Dưới đài cao, Tôn Vĩ nhìn
thấy một màn này, trong lòng đau đớn một chút, nhưng còn không đợi hắn
có hành động gì, lại nhìn thấy hắc y nữ tử che mặt đột nhiên giơ cao
trường kiếm trong tay.
- Ngươi đã không dám đánh cuộc, lôi đài này liền không cần để lại chỗ này nữa rồi.
- Tranh!
Kiếm quang dũng động, hàn mang trong con ngươi sáng ngời kia của Niệm
Thần lướt qua, ngọc thủ nhẹ múa trường kiếm, không chút do dự một kiếm
phách ra, một đạo bạch sắc kiếm quang dài ước chừng mười trượng mạnh mẽ
từ trên vỏ kiếm lướt đi, hướng về lôi đài trống trải ở phía trước hung
hăng chém xuống.
- Vị cô nương này, ngươi quá làm càn!
Thân ảnh của Hoàng Vũ vừa động, trực tiếp xuất hiện ở cuối kiếm quang
này, cỗ khí tức không phải là hàn băng kia của nàng con phải băng lãnh
hơn vô số lần bỗng nhiên dữ dội tuôn ra.
Rồi sau đó cuồng phong gào thét, khí tức băng lãnh bàng bạc giống như
thiết trùy vô kiên bất tồi lập tức hướng kiếm quang tật tốc vọt tới.
Vừa chạm một cái, thiết trùy chợt muốn nổ tung lên, rõ ràng khí tức băng
lãnh phát ra ở trong đó chẳng những là đống băng không gian chung
quanh, ngay cả kiếm quang lăng lệ kia cũng là bị ngạnh sinh sinh đóng
băng xuống, cũng đã là không thể đi tới nửa phần.
- Hoàng Vũ, hành động này của ngươi có đại biểu ngươi tiếp nhận đánh cuộc của ta hay không?
Niệm Thần cười nói.
Lông mày của Hoàng Vũ khẽ giãn ra, tựa hồ bởi vì khí tức thi triển ra
hết cũng ảnh hưởng tới tính tình của nàng, thanh âm kia nghe đến cũng là
rất băng lãnh:
- Ngươi bức người như thế, nếu như ta không ứng chiến, chẳng lẽ không
phải để cho mọi người nơi này cho là ta sợ ngươi sao? Ta đặt lên một
người, Hoàng gia cũng ném lên, nhưng Tam Thiên Thanh Huyễn lưu cũng là
ném không được.
Nghe vậy, Niệm Thần lắc đầu, khẽ mỉm cười nói:
- Hoàng Vũ, ngươi đủ thông minh, nhưng không đủ đại khí, nếu như ta
kiêng kỵ Tam Thiên Thanh Huyễn lưu thì như thế nào lại tới ngăn cản
ngươi?
- Như thế...
Hoàng Vũ thở nhẹ một hơi, nói:
- Chiến!
- Bồng!
Ở lúc thanh âm của Hoàng Vũ vừa dứt, không gian bị đóng băng giữa hai
người đột nhiên nổ tung lên, kiếm quang còn chưa từng biến mất giống như
là giao long xuất hải, thẳng tắp bạo xạ mà ra.
Theo Hoàng Vũ thay đổi bộ dáng, màu sắc trong mỹ mâu kia của nàng cũng
là lặng lẽ mà biến, mắt nhìn kiếm quang lần nữa bắn tới, nàng cũng là
đều không nhúc nhích, vẫn tùy kiếm quang mà tới.
Bất quá khi kiếm quang tới cách nàng ba thước liền tự động vỡ vụn ra, biến mất vô tung vô ảnh!
Mi tâm của Niệm Thần ngưng trọng một chút, khoảng cách phương viên ba
thước, đó là cấm địa thuộc về Hoàng Vũ, nói cách khác nếu muốn đánh bại
Hoàng Vũ, đầu tiên liền phải phá vỡ cấm địa của nàng, nếu không ở dưới
phòng ngự có chút khó tin này, thua sẽ chỉ là chính mình!
Võ giả bình thường, tu vi tương tự như các nàng, huyền khí tựu động hộ
thân, nguy cơ mà tới, trong phản ứng của bản năng, huyền khí có thể hiện
lên hóa thành bình chướng.
Nhưng mà cái bình chướng này chỉ có thể bao trùm một người mà thôi,
nhưng Hoàng Vũ có thể làm được phạm vi ba thước... Thiên phú tu luyện
của nàng cộng thêm thủ đoạn này khó trách có thể được Tam Thiên Thanh
Huyễn lưu nhìn trúng.
Nhị nữ giằng co trên đài cao, một lúc sau liền rất nhanh hấp dẫn một nhóm người nhìn chăm chú!
So sánh với hai người trên bầu trời, Hoàng Vũ cùng nữ tử áo đen che mặt
kia đồng dạng không kém, hơn nữa là Hoàng Vũ, không đề cập tới thân phận
Tam Thiên Thanh Huyễn lưu của nàng, những năm gần đây thanh danh của
nàng không ở dưới tứ đại công tử chút nào, hơn nữa các nàng là nữ tử,
quá trình đại chiến thoạt nhìn sẽ càng thêm đã mắt một chút.
Còn có một điểm, mọi người rất muốn từ trong đại chiến của hai người
nhìn ra được, nữ tử áo đen che mặt ia đến tột cùng là có bối cảnh như
thế nào, phải biết rằng ở trên địa giới Bắc vực, người hoặc thế lực có
thể khiêu khích Tam Thiên Thanh Huyễn lưu sẽ không vượt quá số lượng một
bàn tay.
Mọi người đối với Niệm Thần có hiếu kỳ càng sâu!
Cả Tinh Vân thành là một mảnh yên tĩnh đến cực hạn, trừ bốn người đang
giằng co kia, những người khác đều là ngừng hô hấp, sợ là quấy rầy đến
đại chiến của bọn hắn!
- Vù vù!
Ở thời khắc này đột nhiên trong thiên địa nổi lên một trận giớ, liền ở
lúc trận gó kia thổi tới không gian của bốn người giằng co phảng phất
giống như là dẫn bạo tạc đạn.
Trên không trung, ánh mắt của Thần Dạ cùng Vân Đông Lưu cơ hồ là tỏng
nháy mắt hiện lên lăng lệ cực đoan, rồi sau đó hai người thân hình vừa
động, cùng lúc dữ dội lướt ra.
Chỉ thấy được hai cỗ huyền khí hùng hồn hóa thành hai cỗ hồng lưu bàng
bạc gào thét qua thiên không sau đó ở trong không gian kia không chút
khách khí hung hăng đánh sâu vào.
- Thình thịch!
Kinh lôi vang dội, cuồng phong do huyền khí trùng kích tạo thành lập tức
tàn sát bừa bãi mà ra, loại lực đạo trùng kích cường thịnh kia đem một
phiến không gian này cũng là một thoáng về sau biến thành mơ hồ.
Loại trùng kích bậc này, dựa vào hoàn toàn chính là trình độ hùng hồn của huyền khí chính mình, không có một chút may mắn nào.
Vì vậy ở trong trùng kích kia, huyền khí hồng lưu hơi mang theo vẻ hắc
sắc kia rõ rnagf cho thấy rơi vào hạ phong, thực lực mà Vân Đông Lưu giờ
khắc này bày ra đã không chỉ là cảnh giới Lực Huyền lục trọng.
Mà cho dù còn ở cảnh giới Lực Huyền lục trọng, tu vi cũng so với Thần Dạ cao hơn một tầng.
Nhìn thấy huyền khí hồng lưu đem đối phương gắt gao áp chế, rét lạnh trong ánh mắt của Vân Đông Lưu càng nồng đậm:
- Tiểu tử, nhìn minh bạch chưa, giữa ta và ngươi có chênh lệch căn bản
nhất, có lẽ thủ đoạn của ngươi rất mạnh, có thể đem cái chênh lệch này
bù lại, chỉ tiếc thủ đoạn của bổn công tử đồng dạng cũng rất mạnh!
- Đại chines cũng vừa mới bắt đầu, ngươi đắc ý cái gì? Cái gọi là Yêu
công tử nguyên lai là người nông cạn như vạy, thật không biết người ban
đầu bình chọn ngươi có phải là mắt bị mù hay không.
Bàn về độ hùng hậu của huyền khí, Thần Dạ đúng là không bằng Vân Đông
Lưu, nhưng nếu như hắn liền nghĩ dựa vào cái này mà nghiền áp, vậy thì
si tâm vọng tưởng!
- Tiểu tử, cứ việc mạnh miệng, bổn công tử sẽ đem răng của ngươi đều nhổ hết!
Bàn tay của Vân Đông Lưu chợt nắm chặt, chỉ thấy được huyền khí hồng lưu
bàng bạc mạnh mẽ tịch quyển mà ra, cư nhiên hóa thành một đạo vòng xoáy
huyền khí lớn nhỏ ước chừng trăm trượng, đem vị trí của Thần Dạ toàn bộ
vây quanh.
Ở trong vòng xoáy huyền khí khổng lồ kia, liền là một cỗ huyền khí hồng
lưu mang theo hắc sắc của Thần Dạ chiếm cứ, chỉ bất quá bây giờ nhìn tới
so sánh với vòng xoáy huyền khí này, hắc sắc hồng lưu không thể nghi
ngờ là lộ ra vẻ yếu nhược hơn rất nhiều.
- Nghiền nát hắn cho bổn công tử!
Nhìn Thần Dạ ở trong vòng vây của vòng xoáy huyền khí, khuôn mặt Vân Đông Lưu đột nhiên dữ tợn.
Hàn mang kia trong mắt chợt lóe, bàn tay ở trong không gian nặng nề nắm
chặt, nhất thời thanh âm trầm thấp vang dội, chỉ thấy được một phương
vòng xoáy huyền khí kia của hắn liền là xoay tròn ở tốc độ cao, một cỗ
lực đè ép cường hãn cực đoan hung hăng đối với hắc sắc hồng lưu ử bên
trong kia tịch quyển mà đi.