Mỹ Thực Manh Chủ

Chương 13: Trần Thiên Ngọc Có Thai




“Mẹ, mẹ tìm con?”. Lục Du mặt tươi cười, trong mắt đầy chờ đợi, nói chuyện cũng bay bay sung sướng, cả ngày hắn đều ở thư phòng, nhưng thư đồng mài mực cho hắn đã nghe được tin Uông Ngọc Trân đến nhà họ Lục. Tuy không biết ý đồ Uông Ngọc Trân đến, cũng không biết cụ thể đã nói gì với Đường phu nhân, nhưng Lục Du vẫn thích suy nghĩ mọi chuyện theo hướng tốt nhất, cho rằng Đường phu nhân và hắn đoán đúng về Đường Uyển, nàng có bầu, Uông Ngọc Trân tới cửa là muốn thương lượng với nhà họ Lục phải xử lý chuyện này như thế nào.

“Con nhìn xem đây là cái gì?”. Thấy đứa con nghĩ đến hoang tưởng, Đường phu nhân không cười ngọt ngào như bình thường, mặt nhăn nhúm lại khó coi, hôm nay chuyện xảy ra liên tiếp khiến lòng bà ta thật tức muốn điên lên.

“Cái gì ạ?”. Lục Du có chút không hiểu Đường phu nhân bực bội, nghi hoặc tiếp nhận tờ giấy Đường phu nhân dúi vào, là một bài thơ, hắn khẽ ngâm nga.

“Em chưa gả vâng ở khuê phòng

Chưa từng dám nghĩ trộm vượt tường ra

Trời cao ở trên, cha mẹ làm chủ

Thiếp thân dù ngu xuẩn, cũng biết đạo làm dâu

Đầu gà gáy rời giường, vấn tóc thay váy

Nghe lời cha mẹ chăm sóc cửa nhà

Lo lắng từng bữa cơm trong bếp

Rau xanh mướt, hận không thay được thịt

Mẹ chồng không vừa ý, tay áo ướt nước mắt

Vợ bé sinh con trai, ẹ chồng ôm cháu

Hết thảy vậy mà phí thời gian, mệnh bạc bị gièm pha

Buông tha không dám oán, ân mẹ chồng quá lớn

Ngõ nhỏ bên hồ, đốm lửa tàn u ám ẩn hiện

Chàng hỡi có phải đã nghe lời mẹ chàng

Mà trách phạt người vợ chàng không…”.

“Ô, là ai viết vậy?”.

“Con còn hỏi? Mẹ đang muốn hỏi con đây!”. Đường phu nhân thấy Lục Du đọc xong thơ trong mắt ngờ nghệch mà khổ sở, đau lòng nói. “Vụ Quan, mẹ biết con thích Đường Huệ Tiên, nhưng thích không có nghĩa nó thích hợp làm hiền thê lương mẫu của con, mẹ cũng là vì tốt cho con mới ép con bỏ nó. Mẹ vẫn nghĩ con hiểu được nỗi khổ tâm của mẹ, nhưng con hết lần này đến lần khác làm trái ý mẹ, giấu giếm tìm chỗ cho nó ẩn nấp, thông đồng liên lạc với nha hoàn của nó sau lưng mẹ, còn gạt mẹ đi gặp nó… Hết thảy làm lòng mẹ khó chịu quá, nhưng mẹ hiểu, dù sao con trai mẹ dễ mềm lòng, hai đứa lại từng là vợ chồng, một đêm làm vợ chồng nghĩa trăm năm, nhất thời quên không được nó cũng là điều dễ hiểu. Nhưng mà, mẹ trăm triệu lần không ngờ con lại viết bài thơ như vậy, mà còn viết bên ngoài, con muốn để toàn bộ mọi người ở Sơn Âm, thậm chí khắp thiên hạ cho rằng Đường Huệ Tiên là tốt, ngoại trừ không thể sinh cho nhà họ Lục đứa con trai con gái nào ra, chẳng có gì sai sót nữa, đều là bà mẹ chồng ác độc này không dung được Đường Huệ Tiên nó…”.

“Mẹ, con cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bài thơ này”. Lục Du tuy cảm thấy người phụ nữ trong bài thơ quả khắc họa giống Đường Uyển, nội tâm cũng sinh ra thương cảm, nhưng trước mặt Đường phu nhân hắn tất nhiên không dám nói. Về phần Đường phu nhân chỉ trích hắn, nói thơ là hắn viết, hắn tuyệt đối sẽ không chịu tiếng xấu cho kẻ khác, hắn nhìn Đường phu nhân, vẻ mặt ngoại trừ bị oan uổng, còn có một chút bất mãn. “Mẹ, vì cớ gì mẹ nói đây là con viết? Sao con lại viết bài thơ này?”.

“Ý của con là không phải con viết? Con… Con muốn mẹ tức chết có phải không?”. Nếu nói Đường phu nhân cảm thấy gì khi nhìn bài thơ này lần đầu tiên thì đó là thương tâm, cho rằng đứa con trai yêu quý chưa bao giờ hiểu được nỗi khổ tâm của bà ta, tức vì không ngờ nó lại chụp cho bà cái mũ xấu xa to tướng như thế, càng hận Đường Uyển chẳng hiểu cho con uống thuốc mê gì khiến hắn thần hồn điên đảo, lửa giận trong lòng bà ta bốc lên, đập tay lên bàn trà “rầm” một cái thật mạnh, chén trà trên bàn nẩy lên rồi rớt xuống đất vỡ tan.

“Mẹ, có người tận mắt thấy con viết bài thơ này hay đưa bút tích của con ra làm chứng không?”. Lục Du cau mày nhìn mảnh chén vụn đầy đất, vô cùng chán nản cơn tức vô lý của Đường phu nhân, càng chán nản vì sao mẹ tin người ngoài mà không tin hắn, thậm chí còn xả cơn tức lên người hắn, hắn cũng bực bội lên tiếng. “Chẳng lẽ mẹ tin người ngoài chứ không tin con mình ư?”.

“Con….”. Đường phu nhân nén nhịn nhắm mắt lại, chờ cơn giận trong người nguội bớt một chút mới mở mắt ra, thất vọng nhìn Lục Du, nói. “Con nghĩ mẹ là loại người hồ đồ tùy tiện nghe người ta nói vài câu liền tin, sau đó ngay lập tức định tội danh cho con?”.

Bài thơ này viết trên tường của một quán trà nhỏ vô danh, quán trà đó lại nằm trên đường đi từ trong thành đến chùa Quảng Hiếu, vài ngày trước, Lục Du đi chùa Quảng Hiếu về, từng nghỉ chân tại quán trà đó, uống hai chén. Chờ sau khi hắn rời khỏi, tiểu nhị trong quán phát hiện bàn hắn ngồi có rớt lại bài thơ, chủ quán chép bài thơ lên tường, có người quen nhìn thấy, tin tức cuối cùng rơi vào tai Đường phu nhân.

Đường phu nhân nhìn thấy bài thơ ngay lập tức nghĩ có người giả mạo danh nghĩa con bà ta viết thơ vớ vẩn chia rẽ tình cảm mẹ con hai người, trong lòng thậm chí chỉ ra ngay đối tượng, nhưng tỉ mỉ đọc lại một lần, bà ta mới buồn bã nhận ra, bài thơ này đúng là của đứa con trai bà ta quý hơn mạng viết — Đường phu nhân tuổi trẻ cũng mang danh tài nữ, ở thơ từ có chút tài năng bất phàm, bà ta biết văn phong mỗi người đều có dấu ấn, người khác muốn bắt chước cũng không nhất định bắt chước được, bà ta thích nhất đọc thơ của Tần Quan Tần Thiểu Du, nhưng hiểu rõ nhất vẫn là cách hành văn, văn phong của con trai.

Bài thơ đó văn phong của hắn hơi khác lạ chút so với bình thường nhưng đọc kĩ thì nhận ra ngoại trừ nó uyển chuyển mượt mà hơn, thì không còn nghi ngờ gì nó là do Lục Du viết.

“Con không dám”. Lục Du dám chắc trong lòng có người che mờ mắt Đường phu nhân không biết tốt xấu lập tức định tội hắn, nhưng thói quen nghe theo Đường phu nhân mọi thứ khiến hắn không dám chọc tức bà ta.

“Không dám? Con còn có gì không dám?”. Đường phu nhân hôm nay nổi giận đặc biệt ghê gớm, bà ta trừng mắt nhìn Lục Du, trách mắng. “Mẹ nói Đường Huệ Tiên không thích hợp làm vợ con, nói con và nó ngày sinh tháng đẻ không hợp, lại không có con, bảo con bỏ nó. Con thì sao, ừ thì viết giấy bỏ, nhưng lại tìm Tử Quy mượn nhà, giấu nó ở đó, thừa dịp mẹ sơ sẩy bỏ đi hẹn hò với nó. Bị mẹ phát hiện, con liền thả nó đi ngay lập tức, sợ mẹ tìm gây phiền toái cho nó. Giờ thì sao, nó đã về nhà họ Đường rồi, mẹ cũng cho con định việc hôn nhân khác, con vốn nên kiên định học hành, ngoan ngoãn mà chờ cưới Nhị nương tử nhà họ Vương, nhưng mà con đã làm gì? Lén lút liên lạc với đứa nha hoàn bên người Đường Huệ Tiên, chạy đến gặp gỡ nó… Ôi chao ơi, là tôi hồ đồ, vì nó con đã làm trái ý mẹ bao nhiêu lần, viết thơ oán giận mẹ là bà mẹ chồng độc ác thì có tính là gì đâu?”.

Đường phu nhân càng nói càng đau lòng, nước mắt cũng nhịn không được rơi xuống, bà ta thật đúng là không ưa nổi Đường Uyển, bắt Lục Du bỏ vợ, nhưng căn dặn hắn không được liên lạc với Đường Uyển đều là suy nghĩ cho tiền đồ của hắn, nhưng nỗi khổ tâm đó Lục Du không hiểu, hắn nghịch ý bà ta hết lần này đến lần khác, bằng mặt không bằng lòng, làm bà ta vừa quan tâm vừa khổ sở.

“Mẹ, con biết sai rồi”. Nhìn thấy nước mắt của Đường phu nhân, Lục Du không dám cãi nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn vâng theo Đường phu nhân.

Nghe Lục Du nhận sai, Đường phu nhân dễ chịu trong lòng hơn nhiều, nước mắt cũng ngừng, bà ta thấy Lục Du cúi gầm mặt ấm ức, tâm lập tức mềm nhũn ra, hơi hơi an ủi. “Hôm nay mẹ tức đến mất lý trí, đầu tiên là bị con dâu cả nhà họ Đường Uông Ngọc Trân chọc điên, sau đó lại bị bài thơ này trêu tức, lòng đè nén mới bốc lửa giận…”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.