Mỹ Ngọc Thiên Thành

Chương 53: Tình trạng chiến tranh (4)




Tư Không Cảnh sẽ cầu hôn Phong Hạ trong buổi lưu diễn đầu tiên, thật ta Trần Vi Vi đã sớm dự cảm được.

Người đàn ông chói mắt như vậy, quỳ gối trên sân khấu khổng lồ, ánh mắt thâm tình chân thành chỉ vì bạn tốt của cô, cô cũng vô cùng cảm động.

Người con gái có tình thường suy nghĩ rất sâu xa.

Lúc đầu, vì quan hệ của Phong Hạ và Lâu Dịch, cô vẫn luôn ôm lấy địch ý trong người, lại sau mấy năm Tư Không Cảnh rời đi, ngày càng gần gũi với Phong Hạ, cuối cùng trở thành bạn bè.

Sau khi quen nhau mới biết hai người rất hợp nhau, hai người đều chân thật giống nhau, quật cường, dám đối mặt với tình cảm và lựa chọn của mình, cũng giống nhau… cố chấp.

Cố chấp.

Toàn sân vận động là tiếng hét chói tai, cô nhìn tấm màn che từ từ khép lại, Tư Không Cảnh và Phong Hạ biến mất sau tấm màn, cô nghiêng đầu nhìn sang Lâu Dịch bên cạnh.

Trên gương mặt anh tuấn của anh là một nụ cười nhàn nhạt, đôi tay cũng đánh theo tiết tấu của toàn hội trường, giống như đang thành tâm chúc phúc hai người đó.

Cô nhìn một hồi, quay đầu nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Buổi biểu diễn kết thúc, tất cả mọi người lưu luyến không muốn rời đi, cô và Tưởng Nghi đi đến phía sau khán đài giúp Phong Hạ giải quyết phần công việc còn lại.

“Hả? Lâu Dịch đâu?” Lo liệu tất cả mọi việc xong, đưa mắt nhìn theo Tư Không Cảnh lái xe đưa Phong hạ về nhà, Tưởng nghi đứng trong hội trường hết nhìn đông lại nhìn tây. “Vừa nãy còn thấy cậu ta mà.”

Lòng cô căng thẳng.

“Tên khốn này, sẽ không chạy đi trốn ở đâu ủ rũ đó chứ…” Tưởng Nghi không nhịn được vỗ tay. “Thật sự là mấy chục năm vẫn yếu đuối như một, đến mức này còn nhìn chằm chằm vợ chồng nhà người ta, cậu thấy có đúng không, Vi Vi?”

Tính tình Tưởng Nghi tùy tiện, hơn nữa vì sau này mới quen nhau nên vẫn không biết quan hệ trước kia của cô và Lâu Dịch, lúc trước, khi Phong Hạ và Tư Không Cảnh chia tay, Tưởng Nghi còn lôi kéo cô, nhiều lần cùng nhau tác hợp cho Lâu Dịch và Phong Hạ.

“Mình đi tìm anh ấy.” Cô hít sâu một hơi, cười nhạt vỗ bả vai Tưởng Nghi. “Bạn trai cậu cũng đang chờ, cậu về trước đi.”



Hội trường lớn như vậy, vừa rồi còn một lớp người nhốn nháo, nhưng lúc này lại trống rỗng, chỉ còn nhân viên quét dọn rác trên đất.

Lúc cô đi lên bậc thang, còn có thể nghe được âm thanh bước chân của mình.

Một bước, hai bước.

Xa xa nhìn lại, Lâu Dịch đang ngồi một mình ở khán đài cuối cùng, cô vồn cho rằng anh đang uống rượu, lúc đi đến bên cạnh mới phát hiện bốn phía không có vỏ chai bia vứt lung tung, trong tay anh chỉ đang cầm một chai nước suối.

Anh nghe thấy âm thanh, ngẩng đầu lên, cười với cô. “Vẫn chưa đi?”

Cô gật đầu, không nói gì thêm, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh anh.

Tư Không Cảnh thật không biết suy nghĩ.”

Hai tay anh đặt sau gáy mình, hai chân gác lên nhau, chậm rãi mở miệng. “Nào có chuyện tốt nào trên thế giới cũng bị anh ta chiếm hết, anh ta cầu hôn, chẳng lẽ lại không biết phải cảm ơn chúng ta, những vật hi sinh này sao?”

“Hơn nữa, mấy năm không có anh ta ở đây, cúng là chúng ta bảo vệ Phong Hạ tốt như vậy, người này lại không có đến một lời cảm ơn, bắt người lập tức bỏ chạy.” Anh nói xong, nhướn mày. “Anh thật sự nên đem những điều này của anh ta lên internet, để cho tất cả người hâm mộ còn có có những người suốt ngày đuổi theo anh ta, gọi anh ta là nam thần…”

Giọng nói của anh vẫn kích động như thường ngày, từng câu từng chữ, mặc dù là oán giận, nhưng lại giống như trêu đùa.

“Ai… thôi vậy, ai kêu chúng ta tốt như vậy.” Anh nhìn hội trường trống rỗng. “Anh…”

“Đúng nói nữa.” Lúc này cô ngồi ở một bên, đột nhiên mở miệng.

Anh đang nói một nửa đột nhiên bị cắt đứt, hơi kinh ngạc nghiêng đầu nhìn cô.

Cô hạ tròng mắt, lúc này đứng dậy, không nhìn anh, hít sâu, lạnh nhạt nói. “Em về trước đây.”

**

Đi thẳng một đường ra ngoài, tránh qua những nơi có thể gặp những người yêu ca nhạc, cô một vòng quanh hội trường, đi đến bên cạnh một người đang đứng ở sân chơi lộ thiên.

Tối này, ngoài trời đang mưa, từ trên nhìn xuống, mặt đất vô cùng ẩm ướt.

Cô đứng ở sân chơi yên lặng một hồi, đột nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân đang đi về phía mình.

“Vi Vi.” Cánh tay bị người phía sau kéo, cô quay người lại, lập tức thấy Lâu Dịch đang thở hồng hộc.”Sao em lại đi nhanh như vậy?”

Cô giương mắt nhìn anh, im lặng một hồi, nhẹ kéo tay anh ra.

“Em tức giận?” Hình như anh nhận thấy tâm trạng của cô, nhìn vào ánh mắt cô, hơi cúi đầu. “Sao vậy?”

Cô vẫn không nói lời nào.

“Là anh chọc em giận sao?” Anh giống như con quay, vòng tới vòng lui xung quanh người cô. “Em nói gì đi.”

“Anh về đi.” Cô nhịn một hồi, nói. “Anh để em một mình ở chỗ này một lát.”

“Không được.” Anh lắc đầu, giọng nói cũng trầm xuống. “Đã trễ như vậy, một mình em là con gái, trên đường về sẽ rất nguy hiểm, anh đưa em về…”

“Em và anh có quan hệ gì? Tại sao anh lại muốn đưa em về?”

Giọng nói của cô đột nhiên cao lên mấy phần, chăm chú nhìn vào mắt anh, trong giọng nói có tia châm chọc. “A, bạn gái trước? bạn bè?”

“Coi như hết.” Khóe miệng cô giương lên. “Em tình nguyện không còn quan hệ gì với anh.”

Cho tới bây giờ, Vi Vi luôn rất lý trí, tỉnh táo, chưa bao giờ tùy hứng, rất ít khi cô không khống chế được tâm tình mình.

Trần Vi Vi chưa bao giờ gây sự cới bất kỳ người nào như vậy.

Nhưng cô thật sự đã chịu đủ rồi, mấy năm như vậy, mỗi ngày đều phải làm bộ điềm nhiên như không có việc gì, sống cuộc sống giống như bình thường, cuộc sống không có phiền não, nhẹ nhàng làm ‘bạn’ anh.

Cô nói xong, cũng ý thức mình vừa rồi không đúng, nhấc chân lên chạy về phía cầu thang, nhưng không chạy được mấy bước, đã bị anh kéo lại từ phía sau.

Anh giữ chặt tay không để cho cô đi, anh đi xuống mấy bậc thang, ngửa đầu nhìn cô, có chút bất đắc dĩ nói. “Được rồi, dù là chuyện gì, cũng là anh không đúng, được không? Vi Vi, đừng tức giận.”

Cô nhìn anh từ trên cao, lỗ mũi từ từ chua xót.

Trước kia, lúc hai người ở chung với nhau, cô và anh chiến tranh lạnh, cáu kỉnh, anh luôn như vậy, không biết dỗ người khác, luôn đổ hết trách nhiệm lên đầu mình.

Sau đó, cô nói lời chia tay với anh, anh cũng hỏi nguyên nhân, cũng có một tia ý thức nói tất cả là anh không tốt.

Sau đó nữa, Tư Không Cảnh rời khỏi Phong Hạ mấy năm, cô cũng tự nhiên đến gần anh một lần nữa, hình như anh cũng không chút ngần ngại, đợi cô như lúc đầu, cô cũng thuận theo tự nhiên gặp gỡ anh, mấy năm này, bọn họ cũng chưa từng có tranh chấp.

Mà hôm nay, mấy năm sau kể từ khi hai người chia tay, lần đầu tiên cô không chịu được thể hiện cảm xúc của mình ra ngoài, nhưng anh vẫn như vậy, không quan tâm cô nói gì, cũng sẽ không tức giận với cô.

Đây là điều cô vẫn không hiểu rõ trong nhiều năm, cô không dám mở miệng hỏi vấn đề này… anh vẫn đợi cô như vậy, vẫn luôn dung túng đến tột cùng? Hay căn bản là… không cần thiết?

“Anh là đồ ngốc.”

Hồi lâu sau, giọng cô khàn khàn, quay đầu đi chỗ khác. “Là kẻ ngu ngốc nhất thế giới.”

Anh nhìn khóe mắt cô có ánh nước mắt, hình như hiểu được tại sao cô lại tức giận.

“Được, anh là đồ ngốc.”

Anh đi đến bậc thang cô đang đứng, giơ tay lên nhẹ sờ tóc cô, nhỏ giọng nói. “Cho nên, anh còn không khóc, em khóc cái gì?”

“Hơn nữa, anh thấy được cô ấy vui vẻ như vậy, sao anh lại muốn khóc?” Anh cong cong môi. “Nhiều năm như vậy, hai người họ cũng không dễ dàng, nếu không kết hôn, ông trời sẽ khóc đấy.”

“Nếu như vậy, có phải anh sẽ bỏ qua cho chính mình không?” Đáy mắt cô tràn ngập sương mù, nhìn anh, hỏi. “Lâu DỊch, qua nhiều năm như vậy, chẳng lẽ anh không biết tình yêu ba người rất không tốt sao?”

Cô hít sâu, giữ lại nước mắt đang muốn chảy xuống. “Đúng vậy, có thể anh tình nguyện, thích thú, đều là phụ nữ, Hạ Hạ thật may mắn, có thể có được Tư Không Cảnh, nhưng em không dễ chịu, từ đầu tới cuối đều không dễ chịu.”

Đúng vậy, cô biết lời nói bây giờ của cô, căn bản không chỉ đang oán trách anh, mà cũng đang oán trách bạn tốt của cô, Phong Hạ.

Nhưng nếu hôm nay cô đã phá giới, vậy thì để cô thổ lộ hết trong một lần đi.

Mưa mịt mờ, lại một trận mưa ùn ùn kéo tới, quết sạch thành phố.

Cô đứng tại chỗ, mặc quần áo vì bị mưa to làm cho ướt đẫm, vẫn như cũ quật cường nhìn anh.

Anh đứng một hồi, đưa tay cởi áo khoác của mình xuống, đặt trên người cô, giọng nói hơi chần chờ. “Vi Vi, anh…”

“Dù là anh nguyện ý cho, người ta cũng không nguyện ý nhận, điều này quyết định bởi người nhận.” Cô đã không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt anh. “Em không có ở trong lòng anh, đây không phải lỗi của anh, nhưng tình cảm mấy năm qua em đối với anh, tự em không thẹn với lương tâm, đây là em cam tâm tình nguyện, anh không nhất định phải trả.”

Cơn mưa ngày càng lớn, cả người cô vì dầm mưa mà phát run, đầu cũng đau đến tê liệt.

“Có một câu, em nói sai rồi.”

Hồi lâu sau, anh đưa tay ôm cô vào trong lòng, trong cơn mưa, vẻ mặt anh trầm tĩnh, mở miệng. “Em đối với anh mà nói, hoàn toàn khác với người trong lòng anh.”

**

Sau cuộc nói chuyện dưới cơn mưa lần đó, hai người cũng không trực tiếp gặp mặt.

Buổi lưu diễn của Phong hạ kết thúc, cô cũng dần rời khỏi làng giải trí, sống cuộc sống hai người với tư không cảnh, Tưởng Nghi đóng phim truyền hình với bạn trai mình.

Mà cô mỗi ngày đều lặng lẽ chú ý đến anh, vừa bận rộn làm công việc của mình.

Nghệ sĩ luôn bận rộn rất nhiều việc, địa vị hôm nay của cô trong làng âm nhạc, chỉ dưới anh và Phong Hạ, cô không chỉ không ngừng quảng bá các bài hát mới, còn phải không ngừng tự mình sáng tác bài hát, cả ngày gần hư không có thời gian nghỉ ngơi.

Nhưng cho dù bận rộn, đối với cô mà nói, đó có lẽ cũng là chuyện tốt.

Cô cố gắng hết sức để không nghĩ đến câu nói sau cũng của anh dưới cơn mưa, rõ ràng cô chỉ hi vọng quá nhiều, cuối cùng cũng thất vọng càng nhiều.

Sau đó, lúc ở thành phố G quảng bá bài hát mới, lúc rới khỏi có chuyện không may.

Vì cô không nghỉ ngơi tốt, cho nên lúc lên sân khấu biểu diễn, ngay cả bài hát của mình cũng hát sai vài câu, thậm chí còn không theo kịp tiếu tấu bài hát, đối với người luôn yêu cầu cao với chính mình như cô mà nói, là chuyện không thể nào bỏ qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.