Mỹ Ngọc Thiên Thành

Chương 37: Sự thực bị che giấu (2)




“Tình hình của ba con không tốt lắm.”

Nghe xong điện thoại, trên mặt Phong hạ lập tức không còn chút máu.

Vốn đang đứng sau lưng cô, đôi tay ôm eo cô của Tư Không Cảnh cũng cảm thấy cơ thể trong lòng mình trở nên cứng ngắc.

“Sao vậy?” Anh khẽ cau mày, đến gần bên tai cô nhẹ giọng hỏi. “Người vừa gọi là ai?”

Cô ngây ngốc nghiêng đầu, nhìn gương mặt anh. “Là bạn ba em ông ấy nói, ba em vào bệnh viện.”

Anh rất ít khi thấy vẻ mặt cô như vậy, vội vàng cầm lấy quần áo lên mặc vào cho cô, tỉnh táo nói. “Em hỏi ông ấy, bây giờ ba em đang ở bệnh viện nào.”

Ngón tay cầm điện thoại của cô có chút trắng bệch, chỉ có thể cố gắng không chế tâm trạng chính mình, chuyển câu hỏi của Tư Không Cảnh cho chú Đường.

Chờ tới sau khi ông báo tên bệnh viện, cô máy móc thuật lại cho Tư Không Cảnh nghe.

Anh nghe đến tên bệnh viện, khom lưng lấy quần áo đưa cho cô, sau đó đưa tay tiếp nhận điện thoại.

“Bây giờ, trước tiên em thay xong quần áo, anh chờ em ở bên ngoài.”

Anh nắm điện thoại trong tay, cúi đầu hôn lên trán cô, nhỏ giọng nói. “Đừng lo, có anh ở đây.”

Cô nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh, theo bản năng gật đầu, anh liền đưa điện thoại đến bên tai, vừa nói gì đó vừa bước chân ra khỏi phòng thay đồ.

Đợi cô thay xong quần áo bằng tốc độ nhanh nhất rồi ra ngoài, anh đã nói xong cuộc điện thoại thứ hai.

“Anh đã nói trợ lý mình tìm chuyến bay gần nhất về thành phố S, một tiếng rưỡi nữa sẽ khởi hành, chúng ta lập tức đến sân bay Cao Hùng.”

Anh trả điện thoại lại cho cô, nhìn cô từ tốn nói. “Sau khi xuống sân bay, chúng ta đi lối đi riêng, trong vòng bốn tiếng, anh nhất định để em gặp được ba.”

Anh liên tiếp nói, nhanh chóng, gọn gàng, cô nghe được mà sững sờ.

Cô thấy khoảnh khắc đó, đáy lòng cô xẹt qua một cảm giác không nói nên lời.

Là cảm giác, đã rất lâu rất lâu chưa xuất hiện qua.

Cũng không biết nói gì, cuối cùng cô chỉ có thể gật đầu.

Anh nhìn cô mấy giây, đưa tay nắm bả vai cô, mở cửa phòng nghỉ bước ra ngoài.



Lên xe trợ lý của Tư Không Cảnh, cô cầm điện thoại liền gọi điện cho mẹ.

Nhưng vừa mở nhật ký cuộc gọi ra, trên số điện thoại của chú Đường, là số điện thoại của mẹ cô.

“Anh vừa gọi điện thoại cho mẹ em.”

Anh ngồi bên cạnh cô, lúc này mới lên tiếng.

Cô ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn anh.

“Hiện tại mẹ em đang ở trong bệnh viện chờ tin tức của ba em, bà ấy nói lúc ở nhà, ba em đột nhiên té xỉu, lúc ấu hô hấp khá yếu, cho nên bà ấy mới bị dọa sợ.”

“Anh nhớ trước đây Đới Tông Nho có nói qua với anh, trường hợp như vậy, có thể là do bị sốc, nguyên nhân rất lớn là vì máu không kịp cung cấp cho đại não.”

Anh lấy tay mình bao tay cô lại, nói tiếp. “Sau khi đến bệnh viện, theo dõi bản điện tâm đồ một chút, lại tiến hành thêm một bước nữa để chuẩn đoán chính xác là được rồi.”

Không khí trong xe rất yên tĩnh, trợ lý của anh rất thức thời kéo tấm vách lên, cho nên không thể nghe được đoạn đối thoại của hai người.

Mà trong không gian khép kín này, chỉ có con ngươi bình tĩnh và giọng nói có thể trấn định lòng người của anh.

“Hơn nữa bộ phim ‘Thanh Sắc’ gần như hoàn thành rồi.” Anh ghé đầu lại gần trán cô, nhẹ đụng vào, dùng khoảng cách gần nhất nhìn vào mắt cô.

“Công việc hậu kỳ của bộ phim có thể từ chối, những điều này cũng không quan trọng. Đối với anh mà nói, anh cho rằng hiện tại anh đã có đủ thời gian, chăm sóc bố vợ anh.”

**

Lúc xe chạy tới sân bay Cao Hùng, đã có một số nhà báo nắm bắt được tin tức đứng trước cổng sân bay.

Mặt anh không chút thay đổi, sau khi xuống xe, lấp tức ôm cô vào trong ngực, dùng tốc độ nhanh nhất đi vào trong.

Dọc theo đường đi vào sân bay, đèn flash sau lưng nhanh chóng nhấp nháy, bọn chó săn cũng điên cuồng chạy theo hai người, hơn nữa những người bình thường hình như cũng nhận ra họ, cả sân bay tràn ngập âm thanh ồn ào, la hét.

May mắn bước chân của anh rất nhanh, hiệu suất làm việc của người trợ lý cũng cực cao, sau khi che mắt mọi người tiến vào, liền bỏ lại đám chó săn và những người khác ở phía sau.

Cho đến khi lên máy bay, ngồi vào chỗ của mình, cô cảm thấy sau lưng mình ướt đẫm một mảnh, tựa vào lưng ghế thở một hơi.

Nữ tiếp viên hàng không nhìn hai người bọn họ, biểu tình trên mặt vô cùng mừng rỡ, hai mắt như phát sáng, vừa định đi về phía hai người kích động nói gì đó, Tư Không Cảnh lập tức đưa tay, lễ phép ra hiệu với họ.

Nữ tiếp viên thấy vậy, cũng nghiêm chỉnh không quấy rầy, động tác nhanh chóng rót nước cho hai người, cầm hai cái chăn đưa lại.

“Cảm ơn.” Anh nhỏ giọng cảm ơn nữ tiếp viên, đặt gối đầu sau lưng Phong Hạ, lại dương rộng chăn ra, đắp lên người cô.

Nữ tiếp viên bên cạnh thấy vậy, liệu mạng nhịn để mình không nhảy lên trong máy bay.

“Những ký giả vừa nãy, đã chụp lại toàn bộ rồi…” Cô xoa huyệt thái dương, vẻ mặt mệt mỏi. “Chờ tới lúc về thành phố S, đến bệnh viện, tỉnh hình có lẽ cũng sẽ giống như vừa rồi…”

Tình hình của ba cô hiện giờ còn không rõ, cô đã thấy sứt đầu mẻ trán, còn phải suy nghĩ nên giải thích với mọi người chuyện vừa rồi hai người cùng xuất hiện thế nào.

Scandal, không, phải nói là tin tức chính xác đã nổ tung, bay đầy trời.

“Những điều này em không cần phải lo.” Anh chỉnh lại chăn trên người cô, đem đầu cô dựa vào bả vai mình. “Anh sẽ xử lý, bây giờ em ngủ trước một chút, đến nơi anh sẽ gọi em.”

Cô nhẹ ‘ừ’ một tiếng, tựa đầu vào bả vai anh, nhắm mắt lại.

Anh của năm năm trước, cũng không phải như vậy.

Ngày trước dù đụng phải chuyện lớn hơn nữa, anh cũng sẽ không bao giờ giải thích với cô, cô biết anh cũng không phải không muốn nói với cô, mà là do sự kiêu ngạo của mình khiến anh không thể nói rõ ràng mọi chuyện.

Nhưng đêm nay, anh lại nói với cô rất nhiều rất nhiều điều.

Để cô không phải lo lắng, anh phân tích nguyên nhân ba cô ngất xíu, giảm bớt lo lắng trong lòng cô.

Mỗi một chữ, từng câu nói, anh đều rất dụng tâm.

“Ngủ đi.” Anh nhẹ vuốt tóc cô.

Rạng sáng.

Hai người chạy tới bệnh viện mà Phong Trác Luân đang nằm theo lời của chú Đường, bốn giờ đã trôi qua.

Anh đưa cô đi thẳng lên tầng bốn bệnh viện, tới trước một phòng bệnh.

Cô lập tức tiến lên một bước, nhẹ mở cửa.

Trong phòng bệnh, Dung Tư Hàm ngồi bên cạnh giường bệnh nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức quay đầu lại.

“Mẹ.” Cô nhẹ bước nhanh tới. “Hiện tại ba thế nào rồi?”

“Tình hình đã ổn định rồi.” Dung Tư Hàm thấp giọng nói, nhẹ nắm lấy tay cô. “Bác sĩ nói, là do đại não không được cấp đủ máu, may mắn không có gì đáng ngại.”

Phong Trác Luân đang nằm trên giường bệnh giờ đây đã không còn tỏ ra bộ dạng yêu nghiệt thường ngày, gương mặt có chút tái nhợt.

Cô đứng bên canh giường bệnh nhìn ông, đột nhiên cảm thấy lỗ mũi có chút ê ẩm.

“Không sao, hiện tại cũng đừng lo lắng nữa, Hạ Hạ.”

Chú Đường đứng ở một bên nhướn mày. “Lúc trước chú gọi cho con, là cố ý làm quá lên thôi, chú chỉ cảm thấy ba con muốn gặp con, hơn nữa… tình hình lúc đó rất đáng sợ, chú biết ba con hai mươi năm, chưa bao giờ nghe qua thân thể ông ấy có gì khó chịu, ông ấy là yêu nghiệt ngàn năm đó, biết không?”

Lời an ủi này quá kém, nhưng dù sao cũng khiến thần kinh căng thẳng của cô được thả lỏng hơn một chút.

“Đột nhiên về đây như vậy, có ảnh hưởng đến tiến độ quay phim không?” Dung Tư Hàm nhìn cô, lại nhìn về phía sau cô. “Ai? Cậu nhóc lúc nãy đi theo con là ai vậy?”

Cô nghe thấy thì ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía cửa phòng bệnh.

Cô cho là Tư Không Cảnh sẽ đi vào cùng cô, lại phát hiện ở cửa không có ai, cửa cũng được đóng lại.

“Vừa rồi, cậu ấy gọi cho mẹ.” Dung tư hàm khẽ giương môi. “Rất tỉnh táo hỏi mẹ… hỏi mẹ tên cụ thể của bệnh viện, đi từ sân bay đến cô thì đường nào là tiện nhất, số phòng bệnh, còn nói suy đoán của mình về tình hình của ba con, để mẹ không nên quá lo lắng, cậu ấy nói sẽ nhanh chóng đưa con trở về.”

“Con trai bây giờ, trong tình hình khẩn cấp, lại có tỉnh táo xử lý mọi chuyện như vậy, còn rất ít.”

Cô đứng tại chỗ, nghe được làm tim cô càng lúc càng mềm.

“Bộ dạng cũng thật đẹp trai.” Đường Thốc ở một bên sờ cắm, chen miệng vào. “Rất giống chú Đường của con năm đó.”

Cô cười ‘hì hì’ một tiếng, cầm tay Dung Tư Hàm nói. “mẹ, mẹ không còn phải thức khuya, như vậy không tốt, hiện tại để chú Đường chở mẹ về nhà đi.”

“Vậy còn con?” Dung Tư Hàm thở dài. “Con nhất định là rất mệt, anh con sẽ lập tức tới đây, để anh con trực đêm đi.”

“Không cần đâu, mẹ điện thoại cho anh hai, nói anh ấy tạm thời đứng đến bệnh viện, chị Diệp Tử vừa mới sinh, đứa bé còn nhỏ.”

Cô lắc đầu. “Ở trên máy bay, con có ngủ một lúc rồi, hiện tại không mệt lắm, để con ở đây chăm sóc ba là được rồi, hai người cũng nên về thôi.”

**

Ngồi bên cạnh giường bệnh đến ba giờ sáng, cô đứng dậy xác nhận tình hình nhịp tim một chút, chỉnh lại chăn cho ông, muốn đi ra ngoài tìm một ít cà phê hoặc nước uống, nâng tinh thần.

Khép cửa phòng bệnh lại, cô vừa ngẩng đầu lập nhìn thấy Tư Không Cảnh đang bước ra khỏi cầu thang máy.

Anh vẫn còn đang nói chuyện điện thoại, xoa xoa mi tâm nói gì đó với điện thoại.

Cô đứng tại chỗ, chở anh nói chuyện điện thoại xong đi đến trước mặt mình.

“Vừa này đi xuống dưới kia xử lý phóng viên và đám chó săn theo đuôi một chút.”

Anh tự tay chỉnh sửa lại quần áo của cô, cài lại nút áo phía trên cho cô. “Sau đó lại đi đến một số tòa báo, đưa ra thông tin thật sự. Không cần lo lắng nữa, người trong đoàn làm phim cũng không tức giận chúng ta vắng mặt trong buổi đóng máy đâu.”

“Tình hình ba em hiện tại thế nào rồi?” Sau khi nói xong, anh nhỏ giọng hỏi.

Phong Hạ nhìn vẻ mặt tiều tụy của anh, đôi mắt có chút đỏ không dễ nhận ra.

“Không có chuyện gì lớn.” Cô chịu đựng mở miệng. “Không khác những điều anh nói lắm.”

“Ừ, vậy thì tốt.” Anh nhẹ cười. “Nghỉ ngơi cho tốt, sẽ khỏe mạnh như trước đây thôi.”

Cô không nói gì, hồi lâu sau, cô đột nhiên bước lên trước một bước, đưa tay ôm lấy anh.

Vừa rồi ở trong phòng bệnh, khi cô quay đầu không nhìn thấy anh, thật ra trong lòng nhanh chóng trầm xuống.

Cô cho là anh đưa cô tới đây, sẽ rời đi.

Giống như năm năm trước, nói xong lời chia tay, anh cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Nhưng mà hiện tại, anh là chân chính đứng trước mặt cô.

Trước kia anh không quan tâm những chuyện nhỏ nhặt của giới truyền thông, quan hệ với những phóng viên, cũng chưa bao giờ qua lại với nhiều người trong đoàn làm phim.

Có rất nhiều chuyện, từ trước đến nay, anh chưa bao giờ làm, có rất nhiều lời nói, anh chưa bao giờ nói.

Lúc này, cô mới đột nhiên ý thức được, vừa rồi, trong phòng nghỉ ở Đài Loan, cảm giác không rõ của cô lúc đó là gì.

Là thoải mái, là an tâm.

Là năm năm sau, khi anh trở lại, rốt cuộc cô có thể đứng trước mặt mọi người, để xuống lá chắn và sự kiên cường của chính mình, không cần phải dùng ý chí của mình đối mặt với bão tố.

Sang năm thứ sáu, Phong Hạ, mày của bây giờ, có phải nên thử một chút không, để cho chính mình có thể nhẹ nhàng thở một cái.

Không cần lo lắng, không cần sợ hãi.

Bởi vì có anh.

Cho nên chỉ cần… đứng ở sau anh là được rồi.

Có thể không?

Đường đi vô cùng yên tĩnh không có bất kỳ một âm thanh nào khác.

Đáy mắt thâm trầm của Tư Không Cảnh thoáng mềm mại, lúc này anh vươn tay ra, dùng sức ôm cô vào lòng mình.

Sáu giờ sáng, bác sĩ tới kiểm tra một lần, lấy lại ống thở, nói hiện tại tình trạng cơ thể của Phong Trác Luân đã gần như bình ổn, không có gì đáng ngại.

Phong Hạ và Tư Không Cảnh ngồi bên cạnh giường bệnh một đêm, nghe vậy thì cùng thở phào nhẹ nhõm.

Phong Hạ hỏi thăm một chút về tình hình cơ thể của Phong Trác Luân, Tư Không Cảnh ở một bên dùng di động ghi lại lời nói của Bác sĩ, hơn nữa còn ghi chép thêm một chút.

Chờ bác sĩ rời đi, Dung Tư hàm và Đường Thốc cũng đến bệnh viện.

Dung Tư Hàm trước khi ra cửa có nấu một chút canh, sau khi đến phòng bệnh, lập tức nói Phong Hạ và Tư Không Cảnh đi rửa mặt, sau đó đổ canh vào hai cái bát để lát nữa hai người có thể uống.

"Ham Hàm."

Lúc này, một giọng nam trầm thấp đột nhiên vang lên trong phòng bệnh.

Tay Dung Tư Hàm đang đổ canh dừng lại, lập tức quay đầu nhìn giường bệnh.

"Mẹ kiếp! Trác Luân! Ông tỉnh rồi!" Đường Thốc đang ở một bên xem báo lập tức nhảy lên từ trên ghế.

"Khụ Khụ..." Phong Trác Luân đang nằm trên giường bệnh ho khan mấy tiếng.

Phong Hạ vừa bước ra khỏi toilet thì thấy ngay cảnh này, lập tức tròn hai mắt chạy đến bên cạnh giường bệnh "Ba!"

Dung Tư Hàm nhẹ đỡ Phong Trác Luân dậy, để ông tựa vào gối, mặc dù mặt của Phong Trác Luân có hơi tái nhợt một chút, nhưng nhìn khí sắc có vẻ tốt hơn tối qua rất nhiều.

"Ừ... tạm thời ba con còn chưa chết được." Phong Trác Luân ho khan hai tiếng, nắm tay Phong Hạ.

Lỗ mũi Phong Hạ đau xót, cong cong mắt, cười nói, "Lúc này ba đừng mạnh miệng! Lần trước ba giả bệnh lừa con về nhà, lần này lại hại con và mẹ sợ mất hồn, bị sốc, ba có biết rất đáng sợ không..."

"Khụ Khụ..." Phong Trác Luân suy yếu nhíu mày, "Cái này có gì đáng sợ... chỉ cần không phải thận hư, đó đều không phải là vấn đề..."

Đường Thốc ở một bên cười nghiêng ngả, Dung Tư Hàm nghẹn ở cổ họng, hung hăng trừng mắt liếc ông một cái.

"Bác trai." Lúc này, Tư không Cảnh ra khỏi toilets, từ từ lại gần giường bệnh.

Phong Trác Luân nhìn thoáng qua anh, vẻ mặt bình tĩnh nghiêng đầu nhìn Dung Tư Hàm. "Cậu ta là ai?"

Dung Tư Hàm mấp máy môi. "Con gái ông... bạn, hôm qua đưa con gái ông về từ Đài Loan, lúc ấy còn gọi điện thoại cho tôi suy đoán tình hình của ông, an ủi tôi không nên quá lo lắng, hơn nữa tối qua còn thức một đêm chăm sóc ông."

"Thiên Vương làng giải trí! Tư không Cảnh!" Đường Thốc chen miệng vào "Ông quá lỗi thời, đến ngôi sao lớn cũng không biết?"

"Bộ dạng cậu ta đẹp như tôi sao?" Vẻ mặt Phong Trác Luân vẫn bình tĩnh như cũ, nghiêng đầu nhìn vợ mình.

Dung Tư Hàm vuốt trán. "Đừng quấy!"

"Tôi thấy cậu ta đẹp hơn ông lúc còn trẻ!" Đường Thốc lại tiếp tục chen miệng vào "Dĩ nhiên vẫn không bằng tôi!"

Phong Hạ nghe vậy vừa lo lắng vừa lúng túng, theo bản năng nghiêng đầu nhìn Tư không Cảnh.

Anh cũng đang nhìn cô, cuối cùng, chỉ cười nhẹ.

"A, tôi nhớ ra rồi.' Phong Trác Luân ra hiệu cho Dung Tư Hàm giúp mình xoa bóp bả vai, nhìn về phía Tư không Cảnh. "Tôi nhớ có một lần, tôi thấy cậu và con gái tôi ở dưới tầng."

"A? Hình như là chuyện của năm năm trước..." Phong Trác Luân tiếp tục nói: "Năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

"Ba mươi." Tư không Cảnh trả lời. "Bác trai, trên thực tế, hiện tại con đang theo đuổi..."

"Ba mươi tuổi?" Phong Trác Luân không đợi anh nói xong, lập tức cắt đứt lời anh, nhăn mày lại: "Vậy cũng quá già rồi..."

"Phong Trác Luân.." Dung Tư Hàm đưa tay đẩy Phong Trác Luân.

"Đàn ông ba mươi tuổi, có gì gọi là già?" Hình như ấn tượng của Đường Thốc với Tư không Cảnh cũng không tệ lắm, hai chân bắt chéo nói: "Hơn nữa, đàn ông già hơn phụ nữ một chút, mới có thể chăm sóc cho người mình yêu."

"Đường Thốc." Vẻ mặt của Phong Trác Luân không còn nhìn ra bộ dạng của một bệnh nhâ. "Ông không quan tâm tôi nói với vợ ông chuyện, lần ông đi tới Hongkong, len lén đi chơi GAY chứ?"

Toàn thân Đường Thốc chấn động, giơ lên hai tay.

Vẻ mặt Tư không Cảnh không có biến hóa gì lớn, trầm ngâm một lát, anh từ tốn nói.

"Bác trai, con biết bác và bác gái nhất định biết chuyện trước kia của con và Hạ Hạ, con chỉ muốn nói một câu... con không biện bạch bất kỳ một lý do nào vì quá khứ, con chỉ mong người có thể kiểm tra con bây giờ và tương lai."

Phong Hạ đứng bên cạnh giường bệnh, nghe anh nói xong, hạ tròng mắt xuống, đáy mắt lướt qua một chút mềm mại.

Phong Trác Luân nằm trên giường bệnh nhìn Tư không Cảnh mấy lần, lại lặng lẽ quan sát con gái.

"Hạ Hạ." Qua thật lâu, Phong Trác Luân chậm rãi nói. "Phó Úc đâu?"

"Hả?" Phong Hạ còn chưa phản ứng kịp.

"Phó Úc." Phong Trác Luân điều chỉnh tư thế, để cho chính mình nằm thoải mái hơn một chút. "Là cái cậu lần tước ăn cơm ở nhà chúng ta, là cháu ngoại chú Phó của con, hai người trước nó gọi điện thoại cho ba, nói sắp tới sẽ trở về từ nước Anh."

Chân mày Tư không Cảnh có chút giật mình không thể nhận ra.

Phong Hạ cắn cắn môi. "Con không biết, gần đây không có liên lạc."

"Vậy bây giờ con gọi điện thoại cho nó để nó đến bệnh viện gặp ba." Vẻ mặt anh tuấn của Phong Trác Luân vẫn bình tĩnh, tự nhiên như cũ "Sau đó con và nó cùng nhau đi ăn cơm trưa."

Tư không Cảnh vẫn duy trì phong độ nhưng trên mặt đã có chút cứng ngắc.

Trước bộ dạng "Con không gọi điện ba cũng không để cậu ta được tốt hơn" của ông, sau đó lại không thấy rõ vui buồn trên mặt Tư không Cảnh, Phong Hạ đang trong tình thế cưỡi hổ khó xuống, lại nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra.

Phong Dịch xách theo bữa sáng, nhan nhẹn đi thẳng vào phòng bệnh.

Đường Thốc ở một bên đã nhịn thật lâu, lúc này thấy thế thì không nhịn được cười "hì hì"

Năm xưa ông hiểu rất rõ lòng người!

Anh vợ gì chứ... thật đáng sợ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.