Mỹ Nhân Bá Đạo Cổ Đại

Chương 15




Cánh tay sửa chữa tự động!

Ánh mắt của các chiến sĩ Trenock không hẹn mà cùng nhìn về phía một gã binh sĩ có dáng người thấp bé.

Hắn ta mặc trên người một bộ quân phục rách rưới, trên đùi băng bó một lớp băng gạc bẩn thỉu, trong tay ôm một khẩu súng tự động M23. Dưới mũ giáp chiến thuật là một khuôn mặt nghiêm túc mà lại có phần nghi hoặc.

Vị hạ sĩ có tên là Thẩm Minh này là binh sĩ sửa chữa của tiểu đội robot. Sau khi tất cả các robot của tiểu đội robot đều bị phá hủy, hắn và ba gã binh sĩ sửa chữa khác đều ôm súng xông lên tuyến đầu trận địa. Có điều, có thể còn sống sót đến tận bây giờ thì cũng chỉ có một mình hắn mà thôi.

Nghe thấy lời mập mạp nói, cũng nhìn thấy ánh mắt của những người xung quanh, thế nhưng, Thẩm Minh lại không hề cử động.

Cánh tay sửa chữa tự động không phải là vũ khí ghê gớm gì, thế nhưng đối với Thẩm Minh vốn có tính cách bướng bỉnh, hơi có chút quái gở và hướng nội mà nói, quả thật là còn quý giá hơn cả mạng sống! Hắn cũng không muốn giao bảo bối của mình ra cho một tên mập mạp không rõ lai lịch.

Phải biết rằng, sở dĩ binh sĩ sửa chữa của các quốc gia đều được liệt vào dạng binh chủng cao cấp hơn đơn vị tác chiến, chính là bởi vì yêu cầu công tác của binh sĩ sửa chữa khiến cho bọn họ được nắm giữ rất nhiều cơ mật quân sự. Mà những thứ bị nghiêm lệnh bảo mật này, lại nằm ngay trong máy tính của cánh tay sửa chữa!

Trong máy tính trên cánh tay sửa chữa tự động của Thẩm Minh, không chỉ chứa sơ đồ robot của [Thái Hành], mà còn chứa mười hai sơ đồ robot khác của quân đội Trenock. Những đường mạch, số liệu, sổ tay sửa chữa kia đều là bí mật cấp B.

Thẩm Minh là một người rất nghiêm túc, rất giữ khuôn phép, và cũng rất có nguyên tắc. Hắn vẫn luôn nghiêm khắc thực hiện điều lệ bảo mật, chưa bao giờ vi phạm.

Bắt đầu từ lúc hắn trở thành một binh sĩ sửa chữa chính thức, suốt bốn năm, hắn chưa bao giờ để cánh tay sửa chữa rời mình quá một mét. Ngay cả cha mẹ và bạn gái của hắn cho đến bây giờ cũng chưa từng nghe thấy hắn nói qua bất cứ thứ gì liên qua đến robot.

Mặc dù cấp bậc của hắn không cao, mặc dù robot đời thứ chín của Cộng hòa đã được trang bị trên quy mô lớn, robot đời thứ mười cũng đã được trang bị cho không ít bộ đội chủ lực, đồng thời chứa đựng trong cánh tay robot của hắn đều là sơ đồ robot đời thứ tám và đời thứ tám trở xuống. Thế nhưng, với hắn mà nói, trước khi nhận được mệnh lệnh cho phép tiết lộ công khai, sơ đồ robot bên trong cánh tay sửa chữa chính là bí mật! Là bí mật phải bảo vệ bằng cả tính mạng!

Đừng nói là một gã thiếu tướng không biết từ đâu lòi ra, cho dù là trung tướng thượng tướng của cộng hòa Phỉ Dương muốn hắn giao ra cánh tay sửa chữa thì cũng không được!

"Xin lỗi!" Thẩm Minh nghiêm túc nhìn gã mập mạp trước mắt, kiên quyết nói: "Dựa theo điều lệ bảo mật, cánh tay sửa chữa của tôi không thể giao cho ngài."

Ánh mắt mập mạp rơi vào chỗ khuỷu cánh tay phải của Thẩm Minh. Nơi đó là một cánh tay sửa chữa [Lỗ Ban III] của Trenock màu bạc trắng.

Loại cánh tay sửa chữa này mập mạp đã từng thấy qua ở trong tập đoàn hạm đội số 12 của Trương Bằng Trình, cũng đã từng sử dụng qua. Loại cánh tay sửa chữa này tuy rằng nhìn qua rất mỏng manh, thế nhưng lại có chức năng rất mạnh mẽ. Toàn thân nó do hợp kim siêu nhẹ chế tạo, thoạt nhìn giống như một cái giáp bảo vệ tay cổ đại hình nón. Ở nửa phần trên của nó có bốn cánh tay máy móc có thể co duỗi, mà nửa phần dưới, thì cũng có bốn cái chân máy móc.

Chỉ cần vừa bật công tắc điều khiển lên, chiếc bảo vệ tay này sẽ lập tức biến thành một kẻ giương nanh múa vuốt. Bốn cái chân máy của nó có thể tạo thành một khung đỡ cực kỳ khỏe khoắn trên mặt đất, cũng có thể luân phiên di động. Mà bốn cánh tay máy móc thanh mảnh như cây gậy trúc của nó, mỗi cái có thể dễ dàng nâng lên một linh kiện nặng đến bốn tấn. Mà bàn tay máy ở đầu cánh tay, chẳng những có thể tiến hành hàn nối, siết nới xoay vặn, mà còn có thể thực hiện các thao tác tinh tế tới cấp độ nano trên bản mạch điện tử tinh vi nhất.

"Cứ đưa cánh tay máy móc của ngươi cho ta!" Mập mạp không rảnh nói nhảm với hắn ta, dứt khoát đưa tay: "Muốn thì ngươi cứ xóa hết tất cả ngoại trừ các chương trình cơ bản bên trong máy vi tính là được!"

"Hả!---" Toàn trận địa chợt ồ lên. Lời mập mạp nói khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đây đều phải ngây ra.

Đây là thời đại của robot, dù là một người ngu muội đến đâu thì cũng biết được một vài kiến thức cơ bản về robot. Các đường dây rậm rạp chằng chịt như mạng nhện và các linh kiện máy móc phức tạp tinh vi của robot, tất cả đều phải dựa vào máy tính của cánh tay sửa chữa, căn cứ theo bản vẽ để tiến hành tính toán và thao tác chính xác. Nếu như không có sơ đồ robot, cánh tay máy móc sẽ không biết làm thế nào. Lẽ nào, gã mập mạp này lại có thể dựa vào một đôi tay để hoàn thành việc chữa trị robot?

"Cho hắn đi." Ánh mắt Nash phức tạp nhìn mập mạp một lúc, sau đó gật đầu với Thẩm Minh.

Lần này, Thẩm Minh cũng không chần chừ nữa. Hắn cười lạnh, trực tiếp tháo thiết bị lưu trữ có chứa sơ đồ robot ra, cởi cánh tay máy móc rồi giao lại cho mập mạp.

Mập mạp cũng cười lạnh rồi nhận lấy.

Chút nữa cho các ngươi biết thế nào là trời cao đất dày!

Thấy mập mạp nhận lấy cánh tay sửa chữa của Thẩm Minh, các chiến sĩ Trenock có mặt tại đương trường đều có chút không cho là đúng.

Thẩm Minh là một gã binh sĩ sửa chữa ưu tú, robot mà ngay cả hắn cũng không sửa được, một gã mập mạp với một cánh tay sửa chữa, không có nổi một sơ đồ robot thì làm sao có thể sửa được chứ? Huống hồ, chiếc [Thái Hành] này thực sự đã hỏng hóc quá nặng rồi. Đừng nói là tên mập mạp nhìn qua có vẻ lông bông trước mắt này, mà cho dù đổi lại thành một kỹ sư máy móc cấp đại sư đến đây, chỉ sợ cũng chỉ có thể nhổ một bãi nước bọt, loay hoay trơ mắt ra mà không có cách nào.

"Thật ngu hết cả người!" Một gã thiếu úy bĩu môi, quay đầu lại trợn mắt: "Tụ tập chỗ này chờ đạn pháo tới tiễn cả lũ à? Tản ra, mỗi người về vị trí của mình!"

"Gã mập mạp này muốn làm gì?" Một gã chiến sĩ Trenock lầm bầm lầu bầu mà xoay người, chọc chọc cùi chỏ với một gã chiến sĩ khác ở bên cạnh: "Ngay cả pháo năng lượng cũng đã hư hỏng, cho dù có thể sửa cho động đậy được, như vậy thì vẫn có tác dụng gì?"

"Ai mà biết được?" Một gã chiến sĩ khác nhún vai, cười xấu xa nói: "Trên thế giới này luôn có số kẻ ngu si. Ngươi cho rằng mỗi người đều có thể thông minh giống như chúng ta hay sao?!"

"Ngu?!" Một gã lính súng máy quăng miếng vải rách lau súng đi, bật cười một tiếng, một bên từ trong hòm năng lượng móc ra một khối năng lượng tiêu chuẩn lắp vào hộp đạn, một bên bĩu môi với đám binh lính Phỉ Quân ở bên kia, cười lạnh nói: "Người ta không biết thông minh đến cỡ nào đâu! Mẹ nó còn dư lại hai ba mươi phút, kiếm đại một công việc sửa chữa robot, núp trong chiến hào robot sâu năm mét, chờ chúng ta liều mạng ở phía trước. Có người ngu kiểu đó, con mẹ nó ngươi kiếm cho ta mấy người nữa xem xem?"

Mấy gã chiến sĩ Trenock nhìn lại, chỉ thấy một đám binh sĩ tạp nham đang xách súng, vẻ mặt thong dong như không, trong lòng không khỏi nổi giận, đều hừ lạnh một tiếng, xoay người chui qua chiến hào giao thông, tiến vào chiến hào ẩn nấp. Đã đánh đến bước này, ai cũng không trông mong vào việc có thể sống sót trở về. Cái đám lính tạp nham mặc quân phục màu xanh lam này, chết đến nơi rồi mà vẫn còn tính toán mấy trò khôn vặt, chết hết cũng đáng đời!

Các binh sĩ Trenock lần lượt tán đi, còn lại những người không nhúc nhích, có Nash, Tôn Bình, Phùng lão Tứ, Jonathan và Thẩm Minh.

Bốn người trước tuy rằng còn đầy bụng hoài nghi, thế nhưng trong lòng vẫn mơ hồ mong đợi thứ gì đó. Mà Thẩm Minh, thì lại khoanh tay ngồi một bên, thờ ơ lạnh nhạt. Hắn muốn xem thử xem, gã mập mạp cầm một cánh tay sửa chữa không có một sơ đồ và số liệu nào thì có thể làm nên được trò trống gì.

Mập mạp đeo cánh tay sửa chữa lên tay phải, bật công tắc. Thấy ánh đèn khởi động màu xanh trên cánh tay sửa chữa sáng lên, ba gã kỹ sư máy móc của Phỉ Quân vốn đã biết được về kỹ thuật thao tác của mập mạp ở bên cạnh đều nín thở tập trung tinh thần, không dám thở mạnh đến một cái, cặp mắt tràn đầy vẻ chờ mong, sáng chiếu lập lòe.

Mập mạp hít sâu vào một hơi, năm ngón tay bên tay phải nhẹ nhàng cử động.

Tấm che trên cánh tay máy móc trượt "két" một tiếng rồi mở ra, bốn cánh tay máy lập tức bắn ra từ trong cánh tay sửa chữa như bốn chiếc xúc tu bạch tuộc, linh hoạt không gì sánh được mà duỗi về phía lỗ thủng trên thân thể robot...

Tia lửa điện bắn ra, Thẩm Minh bỗng đứng bật dậy!

Bàn tay trái của mập mạp đang nhảy múa trên bàn phím máy tính của cánh tay máy. Từng đường cong đan xen ngang doc và từng dãy số liệu đã xuất hiện trên màn hình cỡ nhỏ của cánh tay sửa chữa. Bốn cánh tay máy bay múa hóa thành từng luồng ảo ảnh, khiến cho người ta hoa cả mắt, không thể bắt kịp.

Thấy một màn này, đám người Nash như thể vừa nhìn thấy cặp mắt của Medusa, tất cả đều bị hóa đá.

"Kỹ sư máy móc cấp tông sư..." Một giọng nói như mất hồn đã vang lên bên tai bọn họ. Mọi người liền quay đầu lại, lại phát hiện ra rằng không biết từ khi nào thì Thẩm Minh đã trợn trừng hai mắt, gương mặt sung huyết đỏ bừng, lẩm bà lẩm bẩm như thần kinh.

Tổ hợp máy truyền lực bên trong lỗ thủng trên bụng robot đã được hai cánh tay máy tháo ra, mà hai cánh tay máy khác thì nhẹ nhàng ấn một cái, giữ lấy cụm bánh răng sắp bung ra rồi cố định tại chỗ. Ngay sau đó, bàn tay máy ở đầu cánh tay máy liền nhẹ nhàng linh hoạt gạt, gõ, hàn nối, tán bằng... Sau một lát, khi con ốc cuối cùng được vặn chặt, toàn bộ tổ hợp máy truyền lực đã rực rỡ hẳn lên.

Kế tiếp, cánh tay máy của mập mạp lại chuyển hướng đến máy chứa đựng năng lượng nơi ngực robot. Tương tự không hề do dự chút nào, mấy cánh tay máy móc nhanh đến mức chỉ còn thấy tàn ảnh, linh hoạt lấy từng linh kiện hoặc từng bản mạch ra khỏi lổ thủng, sau khi được chỉnh hình sửa chữa hàn nối, lại từng cái từng cái được lắp vào. Từng đường dây lộn xộn hỗn loạn, dưới cánh tay máy linh hoạt, cũng dần dần trở nên rõ ràng ngay ngắn.

Tròng mắt của tất cả mọi người tại đương trường đều trợn trừng trừng mà dõi theo bàn tay mập mạp.

Không ai có thể hình dung ra được sự chấn động và khiếp sợ của đámngười Trenock vào thời khắc này. Bởi vì màn thao tác không thể tưởng tượng nổi của mập mạp, cũng bởi vì một câu "Kỹ sư máy móc cấp tông sư" khô khốc mà chấn động không gì sánh được của Thẩm Minh!

Trên thế giới này, có thể trở thành kỹ sư máy móc cấp đại sư thì có hơn vạn người. Thế nhưng có thể trở thành kỹ sư máy móc cấp tông sư, vậy mà lại chỉ có lác đác mấy trăm người. Đó đều là bảo đối của các quốc gia, là trân bảo cung cấp cho các học viện quân sự, cho các cơ cấu nghiên cứu tuyệt mật! Chẳng ai ngờ được, ở trong cái chiến hào robot bị bom mìn oanh tạc cháy đen này, lại có một người đang ngồi chồm hỗm ở đây!

Thẩm Minh trước giờ không hề nói khoác, cũng không dễ gì đưa ra phán đoán. Sự say mê mà chấp nhất của hắn đối với máy móc, sự chuyên chú và bướng bỉnh ăn sâu trong tính cách hắn, đều khẳng định sức nặng mỗi một câu nói mà hắn thốt lên!

Trong thế giới này, không còn ai hiểu rõ Thẩm Minh hơn mấy người Nash. Đúng là đúng, sai là sai. Trong từ điển của Thẩm Minh, vĩnh viễn cũng không có sự thỏa hiệp! Đây là đặc tính của một gã nhân viên kỹ thuật sớm đã trải qua thiên chuy bách luyện, luyện sắt thành thép.

Thẩm Minh như mê như say mà nhìn vào cánh tay sửa chữa trong tay mập mạp. Người bạn màu bạc trắng này hắn đã từng quen thuộc đến nhường nào, thế nhưng bây giờ, cái tay [Lỗ Ban III] này lại như đã sống dậy. Chính là cái gã mập mạp kia đã ban cho nó sự sống.

Trước đó, hắn đã từng sửa chữa tổ hợp truyền lực và máy trữ động năng hơn một nghìn lần, cũng vẫn luôn cho rằng, kỹ thuật của mình đều là số một số hai trong các binh sĩ sửa chữa của đại đội hay thậm chí là toàn bộ sư đoàn. Thế nhưng ngày hôm nay, sự kiêu ngạo về tay nghề của một gã kỹ sư máy móc đã bị những thứ ở trước mắt đánh cho tan nát!

Nếu như nói sửa chữa tổ hợp truyền lực vốn có mức độ hư hại không tính là quá nghiêm trọng, mập mạp chỉ dùng không đến ba phút đồng hồ, Thẩm Minh vẫn có thể tiếp nhận được mà nói. Như vậy, với máy trữ động năng tinh vi phức tạp đến cực điểm, dưới tình huống bị hư hại đến 40% lại được mập mạp sửa chữa chỉ trong vòng năm phút, quả thực là khiến cho hắn không cách nào tin tưởng được vào cặp mắt của mình. Mà càng khiến cho hắn không thể tin tưởng được chính là, tất cả những thứ này đều được hoàn thành trong tình huống cánh tay máy không có sơ đồ robot.

Thẩm Minh siết chặt thiết bị lưu trữ trong tay, như thể đang siết chặt một cục than cháy đỏ! Một sự xấu hổ không gì sánh được đang pha lẫn với dòng máu nóng kích động, xộc thẳng lên đỉnh đầu.

Mập mạp đang chuyên tâm vào sửa chữa robot.

Đây không phải là chiếc robot đầu tiên mà hắn sửa chữa, cũng không phải là chiếc tốt nhất, thế nhưng đối với hắn mà nói, đây tuyệt đối là chiếc quan trọng nhất! Tính mạng của tất cả mọi người trên trận địa này đều đang gắn liền với chiếc robot này. Trước đó trong nháy mắt khi nhìn thấy robot, hắn đã biết được, nếu muốn sống, nhất định phải dốc hết toàn bộ bản lĩnh ra!

Động tác của hắn mang một vẻ đẹp khó tả, tựa như đầu bếp xẻ thịt, uyển chuyển nhịp nhàng như mây bay nước chảy. Những phần bị hư hại của robot gần như đang khép lại với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.

Trái tim mọi người đều đang điên cuồng gia tốc!

Ai cũng biết, một kỹ sư máy móc cấp tông sư, đối với cái trận địa này mà nói, thì có ý nghĩa như thế nào - Đây có thể chính là con đường sống duy nhất! Chí ít, khi chiếc robot tiếp theo của người Jaban xông lên trận địa, mọi người có lẽ sẽ có cơ hội tiêu diệt được nó. Chí ít, thiết bị liên lạc trên robot có thể sẽ liên lạc được với bộ chỉ huy sư đoàn. Biết đâu, trước khi người Jaban phát động đợt công kích tiếp theo, sẽ có viện quân đến!

Trong chiến hào robot lặng ngắt không một tiếng động. Mập mạp mau chóng dùng kiểu hàn xoắn ốc nhiều điểm để sửa chữa van nối của thiết bị gia tốc trong máy lưu trữ động năng, lại nhìn lướt qua thùng dụng cụ robot, ngẩng đầu lên: "Thiếu linh kiện!"

"Linh kiện?!" Nash như tỉnh lại khỏi giấc mộng, nhảy dựng lên: "Cần linh kiện gì?"

"Trục khuỷu hình bán nguyệt... Hai cái bánh răng số sáu... Một cái vòng đệm cao su chịu lực... Bốn miếng lót 3mm... Một van năng lượng 6.5, nếu không có thì dùng loại 7.5 cũng được, ta phải sửa ống... Một ống nhánh số 4..." Mập mạp nhanh chóng báo tên các linh kiện còn thiếu.

Gần như ngay lập tức, Thẩm Minh liền xông về phía hố tránh đạn đang chất đống các linh kiện dự bị. Mà mấy gã kỹ sư máy móc mặc quân phục màu xanh lam của Phỉ Quân thì lại lật đật xông về phía các linh kiện và mảnh vỡ rơi vãi tán loạn xung quanh trận địa.

"Có ống phân phối số 4!" Một gã kỹ sư máy móc như phát điên mà lôi lôi kéo kéo trên một mảnh xác robot.

"Trục khuỷu hình bán nguyệt!" Một gã kỹ sư máy móc khác trực tiếp ôm cả khối linh kiện tới.

"Bánh răng số 5, vòng đệm, miếng lót!" Thẩm Minh liều mạng lôi từ trong hố ra một cái hòm dự trữ, thân thể nhúc nhích trong bùn đất, hai chân giẫm đạp loạn xạ.

Mấy người Nash cũng gia nhập vào hàng ngũ thu thập linh kiện. Tuy rằng có rất nhiều thứ bọn họ không nhận ra, thế nhưng nó cũng không ảnh hưởng đến việc bọn họ tập trung tất cả các mảnh vỡ linh kiện xuất hiện trong tầm nhìn vào trong chiến hào robot.

Theo quá trình sửa chữa, các tài liệu mà mập mạp cần cũng càng ngày càng cổ quái. Trong số đó, không chỉ có linh kiện được tháo gỡ từ xác các robot [Thái Hành] khác, thậm chí còn có cả linh kiện được tháo gỡ từ trên xác robot [Toyama] Jaban.

Thẩm Minh đã không thể nào tĩnh tâm mà suy nghĩ được nữa rồi, mặc dù nó đã triệt để lật đổ sổ tay sửa chữa robot mà bốn năm qua hắn tin thờ như thánh kinh, hắn cũng không hề suy nghĩ xem là vì sao! Giờ phút này, hắn chỉ liều mạng vội vàng thu thập tất cả các linh kiện mà mập mạp cần. Sau đó, nhìn những linh kiện có tiêu chuẩn hoàn toàn khác nhau này được gã mập mạp trước mắt kết hợp lại với nhau lưu loát như mây trôi nước chảy!

Chỉ có kỹ sư máy móc thì mới biết được thủ pháp của mập mạp mang một ý nghĩa như thế nào - Nó đã thoát ly khỏi phạm trù của kỹ thuật sữa chữa, nó chính là một môn nghệ thuật! Một môn nghệ thuật chỉ có kỹ sư máy móc cấp tông sư mới có thể có được!

Hư hại ở phần ngực [Thái Hành] đã được sửa chữa, hư hại ở phần bụng cũng đã được che lại bằng một lớp thiết giáp ngoài. Cánh tay máy móc bị gãy được gắn thêm một lá chắn đơn giản tạo ra từ các tấm thiết giáp ngoài hàn lại với nhau. Mà cái chân máy bị gãy, khi được các cánh tay sửa chữa đan xen hàn nối gia cố, càng lúc càng dài, cuối cùng đã biến thành một cái chân máy cổ quái chắp vá lung tung.

Hai mươi phút sau, các động tác như nước chảy mây trôi của mập mạp đã ngừng lại. Khi năm ngón tay của hắn nhẹ nhàng vuốt một cái, cánh tay sửa chữa tự động thu về, một lần nữa biến thành một cái bảo vệ tay trầm lặng, hết sức ngoan ngoãn nằm trên cánh tay mập mạp, cứ như thể chưa hề xảy ra bất cứ chuyện gì.

Cả chiến hào yên tĩnh không tiếng động, tất cả mọi người thở hổn hển, như say như mê mà nhìn ngắm chiếc robot đã hoàn toàn thay đổi hình dạng ở trước mắt.

Thân thể cổ quái, chân máy cổ quái, vỏ ngoài chắp vá chằng chịt, thậm chí còn có một bộ phận chuyển động có hình thù kỳ quái, bởi vì không tìm được linh kiện thích hợp mà bị mập mạp cưỡng ép cải tạo, dịch chuyển đến bên ngoài lớp giáp.

Không ai biết được, đây đến cùng là một kỳ tích, hay chỉ là một trò cười!

"Mập mạp!" Trong khoang lái robot đã truyền đến tiếng kêu của Rắm Thối: "Ngươi lại đây mà xem này!"

Khuôn mặt núc ních của mập mạp đang đứng trên robot chợt run run, tựa như một con chuột chũi nhanh chóng chui vào trong khoang lái. Đám người Nash ở bên ngoài robot thoáng liếc mắt, đều cảm thấy trong lòng mát lạnh. Nghe tiếng kêu của tên nhóc con kia, hiển nhiên là đã xảy ra vấn đề gì đó. Mắt thấy quân Jaban dưới chân núi đã hoàn tất tập kết, thời điểm tiến công chỉ còn dùng giây để đếm ngược, chiếc robot cổ quái được chắp vá lung tung mà thành này, cuối cùng cũng chỉ là một trò đùa vô dụng mà thôi.

"Trung úy Nash..." Trong robot truyền ra giọng nói run rẩy của mập mạp: "Lại đây một chút!"

Trong khoang lái đã không thể chen thêm được người, Nash chỉ có thể bò lên trên robot, thò đầu vào trong khoang lái. Trong khoang lái, hai tên mập mạp một lớn một nhỏ đang trắng bệch cả mặt mà trừng mắt nhìn màn hình trên đài điều khiển.

Nash quay đầu qua, một bức bản đồ địa hình thực tế đã hiện ra trước mặt hắn.

Trên bản đồ địa hình, các điểm sáng màu đỏ đang chuyển động từng mảng từng mảng một. Vô số số liệu và tọa độ đang mau lẹ biến ảo ở bên trái màn hình. Từng mệnh lệnh đang không ngừng xuất hiện ở ô chú thích hình chữ nhật bên dưới màn hình.

Chỉ thoáng chốc, Nash như thể đã bị người ta gõ cho một cú thật lực, mắt nổ đom đóm.

"Thiên Võng... của Jaban?!" Giọng nói của hắn tựa như một con gà bị bóp chặt cổ, đang cố gắng dùng chút hơi sức cuối cùng để giãy dụa. Tất cả những thứ xuất hiện trước mắt đều đã hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của hắn.

Hai gã mập mạp này rốt cuộc là quái vật gì vậy?!

"Nói nhảm!" Rắm Thối giận tím mặt: "Không phải nói ngươi nhìn cái này, bảo ngươi nhìn mấy ký hiệu ấy. Chúng ta đã bị bao vây rồi. Con mẹ nó, chúng ta đã bị bao vây rồi! Không trốn thoát được rồi. Cái trận địa khốn kiếp kia của các ngươi sớm phải vứt từ lâu rồi!"

Rắm Thối vừa dứt lời, chỉ nghe thấy "Ầm" một tiếng nổ thật lớn, toàn bộ trận địa liền rung chuyển kịch liệt.

Bùn đất, tựa như bọt nước bắn lên không trung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.