Mỹ Ngọc Thiên Thành

Chương 52: Tình trạng chiến tranh (3)




Đới Tông Nho nói chuyện mấy câu với Phong Hạ, lúc này mới đứng dậy tạm biện, anh đưa Đới Tông Nho đến cửa nhà, trước khí ra cửa, Đới Tông Nho đột nhiên gọi anh lại.

“Mặc dù cậu ảnh hưởng đến cuộc sống ‘tính phúc’ của mình, nhưng… Mình có thể phải có nhắc nhở nho nhỏ với cậu.” Đới Tông Nho nhẹ nhàng đi tới trước mặt anh, tươi cười. “Hiện tại Hạ Hạ đã mang thai ba tháng, có thể vận động một chút… mình cảm thấy thân thể ra mồ hôi, nói không chừng sẽ khiến cô ấy thoái hơn một chút.”

Anh nhìn Đới Tông Nho hồi lâu, khẽ mỉm cười. “Chờ Hạ Hạ bình an sinh xông, đến lúc đó, mình sẽ nói bạn mình ở Mỹ gửi cho cậu ít đồ, coi như quà cảm ơn.”

**

Chờ Đới Tông Nho rời đi, anh quay lại nhìn cô, cô đang ngoãn ngoãn ngòi o trên ghế salon uống nước nóng.

“Em cảm thấy thoải mái chút nào chưa?” Anh đi lại bên cạnh ghế sô pha, vuốt vuốt tóc cô.

Cô gật đầu, đặt cốc nước xuống nhìn anh. “Tư Không, sau này không cần phải làm phiền anh Đới như vậy, hiện tại anh ấy cũng đang chăm sóc Diệp Diệp, lại còn phải chăm sóc Tiểu bàn và Nhị Bàn, rất vất vả.”

“Còn mệt không?”Anh ôm cô vào trong ngực, lạnh nhạt dừng đề tài này, hình như không thèm để ý đến sống chết của bạn tốt.

“Không buồn ngủ…” Cô tựa vào ngực anh, vỗ nhẹ lên cái bụng tròn nhỏ của mình. “Anh xem, gần đây em mập lên rất nhiều, sắp không dám gặp anh rồi.”

Đều nói các nghệ sĩ trẻ ăn ít cơm, mặc dù cô không tiếp tục làm nghệ sĩ nữa, những vẫn lo lắng trong lòng anh giờ đây khác với trước kia.

“Em cảm thấy em rất khó coi…” Cô tổng kết, buồn bã nhìn anh. “Anh có không thích em không?”

Diện mạo anh vẫn tốt như vậy, thâm chí còn có mùi vị đàn ông hơn lúc còn trẻ, cô không sợ anh thay lòng, nhưng chỉ sợ anh sẽ không để ý mình như trước đây nữa.

Người nào đó lại chỉ chờ nghe được lời này của bà xã mình, ôm cô vào trong ngực, đứng lên đi vào phòng ngủ. “Đới lát nữa nói cho em biết, anh yêu em bao nhiêu.”

Bời vì bảo bảo, anh không dám làm quá mạnh, nhưng đã lâu anh không được ăn quả ngọt, thân thể cô bây giờ còn chặt chẽ hơn trước khi mang thai, thân thể như muốn ăn tươi nuốt sống anh.

Không thể làm mạnh, chỉ có thể nhẹ nhàng đi vào nơi sâu nhất, lướt qua rồi lại yêu cô.

Hơn ba tháng không được chạm vào cô, anh cũng không để trong thời gian ngắn, kiến trì làm cô đỏ mặt khóc nức nở hai lần, anh mới lui thân mình ra, để toàn bộ lên đùi cô.

Sau khi làm xong, giữa đùi cô dính ướt, cả người toàn là mồ hôi, mềm oặt,không còn chút hơi sức, anh dùng khăn lông lau cả người cô sạch sẽ, lại ôm cô vào trong ngực, yêu thương hôn cô. “Có khỏe không? Trong người có khó chịu không?”

Cô xấu hổ chôn mặt trong ngực anh, lắc đầu.

“Bã xã, anh cảm thấy…” Anh cười nhẹ, đặt cằm lên đỉnh đầu cô nói. “Cảm giác này, còn tốt hơn trước kia.”

Cô mập hơn trước kia một chút, nhưng khi ôm cũng thoải mái hơn, huống hồ nơi mất hồn đó cũng tương ứng lớn lên, quả thật khiến anh vô cùng thoải mái.

Cô chôn mặt trong ngực anh, trong lòng suy nghĩ buồn bực, cằn vào lồng ngực anh một cái.

“Nhưng vẫn không nên có bảo bảo thứ hai.” Anh thở dài một hơi. “Một là đủ rồi.”

Trước đó, khi nghe lời của Đới Tông Nho, anh cũng cảm thấy không có gì,hiện tại mới thấy nhiều đau khổ.



Người nào đó đau khổ, giờ phút này rốt cuộc cũng bỏ được lệnh cấm, lúc ở nhà, nếu như thấy thân thể cô thích hợp, lập tức lôi kéo cô, hai người cùng nhau ‘chơi’, cho đến lúc bụng cô được sáu tháng, mới vì cố kỵ thân thể cô, ngừng loại vận động này.

Giai đoạn cô mang thai, thân thể cũng không có gì khó chịu, năm mới tới, mùa xuân vừa qua, cũng sắp đến ngày sinh rồi.

Biểu hiện của bảo bảo trong bụng cũng rất ngoan, ở bệnh viện chờ mấy ngày, cô xem tạp chí một hồi thì không khỏi cảm thán. “Tư Không, em cảm thấy bảo bảo nhất định là con gái.”

Máy thai cũng không phải quá dữ dội, cũng rất ít khi hoạt động gân cốt.

Con gái ngoan ngoãn, cô cảm thấy anh làm ba nhất định sẽ rất thích.

Anh nghe vậy, đặt tờ báo xuống, sửa chăn lại giúp cô, nghiên trang nói. “Chờ đến sau khi sinh nó xong, anh sẽ khen ngợi nó, cảm ơn nó đã thông cảm với mẹ nó.”

Cô không khỏi nở nụ cười.

Lúc này, cửa phòng bệnh được mở ra, Đới Tông Nho mang theo một bác sĩ nữ vào phòng.

“Tư Không, Hạ Hạ.” Đới Tông Nho đi tới trước mặt hai người, giới thiệu vị bác sĩ. “Vị này là bác sĩ mỏ chính khoa phụ sản tôi nhất trong bênh viện, Đinh Lộ Lộ, Hạ Hạ sẽ do cô ấy đỡ đẻ.”

“Tôi đã yêu thích hai ngôi sao lớn các vị từ rất lâu rồi.” Đinh Lộ Lộ cười híp mắt nhìn hai người. “Mọi người có thể yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp mẹ con bình an.”

“Mẹ con?” Phong Hạ nghiêng đầu. “Bác sĩ cảm thấy bảo bảo là con trai sao?”

“Vâng.” Đinh Lộ Lộ lòng mang chí lớn. “Tôi xem nhiều năm như vậy, bình thường, dự cảm đều vô cùng chính xác.”

“Con trai và mẹ thân thiết.” Đới Tông Nho đứng ở một bên vỗ vỗ bả vai Tư Không Cảnh. “Đến lúc đó, đừng nhỏ mọn với con trai.”

Mọi người đều cười, lúc này, Tư Không Cảnh mở miệng. “Ngày sinh dự tính là ngày mai rồi.”

Đinh Lộ Lộ gật đầu, nói đùa. “Không cần khẩn trương, tất cả đã được sắp xếp, chỉ cần… anh không ở bên ngoài quấy rối là được rồi.”

Đều nói người làm ba có đủ loại hành động, dù là bình tĩnh như Tư Không Cảnh, cũng không thể đảm bảo không có bất kỳ hành động quá kích động nào bên ngoài phòng bệnh.

Tư Không Cảnh nhẹ nhíu mày, không nói gì, Phong Hạ nhìn anh, ngược lại lại không nhịn được cười.

“Tóm lại… tất cả đã có bọn tôi.” Đinh Lộ Lộ vỗ nhẹ lên tay Phong Hạ. “Yên tâm là được rồi.”

**

Ngày sinh dự tính cửa Phong hạ hoàn toàn trùng khớp với thực tế, buổi sáng, nước ối vừa rách, Tư Không Cảnh lập tức phối hợp với bác sĩ đưa cô đến cửa phòng mổ.

Lúc cô nằm trên xe đẩy, cả người đã đầy mồ hôi, nắm tay anh nhưng vẫn không nói lời nào, mắt nhìn vào ánh mắt anh.

“Anh ở đây.” Anh nắm lấy tay cô, đặt lên gò má mỏng phủ một lớp mồ hôi của mình, nhẹ nhàng nói. “Bà xã, khiến em khổ cực rồi.”

Cô cười, khẽ lắc đầu với anh.

Sau khi cô được đưa vào phòng bệnh, Phong Trá Luân và Dung tư hàm nghe tin cũng chạy tới.

“Tiểu Cảnh, Hạ hạ vào trong rồi sao?” Dung Tư Hàm đến bên cạnh anh, vỗ vỗ bờ vai anh hỏi.

Anh gật đầu, dù nhìn qua, vẻ mặt vẫn rất tỉnh táo, nhưng hai nắm tay cũng đã nắm lại phát ra âm thanh.

Vì là sinh con tự nhiên, nên có thể nghe thấy rất rõ tiếng rên khổ sở của cô từ bên trong truyền ra, một bên dù Phong Trác Luân rất lo lắng cho con gái, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười ti tiện như cũ. “Tư Không Cảnh, tôi sẽ nói cho cậu biết, thật ra tôi tới đây là muốn xem cậu có biểu hiện gì?”

Năm đó ông ở ngoài phòng bệnh kêu là thảm thiết, vẫn luôn bị con trai con gái biết được lấy ra trêu chọc, huống hồ, ngay đến đám bạn của ông cũng không thua kém.

Ngay cả Kha Khinh Đằng, tên đàn ông có tình cảm trên cả người bình thường, thấy Doãn Bích sinh con, sắc mặt cũng tối sầm, hôn mê bất tỉnh, ông kêu thảm thiết mấy tiếng, cũng không coi là mất thể diện được không!

Còn nữa, người lý trí tỉnh táo như Phó Chính cũng té ngã rồi, ông rất muốn nhìn một chút, con rể bình tĩnh này của mình sẽ có biểu hiện gì.

Tư Không Cảnh không để ý đến điều đùa giỡn của ba vợ, luôn không nói một lời ngồi đợi.

Toàn bộ quá trình sinh con, cũng không dài như trong tưởng tượng, lúc của phòng phẫu thuật mở ra, tim anh như thót lên cổ họng.

“Chúc mừng, là con trai.” Y tá ôm một bảo bảo nho nhỏ đi ra.

Anh lập tức đứng lên đi về phía trước, nhìn gương mặt nho nhỏ còn chưa mở mắt hoàn toàn của con mình, cảm giác trong lòng cũng nhất thời không thể nói rõ.

“Thật khó nhìn.” Phong Trác Luân liên tục lắc đầu. “Thằng nhóc này không có đến một phần mười của ông ngoại nó, sao lại nhăn nhó…”

Dung Tư Hàm đẩy chồng mình ra, vui vẻ cười không ngừng.

Tư Không Cảnh nhìn bảo bảo một hồi, lúc mở miệng giọng nói cũng hơi khàn. “Tình hình cô ấy thế nào?”

“Rất tốt, anh yên tâm đi.” Y tá cười nói.

Y tá vừa nói xong, bác sĩ cũng đã đẩy Phong hạ ra ngoài.

Anh giật mình, vừa định tiến lên đến bên cạnh xe nhìn cô, chân trái đột nhiên mềm nhũn, cả người ‘bịch’ một tiếng, quỳ xuống.

Dung Tư Hàm và y tá giật nảy mình, lập tức muốn tiến lên đỡ anh, Phong Trác Luân sửng sốt mấy giây, lập tức chống nạnh cười to. “Ha ha ha ha ha… cậu cũng không thể qua! Thật yếu đuối ha ha ha!”

Ông còn tưởng rằng con rể của ông cỏ thể lạnh lùng bình tĩnh, không ngờ lại trực tiếp quỳ xuống!

Hành lang bên cạnh có rất nhiều người xa lạ và phụ nữ có thai, có một số người cũng nhận ra Tư Không Cảnh, những âm thanh phong phú, ánh mắt, tình hình huyên náo… Hai tay anh chống đất, mới miễn cưỡng chống đỡ hai chân hoàn toàn nhức mỏi của mình đứng lên.

Bác sĩ đẩy giường bệnh cũng rất thông mình, vẫn không nhúc nhích, nhìn anh đi đến bên cạnh xe, cúi đầu nhìn Phong Hạ.

Cả người cô toàn là mồ hôi, tóc dính bết lên khuôn mặt, gương mặt hơi mập cũng sót lại ít nước mắt, lúc nhìn thấy anh, vẫn cố gắng nặn ra nụ cười. “Thấy bảo bảo chưa?”

Anh gật đầu, cúi đầu hôn lên mắt cô.

Cả người cô mềm nhũn, lại có thể cảm thấy, một giọt nước nhẹ nhàng rơi lên khuôn mặt cô.

Dù đã từng trải qua nối xúc động, khổ sở, thì anh cũng chưa một lần, rơi nước mắt trước mặt cô.

Có người luôn nói, thời điểm đẹp nhất trong cuộc đời người phụ nữ, là lúc mặc áo cưới.

Đó là lúc bông hoa thuần trắng nở rộ, đẹp vô cùng.

Nhưng anh vẫn luôn cảm thấy, khi cô cam tâm tình nguyện chịu đựng cơn đau đớn, sinh cho anh huyết mạch tương truyền, đó chính là thời khắc đẹp nhất của cô.

Đó là điều cô nguyện ý làm vì anh, điều khổ sở nhất trên cõi đời này, cũng chính là chuyện tốt đẹp nhất.

Đây là điều em làm cho anh, là quà tặng xinh đẹp nhất trên thế gian này.

Anh yêu em.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.