Mỹ Nhân, Moa Moa~

Chương 13: 13: Một Người Không Thể 5




Tôi nhanh chóng quay đầu lại, thấy Lý Hào Kiệt đứng phía sau mình. 

Nhìn thấy anh, tôi tự cảm thấy hoảng hốt, sợ anh nói lung tung nên nhanh chóng nói với Lâm Tuyền: "Vậy tôi đi trước đây." 

Nói xong, tôi cũng rảo bước nhanh chóng rời đi. 

Khi đi chưa được bao xa, tôi nghe thấy Lý Hào Kiệt hỏi Lâm Tuyền: "Hai người nói chuyện gì thế?" 

"Cô Tống nói là một thời gian nữa cô ấy sẽ rời khỏi Vĩnh An." 

Lâm Tuyền trả lời. 

Lý Hào Kiệt biết tôi sắp rời đi thì anh ta sẽ nghĩ gì? 

Tôi không biết. 

Nhưng chuyện này cũng không quan trọng. 

Quan trọng là, tôi không cần phải tiếp tục tham dự vào chuyện của bọn họ nữa. 

Tôi đi một mình về nhà, lúc vào cửa, Khương Thanh lại đang ăn mì tôm. 

Chị ấy nhìn tôi, khịt mũi: "Em đi đâu vậy? Vì sao trên người lại nồng nặc mùi khói thuốc như thế?" 

"Có ạ?"Tôi tự mình kéo quần áo lên ngửi thử. 

Chỉ ngửi thấy một chút xíu. 

"Có, là tiếp viên hàng không, chị vô cùng nhạy cảm với mùi khói thuốc." Khương Thanh đứng dậy, đi tới bên cạnh tôi, cẩn thận ngửi: "Đây là thuốc xịn đấy, có phải em đi gặp Lý Hào Kiệt không?" 

"Không có." 

"Em lừa ai!" Khương Thanh hỏi dồn: "Em đừng có lừa chị, chắc chắn là em đi gặp anh ta rồi. Nói đi, em gặp anh ta làm cái gì?" 

"Em..." Tôi nhìn Khương Thanh, thực ra trong lòng kìm nén đã lâu mà không có chỗ trút, không nhịn được bèn nói: "Lý Hào Kiệt sẽ kết hôn với Lâm Tuyền, vào đúng ngày sinh nhật ba mươi tuổi của anh ta." 

"Cái gì?" Khương Thanh cũng ngây người: "Mẹ nó! Nhanh thế?" 

"Ừ." Tôi cười tự giễu: "Em cũng thấy rất nhanh, nhưng em hỏi kỹ rồi, hóa ra bọn họ đã đính hôn từ nửa năm trước..." 

"Vậy mà anh ta còn quấy rầy em?" 

"Anh ta nói nghiện việc ngủ với em." 

Lời nói của tôi trực tiếp nhóm lên cơn giận hừng hực trong Khương Thanh, chị ấy thẳng tay vớ lấy chiếc áo khoác bên cạnh: "Tên khốn nạn kia nói vậy sao!!! Đậu xanh, chị đi giết chết hắn ta!" 

"Đừng!" Tôi kéo Khương Thanh lại: "Bỏ đi, chuyện đã qua rồi, em cũng cần một khởi đầu mới, nếu tiếp tục dây dưa không rõ với anh ta, em sẽ không tài nào làm lại từ đầu được." 

Tôi cần cuộc sống mới. 

Cần bắt đầu một cuộc sống không có Lý Hào Kiệt. 

"... Ôi, được rồi, vậy em nhất định phải sống cho tốt! Để cho anh ta hối hận chết đi!" 

Ngoại trừ câu này, có lẽ Khương Thanh cũng không biết phải an ủi tôi như thế nào. 

Tôi trở lại phòng, nhìn giấy vẽ màu nước chất đống trong góc phòng, bèn lấy ra một tờ, dán lên bảng vẽ, rồi lấy màu nước chưa pha và bắt đầu vẽ tranh. 

Khi cầm bút lên, tôi mới phát hiện, dáng vẻ Lý Hào Kiệt hút thuốc trước cửa sổ vừa rồi, đã khắc thật sâu trong tâm trí mình. 

Mỗi tia sáng, mỗi màu sắc, tôi đều nhớ rõ như in. 

Chỉ cần đặt bút xuống, không cần suy nghĩ, đã có thể lưu loát liền mạch vẽ ra cảnh tượng đó. 

Khi vẽ xong, nhìn bức tranh này, nước mắt tôi lại tuôn rơi. 

Lý Hào Kiệt, chúng ta thật sự kết thúc rồi. 

Xin anh đừng tới quấy rầy tôi nữa. 

Tôi quay ngược bảng vẽ đặt vào trong phòng, lấy điện thoại ra và chặn số của anh ta. 

Kết thúc. 

Tất cả đã kết thúc. 

Ngày hôm sau, Lâm Tuyền liên hệ tôi đi làm thủ tục sang tên nhà, tôi cũng mang tiền đến ngân hàng chuyển cho cô ấy. 

Qua một ngày tiếp xúc với Lâm Tuyền, tôi lại càng cảm thấy cô ấy mới thật sự là người phù hợp với Lý Hào Kiệt. 

Cô ấy nói năng dịu dàng, khéo léo, lại rất biết quan tâm săn sóc cho người bên cạnh. 

Người phụ nữ như vậy ở bên Lý Hào Kiệt, tôi còn gì không cam lòng chứ? 

Qua thêm một ngày nữa, khi bạn của Lâm Tuyền chuyển đi, báo tôi tới lấy chìa khóa. 

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người đàn ông đang ở trong căn nhà này. 

Tuổi của anh ta dường như không lớn hơn tôi, anh ta mặc áo phông dài tay, quần kaki, giầy thể thao, khuôn mặt trẻ trung toát ra hơi thở thanh xuân. 

Anh ấy thấy tôi thì chạy tới và nói: "Lâm Tuyền bảo tôi tìm một người đeo khẩu trang, cho nên tôi chỉ liếc mắt đã nhận ra cô." 

Dứt lời, anh ta đưa cho tôi một chiếc túi nhỏ. 

Tôi nhìn thoáng qua, bên trong có mấy thứ linh tinh như chìa khóa, thẻ điện tử. 

Tôi nhỏ giọng nói: "Cảm ơn." 

"Đừng khách sáo."Anh ta cười nói: "Tôi có nghe cô ấy nói về tình huống của cô rồi, cho nên mới nhanh chóng trả lại phòng cho cô. Tôi cũng mới ở có vài ngày, hôm qua đã thuê người tới quét dọn sạch sẽ rồi, cô yên tâm đi." 

"Cảm ơn." 

"Cô đừng nói cảm ơn mãi vậy." Người đàn ông kia vươn tay: "Tôi tên là Thời Mặc, đừng thấy tên tôi như vậy, chứ tôi nói nhiều lắm, ha ha ha." 

Thời Mặc tự mình nói, rồi tự mình cười phá lên. 

Tôi nhìn anh ấy, cũng cười theo: "Chào anh Thời, tôi tên Tống Duyên Khanh." 

"Cô Tống, tôi đi trước, cô cứ vào nhà kiểm tra xem có vấn đề gì hay không, nếu có vấn đề gì cô cứ liên lạc với tôi." Thời Mặc nói xong, rút một cuốn sổ từ trong túi ra, viết lên đó một dãy số điện thoại, rồi xé đưa cho tôi. 

Kỳ thật tôi phát hiện đúng là vật họp theo loài, người phân theo nhóm. 

Lâm Tuyền tốt như vậy, người quen của cô ấy cũng thật sự đáng tin cậy như thế. 

Tôi cầm đồ đạc đi lên tầng. 

Tôi vừa tra chìa khóa vào ổ, cửa nhà Lý Trọng Mạnh mở ra. 

Người đàn ông ấy đứng ở cửa, cười nói: "Em mua lại nhà rồi à? Chúc mừng nhé." 

"Vâng." Tôi nhìn Lý Trọng Mạnh, chợt cảm thấy lâu rồi mình không gặp anh ta. 

Nhưng bây giờ gặp lại, tôi vẫn cảm thấy rất thân thiết. 

"Ngày đó tôi thấy tên nhóc chuyển đến ở phòng này nên có nói với cậu ta vài câu, cậu ta cũng là một người thấu tình đạt lý." Lý Trọng Mạnh nhìn tôi: "Nếu em cần chuyển nhà, cứ gọi tôi bất cứ lúc nào, tôi cũng có thể giúp em." 

"Không cần đâu, tôi tự mình làm cũng được." 

Tôi từ chối theo bản năng. 

Biểu cảm trên mặt Lý Trọng Mạnh không đổi, chỉ thản nhiên cười: "Được rồi, nếu em cần tôi giúp gì thì cứ nói cho tôi biết." 

Tôi gật đầu, vặn chìa khóa chuẩn bị đi vào nhà, đột nhiên nghĩ tới mặt mình, tôi quay đầu gọi Lý Trọng Mạnh lại: "Anh Lý, tôi quả thật có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ." 

Tôi nói chuyện mình muốn chữa trị da mặt cho Lý Trọng Mạnh biết. 

Lúc anh ta nghe tôi nói, khóe miệng lập tức hiện lên nụ cười khẽ. 

Anh ta nghe xong, tự tin gật đầu: "Không thành vấn đề, chuyện này em tìm tôi là tìm đúng người rồi. Tôi sẽ liên hệ bác sĩ giúp em, sau đó liên hệ lại với em." 

"Cảm ơn." 

"Em còn khách sáo với tôi làm gì, bây giờ tôi đi liên hệ giúp em." 

Lý Trọng Manh nói xong, không đóng cửa, cứ thế đi luôn vào nhà. 

Tôi cũng không nghĩ nhiều, đi vào nhà mình, rồi dạo qua một vòng. 

Căn nhà sạch sẽ, gần như không có gì khác biệt so với lúc tôi chuyển đi. 

Trông nó hệt như một căn nhà hoàn toàn mới. 

Tôi thầm cảm kích trong lòng. 

"Tống Duyên Khanh." Tôi đi dạo một vòng xong, lúc đi ra đã thấy Lý Trọng Mạnh đứng trước cửa, tay cầm điện thoại, nói với tôi: "Tôi liên hệ được rồi, vừa hay chuyên gia này đang ở Vĩnh An, tôi đã hẹn giúp em, trong ba ngày tới em đi lúc nào cũng được, hiện tại đi luôn cũng được." 

"Vậy, đi luôn bây giờ thôi." 

Trải qua cú sốc từ Lý Hào Kiệt, tôi chỉ muốn nhanh chóng chữa trị mặt mình cho khỏi, rồi bắt đầu cuộc sống mới. 

Dường như Lý Trọng Mạnh không hề bất ngờ chút nào với lựa chọn của tôi, gật đầu: "Được, tôi đi lấy áo khoác, sau đó khởi động xe chờ em ở dưới hầm gara. Em thu xếp xong thì cứ xuống." 

Tôi mặc áo khoác của mình, trực tiếp khóa cửa, đi thang máy xuống cùng Lý Trọng Mạnh. 

Ở trên đường đi gặp chuyên gia kia, Lý Trọng Mạnh hỏi: "Kiệt sắp kết hôn, em biết không?" 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.