Mỹ Nhân Ngư Hóa Omega Tàn Tật

Chương 10: Đừng Khóc Anh Không Ôm Em Được




“Chú Sở, dì Cố!” Tề Hựu Tuyên kêu lên.

Tiểu Mộc Nhiên cũng chạy theo qua đây, nhẹ nhàng gọi bọn họ.

Cố Niệm thật sự rất thích mấy đứa nhỏ này. Lễ phép, hoạt bát đáng yêu lại hiểu chuyện, những cái đó không cần phải nói. Hơn nữa bọn chúng còn đều thừa kế ưu điểm nhan sắc của ba mẹ, mấy cặp vợ chồng đám Tề Thừa Chi cũng rất ưa nhìn. Nếu như không biết thân phận của bọn họ, dù có nói bọn họ là minh tinh cũng không có nghi ngờ.

Mấy đứa nhóc tướng mạo đương nhiên cũng không kém. Từng đứa một, trắng trắng mềm mềm, vô cùng đáng yêu.

Cố Niệm cười híp mắt nói chuyện với mấy đứa bé, phát hiện thiếu một đứa, liền hỏi: “Ninh Bạch đâu? Chưa đến à?”

Yên Hoài An ở đây nhưng lại không thấy Dụ Tử đâu.

“Ninh Bạch đi tè rồi.” Tề Hựu Tuyên nói, vừa rồi Yên Ninh Bạch ở đây cùng nghịch nước với bọn chúng. Đột nhiên nó muốn đi tè nhưng lại đang chơi vui, không muốn đi nên nhân lúc Dụ Tử không chú ý, cởi quần định tè bậy.

Lúc đó, mặt Tề Hựu Tuyên và Vệ Mộc Nhiên đều xanh mét.

May mà Dụ Tử phát hiện kịp thời, vội vàng xách đứa nhỏ mập mạp đến phòng vệ sinh.

Lúc này, Tề Hựu Tuyên đặc biệt không khách khí, không chút nhường nhịn bán đứng Yên Ninh Bạch đến cùng.

Lâm Sơ không nhịn được cười, đột nhiên nghe sau lưng có tiếng trẻ con mềm mại lại đặc biệt hoạt bạt: “Cháu Sở, cháu dâu!”

Không cần nói, dám gọi như vậy chỉ có bạn nhỏ Yên Ninh Bạch rồi.

Dụ Tử thật muốn che cái mỏ muốn chết này của con trai, đáng tiếc lại chậm mất một bước. Yên Ninh Bạch đã xoay mông chạy về phía Sở Chiêu Dương. Quẹo một cái, sắp nhào vào trong lòng Cố Niệm.

Nó mập như vậy, nhỡ làm ngã Cố Niệm thì sao!

Mặt Sở Chiêu Dương đen sì.

Cố Niệm cũng ngồi chắc, chuẩn bị sẵn sàng đón lấy Yên Ninh Bạch rồi, ai ngờ Yên Ninh Bạch lại bị Sở Chiêu Dương chặn lại. Tay anh túm sau cổ áo nó, xách tên nhóc lên, xoay qua, xách đến trước mặt mình.

Yên Ninh Bạch béo ú, sức nặng quả thực không nhẹ!

Không ngờ, Sở Chiêu Dương lại mặt không đổi sắc.

Yên Ninh Bạch mập mạp lúc này giống như con rùa, bốn cái móng vuốt đập loạn trong không khí, không sợ chết kêu lên: “Cháu Sở, cháu Sở, cháu mau bỏ chú xuống!”

Dụ Tử nghe chỉ muốn che mặt lại.

Sở Chiêu Dương mặt không cảm xúc đặt tên mập xuống trước mặt mình, vô cùng không khách khí nói: “Nhóc mập như vậy, Cố Niệm không đỡ nổi đâu.”

Yên Ninh Bạch: “...”

Tâm hồn của nó bị tổn thương sâu sắc!

Cố Niệm chọc chọc Sở Chiêu Dương, lại giơ tay, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ tròn như nắm gạo nếp của Yên Ninh Bạch.

Cảm giác quả nhiên đúng như vẻ ngoài, mềm mềm non non, giống như bánh nếp trơn nhẵn, mềm mại như trứng gà vừa bóc vỏ, xúc cảm vô cùng tốt.

Cố Niệm không nhịn được, lại bóp hai cái, cười càng vui vẻ hơn, ánh mắt cũng cong thành hình trăng lưỡi liềm.

Yên Ninh Bạch: “...”

“Em thích bạn nhỏ trắng trắng mập mập như Ninh Bạch, rất đáng yêu!” Cố Niệm cười nói.

Yên Ninh Bạch: “...”

Nói tới nói lui vẫn là nói nó mập!

“Nếu như em sinh con trai, cũng phải nuôi thật bụ bẫm.” Cố Niệm vui rạo rực, nuôi đứa nhỏ của mình thành một khối trắng trắng tròn tròn, nhìn đã vui rồi.

Đợi từ từ lớn rồi, cô mới kêu nó giảm cân!

Tề Hựu Tuyên không phải giảm cân thành công hay sao?

Yên Ninh Bạch nghe thấy, đôi mắt to lấp lánh, nặng nề gật đầu: “Chú cũng thích cháu trai mập mạp!”

Như vậy, mập mạp cũng không chỉ có mình nó.

Yên Ninh Bạch lặng lẽ quyết định, nhất định phải nuôi cháu trai thành trắng trắng tròn tròn, như vậy, nó sẽ không phải đứa bé mập duy nhất nữa!

Nó nhìn Tề Hựu Tuyên, rụt cổ lại, cháu trai này quá nhiều mưu mô, hay là thôi đi. Lại nhìn Vệ Mộc Nhiên, mồm ăn cứ tóp tép, đứa cháu gái này còn được cháu trai Hựu Tuyên bảo vệ, vẫn là thôi đi. Cuối cùng, Yên Ninh Bạch đưa ánh mắt nhìn về phía Vệ Mộc Triệt ngốc nghếch, cùng với bụng của các cháu dâu.

Không phải là còn rất nhiều cháu trai chưa ra đời sao?

Yên Ninh Bạch cảm thấy trách nhiệm này của mình vừa nặng nề lại còn xa xôi, con đường phía trước dài đằng đẵng, cần phải vô cùng cố gắng. Vì vậy nó giơ tay lên nắm thành quả đấm nhỏ trước ngực, cổ vũ cho mình, rồi đi tới chỗ Vệ Mộc Triệt, trên đường đi qua một cái bàn nhỏ, phía trên để xúc xích viên Đài Loan.

Yên Ninh Bạch thuận tay cầm hai que, một que mình gặm, một que khác thì... vỗ béo cho Vệ Mộc Triệt!

Yên Ninh Bạch mặc dù có mưu đồ xấu với vóc dáng của Vệ Mộc Triệt, nhưng vẫn hiểu chuyện nhớ Vệ Mộc Triệt còn nhỏ, không biết nặng nhẹ, rất dễ bị que trúc xiên xúc xích làm bị thương. Cho nên nó đặc biệt lấy que trúc ra, mới cho Vệ Mộc Triệt.

Vệ Mộc Triệt đã mọc răng nhỏ rồi, bình thường cũng không ít ăn những thứ đồ ngon này, vô cùng tham ăn, cảm thấy cái gì cũng ngon. Ngay cả dưa hấu cũng có thể gặm một chút, mà lúc gặm thì giống như chuột hamster vậy, đặc biệt đáng yêu, lại còn ngốc ngếch.

Bọn nhỏ tự mình chơi, ba mẹ mặc dù đang nói chuyện nhưng cũng đều chú ý đến bọn chúng.

Tề Hựu Tuyên là lớn nhất ở đây, nhóc rất có tinh thần trách nhiệm, kiên quyết không dẫn bọn trẻ đến chỗ hồ bơi của người lớn, mấy đứa nhỏ chơi đùa cạnh hồ bơi trẻ em. Tiểu Mộc Triệt còn nhỏ, đại đa số là được Vệ Nhiên dắt, ăn mệt rồi liền ngủ.

Người bên này đã tới đủ, bên trong giá nướng đã bỏ than, nhóm lửa, do đầu bếp nướng cho mọi người.

Đồ nướng đương nhiên là thích gì thì nướng nấy, cũng không có đàng hoàng ngồi quanh bàn dài, ngược lại là trải mấy cái khăn trải bàn dầy lên bãi cỏ, cầm theo vài cái nệm tới. Mọi người liền ngồi trên khăn. Ở giữa đặt điểm tâm và trái cây, đầu bếp bên đó nướng xong mấy xiên thịt liền đưa qua đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.