Mỹ Nhân Báo (Phiên Ngoại Của "Tuân Mệnh")

Chương 11: - Giao Chiến




Ngày sinh nhật của Ôn Ngôn, Cố Gia Nhiên đang quay quay phim ở bên ngoài.

Tuy hai người vẫn mỗi ngày gọi điện thoại, Ôn Ngôn tới bây giờ cũng không có nhắc tới chuyện sinh nhật, nhưng Cố Gia Nhiên vẫn xin đoàn phim nghỉ một ngày, lén bay trở về. Kể từ khi ở cùng Ôn Ngôn, cậu cảm thấy việc gì liên quan tới hắn cũng là chuyện lớn: Vui vẻ, khổ sở, ngã bệnh, sinh nhật…

Đời người quá ngắn ngủi, cậu không muốn bỏ lỡ những chuyện có liên quan đến Ôn Ngôn.

Buổi chiều cậu ngồi trên máy bay, về đến nhà đã hơn 6 giờ tối, trong nhà không có ai. Cậu đoán có khi là ở công ty tăng ca, bèn trực tiếp đến Lam Hải, kết quả đến phòng làm việc xem, cũng không có người. Đúng lúc tình cờ gặp Vương Lệ phòng PR, cậu liền hỏi: “Ôn tổng đâu?”

“A, Cố tiên sinh, Ôn tổng đi ăn cơm.”

“Ăn? Đi đâu ăn?”

Ánh mắt Vương Lệ có chút do dự, quan hệ giữa Ôn tổng và Cố tiên sinh luôn là chuyện trà dư tửu hậu của công ty lúc rãnh rỗi, hai người tuy thân mật, nhưng cũng rất minh bạch, hư hư thật thật, khiến cho một nhóm cô nương trẻ tuổi trong văn phòng thường xuyên kích động không thôi. Sau đó, ngay cả chính cô cũng không khỏi nghĩ ngợi, luôn cảm thấy giữa bọn họ quả thật có điều gì đó. Tự hỏi: Có nên nói cho Cố tiên sinh biết hôm nay Ôn tổng cùng nữ diễn viên trẻ đi nhà hàng nổi tiếng dành cho tình nhân ăn cơm hay không?

Cố Gia Nhiên thấy mắt Lệ Lệ đảo trái đảo phải, rất không ổn, liền nhíu mày. Lệ Lệ không chịu nổi áp lực, liền nói: “Ở tầng cao nhất của Di Cảnh, cùng, cùng Hàn Mộng Vũ, còn mang một chai rượu vang của công ty theo.” Cô nói xong lập tức chạy đi.

Cố Gia Nhiên dừng một chút: Hay lắm, ngay ngày sinh nhật, nhà hàng tình nhân, mỹ nữ rượu vang.

Cố Gia Nhiên ngay lập tức lấy điện thoại ra định gọi cho Ôn Ngôn, mới vừa bấm số lại ngừng.

Không phải cậu không tin Ôn Ngôn, chỉ là trong chớp mắt nghe được lời Lệ Lệ nói, máu nóng dường như lập tức vọt thẳng lên não, tức không chịu được: Bản thân nghìn dặm xa xôi bay về cùng hắn ăn sinh nhật, hắn ngược lại, không nói một câu, còn rượu ngon còn mỹ nhân? Lúc lấy lại tinh thần, miệng rõ chua.

Cậu suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định tự mình đi xem xem.

Vườn hoa của nhà hàng Di Cảnh được xây ở sân thượng tầng 6. Nhà hàng đối diện hồ Minh Nguyệt, ngồi trước cửa sổ ăn, cảnh đẹp dưới lầu có thể thu hết vào trong mắt, bầu không khí đặc biệt lãng mạn. Cho nên dù rất khó đặt, vẫn khiến cho không ít tình nhân đổ xô vào, cũng được xưng là nhà hàng tình nhân.

Lúc Cố Gia Nhiên đi tới Di Cảnh, người bên trong không tính là nhiều, cậu liếc mắt liền thấy được Ôn Ngôn và Hàn Mộng Vũ. Cố Gia Nhiên lén ngồi cách bọn họ một khoảng không xa, gọi một phần beefsteak, vừa cắt, vừa nhìn hai người chuyện trò vui vẻ, trong lòng nghẹn không chịu được —

Ha, chỗ tốt nhất trong nhà hàng.

Cười vui vẻ như vậy ha!

Hàn Mộng Vũ rất đẹp sao? Được rồi, dáng người không tệ.

Chậc chậc, thật biết quan tâm.

Có vui vẻ như vậy sao?!

Chỉ có anh có mị lực của phái nam hả!

Cố Gia Nhiên càng nghĩ càng giận, gọi nhân viên tạp vụ tới: “Nghe nói Tiramisu chỗ mọi người rất ngon, đem tặng cho Hàn Hàn Mộng Vũ tiểu thư một phần. Nhưng đừng nói cho cô ấy biết là tôi đưa.”

Nhân viên kinh ngạc nhìn Cố Gia Nhiên, hiển nhiên là nhận ra vị minh tinh đại danh đỉnh đỉnh này là ai. Cố Gia Nhiên cười thản nhiên, điểm tốt nhất trong Di Cảnh chính là nhân viên phục vụ không lắm miệng.

Không bao lâu, một phần Tiramisu được đưa đến trước bàn Hàn Mộng Vũ: “Hàn tiểu thư, đây là của một vị tiên sinh không nói tên tặng cho cô.”

Hàn Mộng Vũ có chút hoang mang, nhìn về phía Ôn Ngôn, Ôn Ngôn vội khoát tay, biểu thị không phải mình. Cô lại nhìn xung quanh một lần, cũng không thấy có ai ra hiệu với mình. Chỉ là kiểu ân cần nho nhỏ thế này, con gái dù là ai cũng thích hưởng thụ, cô mà từ chối thì quá bất kính rồi.

Cố Gia Nhiên thấy Hàn Mộng Vũ nhận, lại gọi nhân viên tới: “Pudding xoài này, tặng cho Hàn tiểu thư một phần.”

Vì vậy, một phần bánh Pudding xoài lại được đưa đến trước bàn Hàn Mộng Vũ. Ôn Ngôn thấy thế bật cười: “Hàn tiểu thư quả nhiên đi đến đâu cũng được hoan nghênh.” Hàn Mộng Vũ vui vẻ nhận lấy như trước.

Lúc lần thứ ba đưa bánh gato Black Forest đến trên bàn Hàn Mộng Vũ, Ôn Ngôn cũng có chút ngồi không yên. Ngay cả hắn cũng không nhịn được hiếu kỳ quay đầu xem, nhưng tất cả mọi người đều yên tĩnh ăn cơm của mình, cũng không có gì đặc biệt.

Cố Gia Nhiên cúi đầu cười trộm, sau đó tự mình mang theo đĩa đồ ngọt thứ tư là Bingsu dâu đi tới trước bàn hai người. Cậu cũng không thèm nhìn Ôn Ngôn, chỉ là cười nói: “Hàn tiểu thư, đồ ăn ngon không?”

Vậy mà lại là Cố Gia Nhiên.

Hàn Mộng Vũ có chút bất ngờ. Cô nhìn Ôn Ngôn, lại nhìn Cố Gia Nhiên, hơi nghi ngờ, nhưng lại cười nói: “Thì ra là Cố tiên sinh đưa sao? Rất thích, cảm ơn. Chỉ là tôi không dám ăn nhiều.”

Cố Gia Nhiên cười nhạt một tiếng: “Sao có thể, Hàn tiểu thư đoan trang thế này, ăn bao nhiêu cũng không bị ảnh hưởng.”

Thế là, Cố Gia Nhiên liền dứt khoát ngồi xuống bàn của Ôn Ngôn và Hàn Mộng Vũ, cùng Hàn Mộng Vũ trò chuyện sôi nổi. Cố Gia Nhiên bình thường rất trầm tính, hiện tại lại xuất ra toàn bộ năng lực, liều mạng toả ra 120% mị lực của mình: Lúc thì cùng Hàn Mộng Vũ kể chuyện vui trong đoàn phim, lúc thì lại săn sóc mà lấy đồ cho cô, thỉnh thoảng còn ca ngợi vài câu. Cậu mặc dù không như Ôn Ngôn tùy thời có thể nói lời thâm tình, nhưng dầu gì cũng diễn qua không ít phim truyền hình, cũng sẽ thuộc lòng mấy câu.

Bên này hai người nói cười vui vẻ, bên kia Ôn Ngôn vừa nhìn Cố Gia Nhiên vừa dùng lực cắt thịt bò, dao ở trên đĩa xẹt qua, phát ra một tiếng “keng”.

Hàn Mộng Vũ cũng ý thức được Ôn Ngôn không vui, vội nói: “Ôn tổng, người Lam Hải các anh có phải ai cũng biết nói chuyện như thế không?”

Ôn Ngôn nhai thịt bò cười nói: “Tùy trường hợp tùy địa điểm.” Dứt lời lại tựa như khiêu khích nhìn qua Cố Gia Nhiên.

Cố Gia Nhiên thấp giọng ho khan một tiếng, mặt có chút đỏ.

Hàn Mộng Vũ không nhìn ra không khí lạ giữa Ôn Ngôn và Cố Gia Nhiên, lại cười nói: “Địa điểm nào trường hợp nào?”

Ôn Ngôn cười: “Chẳng hạn như trên giươ — trên thuyền.” Cố Gia Nhiên ở dưới đá Ôn Ngôn một cái, Ôn Ngôn liền lưu loát chuyển từ. Bản thân hắn cũng không có ý định nói bậy gì, chỉ là muốn trêu Cố Gia Nhiên một chút.

“Trên thuyền?”

“Do tôi có hơi sợ nước, có lần quay ở trên thuyền, lắc lư quá, một câu cũng không nói được.” Cố Gia Nhiên vội nói.

Hàn Mộng Vũ gật đầu: “Thì ra là thế. Tôi lần đầu treo cáp cũng vậy, sợ đến muốn khóc.”

Bữa cơm của ba người rất nhanh thì kết thúc, tài xế của Hàn Mộng Vũ vẫn luôn chờ ở dưới, nhìn thấy Hàn Mộng Vũ xuống liền trực tiếp đón đi. Trước khi đi cô cùng Ôn Ngôn bắt tay: “Cảm ơn bữa cơm của Ôn tổng, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”

Người đi rồi, đến tính sổ lúc rồi — Cố Gia Nhiên nghĩ vậy, Ôn Ngôn cũng nghĩ vậy.

Lúc Cố Gia Nhiên ngồi trên xe vẫn có chút không vui, không nói một câu.

Ôn Ngôn dở khóc dở cười: “Hôm nay trở về sao không có nói cho anh?”

“Nói cho anh biết làm cái gì, nhìn anh cùng mỹ nữ ăn hả?”

Ôn Ngôn thích thú cao giọng: “Oh… Thì ra người nào đó ghen tị…”

Cố Gia Nhiên bị hắn nói xong có chút ngượng ngùng, vò đã mẻ lại sứt dứt khoát nói: “Phải, em ghen tị! Sinh nhật anh mà lại đi cùng người khác! Anh là của em!”

Ôn Ngôn sửng sốt: “Hôm nay là sinh nhật anh?”

Cố Gia Nhiên nhìn hắn chằm chằm, xem hắn có phải đang diễn hay không.

Ôn Ngôn có chút bất đắc dĩ: “Quên thật mà.” Hắn lại thở dài: “Hơn nữa anh đi ăn với Hàn Mộng Vũ, còn không phải là vì em sao?”

Cố Gia Nhiên nhíu mày: “Có ý gì?”

Ôn Ngôn liếc cậu một cái: “Phim điện ảnh chuẩn bị cuối năm quay của em, anh định tìm Hàn Mộng Vũ để làm nữ chính. Nghe nói cô ấy thích đồ ăn của Di Cảnh, chỉ đặt món ở đó.”

Năm ngoái Cố Gia Nhiên nhờ vào phim ‘Hoàng tử và Công chúa’ mà cầm không ít giải, Ôn Ngôn dự định tiếp tục tiến lên, để cậu hợp tác cùng nữ diễn viên này, diễn một bộ phim chính kịch tình yêu.

Cố Gia Nhiên không nghĩ sẽ nghe được đáp án như vậy, anh hùng khí đoản, thoáng chút mềm lòng.

Ôn Ngôn mỉm cười nói: “Về nhà sẽ xử lý em.”

Về đến nhà, Ôn Ngôn vừa ở trên giường làm Cố Gia Nhiên nhiều lần, vừa ép cậu nói chuyện.

Không sai, là nói chuyện.

“Thầy Cố, anh phát hiện em bây giờ rất biết cách dỗ ngon dỗ ngọt, tối hôm nay khen Hàn Mộng Vũ đến bay lên trời, em tại sao một câu cũng không nói với anh?”

“Cái này không được, em là thầy giáo, lời nói và việc làm đều phải mẫu mực.”

Lúc nói câu này, Cố Gia Nhiên đang ở dưới thân Ôn Ngôn thở dốc. Tay Ôn Ngôn thong thả từ yết hầu Cố Gia Nhiên mò xuống phía dưới, nắm lấy nơi giữa tam giác nhạy cảm.

Cố Gia Nhiên đỏ mắt nhìn hắn, Ôn Ngôn cắn lỗ tai của cậu nói: “Thầy Cố, dạy anh một chút đi.”

Cố Gia Nhiên thở khẽ dốc, môi đỏ đến quá đáng khẽ nhếch: “… Ôn… Ngôn…”

Thanh âm rung nhẹ nhè như con kiến bò qua tim Ôn Ngôn, làm cho hắn ngứa được không chịu được. Hắn di chuyển nhanh hơn, Cố Gia Nhiên lại đứt quãng nói: “… Thích… Nhất …”

Ôn Ngôn cúi người, ghé vào lỗ tai cậu thổi nhẹ một cái: “Thích gì?”

Cố Gia Nhiên run lên, ánh mắt mờ mịt hơi nước. Cậu khẽ ngẩng đầu lên, cố gắng chống lại ánh mắt Ôn Ngôn: “… Thích nhất… anh… ở trong cơ thể em…”

Yết hầu Ôn Ngôn căng lên.

Gần như ngay lập tức, hắn lại di chuyển cực nhanh. Cố Gia Nhiên ở dưới thân hắn cong người, không bao lâu sau hai người song song bắn ra.

Sau khi chấm dứt triền miên, Ôn Ngôn vẫn chưa hài lòng. Hắn tỏ vẻ ngày hôm nay dưới tình huống oan ức không hiểu ra sao, nhìn người yêu mình phóng mị nhãn với đại mỹ nữ khác, tâm hồn bị tổn thương vô cùng, nhất định phải ép Cố Gia Nhiên nói 100 câu dỗ ngon ngọt khác nhau mới có thể bù đắp.

Cố Gia Nhiên tự biết đuối lý, vả lại cũng là sinh nhật hắn, liền thật sự đáp ứng.

Cậu suy nghĩ, vắt hết óc, đem Ôn Ngôn khen từ sợi tóc đến đầu ngón chân, ép đến mức ngay cả câu “Lông tơ anh thật sexy” cậu cũng nói ra luôn, Ôn Ngôn cười đến không dừng được.

Chỉ là lúc nãy vận động trên giường có chút kịch liệt, Cố Gia Nhiên nói một lúc đã mệt rã rời. Ôn Ngôn hôn nhẹ gò má của cậu: “Ngủ đi, quà sinh nhật anh rất thích.”

Cố Gia Nhiên cố gắng mở mắt: “Quà? Quà ở trong ngăn kéo bên cạnh anh.”

Ôn Ngôn mở ngăn kéo ra xem, bên trong là một quyển album. Hắn vốn tưởng rằng Cố Gia Nhiên lên weibo hắn down ảnh chụp xuống bỏ vào, kết quả mở ra xem, nguyên một album, tất cả đều là ảnh của hắn: Chính diện, mặt trái, mặt phải, bước đi, xem văn kiện, nấu cơm, mặc quần áo, thậm chí còn có mới vừa tắm xong đi ra… Nhiều, nhiều đến mức chính hắn cũng nghĩ ra là chụp khi nào.

Cậu vậy mà lại nhân lúc hắn không biết, lén chụp nhiều ảnh như vậy. Nhắc tới cũng kỳ, Cố Gia Nhiên chưa từng học nhiếp ảnh, thế nhưng Ôn Ngôn lại cảm thấy ảnh chụp rất đẹp rất rất đẹp, hắn cũng không ngờ mình lại đẹp trai đến thế.

Ôn Ngôn nghiêm chỉnh xem hết toàn bộ, suy nghĩ một hồi, sau đó lật lại trang bìa, quả nhiên, trên đó có viết một dòng chữ nắn nót —

Em yêu anh.

Như cuốn sách này, là nơi để Cố Gia Nhiên không có nơi để thổ lộ trút tình cảm vào.

Ôn Ngôn nhìn Cố Gia Nhiên đã ngủ, không kiềm chế được lại hôn cậu một cái, nhỏ giọng nói:

“Anh cũng yêu em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.