Mỹ Nhân Bệnh Tật Không Làm Thế Thân

Chương 2




Thấy Dương Khai thức thời như thế, sắc mặt Phí Chi Đồ hiện ra vẻ hài lòng, lúc trước hắn âm thầm quan sát, còn cảm thấy tiểu tử này dường như là coi trời bằng vung, hung hăng tàn ác, không ngờ cũng là một người nhanh nhạy, cũng không uổng phí nỗi khổ tâm của hắn.

Cửa hàng buôn bán trong thành quả thật đã bị thiêu hủy không ít, nhưng dù sao đó cũng là vật chết, không đáng để truy cứu nhiều, chỉ cần sau này xây lại là được rồi, về phần mười mấy người bị giết kia, đại đa số đều là đệ tử của Tạ gia, không có nửa điểm quan hệ đến Phí Chi Đồ hắn, cho dù người ở đây chết hết cũng không liên quan gì hắn.

Trầm ngâm một lát, Phí Chi Đồ liền nói: - Bổn thành chủ cho ngươi hai sự lựa chọn.

Dương Khai làm ra vẻ nghiêm túc lắng nghe.

- Một là, ngươi lấy ra thánh tinh vừa lấy được coi như bồi thường, giết người phóng hỏa không thể xem như không có gì, số thánh tinh này cũng đủ để bồi thường, ngươi thấy sao?

Vừa nói xong, đám người phe lão giả có chòm râu dê khẽ biến sắc, lập tức hiểu rõ lo lắng của bọn chúng vừa rồi là thật, Phí thành chủ quả thật muốn biến việc này thành "chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không"! Lại liên tưởng đến một vài tin đồn đã nghe được ở trong điện, trong lòng thầm bi ai, cũng không dám nhiều lời.

Dương Khai lộ ra vẻ kinh ngạc, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, rồi cười lớn: - Đề nghị của tiền bối không thể nói là không ổn, nhưng xin thứ cho vãn bối cả gan cự tuyệt!

- Hử? Phí Chi Đồ híp mắt lại, tỏ vẻ hơi ngoài ý muốn nhìn Dương Khai. Nói thật, hắn đưa ra phương án bồi thường này cũng bởi vì ở đây là địa bàn của hắn, hơn nữa lại là thành chủ một tòa thành, nên nghĩ rằng đám người Mã Tâm Viễn sẽ không dám phản bác hắn. Ai ngờ tiểu tử này không hiểu được ý tốt của hắn, lại còn không tỏ vẻ cảm kích nữa chứ, lập tức trong lòng hơi giận, thầm mắng Dương Khai không biết trời cao đất rộng, hừ lạnh nói: - Ngươi chưa nghe lựa chọn thứ hai là gì đã dám từ chối sao?

Dương Khai nghiêm nghị nói: - Một trong những mục đích chính lần này vãn bối tới đây, là để lấy lại những thánh tinh đã bị cướp mất, bây giờ đã tới tay, không lý nào lại để mất lần nữa. Tiền bối hãy nói ra lựa chọn thứ hai đi.

Phí Chi Đồ chăm chú nhìn hắn, một lúc lâu sau mới nói: - Nếu ngươi như đã quyết định như vậy, bổn thành chủ sẽ không khuyên ngươi nữa. Lựa chọn thứ hai càng đơn giản hơn, ngươi không tránh không né tiếp ta một chiêu, chỉ cần không chết ta sẽ để cho ngươi rời khỏi!

- Không tránh không né tiếp ngài một chiêu! Con ngươi của Dương Khai co rụt lại, ngược lại, đám người Mã Tâm Viễn nghe được câu này thì vui mừng quá đỗi.

Phí Chi Đồ đã là Phản Hư tam tầng cảnh đỉnh phong, thực lực gần như có thể so sánh cùng Tiền Thông, một cường giả như vậy đích thân ra tay, cho dù chỉ là một chiêu, tên tiểu tử lớn lối kia cũng đừng nghĩ được nguyên vẹn trở ra, nói không chừng hắn còn bị chết dưới một chiêu này ấy chứ.

Đám người Mã Tâm Viễn mừng thầm trong lòng, đồng thời còn cho là đám người của mình vừa rồi đã hiểu lầm Phí Chi Đồ, thì ra ngài ấy không có ý định cho tiểu tử này bình yên rời khỏi, chỉ là do sự chênh lệch về thân phận và tu vi nên khộng tiện ỷ lớn hiếp nhỏ, nhưng nếu như đối phương chủ động lựa chọn thì không còn gì để nói nữa. Lập tức bọn chúng nhìn Dương Khai với ánh mắt hả hê, âm thầm chờ xem trò hay.

- Không dám sao? Phí Chi Đồ nhìn Dương Khai hỏi với giọng mỉa mai.

- Có gì không dám! Mắt Dương Khai sáng lên lấp lánh, với thực lực của hắn hiện tại, đối phó với Phản Hư tam tầng cảnh quả thật không lại, nhưng nếu như chỉ là tiếp một chiêu thì không có vấn đề gì. Hơn nữa, cho dù có bị thương, với năng lực khôi phục của hắn, không bao lâu cũng sẽ khỏi.

Vừa lúc nhân cơ hội này thử xem hắn so với võ giả ở cấp bậc này cách biệt bao xa.

Trên U Ám Tinh trên, Phản Hư tam tầng cảnh đỉnh phong là cảnh giới mạnh nhất, nếu như quả thật có thể an toàn thoát ra dưới tay của Phí Chi Đồ, vậy thì hắn đã có thể lần nữa đánh giá lại thực lực của bản thân.

- Tiểu tử quả là có dũng khí! Phí Chi Đồ vốn vẫn luôn ôn hòa bỗng nhiên cười gằn, quát lên: - Hy vọng ngươi không nên hối hận mới gọi là giỏi!

Sắc mặt Dương Khai lạnh lùng, không nói một lời, đưa tay chỉ một cái, con chim lửa đang bay quanh đỉnh đầu hắn kêu lên một tiếng cao vút, rối biến thành một màn lửa bao phủ toàn thân hắn lại. Ánh lửa đỏ sẫm lưu chuyển khiến không gian ở quanh người trở nên vặn vẹo.

Dương Khai lại lấy ra chiếc khiên màu tím của hắn, truyền thánh nguyên vào bên trong. Một trận bão cát chợt hình thành, bão cát quay cuồng che kín toàn thân của hắn lại.

Ngay sau đó, Hỏa Diễm đen như mực dần dần ngưng tụ thành một chiếc khiên trôi lơ lửng trước người của Dương Khai, chính là Hạo Thiên Thuẫn do hắn dùng thánh nguyên của bản thân ngưng tụ ra!

Ba lớp phòng ngự này vừa mới hoàn thành, bên kia, Phí Chi Đồ đã truyền đến dao động thánh nguyên hết sức kinh khủng. Ngay sau đó, hắn liền bước về phía trước một bước, không ai thấy rõ bằng cách nào, hắn đã đi thẳng tới vị trí cách Dương Khai mười trượng.

Ngay sau đó, từ trong cơ thể hắn bỗng nhiên truyền ra một tiếng hổ gầm, một đầu hổ to lớn dần dần hiện ra trên thân thể của hắn. Đầu hổ kia lúc mới xuất hiện còn mờ nhạt, nhưng sau khi Phí Chi Đồ dần dần truyền thánh nguyên vào, lại có dấu hiệu từ từ ngưng thực.

Cùng lúc đó, một tiếng hổ gầm dữ tợn không gì sánh kịp từ đầu hổ chợt truyền ra.

Đám người Mã Tâm Viễn đang ở xung quanh đứng nhìn đều tái mặt, vội vã lui về sau. Tuy rằng Phí Chi Đồ không cố ý nhằm vào bọn họ, nhưng từng đợt sát khí vẫn như thực chất cắt vào thân thể bọn họ, khiến cho toàn thân bọn họ phát run lên.

Thành chủ đại nhân thật sự ra tay! Đám người này vui mừng quá đỗi.

- Tiểu tử, cẩn thận! Phí Chi Đồ quát một tiếng, đầu hổ đang lơ lửng trên đỉnh đầu hắn bỗng nhiên há miệng to như chậu máu, giống như mãnh hổ xuống núi, khí thế như thiên binh vạn mã vồ tới Dương Khai.

Sắc mặt Dương Khai trầm xuống, điên cuồng điều động thánh nguyên.

Ngay sau đó, đầu hổ ngưng thực kia liền va chạm với Hạo Thiên Thuẫn ngăn chặn ở phía ngoài cùng. Những tiếng răng rắc lập tức vang lên, mấy chục tấm Hạo Thiên Thuẫn giống như tờ giấy không chịu nổi một kích liền vỡ tan, mà thế vồ của đầu hổ kia vẫn không giảm, lại tiếp tục phóng thẳng tới tầng ngăn cản thứ hai, bão cát.

Bão cát là uy năng ẩn chứa trong chiếc khiên màu tím được điều động ra, uy lực hết sức mạnh mẽ, đầu hổ vừa lao vào trong đó, liền bị bão cát cản trở, thân hình chợt bị kiềm hãm có vẻ như muốn dừng lại.

Nhưng Dương Khai không vui mừng mà còn tỏ ra hoảng sợ, sắc mặt càng trở nên nghiêm trọng.

Phí Chi Đồ cười lạnh, phóng thần niệm ra, từ trong miệng hổ bỗng nhiên phun ra một luồng ánh sáng xám ngắt, luồng ánh sáng màu xám vừa xuất hiện liền nổ tung, xé bão cát ra một lỗ thủng. Cùng lúc đó, đầu hổ nhân cơ hội liền phóng qua, bão cát không còn ngăn cản được mảy may.

Chỉ mới chớp mắt mà đầu hổ to lớn đã phóng tới trước mặt Dương Khai, há chiếc miệng to như máu cắn thẳng về phía Dương Khai.

Dương Khai nào dám sơ suất, tâm niệm trong đầu xoay chuyển, con chim lửa khí linh biến thành lớp bảo vệ xung quanh thân thể hắn liền xoay tít, khiến cả người hắn như đang bị thiêu đốt, tỏa ra sức nóng hết sức kinh người.

Tiếng hổ gầm, chim hót hòa quyện vào nhau vang lên không dứt.

Đám người Mã Tâm Viễn rướn cổ quan sát, muốn nhìn xem Dương Khai có bị trọng thương hay bị giết chết không, nhưng căn bản không hề thấy được điều đó xảy ra, liền nóng nảy dậm chân bình bịch.

Một số người thông qua vẻ mặt ngoài ý muốn của Phí Chi Đồ đã đoán ra, Dương Khai cũng không đáng lo ngại.

Một tiếng "Ầm" vang lên, bão cát bỗng nhiên tỏa ra, một lần nữa lại ngưng tụ thành chiếc khiên màu tím lấp lánh, bay về bên cạnh Dương Khai. Mà cùng lúc đó, thân hình của Dương Khai cũng lui nhanh lại, sắc mặt hơi tái, con chim lửa khí linh quay xung quanh hắn không biết từ lúc nào đã trở lại trên đỉnh đầu hắn. Còn đầu hổ kia tuy rằng màu sắc cũng nhạt đi không ít, nhưng vẫn đuổi theo Dương Khai không tha, khí thế như nhất định phải giết chết hắn mới ngừng lại vậy.

Thân hình lơ lửng giữa không trung, Dương Khai trở nên giận dữ, hai tay vung lên, phóng ra từng luồng Không Gian Nhận đen như mực đánh thẳng tới đầu hổ kia.

Thấy cảnh này, Phí Chi Đồ khẽ nhíu mày, ngay sau đó dường như nghĩ tới điều gì, sắc mặt đại biến kinh hãi kêu lên: - Dừng tay!

Chưa dứt câu, thân hình đã vọt đi, lao thẳng tới phía trước đầu hổ kia, rồi giơ tay ra hút đầu hổ trở về trong cơ thể, tay còn lại lấy ra Lam Ngọc Bát. Từ trong chiếc bát tỏa ra ánh sáng màu xanh chói mắt, hướng về phía Không Gian Nhận đỡ lại.

Xì xì xì xì...

Ánh sáng màu xanh trong nháy mắt liền mờ đi, vẻ mặt Phí Chi Đồ co rúm lại, không khỏi hiện ra vẻ hết sức đau xót.

Món Lam Ngọc Bát này là bí bảo mà hắn đã tốn công luyện hóa trong nhiều năm, cũng là món bí bảo hắn xem trọng nhất. Ánh sáng màu xanh chứa trong chiếc bát có đủ loại uy năng kỳ dị, trước kia trong lúc đối địch, hắn dựa vào chiếc bát này mà đã nhiều lần biến nguy thành an. Nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy ánh sáng màu xanh trong chiếc bát không ngờ lại nhạt đi, không biết là đã mất đi đâu.

Lại liên tưởng đến lưỡi đao sắc bén tỏa ra dao động không gian kỳ dị, sắc mặt của hắn liền trở nên khó coi như người chết.

Mất đi một phần ánh sáng màu xanh kia, tối thiểu hắn cũng cần phải tốn vài năm mới có thể bổ sung lại, mà còn phải tiêu hao không ít thiên tài địa bảo trân quý.

Giờ phút này, thậm chí hắn còn nổi lên ý muốn giết chết Dương Khai. Cho dù là đối mặt với đối thủ ngang cấp, cũng chưa từng có ai khiến hắn thua thiệt như vậy, không ngờ chỉ một tên có trình độ Thánh Vương Cảnh lại có thể làm được đến mức này.

Sau khi buộc Phí Chi Đồ phải sử dụng cả Lam Ngọc Bát, Dương Khai cũng không tiếp tục ra tay nữa, bay ngược về sau, thu hồi lại tấm khiên của mình, sau khi hít sâu mấy hơi, sắc mặt đang tái nhợt của hắn cuối cùng cũng hồng lại một chút. Lúc này hắn mới ung dung nhìn về phía Phí Chi Đồ, rồi khẽ cau mày lại, vẻ mặt trở nên kỳ lạ.

- Ngươi... Phí Chi Đồ nhìn qua Lam Ngọc Bát của mình, lại nhìn Dương Khai, sắc mặt vô cùng dữ tợn.

Dương Khai thì lại cười ha hả nói: - Tiền bối, người định ra chiêu thứ hai sao?

Phí Chi Đồ ngẩn ra, cười khổ không ngừng, đưa mắt liếc nhìn Dương Khai thật kỹ, rồi sau đó mới phất phất tay giọng mất hứng nói: - Đi đi, đi đi! Sau này đừng có đặt chân tới Vận Thành, nếu không đừng trách bổn thành chủ không khách khí đối với ngươi.

- Đa tạ tiền bối đã nương tay, à, nếu như có thể, xin tiền bối trả lại quầng lửa kia cho vãn bối! Dương Khai nhìn Lam Ngọc Bát trên tay hắn, lạnh nhạt nói.

Da mặt Phí Chi Đồ co quắp lại, đưa tay truyền một luồng thánh nguyên vào Lam Ngọc Bát, quầng lửa lập tức từ trong bay ra, con chim lửa khí linh liền há miệng nuốt quầng lửa vào trong miệng, sau đó bay một vòng chui vào trong cơ thể của Dương Khai.

Cũng không phải là Phí Chi Đồ dễ tính, mà thật sự là hắn cảm thấy quầng lửa mà Lam Ngọc Bát đã thu được trước đó hơi kỳ lạ, căn bản hắn không thể luyện hóa được. Nếu như giữ nó trong Lam Ngọc Bát thời gian dài, chẳng những ảnh hưởng đến uy năng của bí bảo, mà còn có thể tạo thành một ít nguy hại đối với Lam Ngọc Bát, nên hắn tất nhiên sẽ vui lòng thuận theo ý nguyện của Dương Khai.

- Cáo từ! Dương Khai ôm quyền, lại âm trầm nhìn đám người Mã Tâm Viễn, dường như muốn ghi nhớ lại khuôn mặt của tất cả những người này vậy. Sau khi cười lạnh một tiếng, mới lấy ra Tinh Toa, bay về hướng Long Huyệt Sơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.