họ biết rõ người quản lý phân hội hiện giờ là ai, từ khi nhận chức tới nay, thấy Tạ Loan trẻ tuổi nhưng không hề có chút nào xem thường, vẫn luôn nghiêm túc làm việc.

Tạ Loan khá vừa lòng với hai nhân viên mới này, nhân phẩm cùng năng lực làm việc đều thỏa mãn yêu cầu.

Tuy đội thi công đã rời đi, phân hội không còn âm thanh ồn ào nhưng Tạ Loan đã tập thành thói quen hát ru nhóm ấu tể ngủ, vì thế vẫn tiếp tục duy trì.

Tạ Loan không ngờ, khúc hát ru của mình lại chiêu mộ được một đại nhân vật đến từ một tinh cầu xa xôi.

Ở tinh tế, nếu nhắc tới cái tên Trát Lạp Đức thì đại đa số người đều biết là ai. Tuy không nhất định đã gặp qua nhưng cơ bản đều nghe qua chiến tích cùng chiến công hiển hách của người này...

Từng được tinh minh trao tặng huy hiệu quân sự cao cấp nhất, trước lúc xuất ngũ, đám chủng tộc có ý đồ phá hoại nền hòa bình tinh tế vừa nghe tên vị thống soái cao cấp nhất quân đội liên hợp tinh minh này đã sợ mất mật.

Chuyện vị thượng tướng này xuất ngũ kỳ thực làm rất nhiều người khó hiểu, xét về tuổi thì còn rất lâu mới tới độ tuổi xuất ngũ, thậm chí có thể nói là thời kỳ tráng niên, sao tự dưng lại xuất ngũ?

Quân bộ ém nhẹm tin tức, ngoại giới đương nhiên không biết chân tướng. Vì thế vô luận quần chúng nghi vấn cỡ nào cũng không có khả năng tìm hiểu được.

Sự thực nguyên nhân vị thượng tướng này xuất ngũ rất đơn giản, bởi vì trên giường bị người ta ám toán, dị năng bị phong bế, tìm đủ phương pháp cũng không thể nào khôi phục, hiện giờ đã xuất ngũ được hai năm.

Một người gặp phải biến cố như vậy, không suy sụp là không có khả năng, thượng tướng tinh minh khí thế năm xưa hiện giờ đã biến thành một người đàn ông lôi thôi lếch thếch râu ria xồm xoàm. Bất quá suy sụp thì suy sụp nhưng sau khi xuất ngũ Trát Lạp Đức vẫn không từ bỏ tìm kiếm phương pháp để hồi phục dị năng, lần này ông tới Á Tinh cũng vì mục đích đó.

Á Tinh là hành tinh mậu dịch nổi danh, trên tinh cầu thường xuyên có hội đấu giá những thứ mới mẻ, lần này Trát Lạp Đức nghe thấy có một phòng đấu giá ở Á Tinh chuẩn bị đấu giá một kiện bảo bối có thể trọng tố dị năng nên mới từ Phan Đa Lạp Tinh xa xôi chạy tới.

Kết quả thứ gọi là bảo bối kia căng bản chỉ là thuốc giả chả có xíu tác dụng nào, thấp thỏm chờ mong cuối cùng lại đụng trúng thuốc giả, thượng tướng tinh minh phẫn nộ tới mức suýt chút nữa kìm không được chạy tới phá nát phòng đấu giá kia.

Làm một người vốn có dị năng cường đại đột nhiên không có cách nào sử dụng dị năng chẳng khác nào chặt bỏ tay chân đối phương. Lại một lần tốn công vô ích, thất vọng quay về, Trát Lạp Đức định tới một quán rượu ở khu mậu dịch nhậu một bữa say mèm, đột nhiên dị năng bế tắc trong cơ thể ẩn ẩn có chút chấn động làm Trát Lạp Đức sửng sốt.

Có tinh thần lực của một người nào đó kích động dị năng vốn bị phong bế của ông....

Trát Lạp Đức kích động tới mức không kịp nhìn xem đây rốt cuộc là nơi nào, thấy phòng bảo vệ ở cạnh cổng không có người nào, ông liền không mời mà tới, lần theo phương hướng xuất hiện cỗ tinh thần lực kia đi tới.... kết quả ông tìm thấy một thanh niên nhân loại đang hát ru cho ấu tể.

Hỏng bét chính là ông vừa mới tìm thấy người, đối phương đã không ru tiếp nữa, mà cỗ tinh thần lực cường đại đến mức làm người ta khó tin kia cũng biến mất.

"Thực xin lỗi, xin hỏi ông tới có việc gì không?" Có người quang minh chính đại xông vào hội, còn trực tiếp xông vào tận phòng ngủ của ấu tể, Hạ Kỳ đuổi tới, có chút cảnh giác hỏi.

"Nếu không có chuyện liên quan tới hiệp hội bảo dưỡng ấu tể, xin ông mau rời đi." Khó trách Hạ Kỳ không nể mặt như vậy, đối phương tự tiện xông loạn vào phân hội như vậy là không đúng, cộng thêm bộ dáng râu ria xồm xoàm nhếch nhác...

Mà câu đầu tiên của đối phương cũng làm Hạ Kỳ hết chỗ nói: "Đừng dừng đừng dừng, tổ tông a, cậu mau mau ru lại giai điệu vừa nãy đi..."

Trát Lạp Đức vô cùng kích động hiển nhiên không chú ý tới hình tượng của mình lúc này, vừa nghĩ tới thanh niên trước mắt có thể giúp mình khôi phục dị năng, Trát Lạp Đức liền kích động tới không thể kiềm chế.

Giống như người bị lạc giữa sa mạc sắp chết khát đột nhiên phát hiện một mảnh ốc đảo vậy, khao khát muốn sống sẽ làm người đó liều mạng chạy tới trước.

Tạ Loan làm thủ thế im lặng, nhìn một vòng thấy nhóm ấu tể nằm trong ổ không bị đánh thức, anh dùng ánh mắt ra hiệu ra ngoài nói chuyện.

"A Loan, người này..." Hạ Kỳ muốn nói người này nhất định là quái nhân vô công rỗi nghề nên mới đưa ra yêu cầu kỳ quái như vậy, thế nhưng Tạ Loan lắc đầu, Hạ Kỳ chỉ đành ngậm miệng nuốt những lời muốn nói trở lại.

Lúc này cũng ý thức được hành vi của mình có chút khong ổn, cộng thêm thanh niên có ý tiếp tục hát ru, Trát Lạp Đức chỉ đành cố nén sốt sắng, hảo hảo giải thích nguyên nhân mình gấp gáp xông vào như vậy.

Đơn giải giải thích chuyện dị năng của mình bị phong ấn, cần tinh thần lực thông qua khúc hát ru của đối phương để phá giải. Không đề cập tới danh tính, Trát Lạp Đức sợ thanh niên sẽ lo ngại, vì thế ông chỉ dùng thái độ chân thành nhất của mình để đả động đối phương, chỉ cần đối phương nguyện ý giúp ông hồi phục dị năng, ông nguyện ý tiếp nhận bất cứ điều kiện gì.

Chuyện đối phương nói nghe có vẻ là thật, Tạ Loan cũng không để ý chút việc nhỏ như vậy. Cho dù là giả cũng không sao, cũng chỉ là vài câu hát ru mà thôi, Tạ Loan không nghĩ đây là việc khó.

"Điều kiện thì không cần đâu."

"Như vậy không được." Vừa nghe Tạ Loan nói vậy, Trát Lạp Đức cảm thấy mình chiếm tiện nghi: "Cậu cứ ra yêu cầu đi, tôi lấy... khụ, tôi thề nhất định sẽ hoàn thành."

Suýt chút nữa đã lỡ miệng nói "tôi lấy thân phận thượng tướng ra đảm bảo", Trát Lạp Đức vội vàng nuốt xuống những lời này.

Tạ Loan trầm mặc nhìn người đàn ông râu ria xồm xoàm có chút lôi thôi trước mặt, kỳ thực trong lòng có chút rối rắm. Nhìn bộ dáng đối phương thì hẳn là điều kiện sống không được tốt lắm, Tạ Loan thực khó nghĩ ra mình nên đưa ra yêu cầu gì thì thích hợp.

Không quá đơn giản làm đối phương cảm thấy mình có lệ, đồng thời cũng không tạo thành áp lực quá lớn.

Trầm mặc suy nghĩ, đột nhiên ánh mắt Tạ Loan dừng lại trên người đối phương một chút, linh quang trong đầu chợt lóe, nghĩ một phương pháp phù hợp với cả hai yêu cầu kia.

"Phân hội chúng tôi vừa vặn thiếu một bảo vệ gác cổng, không bằng ông ở lại làm việc một năm đi." Tạ Loan nghĩ nghĩ, tuy quần áo có chút lôi thôi nhưng thể trạng thoạt nhìn không tệ lắm, làm bảo vệ cũng dư dả, chỉ cần bảo đối phương chỉnh trang lại hình tượng một chút là ổn rồi.

Trát Lạp Đức, tiền thượng tướng tinh minh kiêm thống soái cao nhất của quân đội liên hợp tinh minh: "..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.