Mỹ Nhân Báo (Phiên Ngoại Của "Tuân Mệnh")

Chương 6: - Tụ Hội




Quán cà phê trong AT Entetainment không lớn, nhưng phong cách thiết kế cực kỳ ấm áp, Cố Gia Nhiên thích như vậy. Trước đây mỗi lần đến công ty, cậu đều không nhịn được ngồi lại một lúc. Mà lần này, ngồi đối diện dì Tâm hơn hai mươi năm không gặp, trong lòng Cố Gia Nhiên càng vô cùng yên lòng. Như một thế giới nho nhỏ, tách biệt tất cả mọi hỗn loạn bên ngoài.

“Ừm, cũng không tệ lắm, ngon hơn so với tưởng tượng của dì.”

“Dì Tâm thật sự là một chút không thay đổi.”

“Con đã trưởng thành, dì Tâm đã già rồi.” Tống Tâm để cà phê xuống, nhìn Cố Gia Nhiên cảm khái nói.

“Nào có, dì Tâm vẫn xinh đẹp như xưa.” Cố Gia Nhiên cười.

Tống Tâm nhìn mi mắt cậu cong cong, chợt nghĩ, nói: “Dì kể con nghe một chuyện!”

Cố Gia Nhiên hiếu kỳ hỏi: “Chuyện gì?”

Tống Tâm nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Mẹ con năm xưa rất Hot, ruồi nhặng bên cạnh cũng rất nhiều, trong đó có một tiểu minh tinh tuyến 18 muốn cùng mẹ con tạo scandal.”

“Khi đó bọn họ ở cùng một đoàn phim, gã ngay từ đầu biểu hiện cực kỳ tốt, chính là kiểu chàng trai rất lịch sự rất đứng đắn, chúng ta đều cảm thấy người đó thật không tệ.”

“Sau đó có một ngày ở khách sạn, gã gọi điện thoại cho mẹ con nói có fans nhờ chuyển quà cho mẹ con, hỏi mẹ con có tiện tới lấy hay không. Lúc đó dì không ở đó, mẹ con cảm thấy lấy món đồ thôi có cái gì không được, liền đi oh!”

“Kết quả sau khi đi, gã nói quà bị người đại diện không cẩn thận cầm đi rồi, nói mẹ con chờ, gã đi lấy.”

“Mẹ con chờ một lúc liền cảm thấy tiểu minh tinh này có điểm là lạ, lại thấy giường ngủ vô cùng loạn, con biết, chính là kiểu giống như mới làm xong chuyện đó. Mẹ con cảm thấy không ổn, nhanh chóng đứng dậy rời đi, thế nhưng đã muộn, cửa mở một cái, toàn bộ phóng viên đã tới.”

Nói đến đây, Tống Tâm cười khúc khích: “Con biết mẹ con làm gì không? Mẹ con lập tức xoay người cho tiểu minh tinh một cái tát, khóc nói, cô gái vừa rồi là ai? Anh làm vậy xứng đáng với tôi sao?”

Tống Tâm giả giọng, bắt chước cách nói của Cố An Dương, than thở khóc lóc.

Cố Gia Nhiên nghe tới choáng váng.

“Mẹ con diễn xuất cực kỳ tốt, diễn khóc thật sự là dễ như trở bàn tay, một chút dấu vết cũng không có, tiểu minh tinh cũng ngây người, căn bản không phản ứng kịp. Toàn bộ các phóng viên đều chụp được cảnh này, lúc đầu tin nhận được là Cố An Dương đang cùng một diễn viên nam ân ái cuồng nhiệt, kết quả lại là cảnh tra nam hoa tâm hẹn gái, cực kỳ đáng giá nha.”

“Sau đó, nhân dân cả nước đều biết bạn trai mới của mẹ con là một tên đàn ông bạc tình, gã được nổi như ý nguyện.”

“Fans của mẹ con lại vô cùng lợi hại, sao có thể để nữ thần bị bắt nạt? Liền dùng ngòi bút làm vũ khí mắng chửi tra nam kia, chửi từ đầu năm cuối năm, tổ tông mười tám đời cũng bị mắng chửi đến sống lại, chửi đến mức không ai dám cast gã, bình hoa còn nhiều mà, không thiếu một người như gã. Sau đó dù gã có thanh minh nói không hẹn hò yêu đương với Cố An Dương, ai tin?”

“Nhưng trong lòng dì vẫn tức, tên này là thứ gì chứ, sao mà xứng tạo scandal với mẹ con? Đây là cách làm giết địch một ngàn, tổn hại tám trăm.”

“Mẹ con ngược lại, vừa sơn móng tay vừa thoải mái nói với dì, Tâm Tâm ah~, được rồi, không phải gã muốn tạo scandal với chị sao, vậy tạo đi, em xem chia tay chị cũng tát cho một cái rồi.”

“Sau đó dì lại nghĩ, cũng đúng, nếu như nói mình là bị hãm hại, gã đó không chừng sẽ tiếp tục chụp lén để chứng minh hẹn hò các loại, loại chuyện này, không nói rõ ràng, thật sự không có cách nào tốt hơn.”

“Sau đó dì nghe nói tên kia bị chỉnh rất thảm, dứt khoát rời khỏi giới showbiz, dì đoán là ba con làm.”

Tống Tâm nói xong, lại uống một hớp cà phê. Cố Gia Nhiên không biết phải biểu cảm thế nào mới đúng, có chút bất đắc dĩ, lại có chút buồn cười.

“Không nghĩ tới mẹ là người như vậy.”

Tống Tâm nhìn về phía cậu: “Đúng vậy, chuyện lớn hơn nữa mẹ con cũng có thể không xem ra gì, cho nên, con cũng đừng lo, dì và ba con lúc trở lại cũng đã nghĩ kỹ phải làm sao rồi.”

Cố Gia Nhiên gật đầu: “Con không lo, mọi người đều ở bên cạnh con mà.”

Tống Tâm cười: “Được rồi, hỏi con một việc, vị Lam Hải Ôn tổng kia có quan hệ thế nào với con?” Bởi vì thời gian quá gấp, lúc vội trở về luôn chuẩn bị trên máy bay, Phương Nguyên nói tài liệu là phía bên Lam Hải cung cấp.

Cố Gia Nhiên dừng một chút, thành thật trả lời: “Bạn trai.”

“… Con đúng là mạnh hơn mẹ con nhiều.”

Cố Gia Nhiên: “…”

Cố Gia Nhiên: “… Dì Tâm, con cũng muốn hỏi dì một câu, dì thật sự quen phóng viên chiến trường sao?”

Tống Tâm đảo mắt: “Phóng viên hả, mấy cảnh này một ngày dì có thể biên ra hai trăm người!”

Video Tống Tâm đấu khẩu với phóng viên rất nhanh được lan truyền trên mạng, được rất nhiều người ủng hộ. Mấy năm gần đây, bộ phận truyền thông vô lương tâm thật sự khiến cho dân mạng chán ghét tột cùng, lời Tống Tâm nói cũng như lời bọn họ muốn nói. Hơn nữa toàn thân Tống Tâm tỏa ra mị lực thành thục tao nhã, là kiểu khá được hoan nghênh bấy giờ, cho nên bản thân bà cũng được không ít người thích.

Đương nhiên, đây chỉ mới là bắt đầu.

“Nhất định phải công bố trang cuối cùng bác sĩ phán xét bệnh trạng.” Ngón tay Tống Tâm gõ gõ trên tấm hình tin ngầm “Tính hướng” nói.

Ôn Ngôn gật đầu, hắn cũng nghĩ như vậy. Công khai chuyện riêng của người khác sẽ làm người ta khó chịu, thế nhưng nếu không bày ra, sẽ có người vĩnh viễn bẻ cong sự thật.

Ôn Ngôn suy nghĩ một lúc, nhìn về phía Cố Gia Nhiên, nói: “Gia Nhiên, em hẹn bác sĩ Dương đi, nói với hắn buổi tối sẽ tới lấy báo cáo. À, đúng rồi, em gần đây không thể ra ngoài, nhớ nói chỉ một mình hắn, tuyệt đối không có thêm người khác.”

Cố Gia Nhiên gật đầu: “Ừ.”

Đến tối, Ôn Ngôn nói Tống Tâm hiếm khi về nước, đề xuất Cố Gia Nhiên ở lại bồi bà, buổi tối đừng đi ra ngoài, ở nhà trò chuyện uống chút trà.

“Nhưng em còn phải đi lấy báo cáo.”

“Anh đi cho. Lấy đồ tốn lắm chỉ có 5 phút.”

Chỉ là, chuyến đi lấy báo cáo này ước chừng tốn hai tiếng của Ôn Ngôn.

Lúc Ôn Ngôn cùng Kỷ Tự đến phòng cố vấn của Dương Nhất Thiên, phát hiện bên trong quả nhiên chỉ có một mình hắn. Dương Nhất Thiên thấy Ôn Ngôn có chút bất ngờ, nhưng vẫn miễn cưỡng cười cười, giơ tay đưa văn kiện tới: “Là cái này — “

Bụp — Rầm –!

Dương Nhất Thiên bị Ôn Ngôn đá một phát ngã xuống đất. Kỷ Tự không chút hoang mang khóa trái cửa, lại kéo rèm cửa sổ xuống: “Từ sau 18 tuổi tao đã không cùng mày làm chuyện này nữa, nói chứ, thật là có chút hoài niệm.” Ôn Ngôn và Kỷ Tự lúc còn trẻ thường xuyên đánh nhau, mấy năm nay tuy làm Tổng giám đốc, không tôi luyện nữa, nhưng căn bản vẫn có. Nói tới đánh nhau, loại như Dương Nhất Thiên cả ngày ngồi phòng làm việc tuyệt đối không làm gì được họ.

Ôn Ngôn lạnh mặt, từ trên cao nhìn xuống Dương Nhất Thiên. Dương Nhất Thiên giơ tay lau máu ở khóe miệng, mở miệng nói: “Ôn tổng đây là có ý gì?”

“Ba tao và ba Gia Nhiên biết chuyện của hai bọn tao, là do mày nói!?”

Dương Nhất Thiên cười gằn: “Chỉ vì chuyện này? Tôi quan tâm bệnh nhân của tôi, đem chuyện này nói cho ba em ấy biết, không quá phận!”

Ôn Ngôn cười, duỗi tay bắt lấy cánh tay hắn dùng sức vặn ngược một cái —

“A — “

Dương Nhất Thiên hét thảm, toàn thân run rẩy, đến khi hắn lấy lại tinh thần, cánh tay trái đã dặt dẹo.

Ôn Ngôn lấy điện thoại từ trong túi áo hắn ra ném cho Kỷ Tự: “Tra danh sách lui tới gần đây.”

Kỷ Tự bấm bấm, “Chậc” một cái: “Có mật mã.” Hắn đi tới ngồi xổm xuống, đối diện với đôi mắt thù hằn của Dương Nhất Thiên: “Mật mã là gì?”

Dương Nhất Thiên cắn răng không chịu nói.

Kỷ Tự thở dài: “Bởi tao mới nói tao thật sự thích khoa học kỹ thuật hiện đại, cực kỳ thuận tiện cho cuộc sống của mọi người. Như tao không thích đặt mật mã, liền dùng — giải vân tay.” Hắn tóm lấy tay Dương Nhất Thiên thử từng ngón, quả nhiên lúc thử ngón trỏ, điện thoại giả khóa thành công.

“Các người như thế này phạm pháp, có bản lãnh hôm nay sẽ giết tao, bằng không tao nhất định kiện tụi mày.” Dương Nhất Thiên đau đến trên mặt toàn là mồ hôi, lại vẫn còn mạnh miệng.

Ôn Ngôn như nghe được chuyện gì thú vị, không chút lo lắng đốt một điếu thuốc, hút một hơi, phun ra vòng khói: “Phạm pháp? Trùng hợp vậy, vậy bọn tao nhắc cho mày biết việc đem chuyện riêng của bệnh nhân bán cho người khác có phạm pháp hay không.” Nói đến đây, hắn lại như căm thù, dùng chân hung hăng nghiền nát ngón tay của gã.

Bên tai lại là một tiếng kêu thảm thiết.

“Mày muốn biết bị lộ tẩy ở đâu không? Cái tên tự xưng là bạn thời đại học của Phương Tinh Viễn tung tin ngầm nhắc tới rất nhiều chuyện khi Phương Tinh Viễn dẫn Gia Nhiên đến trường, thế nhưng có một việc, là phát sinh từ thời cấp cao trung.”

Tin ngầm đó nói buổi tối hay thấy Phương Tinh Viễn lên lớp làm bài. Nhưng đó là chuyện thời cao trung, bởi vì giờ tự học của Phương Tinh Viễn rất muộn, lo Cố Gia Nhiên ở nhà một mình, liền đưa cậu lên lớp ngồi cùng, ngồi ở bàn trống sau cùng. Về sau khi lên đại học tuy vẫn có tiết tự học buổi tối, nhưng Phương Tinh Viễn chưa từng đi một lần, càng không nói tới lúc đó cậu cũng đã bao lớn rồi, càng không thể đi.

Cố Gia Nhiên cảm thấy rất kỳ quái, đúng là có chuyện này, nhưng lại không giống, cậu thật sự không nghĩ tới là Dương Nhất Thiên, cho nên cứ nghĩ là người tung tin vịt này bịa ra lại trùng hợp. Nhưng trực giác của Ôn Ngôn lại thấy không đúng lắm, hỏi Phương Nguyên những chuyện ông biết về Cố Gia Nhiên, lại căn cứ thời gian đầu tin ngầm được up lên, quả nhiên phát hiện vấn đề.

“Có thể đồng thời biết chuyện cao trung và đại học, cũng chỉ có mày. Bác sĩ Dương, mày nhớ lộn rồi.”

Mặt mũi Dương Nhất Thiên dữ tợn.

Đúng vậy, hắn nhớ sai. Hắn hư cấu rất nhiều chuyện của Phương Tinh Viễn, Cố Gia Nhiên cũng từng kể với hắn nhiều chuyện của Phương Tinh Viễn, hắn đã sớm không phân rõ cái nào là thật, cái nào là giả. Hắn hát một vở kịch nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ, đã nhập vai quá sâu.

“Là tao thì sao? Chẳng qua chỉ giả vờ gặp gã Lưu Kiệt Sâm tùy tiện nói vài câu, gã đó liền vui vẻ chạy tới, còn giả bộ muốn tao làm cố vấn tâm lý, giả bộ khách sáo tới phòng làm việc riêng của tao, ha, không phải tao cố ý đem đồ đặt lên bàn, cố ý ra ngoài nghe điện thoại, gã có thể chụp lén sao?”

Ôn Ngôn thật sự căm thù gã: “Gia Nhiên coi mày là anh, mày vậy mà lại đối xử với em ấy như vậy? Mày thiếu tiền tới mức đó?”

“Tiền? Tao mới không cần tiền!”

Kỷ Tự nhíu mày: “Không tiền thì chính là tình, không lẽ mày thích Cố Gia Nhiên!”

Thấy Dương Nhất Thiên không phủ nhận, Ôn Ngôn quả thật tức điên, đem hắn xốc lên: “Mày thích em ấy? Như thế này mà là thích? So với tất cả mọi người mày rõ ràng biết em ấy trải qua bao nhiêu đau khổ, mày thích mà lại đem em ấy đẩy vào đường cùng, bệnh một lần nữa?!” Hắn gần như là cắn răng nói ra những lời này.

“Tốt nhất là bị bệnh, bị bệnh tao lại có thể chữa cho em ấy!”

Dương Nhất Thiên vò đã mẻ lại sứt: “Mày nghĩ hời vậy sao, lúc ở Anh, tao tận tâm tận lực trị bệnh cho, lúc đó mày ở đâu? Hiện tại khỏe rồi dựa vào cái gì mày xuất hiện? Em ấy đi tìm mày chính là nghe tao nói!”

Kỷ Tự nhịn không được vỗ tay: “Ông mối. Xem ra phải cho mày bao lì xì.”

Ôn Ngôn cũng cười lạnh nói: “Tao đây thật cảm ơn mày, đây là việc duy nhất mày làm đúng trong đời!”

Ôn Ngôn nhịn không được lại đạp thêm mấy cú, Dương Nhất Thiên giống như một bãi bùn nhão, nằm trên rên rỉ mặt đất.

Lúc ra ngoài, Kỷ Tự lấy máy ghi âm từ trong túi ra: “Không biết có đủ chứng cứ đưa luật sư hay không. Đúng rồi, việc này có nên nói cho Cố Gia Nhiên biết hay không?”

Ôn Ngôn chỉnh lại quần áo: “Trước tiên khoan hãy nói, nếu biết em ấy càng khổ sở thêm. Tao sẽ cho em ấy đổi bác sĩ, triệt để cắt đứt với thứ này.”

Lúc bên này chuẩn bị tài liệu lên kế hoạch công bố, trên mạng lại xảy ra một việc: Bạn học cùng lớp thời Đại học của Phương Tinh Viễn kết hợp với cả lớp đưa ra một bản thanh minh, chứng tỏ tin ngầm đó không đúng, cũng mạnh mẽ lên án kiểu ác ý bôi nhọ người khác này. Còn liên lạc với tất cả các bạn học, giáo viên tiến hành ký tên, cũng yêu cầu người đưa tin ngầm nói ra tên của mình, để mặt đối mặt tiến hành đối chất.

Chuyện này khiến cho dư luận bắt đầu phân chia, đối với Cố Gia Nhiên mà nói đây là chuyện tốt. Tống Tâm cảm thấy thời cơ đã đến, cũng công bố tài liệu đã chuẩn bị xong: Bao gồm chứng minh chẩn bệnh, cùng với tin tức từ luật sư — Từ Lưu Kiệt Sâm đến phòng khám bệnh đến ID kinh doanh, một cái cũng không tha.

Nhưng cho dù là vậy, dư luận trên mạng cũng chưa hoàn toàn hướng về phía Cố Gia Nhiên. Có vài người lúc nào cũng luôn có suy nghĩ tiêu cực: Nói là bước ngoặt này quá nhanh chắc đã sắp xếp hết rồi, đúng lúc ‘Đồng Tước Cục’ sắp chiếu. Có người còn nói Phương Tinh Viễn học Đại học tại bản địa, ba lại là Phương Nguyên, đã sớm mua chuộc hết tất cả! Cái gì mà họp lớp thanh minh chắc chắn là đã có tính toán. Còn có người vẫn kiên quyết cho rằng Cố Gia Nhiên rất khả nghi, người thân qua đời tuy đau khổ, nhưng cũng đâu tới mức trở nên trầm cảm! Còn có nguyên nhân gì khác?

Cuối cùng, vì để dư luận hạ nhiệt chuyện này giảm bớt ảnh hưởng cho Cố Gia Nhiên, AT Entetainment tổ chức buổi họp báo.

Nói đúng hơn, là Phương Nguyên tổ chức buổi họp báo.

Cố Gia Nhiên ở sau hậu trường thấy các TV phát sóng trực tiếp, cậu gần như không dám tin vào hai mắt mình: “Dì Tâm, đây chính là việc mọi nghĩ nên làm thế nào?!” Cậu nhanh chóng đi về phía cửa, muốn kéo Phương Nguyên trở về, Tống Tâm lại bắt cậu lại: “Gia Nhiên!”

Cố Gia Nhiên kinh hoảng nhìn bà.

“Loại bỏ hoàn toàn ảnh hưởng là không có khả năng, mà tố tụng lại là một quá trình rất dài. Chuyện này một ngày không nói rõ, những thảo luận bên ngoài về con vĩnh viễn sẽ không dừng lại.”

“Con có thể không để tâm, nhưng người bên cạnh con quan tâm.”

“Gia Nhiên, có những việc, bắt đầu dù không như ý muốn, quá trình cũng không tốt đẹp, nhưng ít ra kết cục, hy vọng có thể viên mãn một chút.” Giọng Tống Tâm của hoà hoãn lại, có chút thương cảm nhìn cậu:

“Ba con, chờ cơ hội này lâu lắm rồi.”

“Đúng như mọi người biết, Cố Gia Nhiên quả thật là con của tôi và Cố An Dương. Ngày hôm nay tôi không muốn cùng mọi người thảo luận chuyện của tôi và vợ tôi, cùng với Cố An Dương phu nhân đã qua đời, mà tôi muốn nói rõ một việc trước, đầu tiên tôi muốn nói với con trai tôi Cố Gia Nhiên một câu –“

“Xin lỗi.”

Cố Gia Nhiên kinh ngạc nhìn TV.

“Sau khi Cố An Dương qua đời, tôi đưa Cố Gia Nhiên trở về Phương gia, tôi mặc dù là ba nó, lại chưa từng tẫn trách trách nhiệm làm cha. Ngược lại đứa con lớn nhất Phương Tinh Viễn của tôi, từ nhỏ đã nuôi lớn Cố Gia Nhiên, điểm này, tôi thật sự rất xấu hổ.”

“Bệnh của Cố Gia Nhiên là một tay tôi tạo thành. Cũng không như mọi người suy đoán là vì không chấp nhận được việc Phương Tinh Viễn, mà là bởi vì tôi lấy cái chết của Phương Tinh Viễn quy tội cho nó, lời nói rất đả thương người. Xin lỗi, ngày hôm nay tôi ở đây tôi không muốn biết nói gì hơn, nói chung, bởi vì tôi, bệnh của Cố Gia Nhiên rất nghiêm trọng.”

“Mấy năm đó, nó chịu rất nhiều đau khổ. Trên cơ thể hay là trong lòng, hết thảy đều là bởi vì tôi, tôi đã tạo thành tổn thương cực lớn đối với nó.”

“Nó rất giỏi, nó kiên trì được. Như bây giờ diễn xuất cho mọi người xem, là đã trải qua một thời kỳ khó khăn khó có thể tưởng tượng được. Mà bây giờ, tôi thật sự rất không hy vọng những ác ý méo mó đó lại ảnh hưởng đến nó, hoặc là tạo thành tổn thương đối với Phương Tinh Viễn đã qua đời.”



Trong màn ảnh mái tóc hoa râm của Phương Nguyên đâm vào mắt khiến Cố Gia Nhiên đau xót.

Cậu hận ông không? Hận, hận ông vô tâm nói một câu tạo thành mấy năm dài thống khổ của cậu, mỗi khi nhớ tới, như rơi xuống địa ngục.

Cậu thương ông không? Thương, thương ông ở cái ngày khi Cố An Dương rời đi, bàn tay ông tay mạnh mẽ lại ấm áp như vậy, mang đến cho cậu sự chờ mong vô tận.

Cậu chợt nhớ tới những ngày Phương Tinh Viễn còn sống, bọn họ cũng từng có một khoảng thời gian đẹp. Khi đó, cậu tin ông từng muốn làm một người cha tốt.

Cố Gia Nhiên khóc không thành tiếng.

Buổi chiều hôm đó, cậu khóc như một đứa trẻ, như đem tất cả tủi thân cùng tổn thương hai mươi mấy năm qua, đau đớn và hoang mang, đều hóa thành nước mắt lẫn tiếng nghẹn ngào, cùng lúc phát tiết ra.

Ôn Ngôn nhịn xuống xúc động bước lên ôm cậu.

Cố Gia Nhiên khóc rất nhiều. Không cần phải chịu đựng nữa, không cần phải lén lau nước mắt nữa, cứ giống như bây giờ, không chút kiêng kỵ, thành thật mà khóc một trận.

Khóc xong rồi, trời cũng sáng rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.