Mỹ Ngọc Thiên Thành

Chương 32: Đại hỗn chiến trong vũ hội Noel (1)




Tư Không Cảnh nói xong năm chữ này, liền không nói lời dư thừa nào khác, chỉ cúi đầu tiếp tục tiến hành sửa đổi kịch bản.

Phong Hạ nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của anh, trong lòng nhất thời cảm thấy, từ sau khi trở lại, có một loại cảm giác không rõ từ anh bất ngờ xông tới. May mắn, chỉ mấy câu đối thoại như vậy, cũng làm cho cơn buồn ngủ của cô biến mất theo, liền cầm bút lên sửa lại đoạn kịch bản còn chưa xong.

Hai người gần như làn đến nửa đêm mới hoàn thành những phần không hợp lý trong kịch bản còn về những ý kiến được thống nhất, Tư Không Cảnh dùng laptop sửa đổi lại lời thoại được chia, bắt đầu sửa lại kịch bản.

Lúc rời khỏi phòng nghỉ, đã là hai giờ đêm, đèn đường u ám, anh đi được vài bước, khẽ gật đầu với cô, nhỏ giọng mở miệng. “Sinh nhật vui vẻ.”

Cô nghiêng đầu nhìn anh, ánh mất rơi lên gương mặt anh, yên lặng.

Qua nửa đêm, hôm nay là một ngày mới, là ngày thứ nhất trong sinh nhật cô tròn hai mươi sáu tuổi.

Mà anh, người mà cô từng yêu, hôm nay trở về, vào ngày hôm nay, là người đầu tiên nói với cô lời chúc sinh nhật vui vẻ.

“Cảm ơn.” Hồi lâu sau, cô cong khóe môi, cười với anh… Ngày hôm sau, ‘Thanh sắc’ chính thức khai máy.

Mấy năm này, trong thời gian Phong Hạ lấn sân sang lĩnh vực âm nhạc, cũng có đóng qua mấy bộ phim truyền hình và điện ảnh, tư cách và ký năng của cô đều không có trong phạm vi lo lắng. Cô có thể hoàn thành xuất sắc những phần diễn của mình, nhìn qua, trong đoàn làm phim, những vai diễn do Tư Không Cảnh tuyển, mọi người đều hợp tác với nhau rất vui vẻ. Chỉ trừ người thủ vai nam chính bộ phim Mộc Hòa, tên được các cô gái điên cuồng theo đuổi, trong mắt cô cậu ta không có một tài năng nào.

“Cắt.”

Chỉ nghe lúc này, Tư Không cảnh ngồi sau máy quay, trầm thấp hô một tiếng, đứng lên.

Cả cô và Mộc Hòa đều dừng động tác, vẻ mặt cô rất bất đắc dĩ, mà vẻ mặt của Mộc Hòa lại vô cùng khó coi.

Từ Lúc khai máy tới giờ, Mộc Hòa bị Ng gần như tới ba mươi lần, trong lòng của toàn bộ người đoàn làm phim đều hiểu rõ kỹ năng của cậu ta hoàn toàn không tốt, lại đụng phải Tư Không Cảnh là người nghiêm khắc, càng không thể nào thuận lời vượt qua.

“Ánh mắt của cậu không thích hợp.” Tư Không Cảnh đi tới bên cạnh hai người,vẻ mặt nhìn Mộc Hòa không chút thay đổi, nói.” Vừa rồi, tôi đã nói với cậu, tôi không muốn ánh mắt của một cương thi, thứ tôi muốn là ánh mắt của một con người.”

Đoàn làm phim đè nén tiếng cười, cô bước sang bên cạnh một bước, cũng không nhịn đươc mà cong môi.

Mộc Hòa nghe được, sắc mặt tái xanh, một tay nắm quyền, không nhịn được muốn phát tác.

“Một khi đoàn làm phim được thành lập, cơ hội đổi diễn viên không cao, cho nên tôi mong mỗi người ở đây có thể làm được tốt nhất.” Tư Không Cảnh cao hơn Mộc Hòa một chút, ánh mắt khẽ nhìn xuống. "Nhưng nếu diễn viên đó thật sự không cho ra kết quả tôi muốn, bất kể phiền toái nhiều thế nào, tôi vẫn sẽ đổi."

"không phải anh đã từng là nghệ sĩ sao? đã từng là Thiên Vương?" Hai tay Mộc Hòa vòng quanh ngực, vẻ mặt châm chọc, mở miệng nói: "Anh có tư cách nào để làm đạo diễn? Lại có tư cách gì để nói như vậy với tôi?"

Cả trường quay yên lặng như tờ, gương mặt của tất cả nhân viên và những diễn viên khác đều hiện rõ vẻ không tin. Phong Hạ nghe được thì khẽ nhíu mày, kìm lòng không được ngẩng đầu lên nhìn Tư không Cảnh, trong lòng mơ hồ có một tia lo lắng. Ai ngờ lúc này, ánh mắt anh cũng nhìn lại đây. "Phong Hạ, làm phiền." Anh không nói gì với Mộc Hòa, chỉ có lạnh nhạt nhìn về phía cô. Chỉ cái nhìn đơn giản này, cô cũng đã ngầm hiểu trong lòng.

Dưới cái nhìn soi mói của mọi người, cô đột nhiên lùi về sau mấy bước, đi qua Mộc Hòa, nhìn anh, "Xin chào, cho hỏi anh là ai?"

"không biết cô còn nhớ tôi không." Anh cũng không nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Mộc Hòa, đi tới trước mặt cô, trên mặt khẽ nở nụ cười: "Tuần trước tôi tới đây, vì va phải cô, đã xin lỗi cô, cô còn nhớ không?"

trên mặt cô lộ vẻ nghi ngờ. "... Hình như không nhớ."

"không sao." Khuôn mặt anh tuấn của anh lộ vẻ vênh váo tự nhiên, duỗi tay về phía cô. "Bắt đầu từ hôm nay cô sẽ nhớ thôi, tôi là cấp trên của cô."

Bốn lời thoại trong kịch bản, không sai một phân.

Chờ anh nói xong, toàn bộ đoàn làm phim đều vỗ tay, trên mặt lộ vẻ phấn khích.

không ai ở đây có thể ngờ rằng mình lại có cơ hội được tận mắt chứng kiến Tư không Cảnh đóng phim. Vẻ mặt, lời thoại, anh không chút đắn đo nào diễn lại.

Hơn nữa sự ăn ý của hai người này khi thực hiện có thể vượt qua bất kỳ người nào, càng làm người khác thêm phần kinh ngạc.

"Chờ cậu có thể diễn được như tôi, lại nói những lời đó cũng chưa muộn, chỉ là... đoán chừng sẽ không bao giờ được nhìn thấy." Lúc này Tư không Cảnh xoay người nhìn Mộc Hòa, liên đi thẳng về phía máy quay.

Vẻ mặt Mộc Hòa méo mó đến cực hạn, cắn răng, miệng nín lại hồi lâu cũng không nói được câu nào.

Mà cô đứng tại chỗ trong đầu vẫn là những hình ảnh ánh mắt anh dịu dàng, nụ cười thanh nhã nhìn thẳng vào khuôn mặt cô, không hề biến mất.

đã qua nhiều năm, anh lại lần nữa diễn với cô ở studio.

Bất kể thế nào, cô cũng không thể phủ nhận, coi như một thời gian dài trôi qua, điều vẫn luôn tồn tại, là sự ăn ý giữa hai người.

một ánh mắt, một dấu tay, một câu nói, cô có thể biết được kế tiếp nên làm thế nào.

cô biết, nụ cười lúc này khi anh nhìn cô không phải là diễn.

Mà là tình cảm chân thật anh để lộ ra.

Ngày quay phim đầu tiên kết thúc, sau công việc, cô không đi ăn tối cùng những người trong đoàn làm phim, mà là trực tiếp về khách sạn thay quần áo, mở cửa xe của trợ lý, đi tới khách sạn mà Tưởng Nghi và Lâu Dịch đang ở.

Tất cả chuẩn bị ổn thỏa cô cầm túi lên, đưa tay đóng cửa lại, chạm mặt Tư không Cảnh đang ra khỏi thang máy. Anh nhìn thấy cô thì dừng một bước, tiếp theo vẻ mặt lại như thường bước ới bên cạnh cô. "Cảm ơn." đi tới trước mặt cô thì anh đột nhiên mở miệng. cô ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn gương mặt anh. "Ban ngày, lúc ở studio." Anh khẽ cong môi, cúi đầu liếc mắt nhìn chiếc váy cô mới thay, không nói thêm gì nữa, liền đi qua người cô. Thang máy nhanh chóng mở ra, cô nghe thấy tiếng anh đóng cửa phòng ở sau lưng, hồi lâu sau, mới bước mấy bước vào thang máy.

Lái xe từ Studio đến nơi họp mặt cũng không xa lắm, cô vừa đi được một chút đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

Nhận điện, là giọng nói của cha cô, Phong Trác Luân.

"Hạ Hạ." âm thanh giống như yêu nghiệt vẫn lười biếng như cũ.

"Ba." cô đưa tay cầm điện thoại.

"Hai ngày nay còn rảnh không?" Phong Trác Luân chậm rãi nói. "Ba nhớ gần đây con đang quay phim đúng không? Buổi tối có thể về nhà một chuyến không?"

"Vâng, được, con sẽ dành chút thời gian về nhà một chuyến." Bình thường, lúc cô đang làm việc, người trong nhà sẽ không gọi điện tới, cô suy nghĩ một chút, vẫn hỏi thêm một câu. "Ba, có chuyện gì sao?"

Bên kia dừng lại một chút, truyền đến mấy tiếng cố làm ra vẻ ho khan. "A... cũng không có gì, chỉ là hai ngày này ba con có chút cảm, trong người không thoải mái, muốn gặp con một chút."

Lý do này quá gượng ép, người cha kiêu ngạo của cô khi làm nũng quả thật là đáng sợ, cô hoàn toàn không hiểu, muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn thôi: "Được rồi, vậy hai ngày này con sẽ giành chút thời gian để về nhà, ba nhớ uống nhiều nước ấm một chút, còn nữa đừng quên uống thuốc."

"Ok, mẹ con gọi ba đi rửa bát, tạm biệt." Bên kia lập tức vô cùng vui sướng cúp điện thoại, hoàn toàn không nghe ra là đang bị ốm.

cô bĩu môi với điện thoại mấy giây, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ..

Đến khách sạn chỗ tổ chức party, cô ra khỏi thang máy, còn chưa vào cửa đã nghe thấy âm thanh đinh tai nhức óc. Đẩy cửa chính, đã nhìn thấy trên đài lộ thiên, Tưởng Nghi đang giẫm chân lên một cái bàn, nắm ly rượu trong tay, lắc lư theo âm nhạc.

“Hạ Hạ.” Trần Vi đứng gần cửa nhất, thấy cô đi vào, lập tức cười tủm tỉm. “Sinh nhật vui vẻ!”

“Happy birthday!” Những người bạn khác trong làng giải trí cũng đều đi tới , chúc mừng cô.

Cách đó không xa là một chiếc bánh ngọt khổng lồ, được trang trí vô cùng xinh đẹp, cô vừa đi vào, Tưởng Nghi đang đứng trên bàn cũng nhảy xuống, chạy thăng về phía cô. “Hạ Hạ, sinh nhật vui vẻ!’

“Cảm ơn.” Cô cũng cười vô cùng vui vẻ, đưa tay vỗ bả vai Tưởng Nghi. “Chỉ cậu là giỏi chơi nhất, cậu nhìn tất cả bọn họ xem, tất cả đều chơi đến điên rồi.”

“Ai nha, sinh nhật cậu, mọi người vui vẻ, chơi tới điên thì sao chứ!” Lúc này, Tưởng Nghi để ly rượu xuống, giơ tay lên đỉnh đầu,dùng sức vô. “Đến đây, để mọi người hát bài hát chúc mừng sinh nhất cậu!”

Bên này, Trần Vi Vi đưa tay tắt đèn, trong không gian tối đen, chỉ còn tia sáng cuối cùng từ trên cửa sổ, cô bị Tưởng Nghi và những người khác đẩy đến trước chiếc bánh ngọt khổng lồ. Lúc này mọi người cùng hát bài hát chúc mừng sinh nhật, Tưởng Nghi là người phụ trách, hát xong tiếng Trung, mọi người chuyển qua tiếng Anh hát một lần nữa, sau hai lần, đến Phong Hạ cũng không nhịn được cười nghiêng ngả. Tưởng Nghi cười nói với cô.

“Hạ Hạ, nhanh lên, ước một điều, chỉ cần thành tâm sẽ được đền đáp đó.”

Cô gật đầu, hai tay đan vào nhau, nhắm mắt lại.

“Này điều ước phải thật tốt đó, Summer, nên ước nhanh chóng tìm được Mr. Right của chính mình!”

“Nói đúng đó, cô nương như hoa như ngọc như vậy, thì đừng chịu khổ cực nữa, nên sớm tìm một người chồng tốt, kết hôn sinh con rồi ở ẩn đi!”

“Lâu Dịch! Lâu Dịch!” Lúc này mọi người ồn ào kêu.

“Đừng quấy rầy.” Tưởng Nghi đưa tay cắt đứt bọn họ.

Mà cô nhắm mắt lại, khóe miệng cong cong, chung quanh ầm ĩ đã lặng lại, trong đầu cô thoáng hiện qua khuôn mắt trầm tĩnh của Tư Không Cảnh.

“Được rồi, đã xong!” Một lát sau, cô mở mắt, thổi tắt nến, chia phần bánh ngọt ra.

“A?” Đèn được mở ra lần nữa, những người khác chia bánh, lúc này cô chợt nghĩ đến. “Tưởng Nghi, Lâu Dịch đâu?”

Tưởng Nghi ngẩn ra, đột nhiên nở nụ cười mấp mờ. “Ai ya, mình thiếu chút nữa là quên cậu ta rồi, cậu ta không hát mừng sinh nhật cậu, nhưng lại muốn chuẩn bị cho cậu một vui mừng khác… đi, minh đưa cậu tới đó.”

Tưởng Nghi dẫn cô đi, theo thang máy một đường lên thẳng tầng cao nhất khách sạn.

“Được ròi, mình xuống trước, nếu không với đám người phía dưới, một mình Vi Vi nhất định không khống chế được.” Đi tới cửa sân thượng thì Tưởng Nghi dừng lại. “Tự cậu vào đi.”

Cô muốn nói gì đó, Tưởng Nghi đã xoay người rời đi.

Suy nghi một chút, cô đưa tay cầm lấy nắm cửa sân thượng, mở ra.

Tầm mắt đảo qua, liền nhìn thấy trên mắt đất của sân thượng, bày đầy những cây nến nho nhỏ.

Những điểm nhỏ màu vàng đếm không hết, nhẹ lau động trước mắt, chiếu sáng bầu trời đầy sao.

“Hạ Hạ, đến đây đi.” Anh nhìn cô, trong giọng nói có chứa nụ cười.

“Tại sao lại lên đây?” Cô le lưỡi, vẻ mặt phiền não. “Mình sợ mình đi một bước sẽ giẫm lên những cây nến này.”

“Đồ ngốc.” Anh cất giọng nói. “Nhìn ký đi, trong lúc sắp có khe hở, đi dọc theo nó là được rồi.”

Cô cúi đầu nhìn những cây nến trên mặt đất, bíu môi, không thể làm gì hơn là cần thận đi theo những khe hở giữa những cây nến, đi từng bước về phía trước.

Thật vất vả đi tới trước mặt anh, cô nặng nề thở một hơi, nhíu mày nhìn anh. “Mình nói này, cậu được vui vẻ, lại làm mình đỏ hết mồ hôi, vừa rồi, mình chỉ sợ lỡ như bị trượt chân, trực tiếp bị đốt rồi.”

Anh cười vang, khuôn mặt trong bóng đêm càng lộ vẻ anh tuấn. “Lại đây, cho cậu một bất ngờ,… nhìn phía đối diện kìa.”

Cô nhìn theo tầm mắt anh, liền nhìn thấy đối diện là một màn hình khổng lồ, trên đó liên tục hiện lên hàng chữ ‘Chúc mừng sinh nhật’ và ‘Summer’.

“Sinh nhật vui vẻ, Hạ Hạ.” Ánh mắt của cô còn ở trên màn ảnh thì anh đột nhiên mở miệng.

Âm thanh anh vừa nói ra, trong bóng đếm và tiếng gió cô lại nghe không rõ lắm, xoay đầu liền cười nói. “Cậu làm mình thật cảm động.”

“Sinh nhật vui vẻ, mình chỉ mong,sau sinh nhật này, mỗi ngày trôi qua của cậu đều là một ngày hạnh phúc.” Anh nhìn gương mặt cô. “Hạ Hạ, mình nói hạnh phúc, là mình muốn cậu đối xử với chính mình tốt hơn.”

“Hả?” Cô mở miệng. “Mình đối xử với chính mình không tốt chỗ nào?”

Con mắt anh trong màn đêm nhìn qua rất nhạt. “Người khác chỉ cảm thấy cậu may mắn, một đường thuận buồm xuôi gió, nhưng có ai biết cậu đã phải bỏ ra bao nhiêu cố gắng, để trở nên tốt hon, không một ai rõ ràng hơn mình.”

Giọng điệu của anh vô cùng nghiêm túc, cô nhìn anh, con người hơi run.

“Một cô gái tốt nhất, năm năm nay,lại trôi qua khổ cực như vậy, hơn nữa mình muốn biết, tại lúc cậu khổ cực như vậy, người mà cậu yêu sâu đậm đang ở đâu?” Lúc này anh đi tới trước mặt cô, đưa tay lên, chống lên can hai bên người cô. “Cậu nhiều lần vấp ngã, gặp phải nhiều khó khăn như vậy, một mình nhịn nước mắt ở hậu trường, nhân dịp nghỉ ngơi ít ỏi lại xem phim anh ta đóng, lúc đó anh ta ở đâu?”

“Anh ta mặc cậu một mình giữa dòng người, không lưu luyến rời đi, hôm nay lại không nói gì trở về, anh ta có thể đáng giá để cậu phải như vậy sao?”

“Anh ta đối với cậu chưa đủ tốt, thấm chí cũng không bằng một phần năm những gì mình làm, anh ta có lý do gì để quay lại?” Anh ở gần trong gang tấc, đáy mắt chuyên chú của anh đang phản chiếu ánh sáng sao trời.

Trong thời điểm cậu khó khăn nhất, lúc nhớ nhung anh ta, anh ta lại đọc ác như vậy, không nói lời nào bỏ đi, để cho cuộc đời cậu không còn dấu chân anh ta.

Năm năm này, anh ta có nghĩ tới hôm nay của cậu, rốt cuộc là lấy gì để đổi lấy không? Năm năm này, anh ta có nghĩ tới, mỗi một ngày, vào thời điểm cậu cần anh ta nhất, anh ta đều không ở bên cậu.

Vậy thì, hiện tại, cậu cũng có thể không cần anh ta. “Hạ Hạ, anh ta làm chưa đủ tốt.” Anh nhẹ lắc đầu, nhìn vào ánh mắt kinh ngạc của cô, đưa tay ôm cô vào lòng mình. “Mình sẽ thay anh ta… có được không?”

Phía nam khách sạn là một rừng cây nhỏ.

Tư Không Cảnh từ từ ra khỏi khách sạn, đi tới một chỗ ngồi trong rừng cây.

Lặng lẽ rút một điếu thuốc, lại lấy một hộp nhỏ trong túi tiền.

Trong chiếc hộp đó là một chiếc nhẫn kim cương.

Khi còn ở Florence, anh đã định cầu hôn cô bằng chiếc nhẫn kim cương này.

Anh nhìn chiếc nhẫn kim cưỡng, đưa tay chạm lên sợi dây chuyền trên cổ, nhẹ nhắm hai mắt lại.

Khi đó, ánh mặt trời bao phủ đỉnh núi, chiếu ra sắc màu dịu dàng.

Ngày tốt như vậy, phong cảnh cũng tuyệt đẹp.

Mà cô ở trong lòng anh nở nụ cười đẹp như hoa, anh dắt tay cô, đeo chiếc nhấn kim cương vào ngón tay cô.

“Sinh nhật vui vẻ, phu nhân tương lai của Tư Không tiên sinh.”

Nếu chúng ta từng yêu như thế, còn phải tách ra. Xin em hãy để lại cho anh những kỷ niệm cuối cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.