Mỹ Nhân Kiều

Chương 25




''Vậy bần tăng không nói nữa.'' Mạnh Kỳ khẽ cười một tiếng, nói chuyện với lão hồ ly rất thoải mái, không cần phải giải thích nhiều.

Lão hồ ly Đoạn Hướng Phi đã thu liễm sự kinh sợ, buông đũa trúc xuống, chỉ vào bàn nói: ''Mời Pháp sư ngồi.''

Sau đó, lão quay đầu nói với Đoạn Minh Thành còn đang ngơ ngác: ''Còn không đi làm ấm trà ngon mang vào đây.''

Trên mặt bàn có một đống đậu tằm, một bình rượu vàng, tuy nhiên rượu không thích hợp để tiếp người xuất gia.

''Không biết sau khi bần tăng đi, Thiên Định thành có đại sự gì không?'' Mạnh Kỳ cũng không vội hỏi về Huyễn Hình Đại Pháp và Viên Mông đại sư.

Đoạn Hướng Phi nhặt hạt đậu tằm rơi xuống mặt bàn, cũng không chê bẩn, ném vào trong miệng, cười nói: ''Lão hủ tùy cơ ứng biến, nói với đám Lạc Thanh là pháp sư một đao thông thần, phi thăng Phật Môn Tịnh Thổ rồi. Cũng nói Thôi Hủ chính là Thìn Long đứng đầu Thập Nhị Tương Thần, cũng là cung chủ Tuyết Thần Cung, đang có âm mưu diệt trừ các tông sư khác, bị pháp sư ngươi nhìn thấu chém chết.''

''Có lẽ bị dị tượng lúc pháp sư 'phi thăng' trấn trụ, Lạc Thanh đem đám Phí Chính Thanh tóm lại, võ lâm đồng đạo cũng không phản đối, về sau tìm được rất nhiều chứng cứ xác thực bọn hắn chính là Thập Nhị Tương Thần.''

''Tuy rằng cũng không có manh mối đề cập chính xác Thôi Hủ là cung chủ Tuyết Thần Cung, nhưng lão hủ nói ra vài chuyện đáng nghi ngờ. Lại tăng thêm chuyện Thập Nhị Thần Tướng được chứng thực, nên chuyện cung chủ Tuyết Thần Cũng tự nhiên là được 'chứng minh' rồi.''

Giọng lão đều đều, mặt mỉm cười, dường như Thôi Hủ xác thực là cung chủ Tuyết Thần Cung.

Mạnh Kỳ nếu không biết rõ mọi chuyện, sợ rằng lúc này cũng tin lời lão, trong nội tâm thầm khen một câu, không biết lúc nào mình mới đạt đến cảnh giới nói dối không biến sắc như lão.

''Đám Phí Chính Thanh bị tru sát?'' Mạnh Kỳ cũng không có ngạc nhiên gì, dù sao những người này cũng không có giao tình với mình.

Đoạn Hướng Phi nhẹ nhàng gật đầu: ''Phàm những người bị tra ra là Thập Nhị Thần Tương đều bị tru sát. Gia tài thì bị phân phát cho những người bị bọn họ hai bao năm nay, chức thành chủ của Thôi Hủ là được triều đình ban cho, chúng ta không tiện xử lý. Chẳng qua là giết Thôi Cấm Hoa nối giáo cho giặc, nửa năm trước, hoàng thượng hạ chỉ, đem chức thành chủ cho Thôi Cẩm Tú kế thừa.''

Ở thế giới này, đẳng cấp tông sư không thể khiêu chiến thiên quân vạn mã, nhưng sau khi mở ra tinh thần bí tàng, bọn hắn có thể tùy ý hành tẩu trong hoàng cung như đi dạo, trừ phi hoàng đế mời được hộ vệ đẳng cấp tông sư. Thế nên giang hồ và triều đình hình thành một thế cân bằng vi diệu, các bậc tông sư sẽ không nóng đầu mà đối kháng với triều đình. Dù sao ai cũng có nhà, có sự nghiệp, có người thân, mà hoàng đế cũng sẽ không mạo hiểm tính mạng mà diệt trừ những tông sư ''hai bàn tay dính đầy máu tanh''.

Cũng chính vì thế, bọn hắn giết Thôi Hủ và có đầy đủ chứng cứ, triều đình cũng không có hình phạt gì. Nhưng nếu tự ý sắc phong thành chủ thì sẽ chạm đến vảy ngược của hoàng đế. Đương nhiên gia tài của Thôi hủ cũng bị các hảo hán giang hồ mang đi không ít.''

''Không có chọn nam tử trong tộc kế thừa chức thành chủ, sợ rằng hoàng đế đã ngấp nghé Thiên Định thành từ lâu rồi.'' Mạnh Kỳ vẫn luân chuyển tràng hạt, giữ vững hình tượng cao tăng của bản thân.

Đoạn Hướng Phi thoáng ngạc nhiên nhìn Mạnh Kỳ: ''Pháp sư kiến thức thật rộng rãi.''

Lão vốn cho là Chân Định Pháp Sư chẳng qua có thiên phú dị bẩm ở võ đạo. Bởi vậy tuổi còn trẻ nhưng đã đạt đỉnh cao tông sư, các phương diện kiến thức khác sẽ không quá mạnh mẽ, nhưng hiện tại xem ra cũng phải như thế.

''A di đà phật, chẳng qua là xem nhiều nhàn thư mà thôi.'' Mạnh Kỳ thần tình lạnh nhạt trả lời, nhưng nội tâm lại thầm đắc ý.

Đoạn Hướng Phi thở dài nói: ''Biến cố Thiên Định thành khiến giang hồ rung chuyển, tuy vậy pháp sư là thế ngoại cao nhân, e là không quan tâm những thứ này. Ân, mấy vị tiểu bằng hữu của ngươi đều được đãi ngộ không tồi, bọn hắn đều được chính đạo trọng đãi, nếu không ngu đần thì có thể nắm được võ công rất tốt.''

''Như vậy rất tốt.'' Mạnh Kỳ khẽ gật đầu, cũng quên mất tên bốn gã tiểu bằng hữu, bất qua duyên đến duyên đi, quên thì thôi.

Đoạn Hướng Phi cười cười, Ánh mắt nhìn thẳng Mạnh Kỳ: ''Không biết lần này pháp sư đến vì chuyện gì?''

Mạnh Kỳ lại nổi tâm tư vui đùa, mìm cười nói: ''Ngươi đoán.''

Đoạn Hướng Phi khẽ nhăn mặt một cái: ''Pháp sư chính là người phi thăng Phật Môn Tịnh Thổ, lão hủ là phàm phu tục tử, làm sao mà đoán được. Tuy vậy lão cũng có ý kiến, pháp sư sợ là có cùng lai lịch với người chém năm ngón tay phải của ta năm đó. Đều là ngẫu nhiên xuất hiện, làm ra một chuyện lớn rồi lại mai danh ẩn tích, không biết có đúng không?''

''Ngươi đoán.'' Loại vấn đề này làm sao Mạnh Kỳ trả lời được, cũng không trêu Đoạn Hướng Phi nữa, cười nói tiếp: ''Bần tăng đến đây là thỉnh giáo Huyễn Hình Đại Pháp, hai là muốn nhờ Đoàn thí chủ mang ta đi Trường Hoa tự. Bần tăng phải bái tế Viên Mông đại sư, ba là đao pháp của bần tăng có chút vấn đề, muốn luận bàn với tông sư.''

''Cái này cũng không khó.'' Đoạn Hướng Phi trầm ngâm một chút nói, ''Pháp sư cứ gọi là 'lão Đoàn' a, đừng thí chủ đến thí chủ đi, nghĩ không ra lão hủ lại có vị bằng hữu một đao thông thần.''

''Hặc hặc, lão Đoàn thật hài hước.'' Mạnh Kỳ cũng không câu nệ.

Lúc này, Đoạn Minh Thành đã bưng một bình trà và hai cái chén, khói bốc lượn lờ, hương trà từng đợt.

''Trà ngon.'' Mạnh Kỳ tán thưởng một tiếng, liền rót trà, phỏng trà, nước chảy mây trôi nhàn nhã tự tại, không giống như đang làm khách.

''Pháp sư đúng là người xuất trần.'' Nhìn thấy động tác của Mạnh Kỳ thong thả, cả người không chút bụi trần, Đoạn Hướng Phi nhịn không được khen một câu. Mà Đoạn Minh Thành thì ngồi bên cạnh phụ thân, hầu hạ hai người.

Mạnh Kỳ nhấp một ngụm trà, sau vị đắng là dư hương thơm ngát: ''Lão Đoàn, ta muốn thỉnh giáo ngưoi một chút vấn đề của Huyễn Hình Đại Pháp.''

''Không biết pháp sư tu Huyễn Hình Đại Pháp đến mức nào rồi.'' Đoạn Hướng Phi từng được chứng kiến đao pháp Mạnh Kỳ, biết hắn lai lịch thần bí, không cần mang lòng giấu giếm. Dù sao lão cũng đã nói cho hắn biết toàn bộ Huyễn Hình Đại Pháp rồi.

Mạnh Kỳ đặt chén trà xuống, chậm rãi nói ra: ''Bần tăng đạt tiểu thành một khoảng thời gian rồi.''

''Mới có hơn một năm!'' Người lên tiếng kinh ngạc là Đoạn Minh Thành, một năm có thể luyện đến tiểu thành Huyễn Hình Đại Pháp? Ta võ công thấp, ngươi không nên lừa gạt ta nha!

Mới hơn một năm? Mạnh Kỳ tính toán thời gian, bản thân rời thế giới này đại khái là nửa năm trước, thời gian lưu tốc là ba trên một sao? Cũng không đúng, lần trước tới nơi này làm nhiệm vụ rồi trở về, mấy ngày cũng chỉ bằng mười mấy hô hấp ở chủ thế giới.

Chẳng lẽ lần trước là chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi khống chế thời gian lưu tốc?

Đoạn Hướng Phi cũng king ngạc, bất quá lão lòng dạ trầm ổn, tay trái ép xuống, mỉm cười nói với Đoạn Minh Thành: ''Chân Định pháp sư tuổi còn trẻ đã có thể một đao thông thần, đánh vỡ hư không. Một năm nửa năm đạt tiểu thành Huyền Hĩnh Đại Pháp cũng không tính là gì.''

Mạnh Kỳ cười, nhấp một ngụm trà xong mới nói: ''Thế gian đạo lý, một đường thông trăm đường hiểu. Kính xin Đoàn thí chủ giải thích nghi hoặc của ta.''

Lần này hắn cũng không gọi lão Đoàn, dù sao đi thỉnh giáo người ta cũng phải giữ chút lễ bậc.

Về sau, hai người trao đổi về tu luyện Huyễn Hình Đại Pháp. Đoạn Hướng Phi kinh nghiệm phong phú, giúp Mạnh Kỳ giải quyết không ít nhi nan, mà Mạnh Kỳ đôi lúc thuận miệng nói một câu, khiến cho Đoạn Hướng Phi vừa vui vừa sợ. Bởi vì lời nói của Mạnh Kỳ thường trực chỉ bản chất tinh túy của Huyễn Hình Đại Pháp, khiến lão có thu hoạch lớn.''

''Kiến giải của pháp sư với Huyễn Hình Đại Pháp thật là siêu việt tư tưởng tiền nhân, thật khiến ta tỉnh ngộ.'' Trao đổi xong, Đoạn Hướng Phi thở dài một tiếng, thật lòng nói, ''Cái này tuyệt đối không phải người phàm tục có thể nói ra. Chỉ có Tiên nhân chính thức đánh vỡ giới hạn nhân thần mới có thể có kiến thức như vậy! Lão hủ tu luyện công pháp này vài chục năm, đạt viên mãn từ lâu, nhưng hôm nay mới thấy bản thân chính là ếch ngồi đáy giếng. Hiểu biết của ta với bản chất của công pháp chỉ là tầm thường.''

Ách, đây là nhờ thế giới của ta có Đạo Tôn, Phật Tổ, không biết tích lũy bao nhiêu vạn năm rồi. Ta cũng là mượn hoa hiến phật... Mạnh Kỳ thầm nghĩ một câu, sắc mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo, chấp nhận lời khen ngợi của Đoạn Hướng Phi.

Đoạn Minh Thành ở bên cạnh cũng nghe đến si mê. Hắn cũng tu luyện Huyễn Hình Đại Pháp, chỉ cảm thấy Chân Định Pháp Sư giúp mình mở ra một cái cánh cửa lớn, sau cửa có ngũ quang thập sắc, có từng cái động thiên, trực chỉ giới hạn nhân thần. Đối với hành động vĩ đại lần trước của Chân Định Pháp Sư, hắn đã không còn hoài nghi.

Mạnh Kỳ cũng có thu hoạch không nhỏ. Hiện tại hắn có kinh nghiệm của Đoạn Hướng Phi, có Dịch Cân Đoán Cốt Thiên, có Thần Lôi Tinh Khí luyện thể, có kiến giải rất rõ về bản chất công pháp, đạt đến viên mãn Huyễn Hình Đại Pháp có lẽ chỉ cần hai tháng.

''Pháp sư, ngươi nói đao pháp có chút chững lại, muốn tìm tông sư luận bàn. Lão hủ cũng là tông sư, cả gan thử một lần.'' Vừa rồi Đoạn Hướng Phi thu hoạch cự lớn, bởi vậy nổi lên ý nghĩ luận bàn, chưa biết chừng có thêm lĩnh ngộ mới.

''Bần tăng cũng đang có ý đó.'' Mạnh Kỳ hặc hặc cười, phiêu phiêu xuất trần lướt tới nội viện, Hồng Nhật Trấn Tà Đao lật qua, dùng sống đao thay cho lưỡi, thể hiện ý nghĩ không đả thương người.

Đoạn Hướng Phi đi theo vào trong sân nội viện, song chưởng nhấc lên: ''Pháp sư, mời.''

''A di đà phật, khách thuận theo chủ.'' Mạnh Kỳ một tay hành lễ, tiếp theo giơ giới đao lê, bổ về phía Đoạn Hướng Phi, vừa biến hóa thần kỳ, lại vừa có xu thế đường dường chính chính, ý vị du trường.

Đây là một đao chiêu mà Mạnh Kỳ dung hợp ba loại đao pháp mà thành. Gồm Ngũ Hổ Đoạn Môn đao pháp, Huyết Đao đao pháp, và biến hóa của thức thứ nhất A Nan Phá Giới Đao Pháp. Cũng coi là một bước nhỏ trong việc thông hiểu đao lý của hắn.

Đoạn Hướng Phi không dám coi thường, thân thể từ một biến thành bảy, bốn phương tám hướng đánh về phía Mạnh Kỳ.

Trong chớp nhoáng, Mạnh Kỳ mất đi sự tập trung đối với lão, liền biết rõ giác quan đã bị ảnh hưởng, xuất hiện ảo giác. Hắn liền mở ra mi tâm, tinh thần phóng ra ngoài, dùng huyễn pháp đối kháng huyễn pháp, hơn nữa hai mắt bắn ra tinh quang, vận dụng Nhãn Khiếu, khám phá ảo giác.''

Tuy vậy Huyễn Hình Đại Pháp của Mạnh Kỳ vẫn kém Đoạn Hướng Phi một tầng, hiện tại cũng chỉ mở hai khiếu, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra chân thân của Đoạn Hướng Phi là một trong ba người: phía trước, bên trái, và bên phải.

Vì vậy hắn thu giới đao lại, đao pháp biến hóa, chém ngang ra, bao phủ người phía trước và bên trái.

Phốc, song chưởng của người bên phải đẩy ra, vỗ tới bên người Mạnh Kỳ, tuy vậy hắn đã có chuẩn bị, hai chân lay động, tránh thoát một kích này của Đoạn Hướng Phi.

Mặc dù có chút chật vật, nhưng Mạnh Kỳ cũng đang vui mừng, bởi vì cảm thấy khả năng phá giải ảo giác của mình rất có tiến bộ. Mà bây giờ chỉ cần đối mặt với ba địch nhân vây công thôi, không cần luống cuống chân tay.

Đoạn Hướng Phi triền khai toàn bộ Huyễn Hình Đại Pháp, nhưng đối mặt với đao pháp xuất chúng của Mạnh Kỳ, lão vẫn chưa thể công phá phòng ngự đối phương, hơn nữa nhiều lần suýt bị giới đao chém chúng chân thân.

Bóng người thấp thoáng, ánh đao thành đoàn, hai người đánh đến mê say, Đoạn Hướng Phi chợt gào to một tiếng: ''Pháp sư xem chưởng.''

Lão chia thành bảy một lần nữa, tất cả luyện chưởng quyết, đồng thời đánh ra. Chung quanh lập tức tràn ngập hàn khí, không khí rét lạnh, dường như từ mùa hè nóng lực đi vào ngày đông giá rét.

Mạnh Kỳ đã từng nhìn qua môn Tuyết Thần Chưởng này, không dám lãnh đạm, tung ra đao chiêu đắc ý nhất mà bản thân tự tổng kết được. Hồng Nhật Trấn Tà Đao nghiêng nghiêng vẽ ra mộit cái, tựa hồ bao trùm cả trời đất phía trước.

Dưới ánh đao quang, bảy cái thân ảnh đều bị tổn hại, Đoạn Hướng Phi bỗng xuất hiện phía trên Mạnh Kỳ, lăng không đánh xuống, vỗ chưởng trúng vai trái Mạnh Kỳ.

Ánh vàng kim hiện ra, hàn ý rét thấu xương, giới đao lại chém đến, Đoạn Hướng Phi bay ra ngoài, mà vai trái của Mạnh Kỳ hiện ra một vết chưởng ấn, tuy nhiên không xuyên qua được lớp vàng kim.

Khí huyết Mạnh Kỳ phập phồng, có chút lạnh. Hắn thoáng cảm thấy huyết dịch dường như bị đông cứng, nhưng dưới sự lưu chuyển của chân khí, liền lập tức khôi phục. Mạnh Kỳ chợt hiểu ra, chỉ sợ cần hai ba chưởng Tuyết Thần Chưởng mới có thể xuyên qua Kim Chung Tráo đệ ngũ quan. Đương nhiên cũng có thể là Đoạn Hướng Phi giữ lực lượng, tránh làm mình bị thương khi luận bàn. Bất quá coi như Đoạn Hướng Phi dùng toàn lực, nhiều lắm là làm mình bị thương, không mất bảy tám chưởng đừng hòng phá bỏ Kim Chung Trái đệ ngũ quan của mình.

Đoạn Minh Thành ở bên không bị Huyễn Hình Đại Pháp mê hoặc, nhìn trận luận bàn vô cùng kỹ càng. Một bên tán thưởng đao pháp tinh diệu của Chân Định Pháp Sư, một bên lại âm thầm nghĩ, thần diệu thì thần diêu, cũng chỉ là cấp độ phàm nhân, vẫn bị cha mình ép không thở nổi, sao có thể gọi là một đao thông thần?

Chẳng lẽ một đao thông thần là phụ thân và hắn cùng nhau bịa ra lấy cớ?

Đang lúc suy nghĩ, hắn đột nhiên nghe thấy Chân Định Pháp Sư cười dài:

''Đến mà không hỏi chính là phi lễ. Lão Đoàn, xem đao!''

Một đao chém ra, ánh đao lóe sáng, mười trượng hồng trần quấn quanh.

Hai mắt Đoạn Minh Thành như lồi ra, ngơ ngác nhìn một đao kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.