Mỹ Nhân Báo (Phiên Ngoại Của "Tuân Mệnh")

Chương 2: - Theo Đuôi




Chỉ trong một đêm, giới giải trí đã náo loạn.

Con riêng Cố Gia Nhiên của Phương Nguyên và Cố An Dương là gay?

Cố Gia Nhiên thầm mến anh trai cùng cha khác mẹ Phương Tinh Viễn làm cho Phương Nguyên tức giận nên lạnh nhạt?

Ngày Phương Tinh Viễn chết Cố Gia Nhiên cũng ở trên xe, vậy ngày đó rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Tai nạn xe khiến Phương Tinh Viễn chết là giả, chân tướng là Cố Gia Nhiên vì yêu sinh hận giết người?

Cố Gia Nhiên và Phương Tinh Viễn là anh em cùng cha khác mẹ tình cảm vậy mà lại tốt bất thường, hẳn là lưỡng tình tương duyệt?



Vốn là thời gian nên ngủ say, kết quả tất cả bị sét đánh một cái, sao có lòng mà đi ngủ nữa.

Đầu tiên Ôn Ngôn liên lạc với Lục Phong và Kỷ Tự đến Phỉ Thúy Vân Sơn. Hắn không thể để Cố Gia Nhiên ở nhà một mình, liền dứt khoát giao phó tạm thời ở nhà làm việc.

Trên đường tới đây chân mày Lục Phong không hề buông lỏng. Hắn mới từ cao ốc AT Entertainment qua đây, Du Du tức đến mức khóc to, hận không thể một mình mở 300 cái acc lên mạng cùng dân mạng, à không, có lẽ là thuỷ quân mắng nhau. Cấp trên trực tiếp gọi hắn tới, bởi vì thân phận đặc thù của Cố Gia Nhiên, AT Entertainment cũng bó tay. Việc này bây giờ bắt đầu phát triển đến hướng “Loạn luân”, ảnh hưởng rất không tốt, online đã xuất hiện âm thanh ngăn chặn. Cấp trên nói Lục Phong và Cố Gia Nhiên nhanh chóng bàn bạc ra một phương án, công ty sẽ tận lực phối hợp.

Mà Phương Nguyên sau khi nhận được tin nhắn lập tức gọi điện thoại lại cho Lục Phong, ông dặn dò Lục Phong tất cả quyết định trước nhất phải cùng Lam Hải Ôn tổng thương lượng, ông hiện tại phải đi New Zealand một chuyến. Lục Phong hiện tại không hiểu nỗi, có chuyện gì mà quan trọng hơn so với con trai mình, nhưng hắn cũng không tiện nói, chỉ nói đã biết.

Lúc Lục Phong đến nhà Ôn Ngôn, Kỷ Tự đã ở đó. Sau khi Ôn Ngôn cúp điện thoại hắn, hắn liền vội vàng quát toàn bộ nhân viên Lam Hải lên làm việc: Cái tin này lên men quá nhanh, nhất định là có người nhúng tay, đã có người nhúng tay, đều sẽ để lại dấu vết. Nhân viên Lam Hải nhận được điện thoại mặt ngơ ngác: “Kỷ tổng, người của AT Entertainment xảy ra chuyện tại sao chúng ta phải hỗ trợ?”

Kỷ Tự không kịp giải thích, chỉ có thể nói: “Đã là người Lam Hải rồi! Nhớ kỹ, mặc kệ bản thảo viết thế nào, toàn bộ nhất định phải đứng về phía Cố Gia Nhiên, các truyền thông có quan hệ tốt với chúng ta cũng phải chuẩn bị hết toàn bộ! Làm xong việc này, Ôn tổng sẽ không thiếu tiền lì xì cho mọi người!”

Kỷ Tự thấy người đã đông đủ, liền đem một phần tài liệu ném lên bàn: “Diễn đàn giải trí lớn nhất nước 4 tháng trước đã có tin ngầm, trong 4 dự đoán, có 3 cái đã được chứng thực là thật, còn lại một tin là nói về Cố Gia Nhiên và Phương Tinh Viễn. Hai tiếng trước, bài post này bị đào lên.”

Thực hư lẫn lộn, chỉ một ngày đã được chứng thực, như vậy cái cuối cùng là giả kia cũng sẽ biến thành sự thật.

“Đã chuẩn bị lâu như vậy, trách không được chọn thời gian là ban đêm, mới có thể len men như vậy. Từ hôm nay trở đi, người bình thường sẽ thấy đủ loại ‘Chân tướng’, vào trước là chủ, dư luận sẽ rất dễ bị lệch lạc.”

Đây cũng là điều Ôn Ngôn lo lắng nhất, hắn không biết trong tay đối phương còn có bao nhiêu thứ để bóp méo ý người khác.

“Tao đã nghiên cứu kỹ hồ sơ điều trị, 4 trang đầu không sao cả, trang thứ 5 dính đến vấn đề tính hướng, lúc tư vấn, bác sĩ tâm lý cần phải cân nhắc chẩn đoán từng phương diện, đây là thông lệ bình thường, hẳn phải có thêm trang thứ 6 là phán xét của bác sĩ chứng minh Cố Gia Nhiên không có suy nghĩ khác thường với Phương Tinh Viễn. Còn cái tin ngầm kia có đúng hay không?”

“Tao hỏi qua Gia Nhiên, có cái là thật, thế nhưng thêm mắm thêm muối rất nhiều, còn có cái là hư cấu.”

“Hay lên tiếng bác bỏ tin đồn, nói toàn bộ là giả?” Lục Phong đề nghị.

“Không được, có vật chứng thì không thể nói là giả. Một lời nói dối sẽ phải có thêm một trăm lời nói dối, một ngày nào đó lộ tẩy, đến lúc đó tình huống càng nghiêm trọng hơn.”

Trong lúc nhất thời bầu không khí có chút trì trệ.

“Em muốn mở buổi họp báo.”

Ba người quay đầu lại, thì thấy Cố Gia Nhiên không biết từ khi nào đã tới phòng khách. Ôn Ngôn vội vã đứng lên: “Em dậy làm gì?”

“Ngủ đủ rồi. Ôn Ngôn, em muốn mở buổi họp báo. Bị bệnh là sự thật, loạn luân là bịa đặt, tin ngầm cũng không chính xác, em sẽ nói rõ ràng mọi chuyện, chuyện nên làm sáng tỏ thì làm sáng tỏ, muốn hỏi thì hỏi, có tin hay không tùy bọn họ, nếu thật sự không được em liền rời khỏi giới giải trí.”

“Không được.” Lục Phong là người đầu tiên phản đối.

Cố Gia Nhiên nghĩ quá mức đơn giản, một tin tức lớn như vậy, ở trong mắt một số truyền thông chẳng khác gì thịt béo rơi vào trong miệng cọp, một khi mở buổi họp báo, sẽ bị ký giả tấn công! Người khác thì không nói, nhưng tình hình Cố Gia Nhiên như vầy, làm sao chịu được? Huống chi việc này tạo thành ảnh hưởng quá tệ, không phải chỉ mở buổi họp báo liền có thể giải quyết.

“Mọi người không cần lo lắng, sống chết trước mắt, dù có chuyện gì nữa cũng là chuyện nhỏ, em không có yếu ớt như vậy. Em chỉ là không chịu nổi bọn họ bôi đen Tinh Viễn, Tinh Viễn đã mất, còn bị người ta nói như vậy.”

Cố Gia Nhiên kiên định nhìn Ôn Ngôn.

Ôn Ngôn im lặng nhìn cậu thật lâu, cuối cùng thở dài một hơi: “Kỷ Tự, mày đi nói chuyện với phía truyền thông và PR, bản thảo nhất định phải kiểm tra nhiều lần, nghìn vạn lần không thể có sơ hở, tốt nhất là để bên AT bố trí, mày là Phó tổng Lam Hải, không tiện trực tiếp đứng ra. Lục Phong liên hệ luật sư, từ bệnh viện đến tài khoản kinh doanh, có thể kiện liền kiện toàn bộ, tốt nhất là có thể lập án điều tra chuyện này, chuyện này kẻ đứng đầu hẳn là người trong giới. Ba ngày, chỉ ba ngày, trong vòng ba ngày chúng ta phải cố gắng kéo dư luận trở về, đem ảnh hưởng giảm đến mức thấp nhất, ba ngày sau vẫn không được, thì mở buổi họp báo.”

Cố Gia Nhiên bật cười.

Không cần ba ngày, dù chỉ một ngày, với 5 trang hồ sơ điều trị cùng 1 tin ngầm cũng đủ để có đầy phiên bản ngược tâm hay cẩu huyết đến líu lưỡi giữa Cố Gia Nhiên và Phương Tinh Viễn.

Ai cũng cho là mình nhìn thấu chân tướng: Bọn họ kịch liệt thảo luận trên mạng, phân tích, tranh cãi, từng câu từng chữ của bọn họ hận không thể dùng từng cái chấm câu để nói ra hết ý nghĩ và chứng minh chứng cứ luận điểm của mình. Bọn họ sẽ kiên nhẫn lật xem toàn bộ các thứ có liên quan tới Cố Gia Nhiên như tin tức, phỏng vấn, video tham gia event, tìm kiếm dấu vết từ mỗi một ánh mắt mỗi một động tác. Bọn họ sôi nổi lại điên cuồng, tất cả thanh minh đều trở thành cưỡng từ đoạt lý, đều phí công, đều là chuyển sự chú ý, cũng là vì che đậy sự dơ bẩn không chịu nổi đó. Bọn họ cảm khái — nhìn bạn ở nơi cao nhất, nhìn bạn rượu chè, nhìn bạn suy sụp — lâm vào đường cùng.

Nói tóm lại giới giải trí chính là nơi làm người ta thích thú nhất: Như thượng đế, nhìn bạn “Sinh”, nhìn bạn “Chết”.

Buổi chiều ngày thứ ba, Ôn Ngôn lái xe đưa Cố Gia Nhiên đến AT Entertainment bàn chuyện họp báo. Lúc đến bãi đỗ xe, Ôn Ngôn dường như không muốn để cho cậu xuống xe, mãi không chịu mở khóa cửa xe.

Không khí có chút phiền muộn.

Cố Gia Nhiên hiếm khi nói đùa: “Buổi họp báo ngày mai, dù xảy ra chuyện gì, anh cũng không được ra mặt thay em.”

Ôn Ngôn cười: “Anh là kiểu người như vậy sao?”

“Anh chính là kiểu người như vậy. Tim anh thương em.”

Ôn Ngôn im lặng.

Một lát sau hắn khàn giọng nói: “Đúng, anh thương em.”

“Ôn Ngôn có thể đau lòng cho em, Ôn tổng không được. Ôn tổng phía sau có Lam Hải, không thể xúc động.”

“Sau khi việc này kết thúc, em ký vềLam Hải.”

“Được.”

Lục Phong đã sớm tiếp ứng canh giữ ở cửa thang máy, thấy bọn họ đi ra, trực tiếp dẫn Cố Gia Nhiên lên lầu, Ôn Ngôn thì ở phòng khách chờ bọn họ. Nhưng không biết vì sao, chuyến này vẫn bị các phóng viên phát hiện. Chờ bọn họ bàn bạc xong đi ra, cửa phải đi qua đã bị một đoàn phóng viên bao vây, bảo vệ cũng không cản được.

“Cố tiên sinh, xin hỏi tin ngầm trên mạng là thật sao?”

“Cố tiên sinh, xin hỏi anh và Phương Tinh Viễn có phải là người yêu không, Phương đạo biết chuyện này không?”

“Cố tiên sinh hiện tại trên mạng có rất nhiều người nói anh là gay, muốn tẩy chay anh, anh thấy thế nào?”

“Cố tiên sinh anh vào giới giải trí thật sự là bởi vì anh trai anh sao?”

“Cố tiên sinh…”

Máy ghi âm trong tay phóng viên gần như đâm vào mặt của Cố Gia Nhiên, Lục Phong nhẫn nhịn xúc động muốn chửi người, một bên đẩy phóng viên ra, một bên che chở Cố Gia Nhiên đi nhanh về phía trước. Ôn Ngôn ở bên cạnh nhìn gân xanh đã hằn lên trán, hai tay không khỏi siết lại. Đúng lúc hắn không nhịn được nữa muốn đi ra, không biết từ đâu truyền tới tiếng loa: “Các vị phóng viên thân ái — “

Lời vừa thốt ra, thanh âm đã vang dội cả cao ốc, thậm chí còn có thể nghe được tiếng vọng.

Các phóng viên yên tĩnh lại, chuyển hướng nhìn sang phía giọng nói.

Người nói là một phụ nhân mặc vest váy. Tuổi ước chừng trên bốn mươi, mặt trang điểm tỉ mỉ, mang một đôi giày cao gót màu đỏ cùng Du Du đi tới. Thấy khí thế bức người của cô, các phóng viên không nghĩ ra là ai, trong lúc nhất thời không ai dám có động tác gì, chỉ còn lại tiếng giày cao gót giẫm ‘cốp cốp cốp’ trên nền đá cẩm thạch nhẵn bóng.

Vị nữ sĩ kia đi tới đứng giữa Cố Gia Nhiên và phóng viên, tạo thành một lá chắn vi diệu. Cố Gia Nhiên và Lục Phong cũng không biết tình huống gì, hai mặt nhìn nhau.

“Các vị phóng viên thân mến, thật hân hạnh gặp mọi người. Tôi tự giới thiệu, tôi là người đại diện của Cố Gia Nhiên, tôi tên –” Bà nhìn một đoàn người xung quanh, môi đỏ cong lên:

“– Tống Tâm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.