Mỹ Nhân Báo (Phiên Ngoại Của "Tuân Mệnh")

Chương 53: - Bệnh Viện




Convertor: Vovo

Editor: Hyna Nguyễn

————————-

Sáng ngày thứ hai.

Sau khi Tư Dạ Hàn rời đi, Diệp Oản Oản gọi điện thoại cho Hứa Dịch.

“Alô, Oản Oản tiểu thư” Hứa Dịch có chút kỳ quái không hiểu tại sao Diệp Oản Oản mới sáng sớm đã gọi điện thoại cho mình.

“Ông chủ nhà anh tình trạng cơ thể trước mắt như thế nào rồi?” Diệp Oản Oản trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi.

“Chuyện này…” Hứa Dịch không biết vì sao Diệp Oản Oản lại đột nhiên hỏi cái vấn đề này, cô ấy muốn mưu đồ gì sao vì vậy trong lúc nhất thời có chút chần chờ.

“Rất không ổn sao?” Diệp Oản Oản cau mày hỏi lại.

Hứa Dịch cân nhắc một chút rồi chọn lời nói: “Quả thật không quá lạc quan… Cửu gia năm xưa bị thương, thân thể vốn như người có bệnh rồi, nhưng ngài ấy vẫn không có muốn chữa trị cho khỏi, cộng thêm chứng mất ngủ nghiêm trọng sau đó liên tiếp gặp tai nạn, trước kia Tôn thần y có giúp Cửu gia xem qua, thậm chí còn chắc chắn…”

“Chắc chắn cái gì?”

“Chắc chắn nếu tiếp tục đi xuống như vậy, Cửu gia không thể sống qua được vài năm nữa đâu…” Hứa Dịch cuối cùng vẫn quyết định thành thật trả lời.

Những chuyện này Diệp Oản Oản ở bên cạnh Cửu gia hai năm, thật ra thì cũng đều biết rồi, chỉ là cô ấy chắc chưa từng để bụng hay để ý đến những điều này đi, sợ rằng cô ấy chỉ mong Cửu gia sớm không chịu đựng nổi mà ra đi…

Diệp Oản Oản trong nháy mắt yên lặng, quả nhiên, cùng tình huống ở kiếp trước giống nhau.

Thân thể của Tư Dạ Hàn nếu chỉ nhìn ở bề ngoài hoàn toàn không nhìn ra vấn đề gì, ngay cả tâm tình của anh cũng đều không lộ ra ngoài, huống chi là ốm đau.

Nhưng sự thực chính là thân thể đã sớm suy yếu, một thân toàn bộ đều là khuyết điểm.

Năm cô cùng Tư Dạ Hàn ly dị, thân thể của anh đã kém đến nổi ngụy trang cũng làm không được, thời điểm muốn đi đâu ra ngoài phần lớn đều chỉ có thể ngồi trên xe lăn, mà thời điểm cô có thể nhìn thấy anh cũng càng ngày càng ít…

“Nếu như điều trị thật tốt thì sao đây?” Diệp Oản Oản lại hỏi.

Hứa Dịch trầm ngâm chốc lát rồi đáp: “Chuyện này… Tôi cũng không dám khẳng định… Cửu gia bình thường lượng công việc quá lớn, gia tộc, công ty, thế lực trong bóng tối, khắp nơi đều yêu cầu sự có mặt của ngài ấy, cộng thêm chứng mất ngủ nữa… Vì vậy nếu muốn điều trị tốt cho hết bệnh cơ hồ là chuyện không thể nào xảy ra được…”

“Tôi biết rồi.” Diệp Oản Oản yên lặng rất lâu, sau đó cúp điện thoại.

Tựa vào ghế mây trên sân thượng, Diệp Oản Oản bần thần nhìn ngoài cửa sổ, lâm vào mông lung, nhớ lại những cảnh xưa cũ trong kiếp trước kia.

Rất nhiều chuyện cô một mực không muốn suy nghĩ tới, nhưng vẫn là… Trốn tránh không được.

Nếu như cô nhớ không lầm, không lâu sau chỉ trong vòng vài ngày nữa, Tư Dạ Hàn sẽ mang theo một nhóm tinh anh của công ty trước tiên nghiên cứu thiết bị, sau đó đi đến quốc gia B đàm phán hợp tác cùng với một người bạn học quan trọng, mà ở lần này trên đường đi đến nước B, Tư Dạ Hàn gặp phải một vụ cướp giết nghiêm trọng, không chỉ nhân viên bị tổn thất nặng nề, thiết bị bị cướp mất mà Tư Dạ Hàn cũng bị trọng thương…

Cô nhớ lại kiếp trước vụ cướp kia suýt chút nữa thì làm Tư Dạ Hàn mất mạng, làm cho anh nằm ở trên giường hơn mấy tháng, sau đó khi tỉnh lại, thân thể vốn đã không ổn càng ngày càng hỏng bét hơn…

Lần trọng thương này không thể nghi ngờ là bùa đòi mạng Tư Dạ Hàn.

Không biết sau khi sống lại ở đời này, chuyện này còn có thể phát sinh nữa hay không.

Nếu như phát sinh, cho dù điều trị thế nào thì thân thể của anh phỏng chừng cũng không thể trở lại như cũ được đi…

Diệp Oản Oản lắc đầu một cái, xóa đi ý tưởng trong đầu.

Có lẽ đời này sự phát triển của sự việc cũng có thể có chỗ bất đồng không nhất định giống kiếp trước, điều này cô thật sự không biết được.

Hơn nữa, cô đến nay cũng chưa nghe nói qua Tư Dạ Hàn gần đây có kế hoạch phải đi đến nước B.

Sau đó cô lại nghĩ đến chuyện mà cô thấy lo nghĩ khác, chính là Lạc Thần a…

Diệp Oản Oản thở dài, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Lạc Thần, kết quả, không có người nghe máy.

Gọi lần thứ hai, vẫn là không có người tiếp, bất quá Lạc Thần lại gửi tin nhắn cho cô, nói là mình đang huấn luyện, không có tiện nghe điện thoại.

Nhìn bộ dạng như vậy hẳn là bị giật mình không ít rồi…

Thôi cứ như vậy đi, Trước tiên để cho anh ta yên tĩnh một chút rồi hãy nói.

Nếu như vì chút chuyện thế này mà giao động, vậy chỉ có thể nói khoảng thời gian này việc cô làm đều công cóc mà thôi.

Diệp Oản Oản tự mình nghiên cứu kịch bản cả ngày, bất tri bất giác liền đến buổi tối.

Tiếng chuông điện thoại di động reo lên, là Tư Dạ Hàn gửi tin nhắn cho cô, nói là công ty có chút chuyện, nên cô không cần chờ anh ăn cơm cùng.

Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm tin nhắn, chân mày nhíu chặt, lại làm thêm giờ sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.