Mỹ Nhân Đá

Chương 1




Khi Đỗ Cận đi đến Vạn Di thì trời đã tối, gần bước sang năm mới, trên đường bày bán đầy những câu đối và đồ tết, Đỗ Cận vô cùng trầy trật mới đi qua hết được con đường này.

Vạn Di là một quán bar nhỏ, Đỗ Cận và Lục Mạn đã đi vài lần, em họ Lục Mạn đang làm việc ở đây, cho nên Đỗ Cận tuy nóng vội nhưng cũng không quá lo lắng.

Công việc làm ăn ở Vạn Di rất tốt, dường như không có lúc nào vắng khách. Khi Đỗ Cận đi đến cửa Vạn Di thì trông thấy có vài cô gái chàng trai đi ra, bọn họ vừa lảo đảo vừa trò chuyện rộn ràng đi ra ngoài.

Đỗ Cận né tránh bọn họ đâm vào mình, vội vàng đi về vào cửa, vừa vào liền trông thấy Lục Mạn ăn mặc trang điểm rất xinh đẹp đang ngồi ở quầy bar.

Cách ăn mặc của Lục Mạn luôn rất mốt, nhưng không tùy ý. Nhưng hôm nay cô ấy lại mặc rất hở hang, thân váy ngắn ôm màu trắng làm lộ phần ngực và đùi, Đỗ Cận thấy Lục Mạn mặc váy ngắn như vậy mà lại ném áo khoác ở một bên, cô xoa nhẹ cánh tay, chỉ nhìn Lục Mạn như vậy cô đã cảm thấy rất lạnh.

Lục Minh Trầm đứng bên trong quầy bar nhìn thấy Đỗ Cận, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

Đỗ Cận chen qua đám người đi về phía trước, thật vất vả mới đi tới bên cạnh Lục Mạn. Tiếng nhạc đinh tai nhức óc cùng với mùi nước hoa nồng nặc làm Đỗ Cận đau cả đầu. Đỗ Cận lấy áo khoác bên cạnh khoác lên người Lục Mạn, sau đó nói bên tai Lục Mạn: “Làm sao vậy?”

Lục Mạn nhìn thấy người đến, hiển nhiên đã hơi say. Đỗ Cận có chút kinh ngạc, Lục Mạn có tiếng ngàn chén không say, rốt cuộc đã uống bao nhiêu rượu chứ?

Lục Minh Trầm nhìn Đỗ Cận lắc đầu: “Tôi cũng không biết chị ấy bị làm sao, ngồi từ trưa đến giờ.”

Đỗ Cận cúi đầu ở bên tai Lục Mạn nói tiếp: “Mạn Mạn, chúng ta về nhà có được không?”

Lục Mạn ừ một tiếng, lấy tay khoác lên vai Đỗ Cận, Đỗ Cận gọi Lục Minh Trầm đứng đó: “Còn đứng đó làm cái gì? Mau tới giúp một tay!”

“A!” Lục Minh Trầm vội vàng đi ra quầy bar, đỡ một vai của Lục Mạn.

Lục Mạn nói bên tai Đỗ Cận: “Tiểu Cận, cậu mang Triệu Tĩnh đến đây đi. Mình muốn gặp anh ấy!”

Đỗ Cận chỉ phụ họa theo: “Được được được… Mình lập tức gọi!”

“Không được! Ngay bây giờ!” Lục Mạn mạnh mẽ bỏ tay Đỗ Cận ra, bỗng nhiên vung tay vô tình đánh trúng một người trong sàn nhảy, lực đạo không nhỏ.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi…” Đỗ Cận vừa xin lỗi vừa chạy theo, vừa định dắt Lục Mạn quay về lại bị người khác níu lại.

Cánh tay Lục Mạn bị cầm chặt: “Cô bé, vừa đánh anh đã muốn chạy sao?”

Đỗ Cận lắp bắp kinh hãi, tay Lục Mạn bị nắm đau, trên mặt toát mồ hôi. Lục Minh Trầm đứng bên kia vọi vàng chạy đến nói xin lỗi với người kia: “Anh Huy thật sự xin lỗi! Chị gái tôi uống rượu, xúc phạm anh rồi!”

Đỗ Cận nhìn người đàn ông trước mặt, tay hắn ta tối thiểu phải to bằng đùi cô, trên cánh tay trái có hình xăm đầu rồng, tay phải không biết là hình gì. Thoạt nhìn rất dọa người. Trên mặt người đàn ông hiện vẻ âm u, hơn nữa cặp mắt kia nhìn chằm chằm Lục Mạn như muốn phun lửa.

Lục Mạn còn chưa biết chuyện gì xảy ra, chỉ lẩm bẩm tên Triệu Tĩnh.

Vẻ mặt Đỗ Cận cười làm lành: “Anh Huy… Hành động của chúng tôi hôm nay thật không đúng, chúng tôi sẽ chịu tội với anh!”

Tuy Đỗ Cận không biết anh Huy là ai, nhưng có thể làm cho Lục Minh Trầm kinh hãi như vậy, chắc chắn lai lịch rất lớn.

Cùng Lục Minh Trầm quen nhau bốn năm, đây là lần đầu tiên thấy cậu ta như vậy. Từ trước đến nay chỉ thấy cậu ta lúc nào cũng cười tít mắt, xử lý công chuyện cũng không thay đổi sắc mặt. Đỗ Cận và Lục Mạn đều gọi cậu ta là khẩu phật tâm xà.

Hôm nay người khẩu phật tâm xà này lại thay đổi sắc mặt, Đỗ Cận không cần nghĩ cũng đoán ra được anh Huy là người như thế nào, bây giờ chỉ nghĩ làm thế nào qua được cửa ải quan trọng này.

Chỉ nghe anh Huy cười haha: “Chịu tội? Cô lấy cái gì để bù?”

Nói xong mắt quét qua người Đỗ Cận, giống như có chút ghét bỏ. Mặt Đỗ Cận đỏ bừng, anh Huy lại đem tầm mắt dời qua người Lục Mạn: “Cô bé này ngược lại cũng tạm được, các anh em thấy sao?”

Lúc này Đỗ Cận mới chú ý xung quanh mình không biết khi nào có rất nhiều người vây quanh, tiếng nhạc sớm đã tắt ngấm, những nam nữ trong quán bar đều nhao nhao nhìn qua bên này, thậm chí có người còn lấy tay chỉ vào Đỗ Cận và Lục Mạn: “Có mà chạy đằng trời…”

Mặt Đỗ Cận có chút trắng bệch, nhìn về phía Lục Minh Trầm. Sắc mặt Lục Minh Trầm cũng không tốt lắm, thừa lúc Đỗ Cận nhìn qua nói với Đỗ Cận: “Đợi lát nữa kéo Lục Mạn chạy!”

Đỗ Cận cả kinh, theo bản năng muốn hỏi còn cậu thì sao, lại nhìn thấy anh Huy quay đầu nhìn bọn họ: “Bàn luận cái gì vậy?”

Lục Minh Trầm vội cười nói: “Anh Huy thật biết nói đùa, chúng tôi làm sao dám bàn luận gì dưới mắt anh chứ.”

Anh Huy vô cùng vừa lòng với lời nói của Lục Minh Trầm, hắn ta dùng một tay ôm lấy Lục Mạn: “Cô bé này tôi mang đi!”

Lục Mạn còn không rõ đã phát sinh chuyện gì, nhìn người đàn ông trước mặt lại nhìn Đỗ Cận: “Anh là ai? Tôi muốn Tiểu Cận!”

Nói xong liền đánh bốp một cái lên mặt anh Huy, sắc mặt anh Huy đen xuống, ánh mắt như muốn ăn thịt người. Đỗ Cận vội vã chạy nhanh kéo Lục Mạn qua, anh Huy giơ tay lên, chỉ chút nữa là tát lên mặt Lục Mạn.

Lục Minh Trầm đưa tay quăng cái chai xuống đất, đám người bốn phía đột nhiên nhốn nháo tản đi, Lục Minh Trầm gầm nhẹ một câu: “Đi mau!”

Đỗ Cận vội vàng kéo tay Lục Mạn chạy ra ngoài, đồng thời trong lòng cũng không yên tâm Lục Minh Trầm, nhưng cô cũng thể không quay đầu lại, bởi vì anh Huy thét lên muốn đuổi theo làm cô phải tăng tốc ra sức mà chạy.

Rốt cuộc cũng là con gái, chạy trốn nhanh cách nào cũng không bằng tốc độ của đàn ông. Hơn nữa những người đó lại là những người chuyên đuổi theo người khác chạy trốn cả ngày, còn chưa đến cửa Vạn Di, đã bị vài người chặn lại.

Giờ này Lục Mạn đã có chút tỉnh táo, cô nhìn người đàn ông trước mặt nhỏ giọng hỏi: “Mình đã gây họa gì sao?”

Những người không có việc gì trong quán bar đã sớm rời khỏi, bây giờ chỉ còn thuộc hạ của anh Huy và ba người các cô, Đỗ Cận mang vẻ đau khổ nói: “Cậu nói xem.”

Đỗ Cận và Lục Mạn bị đưa trước mặt anh Huy, Lục Minh Trầm đã bị người ta đánh nằm co ro trên mặt đất, nhìn thấy Đỗ Cận và Lục Mạn bị bắt trở về, trong mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Làm sao không chạy tiếp đi?” Anh Huy ngồi ở quầy bar, ngón tay ngoái lỗ tai một vòng, sau đó để bên miệng thổi thổi. (kinh ==”)

“Anh Huy, kỳ thật chúng tôi chỉ là đùa thôi…” Đỗ Cận tươi cười, trong lòng cũng không biết nên làm gì bây giờ, muốn báo cho ai cũng không có thời gian. Người bảo vệ bọn họ đã bị đánh nằm rạp trên mặt đất, trong lúc nhất thời Đỗ Cận có chút sốt ruột.

“Đùa?” Đương nhiên anh Huy cảm thấy câu trả lời này thật buồn cười, kéo Lục Minh Trầm qua, trên khuôn mặt trắng nõn Lục Minh Trầm còn có vết máu, gương mặt tuấn tú bị kéo mà đau đớn, nhưng một câu xin tha cũng không nói ra.

“Tao sẽ cùng chơi đùa với bọn mày!” Anh Huy nói một câu, liền hung hăng đẩy Lục Minh Trầm ra, Đỗ Cận chạy nhanh đỡ lấy Lục Minh Trầm.

Anh Huy chỉ vào Lục Mạn: “Nghĩ kỹ chưa? Là hầu hạ tao cho tốt hay là muốn để lại một cánh tay!”

Giờ phút này cảm giác say của Lục Mạn đã bay đi hết, cô cảm thấy rùng mình, ý thức được người đàn ông này không phải nói giỡn: “Anh Huy, anh muốn lấy cánh tay tôi làm gì? Không thấy ghê tởm ư?”

Anh Huy chỉ chỉ vào trán: “Trí nhớ em gái thật kém!”

Đỗ Cận liền tranh thủ kéo Lục Mạn lại: “Anh Huy, chuyện ngày hôm nay thật sự xin lỗi. Chúng tôi có thể bồi thường cho anh! Chỉ là cái tay này, có phải không nên… “

Anh Huy nắm quyền chủ động, nhưng tâm tình cũng không chuyển biến gì tốt, ngón tay hắn ta chạm vào Lục Mạn: “Bồi thường? Cô ta không phải là bồi thường sao?”

Ánh mắt Lục Minh Trầm tối lại: “Anh Huy, bàn tay của chị ấy để tôi thay!”

“A Đậu!”

“Lục Tiểu Tam!”

Đỗ Cận và Lục Mạn cùng kêu lên, Lục Minh Trầm chỉ quay lại cho các cô một nụ cười. Khi một đàn em cầm một mã tấu sáng lóa đưa cho anh Huy, Đỗ Cận biết đây không phải là đóng phim hay nói đùa.

“Cái kia…” Đỗ Cận vừa định nói chuyện, phía sau liền nghe thanh âm của một người đàn ông: “Thật sự là vừa nhìn đã thấy trò hay!”

Nghe có người nói chuyện, Đỗ Cận và Lục Mạn quay đầu nhìn lại. Từ trong góc quán bar có một người đàn ông bước ra.

Khi người đó cừa bước ra từ chỗ tối Đỗ Cận liền nhận ra người này, cư nhiên là Kha Cẩm Minh!

Ảnh Kha Cẩm Minh trên mạng Đỗ Cận đã từng thấy, cảm giác… thật nghiêm nghị. Lạnh lùng vô tình, đánh giá đối với Kha Cẩm Minh phần lớn đều là những lời này.

Đỗ Cận nhìn theo trong góc thấy người đàn ông càng lúc càng lại gần. Một đôi mắt phượng rất đẹp, tóc nâu nhạt. Da trắng không khác lắm với Mục Khiêm Thư, mặc chiếc áo đuôi tôm trắng. Giờ phút này trông như hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích.

Bây giờ anh ta đang đi đến chỗ Lục Minh Trầm: “Chậc chậc… Xuống tay thật không biết nặng nhẹ.”

Anh Huy rất bất mãn khi có người đến đây, mày rậm hắn ta nhăn lại nhìn Lục Minh Trầm: “Mày là ai?”

Kha Cẩm Minh đứng tại chỗ, rồi chậm rãi đến bên cạnh cạnh Huy, Đỗ Cận cảm giác được áp lực trên người Kha Cẩm Minh. Ngay cả anh Huy cũng không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.

Lục Mạn và Đỗ Cận vội vàng chạy lại bên cạnh Lục Minh Trầm, nâng Lục Minh Trầm dậy. Mắt Lục Mạn ngấn nước: “A Đậu em không sao chứ?

Lục Minh Trầm nói không sao, lấy tay vỗ vỗ mu bàn tay Lục Mạn, nói với Kha Cẩm Minh: “Chuyện của tôi, anh đừng xen vào!”

Kha Cẩm Minh bỗng dưng cười rộ lên, hàm răng trắng có chút chói mắt, anh ta nghiêng qua nhìn Lục Minh Trầm, mặt không đổi nói: “Tôi là đang giúp đồng nghiệp sau này của tôi, đúng không?”

Đỗ Cận thấy Kha Cẩm Minh nhìn qua về phía mình, cứng rắn nói: “Đúng vậy…”

Tính tình Lục Minh Trầm trong lúc nhất thời không kiềm chế được, hừ mạnh một tiếng, Đỗ Cận chạy nhanh qua đỡ Lục Minh Trầm: “Lục Tiểu Tam, hai người biết nhau sao?”

Lục Minh Trầm nhìn thoáng qua Kha Cẩm Minh: “Không biết!”

Nói xong liền kéo Lục mạn và Đỗ Cận đi ra ngoài, Đỗ Cận không yên tâm hỏi: “Nhưng mà anh ta?”

Lục Minh Trầm thấp giọng lẩm bẩm một câu: “Quan tâm anh ta sống chết làm gì?”

Lục Mạn nhìn Đỗ Cận một cái, lại đỡ Lục Minh Trầm rời khỏi Vạn Di. Phía sau anh Huy cũng không nói một lời, lúc Đỗ Cận ra khỏi Vạn Di phía sau bỗng truyền thanh âm loang choang loảng xoảng.

Đỗ Cận theo bản năng muốn quay đầu lại, Lục Minh Trầm kéo Đỗ Cận lại: “Đi thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.