Mỹ Ngọc Thiên Thành

Chương 42: Tình yêu và chiến tranh (1)




“Hạ Hạ.” Pong Dịch đang đứng ngoài cửa nhẹ nhàng mở miệng.

Đã hơn một tháng Phong Hạ không gặp Tư Không Cảnh, trong lòng đập thình thịch.

Hơn nữa cô vẫn có thể cảm thấy ánh mắt anh đang rơi trên người mình, lo lắng lại không biết nên làm thế nào, cô vội vàng lui lại mấy bước cho họ vào, nhỏ giọng gọi “…Anh.”

Thật sự nằm mơ cô cũng không nghĩ đến, vào lúc này, anh và ba,anh trai… lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.

“Vào đi.” Phong Dịch nhìn Tư Không Cảnh.

Tư Không Cảnh gật đầu, lạnh lùng đi vào.

“Ai vậy?” Trong phòng khách truyền đến giọng nói của Phong Trác Luân.

Phong Hạ đi theo sau lưng hai người, cúi đầu đi vào phòng khách, chỉ nghe thấy giọng nói của Phong Dịch. “Ba, là con, còn có Tư Không Cảnh.”

Phong Trác Luân dựa vào ghế salon, lúc thấy Tư Không Cảnh, vẻ mặt lại vô cùng bình tĩnh, chỉ lười biếng nói. “Ngồi đi.”

“Bác trai.” Tư Không Cảnh ngồi xuống ghế salon. “Làm phiền bác.”

“Hạ Hạ, đi rót nước.” Phong Dịch quay đầu nói với Phong Hạ, Ngồi xuống bên cạnh Tư Không Cảnh.

Cô vội vã gật đầu, gần như là chạy trốn vào phòng bếp.

“Hôm nay, cậu muốn làm gì?” Phong Trác Luân gác hai chân lên, cần thận nhìn Tư Không Cảnh.

Anh lạnh lùng nhìn Phong Trác Luân. “Hôm nay, con có chuyện muốn nói cùng bác trai.”

“Tôi không cảm thấy giữa chúng ta có chuyện gì đáng nói.” Phong Trác Luân thong thả. “Hạ Hạ cũng đã nói rồi, hai đứa đã chia tay, tôi chỉ nghe qua vị hôn phu tới cửa, chưa bao giờ nghe qua bạn trai cũ tới cửa.”

Tư Không Cảnh không tức giận, từ tốn nói. “bác trai, con và hạ Hạ đúng là đã chia tay, hôm nay cô ấy lại nói cho con trước mặt mọi người một phen, con mới nhất định phải đến đây.”

“Hạ Hạ là đứa trẻ lương thiện, rất dễ mềm lòng, hôm nay con bé giúp cậu, chỉ có thể nói đó là vì con gái nhất thời xúc động, hành động theo cảm tính, không liên quan gì tới cậu, lại sẽ không có lần thứ hai.” Ngón tay Phong Trác Luân nhẹ nhàng gõ lên tay vịn.

“Bác trai.” Ngay sau đó, Tư Không Cảnh nói. “Vậy xin hỏi, bác trai từng có hành động xốc nổi nào như vậy không?”

Dừng một chút, anh khẽ mỉm cười. “Đời người chắc chắn có một lần kích động như vậy, cho nên con khẳng định bác cô.”

Phong Trác Luân hơi nheo mắt.

“Nếu trong cuộc đời không có sự kích động này, căn bản không biết mình yêu người ấy như thế nào, hơn nữa nguyện ý làm mọi chuyện vì người đó đến mức nào.”

Anh bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Phong Trác Luân, tiếp tục nói. “Năm năm trước, sau khi chia tay Hạ Hạ, con đi Mĩ, đó là lần xúc động trong đời con, cho dù con biết rõ năm năm này có thể đổi lấy cả đời sau này, nhưng con vẫn như cũ để cô ấy thừa nhận những điều này.”

“Cho nên, sao tôi có thể yên tâm giao con gái cho người đã làm nó cô độc khổ sở năm năm qua?” Phong Trác Luân không nhường ai.

Phong Hạ bưng nước ra, chỉ nghe thấy giọng nói tỉnh táo của anh. “Nhưng con cũng không hối hận, bởi vì năm năm trước, con không chắc chắn nói người giao cô ấy cho con, con cũng không đủ năng lực để bảo vệ tốt cô ấy.”

Cô nghe được, trái tim run lên, dừng chân ở cửa phòng bếp không nhúc nhích.

“Vậy cậu muốn nói, bây giờ cậu có năng lực này?” Giọng Phong Trác Luân khẽ cao lên, còn mang theo chút châm chọc.

Anh lắc đầu. “Năng lực này, hiện tại con vẫn chưa hoàn toàn nắm chắc, một là vì Hạ Hạ còn không đồng ý với con, hai là con còn có một chút chuyện cần bác và Hạ Hạ xem một chút.”

“Hôm nay, con chỉ muốn nói điều này, người khiến Hạ Hạ bì thương, con sẽ khiến người đó nhận lấy hậu quả nên nhận, hơn nữa, sẽ không có bất kỳ ai có thể hại cô ấy.” Anh đứng dậy. “Lần sau con lại tới, tất nhiên lúc đó con đã nắm chắc năng lực này.”

Ánh mắt vững vàng của Phong Trác Luân khóa chặt trên gương mặt anh, không nói gì.

“Vậy con về trước.” Anh gật đầu với Phong Trác Luân và Phong Dịch.

“Tư Không Cảnh.”

Anh vừa xoay người, Phong Trác Luân đã chậm rãi mở miệng. “Những điều cậu chuẩn bị sau năm năm mà đến, có lẽ khiến Hạ Hạ gặp rất nhiều khó khăn.”

Trong giọng nói của Phong Trác Luân lại không có chút nghiêm túc nào. “Nhưng hãy nhớ, trên thế giới này, người đàn ông yêu con bé, nguyện ý làm mọi điều cho nó, không phải chỉ một mình cậu… cho nên, thứ bây giờ trong tay cậu, là cơ hội cậu không hỏi, hơn nữa cơ hội này, chỉ có một lần.”

“Tốt.” Tư Không Cảnh nghe xong, quay đầu lại, cười cười. “Con đã nhớ rồi.”

Phong Trác Luân không nói thêm gì nữa, cầm ly trà lên nhẹ uống một hớp.

Tư Không cảnh rời khỏi cửa chính nhà họ Phong, đi tới trước thang máy thì lập tức nghe được tiếng mở cửa.

Đợi mấy giây, anh đã nghe thấy tiếng Phong Hạ đi về phía mình.

Cô đi tới trước mặt anh, thở sâu một hơi, chống lại ánh mắt của anh. “Chính em nói giúp anh ở Đài Truyền Hình, phải…”

“Hạ Hạ.” Cô mới mở miệng nói, anh lại cười, lên tiếng cắt đứt.

“Hả?”

“Cảm ơn em.” Khuôn mặt anh dưới ánh đèn trong hành lang vô cùng tuấn mĩ.

Cô nhìn gương mặt anh, ánh mắt lại hiện lên yêu thương chính cô không thể phát hiện.

“Thật ra thì hôm nay, khi anh nhìn thấy tin tức đó, căn bản không muốn lên tiếng thanh minh, bởi vì anh thật sự không quan tâm tới những thứ đó.” Anh cúi đầu nhìn cô. “Đối với anh mà nói, chỉ cần đối phương không tổn thương em, làm gì anh đều không vấn đề gì cả.”

Ánh mắt của cô hơi run.

“Bắt đầu từ ngày mai, bất kể là cuộc sống hay làng giải trí, đều sẽ không tòn tại người tên là Mộc Hòa.” Anh bình tĩnh nói. “Tất cả của cậu ta, đều sẽ bị xóa sạch.”

Cô nhìn anh, nhìn anh lạnh lùng thốt ra những lời này, thân xui quỷ khiến mở miệng. “… Năm năm nay anh ở Mĩ, rốt cuộc đã làm những gì?”

Cô không cách nào tưởng tượng, trong tay anh có bao nhiêu thế lực tồn tại, có thể làm cho anh không sợ hãi, bình tĩnh thong dong như thế này.

Anh trầm ngâm trong chốc lát, nụ cười trên mặt càng đậm.

“Không làm gì… chỉ là chuẩn bị cho chức vụ người đàn ông của gia đinh kiêm vú em mà thôi.”

Phong Hạ ngẩn ra, hồi lâu sau, đỏ mặt nói với anh cậu ‘hẹn gặp lại’, xoay người đi vào nhà.

Ai ngờ lúc này, anh đột nhiên tiến lên một bước, ôm lấy cô từ đằng sau.

“Anh rất vui.” Anh tựa cằm lên đầu cô. “Lúc anh thấy em trên truyền hình nói những điều đó, vui mừng đến phát điên.”

Trong cầu thang yên tĩnh, cô không thể không nghe hết lới nói của anh.

“Anh rất vui vì em vẫn nguyện ý làm những điều này vì anh như cũ, không có không quan tâm anh, chán ghét anh.” Giọng nói của anh dịu dàng, trầm thấp. “Anh cũng rất vui, Hạ Hạ của anh,lại trở nên kiên cường như vậy.”

“… Một tháng nay, anh rất nhớ em, mỗi ngày đều muốn gọi điện thoại cho em, thậm chí trở về tìm em, nhưng lại sợ em sẽ đẩy anh ra.”

Cô đưa lưng về phía anh, dựa lưng ngực anh, nghe giọng nói của anh, chóp mũi hơi ê ẩm.

Rõ ràng là cô đẩy anh đi, cô lại lật lọng mà nhận lấy sự nhớ nhung của anh.

Sau khi anh trở về, lại không có tin tức của anh trong một tháng, lúc bị Mộc Hòa uy hiếp, lúc nói chuyện cùng ba cô mới biết.

Cô nhớ anh bao nhiêu, hi vọng anh ở bên cạnh mình bao nhiêu.

“Hạ Hạ, bắt đầu từ bây giờ, anh sẽ tôn trọng tất cả quyết định của em.” Anh buông cô ra, đưa tay ấn nút thang máy.

“Anh sẽ dùng khoảng cách thích hợp để ở bên cạnh em, không quấy rầy cuộc sống của em, chỉ cần là lựa chọn của em là được rồi.”

Thang máy đúng lúc mở ra, anh nói xong thì sải bước vào thang máy.

Cô cuối cùng cũng quay đầu, nhìn gương mặt anh từ từ biến mất sau cửa thang máy.

Bước từ từ về nhà, vào phòng khách, vừa lúc nhìn thấy Phong Dịch bưng đồ ăn từ phòng bếp ra, Phong Trác Luân thì ngồi yên vị bên cạnh bàn ăn, nhìn cô.

Lúc nãy cô đặt ly xuống đuổi theo Tư Không Cảnh, lúc này lại sợ bị ba mắng, có chút xấu hổ đứng tại chỗ không nhúc nhích.

“Hạ Hạ, đi rửa tay, ăn cơm.” Phong Dịch dịu dàng nói.

“Vâng…” Cô cố gắng giảm ớt cảm giác tồn tại trong lòng, bước nhẹ qua Phong Trác Luân đi vào toilet.

“Được lắm, được lắm, đi như một tên trộm, hôm nay ba đã nể mặt cậu ta lắm rồi, biết không?”

Phong Trác Luân ở phía sau lười biếng nói. “Phong Hạ, chẳng lẽ con đã quên? Lúc đấy con gái chú Phó lấy chồng là lính đặc biệt, trước khi hai người kết hôn, cậu ta bị anh chồng đánh cho một trận… So sánh một chút, ba và anh trai con dịu dàng cỡ nào.”

Phong Hạ nghe được thiếu chút nữa đụng đầu vào cửa phòng rửa tay.

… Người giễu cợt Tư Không Cảnh đến chết như vậy thì dịu dàng sao?

Có người ba vô duyên như vậy… thật quá đáng sợ.

Đi vào toilet, âm báo tin nhắn của điện thoại di động vang lên, cô lấy điện thoại ra khỏi túi.

Ba chữ trên màn hình là người vừa rời khỏi đây, hơn nữa tin nhắn cũng chỉ có ba chữ.

“Ngày mai gặp.”

**

Bị Tư Không Cảnh quấy nhiều khiến buổi tối tâm thần cô không yên, hôm sau cô ngủ đên xế chiều, ngồi trên xe trợ lý đến công ty.

Lên tới tầng lầu của Mục Hi, lúc thư ký thấy cô, vẻ mặt hết sức mập mờ và thần bí. “Summer, tổng giác đốc Mục nói cô vào phòng họp.”

“Được.” Cô gật đầu.

“Cái đó…” Cô vừa xoay người, thư ký đã gọi cô lại, mặt đỏ lên. “Anh ấy còn đẹp trai hơn tổng giám đốc Mục!”

Cô nghe thật sự không hiểu, mới đi mấy bước tới phòng họp, cô đẩy cửa vào, ngây ngẩn cả người.

Phòng họp to như vậy lại chỉ có hai người.

Nghe được tiếng đóng cửa, Mục Hi ngẩng đầu lên, lúc thấy cô sắc mặt anh cũng không thay đổi. “Ngồi xuống đi.”

Mà Tư Không Cảnh ngồi cạnh Mục Hi, lúc này vô cùng lạnh lùng nhìn cô.

Cô nhìn thấy tổ hợp khiến người ta dừng tóc gáy này, cuối cùng cũng hiểu rõ lời vừa rồi của thư ký, cũng hiểu tin nhắn tối qua của anh.

Cô cố giả bộ trấn định ngồi xuống, thở một hơi trước khi nói ra. “Tổng giám đốc Mục, hôm qua, tôi tự tiện phát ngôn trên Đài Truyền Hình, không có thượng lượng qua với công ty, vô cùng xin lỗi.”

“Không sao.” Mục Hi trầm giọng nói.

Cô ngẩn ra, hoài nghi mình nghe nhầm, kinh ngạc nhìn Mục Hi.

“Cô đã không còn là người của Live, không cần phải chịu trách nhiệm với công ty.” Mục Hi đưa một phần tài liệu trong tay cho cô. “Hợp đồng sáu năm của cô và Live, hôm nay đã đến kỳ rồi.”

“Cô có thể lựa chọn ký tiếp hợp đồng, đổi công ty, hay tự lập công ty.” Mục Hi khoanh tay, dựa lưng vào ghế, nhìn cô.

Cô cầm bản hợp đồng, có chút không tin.

“Năm đó, lúc cô ký hợp đồng, tôi có nói cô nhất định trở thành viên ngọc quý của Live, sáu năm nay, vị trí của cô trong làng giải trí của cô vẫn không bị lay chuyển, cô đã giúp tôi hoàn thánh kế hoạch này, cho nên, bây giờ cô tự do.” Giọng nói của Mục Hi vẫn lạnh lùng như cũ.

Cô ngẩng đầu nhìn Mục Hi và Tư Không Cảnh từ đầu đến cuối còn chưa nói lời nào, trong đầu hỗn loạn.

“Dĩ nhiên, là một thương nhân mà nói, tôi cũng không muốn buông tha lợi ích lớn thế này, phải có lợi ích ngang hàng.” Mục Hi thản nhiên nhìn Tư Không Cảnh ngồi bên cạnh.

Cô lập tức hiểu, vừa muốn nói gì đó, giọng nói nhẹ nhàng của Tư Không Cảnh đã vang lên bên tai.

“Hạ hạ.” Tư Không Cảnh nhìn cô. “Tiếp theo em muốn làm gì? Tiếp tục quay phim, phát hành album, hay là mc?”

Cảm thấy anh thật sự nghiêm túc hỏi cô, cô hít sâu một hơi, nói.”Theo kế hoạch năm nay của em, là phát hành album mới.”

“Được.” Anh gật đầu.

“Anh có một đội ngũ âm nhạc tốt nhất, thiết bị, phòng làm việc, và tuyên truyền, marketing, những người này, đều là những người anh vô cùng tin tưởng. “Bọn họ có thể tạo ra album mà trong năm năm không có người nào vượt qua.”

Cô nhìn anh, trầm ngâm trong chốc lát. “Em không muốn dựa vào, làm phiền người khác, hiện tại em muốn tự mình hoàn thành tốt công việc của chính mình.”

“Anh cũng không phải đang giúp em.” Tư Không Cảnh cưới. “Anh lấy thân phận đối tác hỏi em, có nhận lấy cơ hội này không?”

“Đương nhiên, đến lúc đó, anh sẽ đưa cho em hợp đồng cụ thể, cũng giải thích một cách rõ ràng.” Anh nhìn cô. “Trong quá trình phát hành album mới, em cũng có thể xác định vị trí trong tương lai của mình.”

“Vậy bây giờ tôi không có việc gì.”

Mục Hi cầm tài liệu đứng lên, đi vài bước, quay đầu lại nhìn hai người, nói. “Trong phòng họp, có một phòng ngủ.”

Phong Hạ vốn còn đang suy nghĩ cẩn thận, nghe thấy lời nói của Mục Hi, thiếu chút nữa nghẹn ở cổ họng.

“Cảm ơn.” Tư Không Cảnh gật đầu với anh ta, thản nhiên nói. “Cà vạt của anh thật đẹp.”

Sắc mặt của Mục Hi cứng đờ.

Chờ cho Mục Hi mặt đen rời khỏi phòng họp, cô buông bản hợp đồng trong tay, ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ giọng hỏi. “Trước kia, không phải ấn tượng của anh với Mục Hi luôn không tốt sao?”

“Phải là cực kỳ không tốt.” Anh giãn hai chân ra. “Nhưng mà lúc anh không có ở đây, anh ta dạy em rất nhiều. “Chỉ cần là người ‘đối xử tốt với em’ dù chỉ một chút, điều đó cũng đủ để anh xem người đó là bạn.”

“Vậy anh… hứa hẹn với anh ta cái gì?” Cô lại hỏi.

“Không tính là hứa hẹn.” Anh nói chậm rãi. “Chỉ là vào lúc cần thiết, cung cấp cho anh ta một số thứ mà nghề của em không thể cung cấp, anh nói, phần ân tình này của anh ta với em, anh sẽ không quên bù lại cho anh ta.”

Cô cắn môi, trầm mặc một lát nói. “Tư Không, hôm qua, anh vừa nói với em, cho em quyền tự do để lựa chọn.”

“Anh lại tiếp tục giúp đỡ em, sẽ làm em cảm thấy, em vẫn phải dựa vào anh như cũ.”

Anh nghe lời nói của cô, vẻ mặt hơi giãn ra. “Hạ Hạ, ý của anh là, anh cung cấp cho em đồ dùng và nhân lực tốt nhất, em phải trả lại cho anh album tốt nhất. Lần này, anh sẽ không sáng tác cho em, những thứ này em cần phải tự mình làm.”

“Nếu như em hợp tác với anh, vậy giới truyền thông sẽ nói thế nào.” Cô thở dài. “Tất cả tin tức của em, vẫn còn ở chung một chỗ với cái tên ‘Tư Không Cảnh’.”

“Không.” Anh lắc đầu. “Đoàn làm việc này, đều được ký dưới tên ‘Phong Hạ’.”

Anh nói xong, đứng dậy, đi tới bên cạnh, đặt một tờ giấy trước mặt cô. “Chỉ cần em đồng ý, hôm nay, ngày mai… bất kể là ngày nào, chỉ cần theo địa chỉ này đến phòng làm việc của anh, việc chuẩn bị album mới sẽ bắt đầu, bọn họ cũng tùy lúc nhận lệnh.”

Cô cầm tờ giấy lên nhìn một chút, nghiêng đầu nhìn anh.

Trong không khí yên tĩnh này, ánh mắt anh dịu dàng. “Năm năm anh ở Mĩ, thật ra cũng không làm gì nhiều, chỉ đủ để có thể hoàn thành những mong muốn của em.”



Vào mùa đông, trời tối rất nhanh.

Vì Tư Không Cảnh còn phải hoàn thành hậu kỳ của bộ phim ‘Thanh Sắc’, rời đi rất sớm, cô đi đến bộ phận nhân sự làm thủ tục rời khỏi Live, lúc ra ngoài, trời đã tối.

Cô nắm lấy bản hợp đồng và một số tài liệu trong tay, suy nghĩ một chút, cô lấy điện thoại ra gọi điện cho Lâu Dịch.

“Hạ Hạ?” Rất nhanh, Lâu Dịch đã nhận điện thoại.

“Ừ.” Cô níu chặt khăn quàng cổ. “Cậu đang làm việc sao? Có tiện đi ăn một bữa cơm không?”

“Không thành vấn đề.” Anh nói. “Đúng lúc mình đang ở nhà sáng tác nhạc, rảnh rỗi sinh ra nhàm chán

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.