Mỹ Nhân Kiều

Chương 70




Hai người chạm mặt nhau, Đông Phương Vưu Dục đã nhìn thấy tiểu nhân nhitừ cách đó không xa. Khóe môi nhếch lên thành nụ cười, hắn phe phẩy quạt trong tay, bước chậm tới phía Tịch Tích Chi.

"Không ngờ đi dạo một lát cũng có thể gặp muội." Từng câu từng chữ củaĐông Phương Vưu Dục mang theo chút dịu dàng, cách ăn mặc văn nhã khôngdính chút khí vẩn đục của hoàng cung, tựa như hắn chỉ sinh ra làm quýcông tử thế gia, chưa từng tham dự vào tranh đấu tàn khốc trong hoàngcung.

Vậy mà vừa hay điều này nói cho Tịch Tích Chi biết rằng hắn là một người vô cùng giỏi ngụy trang. Loại người này thường có tính nhẫn nại cựcmạnh. Hắn và An Hoằng Hàn vô cùng giống nhau, chỉ có điều mặt nạ mà mỗingười đeo hoàn toàn trái ngược nhau.

Một là tao nhã lịch sự, một là lãnh khốc vô tình.

Cái nhìn của Tịch Tích Chi với người này là phức tạp.

Như An Hoằng Hàn từng nói, người này hoàn toàn không đơn giản như bềngoài. Khuôn mặt tuấn tú mang theo nụ cười, vô cùng hợp với cái danh hổbiết cười. Mà lần hắn ra tay cứu giúp trước lại khiến Tịch Tích Chi rấtcảm kích.

Lúc nàng nói chuyện không khỏi tỏ thái độ mềm mỏng, "Thái tử điện hạ thật có nhã hứng. Sao tản bộ mà tản tới đây vậy?"

Đông Phương Vưu Dục cười nhạt, quạt trong tay quạt ra làn gió hơi mátmẻ, "Nếu bản điện nói không phải bản điện tình cờ đi dạo tới đây?"

Lời của hắn vô cùng chọc người suy nghĩ sâu xa. Hai thị vệ sau lưng cũng vẻ mặt vắt óc suy nghĩ. Mấy ngày gần đây chỉ cần Thái tử điện hạ cóthời gian rảnh thì luôn đi dạo tới bãi cỏ xanh. Nói thật là ở đây ngoàisân cỏ xanh biếc thì không có cảnh đẹp vô cùng hấp dẫn người gì. Bọn họthật không hiểu nổi suy nghĩ của điện hạ nhà mình. Rốt cuộc chỗ này cócái gì đáng để lưu luyến quên về?

Tịch Tích Chi lại không biết nói tiếp thế nào, hồi lâu sau mới hỏi: "Vậy huynh vì cái gì mà đến?"

Đôi mắt Đông Phương Vưu Dục đảo quanh một vòng để dò xét, dường như không nhìn thấy thứ hắn mong đợi, thở một hơi thật dài.

"Bản điện cũng không lừa gì muội. Muội cũng biết con chồn Phượng Vân màbệ hạ nuôi chứ? Bản điện từng gặp ở đây một lần. Con chồn này vô cùngđáng yêu, cực kỳ khiến người ta yêu thích. Dù sao bản điện sống tronghoàng cũng cũng không có chuyện gì để làm, cho nên muốn tới đây ôm câyđợi thỏ, xem con chồn kia có còn đến không."

Tịch Tích Chi ngốc lăng một lát mới hiểu được Đông Phương Vưu Dục là vìnàng mà tới. Trong mắt lóe lên chút nghi ngờ, nàng nói: "Con chồn kiađáng yêu như vậy thật à? Nghe nói An Hoằng Hàn cũng vô cùng yêu thích?"

Nghe đối phương gọi thẳng tên thật của An Hoằng Hàn, Đông Phương Vưu Dục kinh ngạc trong nháy mắt, ngay sau đó cười ha ha, phe phẩy quạt trongtay thật mạnh, "Muội nói xem có đáng yêu hay không? Con chồn kia rất cótính người, đặc biệt là đôi mắt long lanh như nước, bất cứ ai nhìnthoáng qua cũng đều phải mềm lòng."

Ánh mắt Đông Phương Vưu Dục bỗng nhìn về phía đồng tử màu xanh da trờicủa tiểu hài tử, không biết tự hỏi gì mà nói chậm rãi thật nghiêm túc:"Nói tới ánh mắt, mắt muội và con chồn kia vô cùng giống nhau, đều làmàu xanh da trời, tựa như châu báu vậy."

Đông Phương Vưu Dục không keo kiệt lời khen ngợi chút nào.

Hai thị vệ phía sau hắn kinh ngạc tới nỗi không khép được miệng. Mỗingày Thái tử điện hạ rút ra nửa canh giờ tới đây, vậy mà lại vì muốn gặp con chồn kia. Phải biết rằng bọn họ còn nhiều chuyện chưa hoàn thành ởPhong Trạch quốc, ví dụ như tìm tung tích quốc sư. Chuyện này cho tớibây giờ còn chưa có chút đầu mối nào.

"Thái tử điện hạ, thuộc hạ nghe nói chẳng phải con chồn Phượng Vân kiađã mất tích hai ba ngày rồi sao? Ngài đợi ở đây cũng không ổn." Sợ Tháitử điện hạ làm chậm trễ chuyện quan trọng, một thị vệ nhắc nhở.

Sắc mặt Đông Phương Vưu Dục u ám, dường như trách thuộc hạ xen vào việc của người khác.

"Nhắc tới rất đúng lúc, ngày muội tới cũng là ngày không thấy bóng dángcon chồn Phượng Vân đó." Dường như Đông Phương Vưu Dục vô cùng thích con chồn Phượng Vân. Lúc nói tới đây vậy d.đ.l.q.đ mà lại mang theo chúttiếc nuối, "Nếu muội thấy con chồn kia nhất định sẽ thích. Có thể làmcho đế vương một đời của Phong Trạch quốc nâng trong lòng bàn tay, cóchỗ nào bình thường được?"

Vẻ mặt Tịch Tích Chi mất tự nhiên, khóe miệng hơi giật giật. Nàng thầmnói, ngày nào mình cũng thấy con chồn kia! Chẳng qua là nàng không pháthiện mình khiến người ta yêu thích như vậy thật. Hơn nữa, An Hoằng Hànnào có nâng nàng trong lòng bàn tay, ngoài mỗi ngày lấy bắt nạt làm thúvui, nhưng cái loại bắt nạt cũng cho thấy mình là món đồ chơi để hắn lấy làm vui.

Tiếng phản kháng trong lòng Tịch Tích Chi càng ngày càng nhỏ, dần dầnlại nghĩ tới, mỗi lần bị bắt nạt đều là An Hoằng Hàn báo thù lại mộttrận. Mỗi lần bị thương này đều là An Hoằng Hàn tự mình bôi thuốc chonàng. Còn cá Phượng Kim Lân nữa. Cá quý giá như vậy mà hắn cũng khôngtiếc để nàng ăn. Tắm, mặc quần áo, chải lông, việc nào hắn cũng từnglàm.

Tính toán những chuyện này, hình như An Hoằng Hàn không khiến nàng thiệt thòi, hơn nữa còn vô cùng tốt.

Kết quả là, một tiểu hài tử nào đó xấu hổ.

"Thái tử điện hạ giới thiệu vậy khiến muội cũng muốn gặp." Tịch Tích Chi giả vờ cảm thấy hứng thú.

Đông Phương Vưu Dục phe phẩy quạt, mỉm cười, "Không vội, thế nào cũng có cơ hội. Theo bản điện thấy thì sau khi con chồn Phượng Vân mất tích, bệ hạ không vội vàng đi tìm, chắc chắn là biết nó ở đâu. Cho nên thế nàosau này cũng có thể gặp lần nữa."

Tịch Tích Chi thay đổi triệt để cách nhìn với hắn, không hổ là Thái tử Luật Vân quốc! Lại có thể đoán được tới mức này.

"Nói cũng đúng." Tán gẫu với người khác chuyện của mình, lại còn dướitình huống đối phương không biết gì, Tịch Tích Chi luôn hơi chột dạ. Nhớ kỹ An Hoằng Hàn từng nói, ít tiếp xúc với Đông Phương Vưu Dục, cho nênnàng hơi muốn rời đi, đỡ phải có liên quan gì tới hắn.

"Muội đi về trước. Nếu Thái tử điện hạ còn muốn đi dạo, thứ cho muộikhông thể phụng bồi." Lúc Tịch Tích Chi nói chuyện luôn cố gắng đẻ mình nói khách sáo một chút. Mà gần như những lời này đều là lén học từ AnHoằng Hàn. Ngày nào cũng thấy hắn đọ sức với các đại thần, nàng cũng dần dần biết một chút.

Nàng vừa định nâng chân rời khỏi đó thì bỗng bị Đông Phương Vưu Dục gọi lại, "Đợi đã, không biết nên gọi muội thế nào?"

Đông Phương Vưu Dục nói cực kỳ khách sáo.

Cái gọi là không đưa tay đánh người mặt cười, vả lại hắn cũng không gâykhó dễ gì nàng nên nàng nói: "Muội tên là Tịch Tích Chi."

Đông Phương Vưu Dục lẩm bẩm nhắc lại một lần, nở nụ cười, "Ba ngày sau,Phượng Tiên cư sẽ tổ chức cuộc tranh tài thưởng thức mỹ thực, không biết muội có hứng thú không?"

Tịch Tích Chi lập tức dừng bước. Bảng hiệu Phượng Tiên cư tiếng tăm lừng lẫy như sấm bên tai, hễ là người tới Hoàng Đô một chuyến, không tới đóăn mỹ thực thì coi như chuyến đi vô ích.

Thấy nụ cười nơi khóe môi Đông Phương Vưu Dục, Tịch Tích Chi cảm thấykhông đơn giản. Huống hồ người ta đường đường là một Thái tử gia, saolại muốn mời một tiểu hài tử đi ăn cơm? Nnafg không dám đồng ý lập tức,sợ đối phương sẽ dùng thủ đoạn gì đó.

Đồng tử linh động lóe lên rồi tắt.

Không thể trách nàng sinh nghi, đây là hoàng cung, nơi ăn tươi nuốt sống.

Đông Phương Vưu Dục cũng nhìn ra chút manh mối, nhưng hắn không vì thếmà từ bỏ, nói tiếp: "Trận tranh tài thưởng thức mỹ thực này năm năm mớitổ chức một lần. Nếu muội không muốn đi thì cũng chỉ có thể chờ năm nămnữa thôi. Nghe nói lấy được danh hiệu đệ nhất còn có thể có phần thưởnglà một ngàn lượng bạc."

Đồng tử Tịch Tích Chi tỏa ra tinh quang, tất cả lực chú ý đều tập trungtrên một ngàn lượng bạc này. Có ăn, có cơ hội kiếm lời, không đi thìchính là kẻ ngốc.

Nhưng nàng không trả lời Đông Phương Vưu Dục ngay, chỉ nói: "Muội phải về bàn bạc với người nhà."

Dù sao bên cạnh nàng còn có một An Hoằng Hàn, không cần cứ phải chenchúc một chỗ với Đông Phương Vưu Dục. Nếu An Hoằng Hàn không bằng lòngthì tới lúc đó nàng sẽ phản bội, đi cùng với Đông Phương Vưu Dục ra khỏi hoàng cung, hỗn ăn hỗn uống. (hỗn ở đây là trà trộn vào)

Tạm biệt Đông Phương Vưu Dục, trong đầu nàng toàn là Phượng Tiên cư. Lần trước xuất cung chưa được thưởng thức món ăn chiêu bài của Phượng Tiêncư, đã lâu như vậy, nếu không phải hắn nhắc tới thì nàng cũng sắp quênmất.

Càng nghĩ tới Phượng Tiên cư, Tịch Tích Chi càng muốn chảy nước miếng.

Nàng vội vàng chạy vào điện Bàn Long, tiếng bước chân bịch bịch vang dội khác thường. An Hoằng Hàn cầm một quyển sách trong tay, nghe tiếng bước chân quen thuộc, lập tức ngẩng đầu lên nhìn cửa điện, "Chịu về rồi?"

Tịch Tích Chi bĩu bôi, chưa ra ngoài một canh giờ, sao hắn lại như đangkhởi binh hỏi tội vậy? Vì xoa dịu hắn, cố gắng khuyên hắn xuất cung đichơi, nàng nặn ra nụ cười, "Bàn bạc với huynh một chuyện."

Chạy chậm tới, nàng ngồi lên cái ghế bên cạnh hắn, liếc quyển sách trêntay hắn, cho dù nàng không biết chữ nhưng nghĩ một chút là biết với tính cách của hắn thì chắc chắn sách này là đạo trị quốc gì đó.

An Hoằng Hàn chú ý thấy vẻ mặt tiểu hài tử thoáng chút hưng phấn, không nói theo nàng mà hỏi: "Vừa rồi nàng gặp ai?"

Tịch Tích Chi sửng sốt một chút, nói theo tình hình thực tế: "Đông Phương Vưu Dục."

Vẻ mặt An Hoằng Hàn lập tức âm trầm, "Nói những gì?"

"Thật ra thì cũng không có gì. Huynh ấy bảo ba ngày sau Phượng Tiên cưsẽ có một trận tranh tài thưởng thức mỹ thực." Nhớ tới những mỹ vị hương thơm ngào ngạt kia, Tịch Tích Chi lau miệng, chỉ sợ nước miếng chảyxuống.

Quyền chủ đạo lúc đầu, bằng mấy câu đơn giản giữa hai người đã tới tay An Hoằng Hàn.

Nàng kéo ống tay áo hắn, lắc lắc, "Lần đó chẳng phải huynh nói muốn tớiăn món chiêu bài của Phượng Tiên cư ư? Chi bằng hai ngày nữa chúng taxuất cung đi ăn?"

Đồng tử long lanh nước như thể một con vật đang nhìn hắn với sự mong đợi tha thiết.

Bàn tay cầm sách của hắn hơi run lên, suýt chút nữa để lộ suy nghĩ củamình. Không lộ chút biểu cảm nào, hắn buông cuốn sách trên tay xuống,"Đây đã là chuyện mấy tháng trước, gần đây trẫm không muốn xuất cung."

Thế giới bên ngoài rất hỗn tạp rất loạn, huống chi nàng căn bản khôngtừng tham gia tranh tài ở Phượng Tiên cư, sao biết có bao nhiêu người?Tới lúc đó người chen người đẩy, rất dễ gặp rắc rối.

Tịch Tích Chi lập tức ỉu xìu, nhưng nàng không muốn vì vậy mà bỏ qua,liều mạng quấn lấy An Hoằng Hàn, lay lay ống tay áo hắn. Bộ dạng ngâythơ như thể nói 'Huynh không dẫn ta đi, ta sẽ làm phiền chết huynh."

Với ai An Hoằng Hàn cũng tàn nhẫn, chỉ riêng với hài tử này là không cócách nào. Mày hắn hơi nhíu lại, nói: "Trẫm phái người xuất cung, để bọnhọ mua món ăn chiêu bài của Phượng Tiên cư về?"

Tịch Tích Chi ngây ngốc nhìn hắn chằm chằm, hoàn hồi mà nói: "Chờ mua về thì thức ăn đã nguội."

"Nếu không thì trẫm phân phó người mời đầu bếp vào cung cho nàng?" AnHoằng Hàn vỗ vỗ vai tiểu nhân nhi, ánh mắt vô cùng cưng chiều.

Tịch Tích Chi cắn răng, hung hăng mà nói: "Cho dù là lúc làm sủng vật, cũng đã từng chuồn ra ngoài!"

Cả ngày giam trong hoàng cung, An Hoằng Hàn không buồn bực, nàng cũng sẽ buồn bực. Huống hồ hoàng cung có hoa lệ hơn nữa thì cũng giống một cái lồng giam, khóa chặt người bên trong lại. Trừ phi chết, bằng không cảđời không đượ giải thoát.

Thử hỏi vị bệ hạ tài trí song tuyệt này, cả ngày ngây ngốc trong hoàngcung cũng không cảm thấy chán ghét à? Sao không ra ngoài thả lỏng tâmtrạng?

Tịch Tích Chi thở phì phò ngồi trên ghế, dời tầm mắt, không nhìn An Hoằng Hàn một cái.

Thái giám cung nữ xung quanh thở mạnh cũng không dám thở, lần đầu tiênnhìn thấy có gười dám nổi giận với bệ hạ. Tiểu cô nương kia nói sủng vật gì đó là sao? Chẳng lẽ bệ hạ nuôi nàng, coi nàng như sủng vật, nuôi tới mức vui vẻ?

Nghĩ tới chuyện này, trong lòng mọi người hiểu được ít nhiều. Thảo nàobệ hạ vô cùng cưng chiều hài tử này. Thì ra là coi đối phương như sủngvật mà nuôi. Như lúc Cưu quốc tiến cống con chồn Phượng Vân, khi đóchẳng phải bệ hạ cưng chiều lắm sao? Nhưng bây giờ, con chồn Phượng Vânmất tích mới mấy ngày, bệ hạ cũng chẳng quan tâm.

Thì ra là thân phận hài tử này cũng giống con vật kia, cùng trên một đường.

Vẻ mặt An Hoằng Hàn càng ngày càng lạnh. Tuy vừa bắt đầu quả thật hắncoi nàng như sủng vật mà nuôi nhưng sau khi phát hiện suy nghĩ tronglòng thì lại không nghĩ như vậy.

Hai chữ 'sủng vật' được nói ra từ miệng Tịch Tích Chi, lập tức khiến An Hoằng Hàn vô cùng tức giận.

Nói chuyện cũng không khống chế nổi chừng mực, "Đây là những gì nàng nghĩ?"

Thấm chút ý lạnh, mọi người không nhịn được mà rùng mình.

Tịch Tích Chi cắn chặt răng, lấy hết dũng khí mà phản bác, "Không phải là nghĩ mà là sự thật."

Những lời này hoàn tòa khiến mặt An Hoằng Hàn lạnh mặt, trong mắt khôngcó chút cảm xúc nào. Hắn vỗ d,đ,l,q,đ một cái thật mạnh lên bàn, tiếngbốp thật to khiến mọi người bị dọa run rẩy.

"Cút ra ngoài."

Những lời này như kim đâm vào trái tim Tịch Tích Chi. Nàng càng cắn chặt đôi môi cánh hoa hơn khiến nó không còn chút máu nào. Nàng đứng lên,định chạy ra ngoài...

An Hoằng Hàn nhìn dáng vẻ đáng thương này của nàng, thu lại tâm trạng của mình, vươn tay kéo, lập tức ôm tiểu hài tử vào lòng.

"Trẫm không bảo nàng biến. Tất cả cung nữ thái giám cút hết ra ngoài cho trẫm."

Chỉ sợ bị bệ hạ giận chó đánh mèo, mọi người nghe tiếng vội vàng chạy ra ngoài. Lâm Ân đi sau cùng, khoảnh khắc bước ra cửa thì đóng cửa lạithay hai người.

Tịch Tích Chi giãy giụa muốn thoát khỏi vòng ôm của An Hoằng Hàn nhưngsức tay hắn vô cùng lớn, căn bản nàng không có đường phản kháng. Hai tay nàng bị hắn nắm chặt, không thể động đậy.

Tiểu hài tử chống cự khiến An Hoằng Hàn hơi tức giận. Tay hắn luồn vàováy nàng, nắm lấy cái đuôi một cách chính xách, khẽ kéo kéo. Đuôi xùlông, xúc cảm vô cùng tốt. Sau khi Tịch Tích Chi giật hai cái thì khôngkiềm được mà vuốt ve một hồi.

"Ngoan ngoãn ngây ngốc ở đó cho trẫm."

Đuôi chính là nhược điểm của động vật. Khoảnh khắc An Hoằng Hàn vừa đụng vào thì lập tức lông cả người nàng dựng lên, đồng tử mở lớn, lập tứcdừng giãy giụa.

"Huynh...Huynh buông ra." Nàng vươn tay ra định đẩy bàn tay nắm lấy đuôi mình của hắn ra.

Làm sao An Hoằng Hàn để nàng được như ý. Bàn tay to vỗ một cái, đánhmạnh lên mông tiểu hài tử, dùng giọng điệu dạy dỗ mà nói: "Trẫm nuôinàng mấy tháng, tình tình nóng nảy càng phát hiển hả? Ba ngày hai bữanổi giận với trẫm?"

Tịch Tích Chi cắn chặt môi, không nói lời nào, tất cả cảm giác tập trung trên cái đuôi bị An Hoằng Hàn bắt lấy.

Tay hắn thật ấm áp, nắm chặt cái đuôi nàng, khiến người ta vừa cảm thấy nguy hiểm lại vừa cảm thấy an toàn.

Mỗi lần chống lại An Hoằng Hàn ngay mặt, ngọn lửa nhỏ trong lòng nàngluôn bị dọa không thấy tăm hơi. Cho nên lần này nàng đưa lưng về phíahắn, nhất định không nhìn hắn.

"Ta chỉ là muốn ra ngoài đi dạo một chút. Lần tới hỉ yến đầy tháng tôntử Hữu tướng, chỉ đi dạo một vòng rồi chúng ta lại về. Ta không kịpnhìn phong cảnh Hoàng Đô." Là người đều không cam lòng. Tới thế giới này lâu như vậy, ngoài hoàng cung này quen thuộc một chút, bên ngoài códáng vẻ gì, nàng hoàn toàn không biết.

An Hoằng Hàn cũng biết nàng buồn bực quá lâu. Chỗ nào trong hoàng cungnàng cũng đã đi qua. Có rất ít thứ có thể khơi lên hứng thú của nàng.

"Muốn xuất cung lắm à?" An Hoằng Hàn hỏi.

Tịch Tích Chi thầm phun một bãi nước miếng trong lòng. Nếu không muốnxuất cung, sao nàng lại dính vào nguy hiểm khi chọc lão nhân gia ngườitức giận, cãi lộn với người?

Gật đầu vô cùng thành khẩn, nàng nói: "Nếu ta không đi dạo một chút sao biết tặng gì cho huynh vào thọ yến cho tốt?"

Nàng nói tới hợp tình hợp lý.

Sắc mặt An Hoằng Hàn dịu đi rất nhiều. Ý lạnh trên mặt từ từ tan đi, "Nàng lại kiếm cớ."

Không kiếm cớ sao có thể để lão nhân gia người đồng ý?

Đôi mắt to tròn tròn của Tịch Tích Chi nhìn hắn, thừa dịp tâm trạng hắn tốt, thật cẩn thận mà rút cái đuôi ra.

"Nếu tới hôm thọ yến mà tặng quà trẫm không hài lòng, trẫm sẽ tìm nàngtính sổ." An Hoằng Hàn ôm tiểu hài tử, sửa sang lại quần áo cho nàng.Khi nhìn thấy miếng khăn đen che trên đầu nàng thì giơ tay vén lên, nắmlấy lỗ tai lông xù, khẽ sờ sờ.

Lập tức cảm thấy hơi ngứa, tai Tịch Tích Chi run run, không dám phát ra chút chống cự nào.

Thật vất vả An Hoằng Hàn mới đồng ý xuất cung, đương nhiên mọi chuyệnnàng phải thuận theo hắn. Nếu không hắn buồn bực, có thể đạp ngã tường.

"Vậy thì ra ngoài một chuyến. Nàng có thể suy nghĩ một chút trước xemmuốn mua thứ gì, tới lúc đó mua về luôn." Lo vừa nãy hù Tịch Tích Chisợ, An Hoằng Hàn vừa ngắt nhéo tai nàng vừa nói.

Vẻ mặt An Hoằng Hàn rất bình tĩnh nhưng mắt lại nhìn nàng chăm chú, không rời đi một giây phút nào.

Tịch Tích Chi thuộc loại người mau quên, khoảnh khắc nghe An Hoằng Hànđồng ý đã sớm quăng những không vui trước đó ra sau đầu rồi. Hơn nữanàng cảm thấy dù hắn nổi giận, chỉ cần chịu bằng lòng xuất cung cũngđáng giá!

Thầm tính toán sau khi ra ngoài thì mua đồ ăn ngon đồ chơi vui gì, khóe môi nàng hiện ra nụ cười.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã qua ba ngày.

Trời rất trong, vạn dặm không mây, thỉnh thoảng có làn gió mát thổi tới, cuốn vài sợi tóc trên trán Tịch Tích Chi lên.

Nàng thay một bộ quần áo, đứng trước cửa điện Bàn Long. Đôi mắt đảo quađảo lại, nhìn điện bên, gấp không chịu nổi mà đi qua đi lại.

An Hoằng Hàn nhìn dáng vẻ lo lắng này của nàng, lắc đầu đầy bất đắc dĩ.

Hắn không nhốt nàng trong lồng, sao nàng lại như thể mấy trăm năm khôngđược ra ngoài vậy? Nhìn bộ dạng này của nàng, hắn vừa tức vừa buồn cười.

Mặc món áo bào sau cùng, hắn chỉnh lại ngay ngắn, sau đó cất bước đi về phía Tịch Tích Chi.

Hắn mặc cẩm bào màu xanh đậm, chỗ vạt áo có ngạo mai thêu bằng tơ vàng.Tơ vàng quấn quanh từng đóa ngạo mai một cách hoàn mỹ, mỗi khi ánh mặttrời chiếu xuống sẽ tỏa ra ánh vàng mờ mờ, càng tăng thêm phần cao quýcho An Hoằng Hàn.

Tịch Tích Chi nhìn ngây người, nuốt nước miếng một cái, hồi hồn lại.

Bộ dạng An Hoằng Hàn đẹp trai không ai dám phản đối, bình thường luônmặc long bào khiến người ta cảm thấy cao cao tại thượng, không thể chạmtới. Mà hôm nay thay một bộ quần áo, tuy khí chất cao quý và khí pháchvẫn tồn tai như trước nhưng càng có thể làm nổi bật khuôn mặt anh tuấnkia.

An Hoằng Hàn đi tới cạnh Tịch Tích Chi, nắm tay nàng rất tự nhiên, "Không phải là vội xuất cung à? Bây giờ thất thần gì vậy?"

Bị một câu nói của An Hoằng Hàn kéo suy nghĩ về, Tịch Tích Chi gật đầu đầy hưng phấn.

Cung nữ thái giám đứng sau cũng mê mẩn, nhưng không đơn thuần chỉ bởi vì dung mạo như d;đ;l;q;đ thiên nhân của bệ hạ. Khi Tịch Tích Chi đứngchung một chỗ với An Hoằng Hàn, nghĩ kỹ một chút thì thấy áo bào màuxanh của bệ hạ vô cùng xứng đôi với đôi mắt màu xanh da trời của nàng.

Nhưng đối phương một là bệ hạ xa không với tới, một là hài tử chỉ mới bảy tám tuổi, sao bọn họ lại nảy ra ý nghĩ như vậy?

Lần xuất cung này, An Hoằng Hàn không gióng trống khua chiêng, chỉ dẫn theo hai nô tài là Lâm Ân và Ngô Kiến Phong.

Vừa ra khỏi hoàng cung, bọn họ an vị trên xe ngựa đã sớm chuẩn bị tốt.Xe ngựa vô cùng bình thường, không khác gì xe của gia đình bình thường.

"Đi dạo một chút trước nhé? Hay tới thẳng Phượng Tiên cư?" An Hoằng Hàn lên tiếng hỏi thăm.

Bây giờ còn cách giữa ngày một hai canh giờ, có đủ thời gian để tiểu hài tử này dạo phố.

Đương nhiên là Tịch Tích Chi chọn vế trước không chút do dự.

An Hoằng Hàn vén màn xe, phân phó với bên ngoài: "Ngô Kiến Phong, đợi lát nữa tới cửa khu buôn bán thì dừng xe."

"Không phải nói ở Phượng Tiên cư rất nhiều người à? Chúng ta không đigiành chỗ trước hả?" Vì lần tranh tài thưởng thức mỹ vị này mà nàng đãhỏi thăm được không ít tin tức từ chỗ cung nữ.

Nghe nói ngày náo nhiệt nhất ở Phượng Tiên cư là ngày tranh tài. Cung nữ nói tới mức vô cùng khoa trương, gì mà người đông nghìn nghịt, nhốn nha nhốn nháo, ngựa xe như nước, không còn chỗ trống, hễ là từ ngữ miêu tảđông người đều được cung nữ lựa ra nói hết.

Lâm Ân nghe vậy thì không nhịn được mà cười gượng.

Ngô Kiến Phong nhìn Tịch Tích Chi đầy khinh bỉ, sau đó đánh xe tiếp.

Tịch Tích Chi không biết mình nói sai cái gì, vẻ mặt khó chịu, mím chặt môi.

Tuy Lâm Ân cười nhưng tuyệt đối không phải là cười nhạo mà chỉ là bị vấn đề ngây thơ của nàng làm buồn cười.

Khóe môi An Hoằng Hàn cũng nhiễm chút ý cười, hai tay vuốt vuốt ngón tay út của Tịch Tích Chi, không giải thích.

Cuối cùng vẫn là Lâm Ân tốt bụng mà nói: "Bệ hạ là cửu ngũ chí tôn, sao có thể giành chỗ với bách tính?"

Nếu là vậy thật, truyền ra còn chẳng phải bị mọi người chê cười.

"Trẫm đã sớm phái người báo cho Phượng Tiên cư biết, sắp xếp xong nhãgian, tuyệt đối có thể để nàng thấy cuộc so tài ngoạn mục." An Hoằng Hàn cưng chiều mà vuốt đầu ngón út của nàng, nhìn móng tay trắng nõn nà,không nhịn được lại sờ thêm một chút.

Tuy bộ dạng Tịch Tích Chi duy trì độ tuổi bảy tám tuổi, nhưng đôi taynày lại thon dài, vô cùng xinh đẹp. Đặc biệt là móng tay, vô cùng sángbóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.