Mỹ Ngọc Thiên Thành

Chương 40: Tôi muốn nói tôi thích anh (2)




Sáng hôm sau, lúc Phong Hạ tỉnh lại, vừa chuyển động thân thể, đã cảm thấy đau khiến cô hít vào một ngụm khí lạnh.

Dụi dụi mắt ngồi dậy, phát hiện mình đang mặc áo của anh, hoảng hốt nhớ tới buổi sáng hình như anh ôm cô đi tắm.

Tối hôm qua…

Đoạn phim ngắn hiện ra trong đầu, mặt cô đỏ lên, trái tim lại một lần nữa trầm xuống.

Nỗ lực trên giường một lát, cuối cùng cô cũng chịu đừng được cảm giác giữa hai chân mà đứng dậy.

Sử dụng tốt đỏ rửa mặt anh chuẩn bị trước, cô đẩy cửa phòng ngủ đi đến phòng khách, phát hiện trên bàn là bữa ăn sáng vừa làm xong, một đĩa bánh sủi cảo, sữa tươi,trái cây, nhìn qua khiến người ta rất muốn ăn.

Lúc này, Tư Không Cảnh ra khỏi phòng bếp, trên tay còn bưng một đĩa trứng chiên, thấy cô, anh cười nhẹ. “Dậy rồi.”

“Đúng lúc vừa làm xong, nhân lúc còn nóng, em ăn đi.” Anh đặt đĩa lên bàn ăn, giọng nói trầm thấp lại dịu. dàng

Cô đứng tại chỗ nhìn anh, cắn môi, vẫn không nhúc nhích.

“Sao vậy?” Anh ngẩng đầu nhìn lên, khẽ nâng chân mày, đi tới bên cạnh cô, cúi đầu hỏi. “Không thoải mái?”

Cô lắc đầu, hồi lâu sau, không có nhìn mắt anh, nhẹ nói. “…Em về trước đây.”

Cô nói xong câu đó, trong phòng khách liền an tình lại, đến một âm thanh cũng không có.

Không khí yên tĩnh khiến lòng người sợ hãi, Tư Không Cảnh cúi đầu nhìn vẻ mặt cô, một lát sau, chỉ trầm giọng nói một chữ ‘được’.

Cô nghe thấy câu trả lời của anh, chóp mũi ê ẩm, lập tức xoay người, nhanh chóng trở về phòng ngủ, thay lại quần áo của tối hôm qua.

“Hạ Hạ.” Khi cô vừa mới mở cửa, đột nhiên nghe tiếng anh ở sau lưng gọi cô lại.

“Chuyện tối hôm qua, có phải khiến em rất bối rối không.”

Tư Không Cảnh lẳng lặng ngồi bên cạnh bàn ăn, tựa lưng vào ghế ngồi, trên mặt không có biểu cảm gì. “Hay là nói, có phải con người anh, khiến em cảm thấy rất chán ghét không.”

Trong giọng nói của anh, là chút buồn bã không cách nào che giấu, trái tim cô căng lên, nhẫn nhịn, trả lời. “…Không phải.”

Anh thở dài một tiếng, giọng nói càng thêm ảm đạm. “Tối hôm qua, thậm chí là buổi sáng hôm nay, anh vẫn luôn cho rằng em đã bắt đầu tiếp nhận, nguyện ý quay lại với anh.”

“Bây giờ nhìn lại… giống như người si nói mộng.” Anh đưa tay nâng trán, cười khổ. “Ngày hôm qua là giấc ngủ ngon nhất của anh trong sáu năm qua… cũng vì em ở bên cạnh anh.”

Cô vẫn luôn im lặng, lúc này đột nhiên xoay người nhìn anh.

“Vậy anh có thể cho em một chút thời gian không?” Giọng nói của cô trở nên gấp gáp. “Anh hỏi em có nguyện ý quay lại với anh, nhưng em vẫn luôn không thể đưa ra được đáp án, không phải sao?”

Trong lòng cô là nôn nóng và do dự, đạt đến đỉnh điểm, cô đã không thể khống chế tâm tình chính mình.

Bởi vì cô không nghĩ đến chuyện ngày hôm qua lại thành như vậy… vào lúc cô còn chưa rõ ràng, cô lại lần nữa có quan hệ thân mật với anh.

Đặc biệt là cô còn nhớ rõ, tối hôm qua, trong lúc triền miên, cô có bao nhiêu khát cầu và chấp nhất với anh.

“Show ca nhạc, quay phim, công viên nước, đi gặp ba em, đến nhà anh… Mỗi một chuyện anh đều sắp xếp tốt hư vậy, đều đã tính trước, nắm chắc phần thắng, giống như trước kia.” Ngón tay cô ấn mạnh vào lòng bàn tay. “Mà em vẫn giống trước kia, chỉ cần đối mặt với anh, nguyên tắc, suy nghĩ, toán bộ đều bị vứt sang một bên.”

“Em biết, em không kháng cự được anh, lập trường của em không kiên định, cũng rất vô dụng, coi như năm năm đã trôi qua, em vẫn thích anh như vậy.”

Hốc mắt cô đỏ lên. “Chỉ cần anh ở bên cạnh em, em lập tức không biết nên làm thế nào cho tốt…”

Anh hấp dẫn cô là sự thật, cô không có quyền lựa chọn.

Nhưng một lần, cô không thể lại để cho mình mạo hiểm, nếu không có lẽ cô lại phải một mình chịu đựng năm năm cô độc với trái tim chết lặng một lần nữa.

Anh thay đổi, không có mãnh liệt để làm cô trầm luân một lần nữa, không cần tình cảm và lòng tự trọng, chỉ nhìn thấy một người là anh.

Cô đã không còn dũng khí, để đánh cuộc một lần nữa rồi.

“Là anh không đúng.”

Hồi lâu sau, anh nhắm mắt lại. “Chiều nay, anh và đoàn làm phim sẽ tới thành phố N xử lý công việc hậu kỳ bộ phim ‘Thanh Sắc’, sẽ có một thời gian rất dài không thể ở đây.”

“Chỉ cần anh không ở bên cạnh em, em cũng sẽ không phiền lòng như vậy.”

Anh cong cong môi, giọng nói khổ sở. “Vậy để anh cách xa em một chút là được rồi.”

Cô nhẹ hít thở, giơ tay lên lau khóe mắt, một lúc sau, mở cửa, đi ra ngoài.

**

Tư Không Cảnh rời đi thành phố S, đã là một tháng.

Anh không gửi cho cô một tin nhắn, cũng không gọi điện thoại, càng không có bất kỳ khống chế nào.

Giống như anh lại một lần nữa biến mất trong cuộc sống của cô.

Mà lúc trước cả làng giải trí xôn xao tin tức của cô và anh, cũng bị anh dùng thủ đoạn ép xuống.

Cô cũng khôi phục lại công việc và lịch trình, mỗi ngày đều trôi qua như thường lệ.

Phong Trác Luân cũng không biết chuyện gì xảy ra giữa hai người, chỉ thấy truyền thông không còn bất kỳ thông tin nào của hai người nữa, cũng không thấy hai người qua lại, tâm tình vui vẻ, cười híp mắt nói với cô. “Lúc này mới giống con gái của ba, đủ kiêu ngạo! Rời khỏi cái tên khốn khiếp đó, tìm một người đàn ông tốt mới chính là lựa chọn chính xác nhất!”

Dung Tư hàm nhìn thấy Phong hạ đi làm về, vẻ mặt mệt mỏi, không nhịn được. “Hạ Hạ, con đi nghỉ đi, không cần phải đến bệnh viện mỗi ngày như vậy đâu.”

“Không sao.” Cô suy nghĩ một chút, thu hồi suy nghĩ đang bay lơ lửng. “ba, ngày mai có thể xuất viện rồi đúng không? Vậy ngày mai con nói với Sharon sắp xếp lịch trình để con nghỉ sớm một chút, vè nhà ăn mừng ba xuất viện.”

“Được!” Phong Trác Luân vỗ chăn, mặt mày hớn hở. “Để ba con tự mình xuống bếp, ăn mừng thể lực của ba giờ đây còn tốt hơn thời còn trẻ.”

Không đợi Dung Tư Hàm trợn trắng mắt nhìn mình, ông còn nói. “Hàm hàm, bà gọi Phó Chính tới ăn, còn có… sắp bước sang năm mới rồi, bà xem xem Kha Đằng và Doãn Bích đã về chưa? Cũng gọi họ tới luôn.”

“Ba.” Phong hạ vuốt trán. “Bác sĩ không phải nói ba nên tĩnh dưỡng trong thời gian dài, không nên tự làm khổ mình sao…”

“Cái gì là tự làm khổ mình, không phải chỉ là ăn một bữa cơm với bạn tốt của mình sao!”

Phong Trác Luân xem thường. “Ba đã hỏi bác sĩ rồi, chỉ cần nằm trên giường vận động không thành vấn đề, là được rồi…”

Sau khi nghe xong, Dung Tư Hàm quả quyết cuộc tờ báo trong tay lại đập vào mặt ông.

“A, đúng rồi.” Phong Trác Luân chân chó cười cười với vợ mình, vuốt vuốt lỗ mũi. “Hạ Hạ, con cũng gọi cho Phó Úc đi, ấn tượng của ba với cấu ấy rất rốt, thông minh, tình cảm, diện mạo tốt, tuyệt đói rất hợp làm con rể của ba, như vậy, ba và Phó chính đã thân lại càng thêm thân!”

Cô ngẩn ra, hồi lâu sau mới hoảng hốt cười. “… Dến lúc đó rồi hãy nói, anh ấy cũng không nhất định rảnh.”



Buổi chiều ngày hôm sau, lịch trình cuối cùng của phong hạ là hoàn thành buổi ghi hình tiệc năm mới dành cho khách quý của một đài truyền hình.

Lúc đang chờ sau hậu trường, cô đột nhiên thấy thần tượng đã biến mất khỏi ánh mắt của công chúng một thời gian dài.

Mộc Hòa.

Cũng chính vào lúc quay bộ phim ‘Thanh Sắc’, vai nam chính bị Tư Không Cảnh sa thải.

Hình như đài truyền hình này mời Mộc Hòa, cậu là một trong những người tham gia bữa tiệc năm mới, cô nhìn từ xa, cảm giác Mộc Hòa có chút thay đổi.

Không thể nói là thay đổi đổi cái gì, cô cũng không để ý quá nhiều.

Cô là người cuối cũng biểu diễn cuối cũng trong bữa tiệc, vì lát nữa phải về sớm đón ba xuất viện về nhà ăn mừng, cô hết sức chăn chú, nhanh chóng hoàn thành phần của mình.

Lúc ra sau hậu trường, những nghệ sĩ khác đều đã rời đi, cô nói trợ lý mua cho mình một chai nước, còn mình ngồi trong phòng nghỉ tháo trang sức.

‘Cạch cạch’.

Cửa phòng nghỉ đột nhiên bị khóa trái.

Tay cô vừa tháo hoa tai run lên, lập tức quay đầu lại.

Chỉ thấy Mộc Hòa, người vừa kết thúc màn biểu diễn cuối cũng đã rời đi đang tiến về phía cô, mặt cậu còn vô cùng hung dữ, giống như một tên côn đồ.

“Đã lâu không gặp.” Anh đi tới phía sau cô, giương miệng, nhìn cô trong kính.

Cả người Phong Hạ căng thẳng, nội tâm thoáng qua một tia dự cảm không tốt.

“Summer, cô sống thật vui vẻ…” Giọng nói của cậu ta trầm thấp. “Thiên Hậu của làng giải trí, đoán chừng sau khi ‘Thanh Sắc’ công chiếu, giá trị thân thể cô còn tăng thêm mấy phần.”

“Được Tư Không Cảnh bao nuôi rất vui sao?”

Cậu ta cúi người xuống, tiến tới bên tai cô. “Bộ phim ‘Thanh Sắc’ này, không phải vì anh ta coi trọng cô, mời cố ý làm đạo diễn và nhà sản xuất sao? Tôi chưa bao giờ gặp một người đàn ông nào dối trá như anh ta, muốn cô, cần gì phải bỏ ra số tiền lớn như vậy? Vừa nhục nhã tôi xong, cuối cùng sa thải tôi, đúng là con mẹ nó ghê tởm!”

“Thật xin lỗi.” Sau khi cô nghe xong, ánh mắt cũng trở nên sắc bén. “Anh ấy có ghê tởm hơn nữa, cũng chỉ ghê tởm bằng cậu. Nhân phẩm lần tài năng diễn xuất của cậu đều ghê tởm như nhau!”

Đáy mắt Mộc Hòa thoáng hiện lên một tia hung ác, cậu ta đột nhiên dùng ngón cái và ngón trỏ, nắm chặt cằm của cô.

“Đến lượt cô nói sao?” Mộc Hòa nhìn cô đâu đến mức khuôn mặt không còn một chút máu, giọng nói càng ác liệt hơn. “Kể từ khi bị đoàn làm phim ‘Thanh Sắc’ sa thải, không có một đạo diễn nào nguyện ý mời tôi đóng phim, tôi gần như bị xem thường! Anh ta, Tư Không cảnh chỉ vì một người phụ nữ như cô, lại phá hủy toàn bộ sự nghiệp của tôi!”

Trong lòng cô lập tức bùng nổ, nhưng lại không có sức để tránh cậu ta, trong đầu nhanh chóng nghĩ kế, lại đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.

Có vẻ trợ lý của cô đã trở lại, cô liều mạng hét lên. “…Ann!”

“Câm miệng.” Ngón tay Mộc Hòa bóp chặt hơn, không cho nói chuyện.

Trong lúc đó, trên cằm cô, dần xuất hiện vết tụ máu.

Người bên ngoài gõ cửa một hồi, hình như cảm thấy có gì không đúng, bắt đầu dùng sức đẩy cửa.

Mộc Hòa thấy thế, nháy mắt với hai tên phía sau, hai người này lập tức dựa lưng vào cửa, đứng vững.

“Có điều may mắn là, tôi cầu xin thật lâu, người sau lưng cũng nguyện ý giúp đỡ tôi, sau khi làm xong việc ở bữa tiệc năm mới này, tôi sẽ tái xuất.” Mộc Hòa nhìn cô, cười âm u. “Nếu như Tư Không Cảnh giẫm tôn nghiêm của tôi dưới lòng bàn chân anh ta, cũng đứng trách tôi giẫm tôn nghiêm người phụ nữ của anh ta dưới lòng bàn chân.”

Nói xong, cậu ta nắm cằm cô, mạnh mẽ đẩy về phía gương.

Đầu của cô lập tức đụng vào tấm gương, đau đến mực cả người cô mờ mịt.

“Nhớ kỹ, kịch hay… vẫn còn ở đằng sau.”

Mộc Hòa thả lỏng tay, xoay người bước ra ngoài cửa.

Cửa vừa mở ra, tiếng bước chân dần đa xa, cô ôm đầu tựa lên bàn, thần trí và hình ảnh trước mắt dần mờ nhạt.

Thật sự rất đau, tim cô rất đau.

Trợ Lý Ann của cô đứng ngoài cửa, thấy cửa vừa mở, lại thấy có ba người đàn ông bước ra, còn chưa kịp nói gì, đã nhìn thấy Phong Hạ nằm ở trên bàn.

“Hạ Hạ!” Ann thấy vậy, sợ hãi, lập tức chạy đến, lớn tiếng hỏi. “Chị… chị không sao chứ?”

Cô khẽ nâng đầu lên, sắc mặt tái nhợt, dùng sức cong môi, nhẹ nhàng nói. “Không sao… bây giờ em đưa chị về nhà là được rồi.”

**

Bước ra khỏi xe, cô dựa vào vách tường đi vào nhà, một tay che trán, một tay đặt lên chuông cửa.

“Đến đây!” Trong cửa truyền đến giọng nói vui vẻ của Phong Trác Luân, thân thể cô mềm ra, tựa lên trên cửa, chờ người bên trong mở.

Cửa được mở ra, thân thể cô nghiêng về phía trước, đã được người trong nhà giữ lại.

“Phong Hạ?” Một giọng nói ôn hòa vang lên bên tai cô. “Sao vậy?”

Cô ngẩng đầu lên, thấy là Phó úc, còn chưa nói gì, chỉ nghe thấy giọng nói anh lạnh đi. “Cằm cô bị gì vậy?”

“Hạ Hạ, Phó Úc!” Trong nhà truyền đến giọng nói của Phong Trác Luân. “Sao lại đứng ở cửa mà không vào?”

Cô cắn môi, không biết nên nói gì, Phó Úc đưa tay đóng cửa lại, một tay ôm lấy bả vai cô, bước nhanh đưa cô vào nhà.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Dung tư hàm bưng canh ra, lúc này nhìn thấy có một mảng máu tụ lại trên cằm con gái, sắc mặt cũng thay đổi. “Mẹ lập tức thấy khăn nóng tới!”

Phong Hạ ngẩng đầu lên, nhìn ba mình đang ngồi bên bàn ăn, bạn của ông là Phó Chính và Kha Đằng, cùng với vợ hai người là Thiệu Tây Bội và Doãn Bích.

Một phòng toàn là trưởng bối, toàn bộ ánh mắt đều rơi lên mặt cô.

Vẻ mặt hả hê vừa rồi của Phong Trác Luân đã không còn, ông nhanh chóng đặt đũa xuống, mặt không đổi nói. “Hạ Hạ, là ai khiến con thành thế này?”

“Hạ Hạ, cháu có đau không?” Thiệu Tây Bội đứng dậy. “Dì đi hỏi mẹ con một chút, trong nhà có chuối tiêu không, nó có tác dụng làm tan vết bầm.”

Doãn Bích lại nâng chiếc cằm hơi nhọn của mình, giọng nói lạnh lẽo. “Nói tên của người đó cho dì, bất kể là người nào ở thành phố S này, dì cũng sẽ treo ngược tên đó lên cổng chính thành phố cho mọi người chiêm ngưỡng.”

Về đến nhà, tất cả mọi người đều giúp đỡ cô, cô ở trước mặt người nhà và những vị trưởng bối thân thiết, vĩnh viễn không cảm thấy sợ hãi.

Nhưng những thứ này, có thêm nữa, cũng không tạo nên sức mạnh cho cô.

Cô rũ mắt xuống, trong lòng hỗn loạn, các loại tâm tình chống chất ở chung một chỗ.

“Hạ Hạ.” Lúc này, bên cạnh Doãn Bích là một giọng nam trẻ tuổi.

Cô nghiêng đầu nhìn, lập tức thấy con trai của Kha Đằng và Doãn Bích đang cầm điện thoại di động đi từ ban công về phía cô.

“Anh Ấn Thích.” Cô nhẹ giọng nói.

Khuôn mặt lạnh lùng của Kha Ấn Thích không có chút biểu cảm dư thừa nào, chỉ đưa điện thoại di động cho cô.

“Là điện thoại của ai vậy?” Cô nhìn anh ta.

Đôi môi Kha Ấn Thích lúc đóng lúc mở. “Là Tư Không Cảnh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.