Mỹ Nhân Ngư Hóa Omega Tàn Tật

Chương 33: Tôi Ngủ Lâu Lắm Sao




Lâm Lang ở đây cũng lâu rồi, nhưng lần đầu tiên mới thấy bộ dáng hung ác của Hàn Tuấn, hung hơn vẻ lạnh như băng ngày thường nhiều, nom hao hao xã hội đen mà đám Lưu Tân thỉnh thoảng khua môi múa mép. Chẳng lẽ trầm ổn, lạnh lùng, chín chắn bình thường đều là giả bộ, đây mới là bộ mặt thật của hắn? Lâm Lang nhốt mình trong phòng tắm suy nghĩ cả buổi, bắt đầu rút kinh nghiệm xương máu, đúc kết bài học, cuối cùng hạ kết luận: Cũng tại mình lơi là nhu cầu thiết yếu, dành quá nhiều thời gian ở ký túc xá.

Nếu đã có kết luận thì phải tìm nguyên nhân, vậy bắt đầu nắm bắt từ vấn đề căn nguyên đi. Vì thế, Lâm Lang lại quay về chuỗi ngày ngâm mình trong thư viện, còn mê đọc tiểu thuyết ngôn tình.

Từ bé đến giờ, vì điều kiện trong nhà không cho phép, cậu chưa từng đọc sách ngoài chuyên ngành, quyển sách ngoài lề duy nhất cậu mua chính là "Hồng Lâu Mộng", muốn đọc còn phải lén lút. Bởi có câu ngạn ngữ nói rằng "Thiếu không đọc Hồng Lâu, lão không đọc Tam Quốc", người lớn toàn bảo chuyện yêu đương trong Hồng Lâu Mộng sẽ dạy hư trẻ con.

Tuy rằng là tiểu thuyết ngôn tình, song cũng không phải loại sách như của bà dì Quỳnh Dao, xem như thể loại thanh xuân đi. Chẳng rõ có phải tuyến lệ của cậu hơi thấp không, vậy mà lần nào đọc cũng rơi nước mắt đầy mặt. Đường đường là nam sinh mà cảm tính như vậy, đã thế còn trong thư viện, Lâm Lang sợ người ta thấy sẽ cười nhạo, đôi khi phải nhịn đến khổ.

Tháng mười sắp hết, thời tiết dần mang dáng dấp mùa đông, lúc trời trong còn đỡ, vừa nhiều mây đổ mưa một cái là lạnh run. Sáng đi học suýt trễ, cậu quýnh lên, chỉ kịp khoác áo lông mỏng rồi vội vã chạy tới lớp, kết quả run cầm cập trong giảng đường suốt hai tiếng. Khó khăn lắm mới chờ được tiếng chuông tan học, Lâm Lang tức tốc chạy về ký túc xá.

Chạy đến trước khu ký túc xá thì đúng lúc gặp đám Trần Lâm. Chương trình học năm tư rất nhẹ, giáo viên cũng quản không nghiêm, mấy người họ thích đi thì đi, không muốn đi thì làm ổ trong ký túc xá. Trần Lâm mới bàn giao công tác cho Hội Sinh viên, hai ngày nay đã liên hệ ra ngoài thực tập. Trước nay Lâm Lang khá thân cận với Trần Lâm, vội chào hỏi: "Các anh mới đi đâu vậy?"

Trần Lâm mỉm cười, chỉ chỉ phía sau: "Đến công ty của bọn Hàn Tuấn tham quan."

Bấy giờ Lâm Lang mới chú ý thấy một người đang đi tới từ chỗ đậu xe, cười nói: "Các anh đều có việc làm rồi, hâm mộ ghê."

Bốn người một trước một sau về ký túc xá. Lâm Lang mở cửa, việc đầu tiên cậu làm là mở tủ lục lọi quần áo. Vừa mặc xong áo khoác, Từ Phóng phòng bên đã mang thứ gì đó giông giống phong thư qua: "Lâm Lang, sáng nay Quan Bằng tới tìm cậu, nhưng thấy phòng các cậu khóa cửa nên nhờ tôi giữ hộ cái này."

Cao Chí Kiệt nằm trên ghế dựa, hỏi: "Gì đó?"

Từ Phóng đánh giá Lâm Lang từ trên xuống dưới. Lâm Lang dựng tóc gáy, khẩn trương hỏi: "Nhìn tôi làm chi?"

Từ Phóng cười đáp: "Xem coi có bị lừa không." Dứt lời, liền đưa thứ trong tay cho cậu: "Người trong ảnh là cậu thật hả?"

Lâm Lang giật thót, chưa kịp xem đã bị Cao Chí Kiệt giựt mất: "Oa, cậu bé đẹp trai nào đây ta?"

Lâm Lang tới gần nhìn thử, loáng cái biến sắc, cấp tốc vươn tay giành lại, nhưng Cao Chí Kiệt cao hơn cậu nửa cái đầu, cậu với tới mới lạ. Cao Chí Kiệt duỗi ảnh chụp đến trước mặt Hàn Tuấn: "Nhìn nè nhìn nè!"

Tim Lâm Lang nhảy lên tận cổ họng, quả nhiên lại thấy Hàn Tuấn sầm mặt. Cao Chí Kiệt dùng tay khóa cứng cậu, đoạn vươn tay gạt tóc, vừa dòm lướt qua liền khoa trương gào lên: "Ôi chao, chân nhân bất lộ tướng nha, cậu không cần nói, mặt mũi nhóc con này coi bộ khá đấy!"

Lâm Lang nện lên bụng hắn, đoạt lấy tấm ảnh trong tay hắn, quát: "Trả đây!"

Cao Chí Kiệt ôm bụng mắng: "Mợ nó, xuống tay ác dữ vậy?"

Nói thật, mấy hôm nay Cao Chí Kiệt khách sáo với cậu hơn nhiều, nếu không phải Lâm Lang gấp đến mụ đầu, ban nãy sẽ không đập mạnh cỡ ấy. Lúc này thấy Cao Chí Kiệt ra chiều đau đớn khó chịu, cậu cũng hoảng, cuống quýt đỡ lấy hắn: "Anh không sao chứ, xin lỗi xin lỗi, tôi không cố ý!"

"Ha ha ha ha", Cao Chí Kiệt gập người cười đến lạc giọng: "Dễ lừa dữ thần!"

Lâm Lang thế mới biết mình bị lừa, bèn thở dài nhẹ nhõm, mắng: "Ấu trĩ!"

"Ấu trĩ cái gì, vừa rồi cậu đánh rất ác, nếu không nhờ thân thể tôi khỏe mạnh thì ngỏm xừ nó rồi."

Lâm Lang cầm ảnh nhìn thật kỹ, đúng là mình rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.