Mỹ Ngọc Thiên Thành

Chương 50: Tình trạng chiến tranh (1)




Sau khi buổi diễn kết thúc, công việc của Phong Hạ cũng tạm thời chấm dứt.

Mà dù trên danh nghĩa, Tư Không Cảnh đã rút lui khỏi làng giải trí, nhưng anh vẫn duy trì quan hệ với mọi người, dù không ra mặt, bất kỳ lúc nào anh vẫn có thể ở nhà giải quyết tất cả mọi chuyện, nên có thể nói khá rảnh rỗi.

Bây giờ chỉ đợi đến lúc Phong Hạ có thời gian rảnh, Tư Không Cảnh lập tức thu dọn hành lý, đưa cô rời khỏi thành phố S.

Nơi anh đưa cô đến, là Mauritius.

Cô vốn cho rằng đây chỉ là một lần du lịch bình thường, lại không ngờ rằng, lần du lịch được dự tính từ mấy tháng trước, sau khi xuống đất cô mới phát hiện, bà mẹ và tất cả bạn bè của họ đều tụ tập đông đủ ở đây.

Sau đó, ở trên hòn đảo thiên đường này, anh đã chuẩn bị cho cô một hôn lễ và kỳ trăng mật khó quên nhất trong cuộc đời này.

Anh đang dùng hành động thực tế để nói cho cô biết...

Phong cách lãng mạn của Tư Không Cảnh, tuyệt đối không phải chỉ có hai ba loại.

Thậm chí, cho đên sau khi hai người về nước, cô vẫn nhớ những chuyện ở Mauritius như cũ, đến lúc làm việc cũng có lúc phân tâm.

Hoàn thành lịch trình trong một ngày về nhà, cô lặng lẽ để túi xuống. chạy vào phòng bếp.

Chuẩn bị ăn tối, anh đang nấu ăn, vì âm thanh của chảo dầu, anh không nghe thấy cô đi vào, chờ đến lúc anh phát hiện ra, cô đã ôm lấy anh từ sau lưng, không ngừng thủ thỉ. “Em lại muốn đi Mauritius...”

“Được, chờ tới lúc em rảnh rỗi, chúng ta sẽ đi.” Anh vỗ nhẹ lên tay cô, dịu dàng nói.

“Em không muốn làm việc...” Cô dán vào lưng anh, cọ cọ như một con mèo nhỏ. “Mỗi ngày phải chạy theo lịch trình rất mệt, em cũng muốn nghỉ ở nhà, ông xã, anh nuôi em đi, có được không?”

Anh nghe thấy... khỏi khỏi mỉm cười, nhẹ đạt chảo dầu xuống, xoay người ôm cô vào trong ngực. “... Không muốn ăn cơm tối sao?”

“Hả?” Hai mắt cô mở to.

Anh nhỏ giọng cười, cúi đầu nói vào tai cô. “Nếu như em còn làm nũng như vậy, bữa tối này, em sẽ không được ăn.”

Trên khuôn mặt đẹp trai của anh là một nụ cười mập mờ, lúc này cô mới hiểu anh đang nói gì, mặt hơi hồng, muốn nói lại thôi nhìn anh.

“Không muốn làm việc, không muốn đi làm, trước kia anh cũng nói, chỉ cần em làm chuyện mình muốn là được rồi, nghỉ ngơi, du lịch..,. cái gì cũng được.” Anh vuốt vuốt mái tóc cô. “Đừng để mình phải khổ cực như vậy.”

“Thật sao?” Hai mắt cô sáng lên.

Thật ra thì cô hỏi anh như vậy cũng không phải là nhất thời, kể từ sau khi show diễn kết thúc, cô cũng bắt đầu có ý nghĩ rời khỏi làng giải trí.

Giấc mơ của cô đã được anh và cô hoàn thành, hiện tại, trung tâm cuộc đời cô, chí là anh và gia đình hai người, về sau năm tháng còn dài, cô chỉ muốn dùng thời gian đó để ở với anh.

Vậy thì hiện tại, có phải cũng đã đến gần lúc đó, có thể để cô có cuộc sống của một người bình thường?

Anh nhìn cô, ôm cô chặt hơn một chút. “Em chỉ cần nhớ, sẽ không có buồn phiền gì khi em về nhà.”

Trong lòng đã có quyết định, cô đưa tay ôm chặt hông anh, nghiêng đầu cười với anh. “Chồng em thật tốt.”

“Đầu tiên chờ anh nấu cơm xong đã.” Anh cúi đầu hôn cô. “Sang nay Niếp Lâm có gửi một cái túi đến đây... những điểm tốt của chồng em, cũng không phải chỉ biết kiếm tiền nuôi em.”

Cô nghe xong, không ngoài dự đoán của anh mặt lại càng đỏ hơn, anh tốt bụng cười buông cô ra, xoay người tiếp tục nấu ăn, cô do dự một chút, đỏ mặt ra khỏi phòng bếp.

...

Sau bữa cơm tối, hai người cùng nhau ngồi ở ghế sô pha xem ti vi, sau khi cô ăn xong quả vải anh đút cho mình, mới nhẹ nhàng chọc chọc bờ vai anh.

“Sao vậy?” Anh bóc vỏ quả vải, quay đầu lại nhìn cô.

“Em đi tắm.” Cô cắn môi, ấp a ấp úng. “Anh...”

“Anh cũng đi tắm?” Anh chậm rãi nói.

Cô không dám nhìn thẳng vào mặt anh, chỉ nhẹ gật đầu.

“Được.” Nụ cười anh càng đậm hơn. “Vậy... em có muốn cùng nhau tắm không?”

Chuyện sau đó cũng đủ khiến người ta mặt đỏ tim đập, cho dù đã kết hôn, cô vẫn không chịu nổi sự trêu chọc của anh như cũ, vội vàng đứng dậy, chạy vào trong phòng ngủ.

Chờ tắm xong, cô trùm khăn tắm đứng trước gương, ánh mắt từ từ nhìn những bộ quần áo trong tủ.

Đưa tay lấy quần áo, lấy một bộ ra.

Phải nói rằng, quần áo này cũng không thể coi là quần áo, vả lưới màu hồng, có thể nói nhiều nhất chỉ có thể che đi phần tuyết trắng, phía dưới là một lớp vải mỏng có thể che kín mông, thậm chí còn không có quần lót.

Sau bộ đồ sexy màu đen bị nhét vào trong va li,bạn học của Tư Không Cảnh, Niếp Lâm lại gửi đến...

Cô hít sâu mấy hơi, ngừng thở buông khăn tắm ra.

Vất vả lắm mới mặc xong bộ quần áo, cô đứng trước gương, cô căn bản không dám nhìn mình, chứ đi ra ngoài cửa.

Đứng tại chỗ suy nghĩ một hồi, cửa phòng tắm đột nhiên bị mở ra.

Tư Không Cảnh nắm lấy nắm cửa đứng bên ngoài, trên tóc còn nhỏ vài giọt nước, lúc thấy cô, ánh mắt anh đột nhiên trở nên âm u.

Cô sợ hết hồn ngẩng đầu lên chống lại tầm mắt của anh.

Trong mắt anh phát ra tín hiệu nguy hiểm, thấy cô thì cả người như muốn cháy lên, bộ đồ này không phải che mà cũng không phải cởi.

“Phòng tắm ngoài kia không có khăn tắm, anh đến lấy khăn.” Anh đi đến, giọng nói khàn khàn.

Mặt cô đỏ như máu, không ngừng lùi ra sau.

Ánh mắt anh nhìn cô vô cùng nóng bỏng, nhìn thân thể trắng noãn của cô được bọc trong bộ quần áo muốn che mà không che, nhìn hình dáng xinh đẹp mình thích nhất được quấn trong bộ quần áo đó.

Còn có lụa mỏng bên dưới cái mông xinh đẹp.

Bóng dáng anh từ từ bao phủ cả người cô, kèm theo đó là hương sữa tăm trên người anh, cô xấu hổ đên sắp khóc rồi. “Khăn tắm...”

Trong mắt người nào đó vẫn còn tồn tại khăn tắm? Đứng nói khăn tắm, ngay cả họ mình cũng nhanh quên rồi.

Tư Không Cảnh như không nghe thấy, lúc này, anh đi tới, hai tay chống lên lớp gạch men sau lưng cô, lập tức cúi đầu xuống hôn cô.

Thân thể cô khẽ run lên, chiếc lưỡi thơm tho lập tức bị anh dây dưa, cuốn vào sâu hơn.

Cho dù trước đây đã có nhiều lần hoan ái, vào lúc cô đối mặt với anh, vẫn sẽ không thể khống chế được nhịp tim của chính mình như cũ.

Huống chi, hôm nay cô còn mặc bộ quần áo như vậy, còn chủ động nhận lấy hành động của anh.

“Bảo bối của anh mặc cái này... rất đẹp.” Hơi thở của anh nóng rực, vừa mê mẩn hôn cô, vừa ôm cô đi ra khỏi phòng tắm. “Vô cùng xinh đẹp.”

Cả người bốc lên hơi nước, trên thân thể hai người vẫn chưa khổ, mập mờ lại xinh đẹp.

Vải vóc mỏng trên người cô bị xanh xé ra từng mảnh, đi ra khỏi phòng tắm, nhưng anh lại không ôm cô lên giường, mà ôm cô đi về phía ghế sô pha.

Cả người cô mềm như không xương từ lên ghế sô pha, bên trong thân thể đã nhanh chóng động tình, một tay của anh xoa phần tuyết trắng của cô, một tay lại lấy phần cứng nóng của mình chống giữa hai chân cô, từ từ cọ xát.

Vòng ngoài kích thích như vậy, càng thêm khiến người ta điên cuồng, cô tựa lưng lên ghế sô pha, cắn môi, quay đầu mơ màng nhìn khuôn mặt anh.

Trán anh đã bị phủ bởi một lớp mồ hôi, nhưng vẫn cố nén ở bên ngoài hoa huy*t của cô như cũ, từ từ di chuyển, khiến mật dịch của cô chảy ra nhiều hơn.

“Bảo bối, có muốn không?” Anh thở dốc.

Cô biết điều nghiêng đầu ôm lấy anh, gương mặt hồng hồng gật đầu.

“Muốn cái gì...” Lúc này, người đàn ông lại hư tính hơn, anh cắn vành tai cô, tiếp tục nói.

Cô sao có thể trả lời vấn đề lộ liễu này, vẫn cắn môi không chịu nói.

Anh tất nhiên cũng chưa bao giờ khiến cô phải chịu uất ức, thấy thế thì lập tức nhỏ giọng cười, đè hông cô lại, tiến vào trong cơ thể cô.

Khoảng không trong cơ thể cô lập tức biến mất, cô ‘ưm’ một tiếng thật dài, ôm lấy cổ anh, nhẹ nằm xuống ghế sô pha.

Tư thế này, khiến anh rất dễ dàng hành động, một chân anh để trên mặt đất, chân khác lại gác lên ghế, yêu cô từ phía sau.

Tiếng va chạm giữa hai thân thể phát ra, mập mờ lại rõ ràng, cô cắn tay mình, bị anh đụng vào từ phía sau, ánh mắt quyến rũ, đè nến tiếng ngâm trong miệng mình.

Niềm vui tràn ngập, chạy nước rút một lúc, anh nhanh chóng tặng cô thời điểm hạnh phúc nhất.

Cúi đầu liên tiếp hôn lên tấm lưng tuyết trắng của cô, anh dùng sức kéo quần áo trên người cô xuống.

Miệng cô mở rộng, còn chưa kịp thở đã bị anh ôm lấy, xoay người lại, đối mặt với anh.

“Nghỉ ngơi một chút… được không?” Cô đáng thương nhìn anh. “Dính… không thoải mái.”

Anh nghe chữ đó từ trong miệng cô, tấm mắt cũng rơi vào nơi mình vừa yêu thương cô.

Nơi trắng trẻo mũm mĩm đó vẫn chưa khép lại, theo hô hấp của cô, lúc mở lúc đóng, anh nhìn mấy giây, kéo chân cô ra, đỏ mắt, lại đi vào lần nữa.

Anh quen thuộc thân thể cô còn hơn cả chính cô, nhanh chóng làm vài động tác vài nơi mẫn cảm của cô, cô lại nhanh chóng đến.

Cô đến được hai lần, nhưng anh lại còn cứng nóng hơn lúc ban đầu, cô hơi sợ, khóc đến mức lỗ mũi hồng hồng, cầu xin anh nói không muốn.

“Bảo bối…” Anh vẫn còn trong cơ thể cô, lúc này ngừng động tác lại, yêu thương hôn lên mũi cô. “Trừ em ra, chúng ta nuôi thêm một người khác, được không?”

Cô mơ hồ nhìn anh.

“Sinh cho anh một đứa con gái đáng yêu được không?” Anh như trịnh trọng, lại như thì thầm lời yêu.

Cô sững sỡ một lúc, đỏ mặt gật đầu.

Giữa lông mày anh tràn ngập tình yêu, lúc này cúi đầu hôn lên môi cô, dùng sức đi vào chỗ sâu nhất trong cơ thể cô.

Cho đến khi cô bị anh làm đến mức cả người không còn chút hơi sức nào, thân thể hiện lên màu hồng mềm mại, anh mới thả lỏng, cho cô tất cả tinh hoa.

“… Con trai, anh thích không?” Cô chóng mặt, bị anh ôm về phòng tắm, vẫn không quên vùi vào ngực anh nói.

“Thích.” Tinh thần anh không tồi, mở cửa phòng tắm ra, trên mặt tràn ngập nụ cười. “Vậy thì hi vọng, một lần có luôn một trung đội?”

**

Như mong muốn của cô, dần dần rời khỏi làng giải trí, không tiếp xúc với giới truyền thông nữa, cũng sẽ không có bất kỳ cuộc phỏng vấn nào, mỗi ngày ở nhà làm một con sâu gạo vui vẻ.

Anh đương nhiên thích cô ở nhà, sáng trưa chiều tối đều làm những món cô thích ăn, sau buổi trưa còn chuẩn bị thêm trà chiều, không đến một tháng, cả người cô lập tức mập hơn một chút.

Buổi tối, cô nằm trên đùi anh xem ti vi, cánh tay anh đang xoa bóp chân cô, đột nhiên mở miệng nói. “Bà xã.”

Cô giương mắt nhìn anh.

“Anh đã nói chuyện với Đời Tông Nho, ngày mai chúng ta đi bệnh viện.” Anh bình tĩnh nói.

Cô giật mình, từ từ đứng dậy khỏi đùi anh, lo lắng hỏi. “Thân thể anh không thoải mái?”

Anh lắc đầu, đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô. “Phải đi kiểm tra thân thể em.”

Cô hiểu ra, gương mặt đỏ lên, trong đầu quay nhanh,lại ôm lấy cổ anh, nhỏ giọng hỏi. “Lần này thật sự được không?”

“Tính từ kỳ nghỉ lễ của em, đã chậm mất mười ngày.” Anh ôm cô, đưa tay đến trước bụng cô. “Nếu dự cảm của anh chính xác, nơi này, cũng đã có một đôi rồi.”

Sau khi cô nghe xong, gương mặt đỏ lên, nhìn ánh mắt dịu dàng của anh, từ đầu vào vai anh, cười ngọt ngào.



Ngày hôm sau, lúc hai người đến bệnh viện, hai vợ chồng Đới Tông Nho và Đan Diệp đã tới sớm làm nội ứng, hai người cũng lặng lẽ đi vào từ cửa sau.

Làm kiểm tra, Phong Hạ thấp thỏm ngồi chờ kết quả, ngược lại, Đan Diệp còn hưng phấn hơn cô, đi đi lại lại trước mặt cô, không ngừng lắc đầu. “Thật khiến người ta mong đợi, ngôi sao lớn thứ hai sắp ra đời!”

“Tư Không.” Bên cạnh, Đới Tông Nho thản nhiên nói. “Nếu như Hạ Hạ thật sự mang thai, sau đợt kiểm tra này, việc sinh con, mình đã chuẩn bị xong.”

Tư Không Cảnh ngồi bên cạnh Phong Hạ, trầm ngâm một lát, nói. “Trừ việc sinh con ra, tất cả những chuyện còn lại đều do cậu phụ trách,”

“Hả?” Đan Diệp và Phong Hạ đều kinh ngạc.

“Không phải anh Đới cũng là bác sĩ khoa phụ sản sao?” Phong Hạ hỏi.

“Anh hoài nghi khả năng của chồng em sao?” Dan Diệp xù lông.

Tư Không Cảnh thản nhiên mở miệng. “Bã xã anh, không thể để cậu ấy thấy hết sạch trong lúc đỡ đẻ được.”

Phòng nghỉ ngơi, trong mắt lập tức yên lặng.

Chủ nghĩa đàn ông của người nào đó lại xuất hiên rồi, Phong Hạ không biết nên nói gì, chỉ có thể đỏ mặt nhìn anh.

Đan Diệp kinh ngạc há hốc. “Hả… ai lại chú ý những điều này lúc sinh con chứ? Tư Không Cảnh, anh quá bá đạo rồi!”

“Biết rồi,mình sẽ chọn một bác sĩ tốt nhất phụ trách việc đó.” Ngược lại, Đới Tông Nho ở bên cạnh rất bình tĩnh. “Trong phòng bệnh không thể xuất hiện một người đàn ông nào đúng không?”

Tư Không Cảnh gật đầu.

“Vậy cậu cũng đừng vào phòng bệnh.” Đới Tông Nho sâu kín nói. “Cũng đừng chờ ngoài phòng bệnh, mình nghe ba vợ mình nói, năm đó ba vợ cậu kêu rất thảm thiết, suýt chút nữa làm gián đoạn tiến trình phẫu thuật.”

Sắc mặt Tư Không Cảnh tối sầm.

“Kết quả đây rồi.” Một y tá đẩy cửa đi ra, vẻ mặt tươi cười cầm tờ giấy kết quả đi về phía tư Không Cảnh.

Tư Không Cảnh cúi đầu nhìn qua một cái, đáy mắt trầm tĩnh đột nhiên sáng lên.

Phong Hạ ngồi bên cạnh anh, vội vã nhìn sang.

Bên trong…

“Chúc mừng, chúc mừng.” Đới Tông Nho và Đan Diệp thấy thế, nhìn nhau cười nhìn hai người sắp được làm ba làm mẹ.

“Hạ Hạ, mười tháng tới cậu phải chịu khổ rồi!” Đan Diệp cười híp mắt.

“Tư Không, chúc mừng cậu gia nhập vào hàng ngũ vũ em.” Đới Tông Nho cũng cười híp mắt,

Mặc dù xưa nay Tư Không Cảnh luôn rất tỉnh táo, nhưng lúc này, sắc mặt vui vẻ thể hiện rất rõ ràng, anh nói lời cảm ơn với cô y tá, dùng sức ôm Phong Hạ, hôn lên trán cô.

Cô tựa vào ngực anh, chỉ cảm thấy tiếng tim đập không ngừng tăng lên.

Trong bụng của cô, hiện tại, thật sự đang có một tiểu sinh mệnh mới rồi.

Đây là con của cô và anh, cũng là người mà sau này hai người sẽ nuôi dưỡng, nhìn con của hai người có thế giới của mình.

Đây nhất định là chuyện tốt đẹp nhất trên thế giới rồi.

“Cảm ơn.” Anh nhìn cô chăm chú, nhẹ giọng nói với cô.

(*) Mauritius: Là đảo quốc nằm hướng tây nam Ấn Độ Dương, cách đảo Madagascar khoảng 900 km về hướng đông. Thủ đô là Port Louis. Nước cộng hòa này bao gồm các quần đảo Cargados Carajos, Rodrigues và quần đảo Agalega. Mauritius là một phần của quần đảo Mascarene. Đảo Réunion của Pháp 200 km (120 dặm) về phía tây nam và đảo của Rodrigues 570 km (350 dặm) phía đông bắc cũng thuộc Mascarene.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.