Mỹ Nhân Kiều

Chương 49




Kế hoạch "tính phúc"* của tổng giám đốc Nghiêm. (1)

(*) tính phúc: sinh hoạt vợ chồng.

Dạo này Nghiêm Hạo rất ảo nảo. Cuộc sống của anh dạo này so với trước kia rất vui vẻ và hạnh phúc bởi vì cô vợ nhỏ của anh đã tha thứ cho anh và cho anh có thể sống chung với 4 mẹ con cô, từ bỏ cuộc sống đi đi về về một mình. Anh chắc hẳn sẽ rất thỏa mãn, đúng là anh thỏa mãn nhưng nếu như anh còn được ngủ chung với cô thì càng thỏa mãn hơn nha.

Đúng là người con gái mà mình yêu, tâm tâm niệm niệm nhớ thương mấy năm nay, giờ đây đã giải tỏa hết hiểu lầm "châu về họp phố" rồi thì làm sao anh không mong đợi cho được. Hằng ngày nhìn cô xinh đẹp quyến rũ, dịu dàng trước mắt mà anh lại không thể "ăn" được, thật làm cho anh muốn phát điên rồi. Cứ mỗi buổi tối, 3 đứa con của anh cứ quấn lấy mẹ của chúng trên chiếc giường lớn, bỏ mặc anh nằm trơ trọi một mình trong phòng dành cho khách thật khiến cho anh ủy khuất không thôi mà. Rõ ràng đã là bà xã của mình nhưng lại không được ôm ngủ vào mỗi đêm. Nhưng dù cho có tức tối, ủy khuất đến đâu thì anh cũng không dám hướng tới cô đòi quyền lợi mà mình nên có. Nghiêm Hạo, người đàn ông quyền lực của giới tài chính nhất ở thành phố A cư nhiên bây giờ lại trở thành người chồng sợ vợ, nói ra chắc mọi người sẽ cười rụng răng mất.

Thật sự, mặc dù được cô tha thứ nhưng trong lòng anh vẫn thấp thỏm không thôi được lo được mất, thái độ của cô mặc dù nhẹ nhàng không còn lạnh lùng như trước nhưng anh vẫn muốn biết cô có còn yêu anh như xưa nữa không hay là vì bảo bảo nên mới quay lại với anh? Rõ ràng là cô không còn quan tâm tới anh nên mới không chịu ngủ chung với anh mà. Nghĩ tới điều này, Nghiêm Hạo lại chán nản, thật là, nếu biết vậy ngày xưa không nên làm ra mấy chuyện ảnh hưởng đến "tính phúc" (sinh hoạt vợ chồng) rồi.

Không được, phải nghĩ cách "ăn" cô vợ nhỏ mới được, có như vậy trái tim anh mới có thể an ổn được. Nhưng bằng cách gì đây, trong khi ba nhóc nhỏ đó cứ làm bóng đèn cản trở chính sự của ba nó mà? Nghiêm Hạo rối rắm nghĩ, chợt ánh mắt lóe lên, bờ môi mỏng cong lên xấu xa.

"Đinh Yến Tử, hôm nay mọi người tổ chức liên quan chào đón Ngô Viễn Cương mới vào tổ của chúng ta, cô đi cùng chứ?" Một đồng nghiệp nữ thân thiện hỏi. Làm việc chung trong thời gian qua, mặc dù Tống Nguyệt Linh trời sinh tính cách lạnh nhạt nhưng vẫn rất tốt, hòa đồng với mọi người, cho dù có tổng giám đốc ưu ái nhưng cũng không kiêu ngạo làm cho mọi người từ từ ai cũng thân thiết với cô.

Tống Nguyệt Linh nhìn về phía Ngô Viễn Cương đang có chút mong đợi nhìn về phía mình thì khó xử. Đúng là trái đất tròn! Ngô Viễn Cương là con trai học giỏi của bà chủ nhà của cô ở thành phố C trước đây, không ngờ cậu ấy lại tốt nghiệp vào làm trong công ty của nhà cô. Cũng đúng thôi, mấy năm nay Tống thị là một trong những công ty khiến cho người ta phải mơ ước được vào làm tại nơi tiền đồ sáng lạn.

Từ lúc Ngô Viễn Cương vào công ty thì cô và cậu ta đã nhận thức nhau, nhưng bản tính của cô ít nói mà cậu ta vẫn nhút nhát như xưa cho nên hai người cũng không mấy thân thiết. Nhưng cô vẫn luôn khắc ghi phần ơn nghĩa tốt bụng của gia đình cậu ta, đã giúp đỡ cô trong mấy năm qua, cho nên thuận tiện nhắc nhở Tống Luật chiếu cố cậu ta nếu như cậu ta thật sự có tài, xem như cô trả ơn cho họ đi.

"Xin lỗi, hôm nay em có hẹn không đi cùng mọi người được, các chị đi vui vẻ nhé!" Cô lịch sự từ chối, trưa nay Nghiêm Hạo có gọi điện đến kêu cô chiều nay về sớm có việc. Cô khó hiểu hỏi lại thì anh thần bí không chịu trả lời, cứ thế tắt máy. Dù nghi ngờ nhưng cô cũng đành nghe lời anh về sớm. Bảo bảo dạo này đều là Nghiêm Hạo phụ trách đưa đi đón về, nếu bận thì Điền Bối Dung cũng kiêm đảm nhận việc này. Anh nói không muốn cô vì bảo bảo mà thêm vất vả, đã mấy lần anh đề nghị cho bảo bảo ngủ riêng nhưng cô vẫn chưa đồng ý, một phần là vì bảo bảo cũng muốn ngủ với cô, một phần là vì cô cũng không nỡ để bảo bảo một mình không có cô bên cạnh.

Nhớ đến gương mặt oán phu của Nghiêm Hạo, cô bất giác mỉm cười, lòng cũng ngọt ngào hơn. Cô biết anh đã thay đổi rất nhiều, đối với mẹ con cô tốt lắm, tan việc sẽ về nhà ngay, những công tác không quan trọng thì đều để cho cấp dưới đi xử lý, lúc nào cũng muốn ở bên cạnh chiếu cố mấy mẹ con cô. Ngoại trừ lâu lâu sẽ nhìn cô với ánh mắt thèm muốn và bày ra gương mặt ủy khuất thì không có gì chê trách nữa cả.

Tống Nguyệt Linh lái xe trở về nhà, Nghiêm Hạo muốn đưa đón cô nhưng cô không đồng ý. Vì giờ đưa đón của bảo bảo không trùng với giờ tan tầm của cô, để cho anh chạy tới chạy lui sẽ rất mất thời gian mà kêu tài xế riêng thì cô lại không thích, cô muốn mình tự lập lái xe sẽ thoải mái hơn. Nghiêm Hạo không thay đổi được đành chiều theo cô.

Khi bước vào chung cư, cô thấy hơi ngạc nhiên, hôm nay không khí có hơi im lặng khác thường nha, vì khi có tụi trẻ ở nhà, trong nhà lúc nào cũng sẽ náo nhiệt. Nghiêm Hạo muốn cô dọn về biệt thự lúc trước nhưng khi nhớ lại biệt thự đó từng có người đàn bà khác ở mấy năm thì cô chán ghét chổ đó. Căn hộ ở đây cũng rất rộng rãi ấm cúng, cô mới không cần dọn về đó. Nghiêm Hạo có vẻ cũng biết suy nghĩ của cô cho nên không nhắc đến nữa. Tay giơ lên định mở đèn thì giọng của Nghiêm Hạo vang lên.

"Đừng mở!"

Lời vừa dứt, trên bàn ăn trong phòng bếp, một ngọn nến được thắp sáng lên. Qua ánh sáng lung linh của ngọn đèn, cô nhìn thấy Nghiêm Hạo đẹp trai lịch lãm đứng ở đó nhìn cô chăm chú. Tống Nguyệt Linh ngạc nhiên có chút hồi hộp bước lại gần. Trên bàn ăn, hai dĩa thịt bò bít tết vàng óng hấp dẫn, rượu, hoa, đầy đủ. Tống Nguyệt Linh nhìn đến liền nghĩ tới buổi tối dưới ánh nến.

Ánh mắt của Nghiêm Hạo nhìn cô cười như không cười có chút ngượng ngùng: "Em ngồi xuống đi." Nghiêm Hạo kéo ghế cho cô ngồi vào, còn mình cũng ngồi ở bên cạnh.

"Bọn trẻ đâu?" Tống Nguyệt Linh mơ hồ hỏi.

"Đang ở bên mẹ, em không cần lo." Nghiêm Hạo có chút chột dạ nói, hôm nay anh tống 3 bóng đèn đi xa để rảnh rỗi hâm nóng tình cảm với cô vợ nhỏ nha.

"Những thứ này là anh chuẩn bị sao?" Cô tò mò hỏi, lại nhìn thấy anh gật đầu. Cô thật ngạc nhiên khi nhìn đến bàn thức ăn hấp dẫn ngon miệng với cách trang trí đầy lãng mạn này là do tổng giám đốc Nghiêm của chúng ta đích thân làm sao? Ánh mắt cô rõ ràng mang theo nghi ngờ đấy.

"Không cần nghi ngờ, ăn thử đi. Nếu em thích, anh hằng ngày sẽ làm cho em!"

Cô cầm lấy nĩa, cắm nhẹ vào miếng thịt bò đưa vào miệng, thơm mềm lại nhiều nước thấm vào kẻ răng, nước sốt vừa miệng thật ngon. Ánh mắt sáng lên nhìn anh gật đầu: "Ngon quá!"

Nghiêm Hạo buồn cười, cái này thì có tính là gì, anh còn biết làm nhiều hơn nữa kìa. Lúc trước khi còn là sinh viên, anh tùy tiện học mỗi thứ một chút để tự phục vụ cho mình, bây giờ có thể đem ra dụ dỗ cô vợ nhỏ, đúng là vô cùng tốt, Nghiêm Hạo đắc ý nghĩ.

"Bây giờ thấy ông xã của em tài giỏi chưa, lên phòng khách xuống nhà bếp đều OK cả!" Nghiêm Hạo không chút khiêm tốn khoe khoang, gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng giờ còn đâu, chỉ thấy một bộ tiểu nhân đắc ý.

Tống Nguyệt Linh buồn cười gật đầu: "Đúng, ông xã là giỏi nhất!"

Nghiêm Hạo thấy cô vui vẻ cười ngọt ngào có chút thỏa mãn, ánh mắt nhìn cô sung sướng ăn món ăn do mình làm thì trong lòng mềm mại, tâm ngọt ngào làm cho ánh mắt anh cũng nóng lên, thâm tình nhìn cô vui vẻ, nhìn cô cười nói. Như thế nào cũng không thấy đủ.

Tống Nguyệt Linh thưởng thức món ngon, bỗng nhìn thấy Nghiêm Hạo dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn mình không hề che giấu khiến cho gương mặt cô vì thẹn mà đỏ lên, động tác đưa thức ăn lên môi cũng dừng lại. Nghiêm Hạo thấy cô thẹn thùng, gương mặt hồng lên càng thêm động lòng người, khóe môi dính một chút nước sốt óng ánh ở trên đôi môi đỏ mọng của cô lại càng thêm dụ dỗ người phạm tội. Nghiêm Hạo cảm thấy cả người khô nóng, nhìn cô vợ nhỏ trước mặt trong lúc vô tình quyến rũ mình thì không kìm được mà hôn lên bờ môi mọng nước của cô. Chiếc lưỡi liếm nhẹ nước sốt dính trên đôi môi của cô, hương vị ngọt ngào. Ừ, không tệ!

Anh bất chợt tấn công trên môi cô sâu hơn, đôi môi cạy mở hàm răng của cô ra, chiếc lưỡi nóng bỏng của anh càn quét mật ngọt của cô. Bàn tay vòng qua eo đến sau lưng cô, giữ vững thân thể của cô ở chặt trong lòng mình. Nụ hôn ướt át nóng bỏng khiến cho Tống Nguyệt Linh mềm nhủn ở trong lòng Nghiêm Hạo, đến khi cô hít thở khó khăn thì anh mới luyến tiếc rời ra. Nhìn đôi môi vì được anh yêu thương càng trở nên căng mọng sưng đỏ đầy ướt át, ánh mắt anh càng thêm sâu thẳm. Dục vọng dưới thân phát trướng đau đớn, anh đã nhịn quá lâu rồi, nhìn cô gái trong lòng mình còn mơ màng từng ngụm hít thở vào, anh cười khẽ ôm cô lên, môi lướt qua gò má của cô đi tới vành tai xinh đẹp khẽ mút. Cô run rẩy, tiếng cười trầm thấp của anh vang lên thì thầm.

"Em ăn rồi, bây giờ tới lượt anh ăn đây!"

Không đợi cô phản ứng, anh ôm cô bước thẳng vào phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.