Mỹ Ngọc Thiên Thành

Chương 23: Lăng Tử Phong và Mạn Trữ?!




Lúc Phong Hạ chạy tới hội trường của buổi họp báo cho album mới của Lâu Dịch, buổi họp báo đã kết thúc, cô nhíu mày, cầm điện thoại gọi cho Lâu Dịch, Lâu Dịch cũng không nhận.

Đi về phía sau khán đài của buổi họp báo, liền nhìn thấy hai trợ lý của Lâu Dịch đang ôm notebook xem cái gì đó, cô đi tới phía sau họ, vừa định hỏi Lâu Dịch ở đâu, thì đùng một cái,cô thấy trên màn hình máy tính là hình ảnh lúc Tư Không Cảnh tiếp nhận buổi phỏng vấn lúc đang quay quảng cáo vào ngày hôm qua.

“Uranus.” Một ký giả trong đó cầm micro, tươi cười nhìn Tư Không Cảnh. “Nghe nói lần này anh muốn hợp tác với ‘Mĩ nhân ngư’ Ann quay bộ phim điện ảnh ‘Vụt bay’, mà lại còn có tin sau buổi họp báo ở thành phố N, anh và Ann hẹn nhau cùng đi ăn ở một quán ăn Nhật bên cạnh buổi họp báo.”

“Đúng vậy.” Sắc mặt anh bình tĩnh.”Lúc ấy nhà sản xuất, biên kịch cũng ở đó, mọi người muốn bàn luận một chút về bộ phim trong lúc ăn cơm.”

“Vậy thì Uranus,” Mọt ký giả khác tiếp lời. “Mấy ngày trước, Ann đã không e ngại nói anh là người cô ấy thích nhất trong giới nghệ sĩ nam, hơn nữa còn nói người cô ấy muốn hẹn hò là một người giống anh, xin hỏi anh có khả năng phát triển thành người yêu của Ann hay không?”๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n

Anh im lặng một lát, chỉ đáp hai chứ. “Tùy duyên.”

Vừa nghe anh không cự tuyệt, hình như vẻ mặt của các ký giả trở nên vô cùng hưng phấn, một nữ ký giả lập tức lớn tiếng hỏi, vẻ mặt kích động. “Uranus, trong ‘Hồng Trần’, anh và Summer phối hợp rất ăn ý khiến nhiều người hâm mộ có chút điên cuồng, trước đó còn có tin đồn anh và cô ấy rất thân thiết, nếu ở đây, để cô ấy và Ann cho anh chọn, anh sẽ chọn ai?”

Phong Hạ đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn vẻ mặt hờ hững trả lời của anh. “Tôi sẽ không chọn ai trong đó làm bạn gái mình.”

Mỹ nhân ngư Ann, anh trở về từ buổi họp báo ở thành phố N, nói cô rời khỏi nhà anh.

Tùy duyên, anh cũng từng nói với cô hai chữ này, trước mặt những người khác, cũng đáp lại như vậy.

Trong hai người này, cô chỉ là trong hai người này.

Câu trả lời của anh, vào trong tai cô, lại không khiến cô đau khổ không vui, giống như đã mất đi cảm giác, không biết nên đối mặt với nó thế nào.

Hai trợ lý của Lâu Dịch xem tới đây, không khỏi cảm thán. “Cũng không nhìn một chút, những người trong này ai có thể xứng với Uranus, một là Summer, và nữ minh tinh Ann, cả hai đều xinh đẹp…. Vậy cũng đều chết tâm mà thôi.”

Lời còn chưa dứt, người trợ lý vừa nói những lời đó nghiêng đầu nhìn, lại phát hiện Phong Hạ đang đứng ở sau lưng mình, sợ đến ngây người. “Summer…”

Cô hạ mi mắt, bộ dạng không chút tức giận, chỉ thản nhiên hỏi. “hai người biết Lâu Dịch ở đâu không?”

“Ở đây… Ở bên kia, phòng nghỉ ngơi thứ hai.” Trợ lý đó lo sợ trả lời.

Cô nói tiếng ‘Cảm ơn’, liền xoay người đi tới phòng nghỉ ngơi.

Đưa tay nhẹ gõ cửa, qua hồi lâu vẫn không nghe tiếng trả lời, cô đưa tay cầm nắm cửa, khẽ đẩy cửa vào.

Mở cửa, cô định thần lại mới phát hiện trong phòng có hai người, chỉ thấy Lâu Dịch đang dựa người lên bàn trang điểm, ánh mát phức tạo nhìn người đối diện, mà người đối diện anh, là một cô gái.

Nghe tiếng mở cửa, Lâu Dịch và cô gái đó cùng nhìn lại, cô ngẩn ra, sau khi nhìn thấy gương mặt của Trần Vi Vi, trong lòng kêu lên không tốt, lui về sau một bước.

“Hạ Hạ.” Ánh mắt Lâu Dịch sáng lên, cất bước về phía cô, cười hì hì nói. “Mình vừa đọc tin, mình nói rồi mà, đây là điều cậu đáng được nhận, biểu hiện của cậu xuất sắc như vậy, nhất định sẽ giành giải!”

“Ừ…” Cô cảm thấy ánh mắt sắc bén của Trần Vi Vi đang rơi trên gương mặt mình, có chút không tự nhiên nghiêng người. “Bên cậu có chuyện gì vậy? Buổi họp báo thuận lời không?”

“Dĩ nhiên!” Lâu Dịch tới trước mặt cô, đột nhiên nhíu mày, không chút nghĩ ngợi liền đưa tay quàng lại khăn cho cô. “Mình vừa nghe quản lý của mình nói, hiện tại lượt nghe ca khúc đầu tiên của mình đã phá kỷ lục!”

Cô nghe xong liền cười một tiếng, vừa muốn nói gì đó, đột nhiên nghe sau lưng có người chạy tới nói. “Mercury, quản lý hội trưởng đang chờ cậu ở sảnh trước, hình như có chuyện muốn nói với cậu.”

“A, được.” Lâu Dịch đáp, vỗ vỗ vai cô. “Mình đi một lát, cậu chờ mình.”

Phong Hạ gật đầu, sau khi tiễn anh rời đi, cũng theo phản xạ muốn rời khỏi phòng nghỉ, ai ngờ sau lưng, Trần Vi Vi gọi cô lại. “Chờ một chút.”

Cô khẽ thở dài, xoay người, chống lại tầm mắt của Trần Vi Vi.

“Tôi có đôi lời muốn nói với cô.” Trên mặt Trần Vi Vi không có biểu cảm gì.



Sharon cho xe dừng lại ở tầng hầm để xe ở khách sạn, đi thang máy lên tầng.

Tới trước cửa phòng, mặt cô kỳ quái gõ cửa, chờ tới lúc cửa phòng được ra từ bên trong, mắt cô trợn tròn nhìn Tư Không Cảnh. “Tôi nói… Cậu cầu hôn cần tôi tới để làm kỳ đà cản mũi sao?”

Tư Không Cảnh không nói gì, chỉ nghiêng nghiêng người để cô đi vào.

“Hả? Hạ Hạ đâu?” Sharon đi vào phòng, tầm mắt quét quanh.

“Chưa có tới.” Vẻ mặt anh lạnh lùng. “Cô thu thập ít đồ trong phòng này giúp tôi, ném toàn bộ mấy món đồ này đi, bữa ăn Pháp cũng chưa được chạm qua, cô có thể nói phục vụ đun nóng lại, làm bữa khuya, tôi lái xe của cô đi.”

Sharon nghe được thì ngốc lăng, đứng tại chỗ không thể tin nhìn anh.

Anh không nói thêm gì nữa, chỉ đi tới trước bàn ăn, cầm hai hộp gấm nhỏ lên bỏ vào túi, xoay người muốn rời khỏi phòng.

“Tư Không Cảnh!” Sharon phản ứng kịp, chống nạnh hét lớn. “Cậu còn coi tôi là người đại diện à? Ngày nào cũng bắt tôi phải làm trâu làm ngựa tới đây giúp cậu!”

“Giao tình ba năm, còn cần phải kiểu cách như vậy sao?” Anh đưa lưng về phía cô, đứng trước cửa đi giày.

Sharon dùng sức liếc anh, bình phục hô hấp, bỗng nhiên gọi anh lại.

“Sao vậy?” Tay anh đặt trên tay nắm cửa, xoay người.

“Tư Không.” Vẻ mặt Sharon có chút nghiêm túc. “Rốt cuộc cậu và Hạ Hạ thế nào rồi?”

Anh im lặng một hồi. “Không có thế nào cả.”

“Cậu chỉ có bộ dạng này.” Sharon cau mày đi về phía trước mấy bước. “Bắt đầu từ ngày đầu tiên tôi biết cậu, cậu vẫn chỉ có bộ dạng này, đánh chết cũng không chịu nói, đặt mình trong một tấm lá chắn, ngăn cách với mọi người.”

Khóe môi anh khẽ nâng. “Cũng có rất nhiều người nói, tính tình tôi không tốt.”

“Bất kể cậu như thế nào, nhưng cậu không ngăn cách cô ấy, cho nên, cậu có bao nhiêu tình cảm với cô ấy , tôi không biết? Cô ấy có thích cậu nhiều không, tôi không nhìn ra được? Tôi thật sự không hiểu nổi, kể từ khi cô ấy và Live, tình cảm giữa hai người liên thay đổi vô cùng ký quái, hơn nữa cô ấy gia nhập không lâu, cô liền kết thúc hợp đồng, lập công ty riêng.” Sharon nói rất nhanh.

Tư Không Cảnh đứng một chỗ, không nói gì.

“Thẳng thắn rất khó sao? Nói rõ ràng rất khó sao? Đây là làng giải trí, vàng thau lẫn lộn, rất nhiều chuyện có lẽ chỉ là một hiểu lầm ngoài ý muốn, thật thật giả giả, cậu là người yêu của cô ấy, chẳng lẽ còn không phán xét được sao? Tại sao lại muốn khách khí với nhau, đẩy hai người càng xa hơn?” Sharon nhìn anh, thở dài. “Tôi ở trong vòng giải trí này nhiều năm, loại chuyện như vậy, thật sự tôi đã thấy quá nhiều rồi, bao nhiêu cặp người yêu là sao lớn, kết thúc đều là mỗi người một ngả?… Tôi thật sư không mong hai người sẽ như vậy.”

“Nếu như hiểu làm đã nhiều đến không thể nói hết thì sao?” Lúc này, cuối cùng anh cũng mở miệng. “Nếu như muốn biết mọi chuyện đến tận cùng, rất nhanh sẽ phát sinh chuyện khác, cho dù biết cô ấy không sai, nhưng chuyện đó là do chính mắt tôi nhìn thấy.”

“Tôi không muốn chất vấn cô ấy bất kỳ chuyện gì, nhưng tôi không thể khống chế thái độ của mình với cô ấy.” Trên gương mặt anh không mất đi sự lo lắng, giọng nói ảm đạm.

Vậy cũng chỉ có thể không hỏi gì, không nhắc tới điều gì, thậm chí… cũng ít gặp nhau đi.

Sharon đứng tại chỗ, muốn nói lại thôi. “…Tư Không, trước đây cậu hỏi tôi, có cách nào nhanh chóng đem lại cho hai người cảm giác an toàn, tôi trả lời, có lẽ hôn nhân sẽ có công dụng, hiện tại tôi phát hiện hình như tôi sai rồi, tình trạng bây giờ của hai người và tâm trạng bây giờ của cậu, nếu như cô ấy đồng ý, vậy…”

“Tôi hiểu.” Anh nâng tay ý bảo không cần nói nữa, xoay người, mở cửa, từ từ đi ra ngoài.

**

Trần Vi Vi đóng cửa phòng nghỉ, ngồi xuống ghế sô pha.

Phong Hạ nhìn cô, vẫn đứng tại chỗ.

“Chúc mừng cô.” Trần Vi Vi giật ngón tay, vẻ mặt bình thản. “Hiện tại cô phát triển rất rốt, quả là có thiên phú, tiềm lực, cũng xứng với danh tiếng hiện nay.”

“Cảm ơn.” Cô nói.

“Phong Hạ… thật ra cô là người rất may mắn, không chỉ trên con đường nghệ sĩ.” Một lát sau, ánh mắt hiểu rõ của Trần Vi Vi lẳng lặng rơi trên mặt cô.

Cô không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể duy trì im lặng.

“Tôi và Lâu Dịch, chia tay đã mấy tháng.” Trần Vi Vi tựa vào ghế sô pha phía sau, đưa tay che ngang trán. “Tôi cũng không sợ nói cho cô biết, tôi vẫn rất thích anh ấy.”

“Phải nói là, tôi vẫn luôn thích anh ấy.”

Cô hít sâu, muốn nói gì đó, Trần Vi Vi đã tiếp tục nói. “Nhưng, tôi và anh ấy… đã không còn khả năng nữa rồi.”

Lòng bàn tay của Phong hạ nắm chặt, mơ hồ cảm thấy, cô không nên nghe lời nói kế tiếp.

“Thật ra tôi cũng có nhiều người bạn là nam rất tốt.” Trần Vi Vi cười cười. “Bởi vì tính cách của tôi, không giống như một cô gái nhỏ…, lại càng không tinh tế giống cô, từ nhỏ đã thường chơi với con trai.”

“Cho nên lúc bắt đầu hẹn hò, tôi thấy cô và Lâu Dịch ở cùng nhau tốt như vậy tôi cũng không cảm thấy gì, tôi nghĩ, đều là hồng nhan tri kỷ, người nào không có hai? Hướng hồ cô cũng có Tư Không Cảnh.” Trần Vi Vi tiếp tục nói. “Nhưng sau đó, tôi lại không nghĩ như vậy.”

“Có nhớ lúc ấy tôi tới quán trà ở thành phố T, anh ấy để cho cô đi tặng qua thay, sau đó lại bị bọn chó săn chụp được, tôi và anh ấy được công ty gọi về, trong cuộc họp, anh ấy nói bị phạt như thế nào cũng không sao, chỉ nói một câu, ‘Phong Hạ tuyệt đối không thể bị kéo vào’.”

Trần Vi Vi nói xong, buông cái tay đặt trên trán xuống, nhìn cô. “Người đang trong lúc cấp bách sẽ làm việc có trong tiềm thức, những điều đó vĩnh viễn là những điều chân thật nhất, người đầu tiên anh ấy nhắc đến là cô.”

Ánh mắt Trần Vi Vi càng ngày càng phức tạp.

“Tôi là bạn gái anh ấy, anh ấy đối xử với tôi rất tốt, cũng rất quan tâm tôi.” Lúc này Trần Vi Vi đứng lên. “Nhưng cô có cảm thấy không, trong tình cảm của hai chúng tôi, vĩnh viễn có bóng dáng của người thứ ba? Cô bị cảm, anh ấy lo lắng, cô gặp khó khăn, anh ấy không chút do dự chạy tới bên cạnh cô. Thậm chí vào ngày kỷ niệm của tôi và anh ấy, anh ấy cũng vì chuyện của cô mà quên mất. Mà tới lúc tôi hỏi anh ấy, anh chỉ đáp lại ‘Anh và Hạ Hạ là bạn bè tốt, cô ấy cần anh, anh phải ở bên cạnh cô ấy’.”

“Nhưng mà theo tôi, đó không phải tình cảm của những người bạn tốt.” Trần Vi Vi đứng lên, đi tới trước mặt cô. “Mà là tình cảm của đàn ông dành cho phụ nữ, chỉ thuần túy để ý và yêu thích.”

Phong Hạ nghe xong, trên mặt lập tức không còn một chút máu.

Từng câu từng chữ của Trần Vi Vi, giống như hung hăng đập lên trái tim cô.

Không thể nào.

Cô đối với Lâu Dịch, chính cô cũng rất rõ ràng, anh là người bạn tốt nhất của cô, nếu như anh gập phải khó khăn gì, cô cũng sẽ giống như anh, cố gắng dốc hết sức mình giúp anh. Trước kia, khi cô còn bé, bởi vì tính cách lỗ mãng mà mất đi bạn bè, cho nên ai cũng biết cô có bao nhiêu coi trọng người bạn của mình.

Giữa cô và Lâu Dịch, tuyệt đối không thể có tình yêu.

“Tôi biết, có lẽ cô không yêu anh ấy.” Trần Vi Vi cười khổ, từ từ đi qua người cô, mở cửa. “Nhưng anh ấy yêu cô.”



Thành phố S đã tiến vào mùa đông.

Gửi một tin nhắn cho Lâu Dịch nói cô phải đi trước, rời khỏi hội trường buổi họp báo, cô mới phát hiện mình đi vội, áo khoác vứt trên xe của trợ lý, gió lạnh thổi qua, cô cảm thấy lạnh không chịu được, đợi ở cửa ra vào hồi lâu, vẫn không có xe chạy tới.

Hội trường buổi họp báo cách căn hộ của cô không xa, trong lòng cô có chuyện, liền dứt khoát đi bộ về nhà mình.

Lúc đứng dưới nhà, môi cô đã lạnh cóng đến tím bầm, sau khi lấy thẻ khóa từ túi xách ra, vất vả lắm mới có thể ấm áp được một chút.

Đến nơi cửa thang máy mở ra, cô vừa ngẩng đầu, liên kinh ngạc đứng tại chỗ.

Bên cạnh bệ cửa sổ trên hành lang căn hộ của cô, Tư Không Cảnh đang lẳng lặng đứng ở đó.

“Tư Không…” Cô bước ra khỏi thang máy, lúc này mới nhớ tới lúc nãy trong điện thoại, anh có nói muốn cô đến chỗ anh một lát.

Tư Không Cảnh nghe được giọng của cô, quay đầu lại.

“Xin lỗi.” Cô đi tới trước mặt anh. “Hôm nay Lâu Dịch có buổi họp báo phát hành album mới, vừa rồi em còn đang ở hội trường họp báo…”

“Không sao.” Anh lắc đầu, nhìn cô im lặng hai giây, đưa tay cởi áo khoác của mình ra, đặt lên người cô.

Trên áo khoác của anh là mùi hương cô quen thuộc nhất, lạnh lùng lại dịu dàng, cô cúi đầu, ánh mắt run rẩy, chóp mũi lập tức có chút ê ẩm.

“Đi vào ngồi một chút không?” Cô năm lòng bàn tay, ngẩng đầu hỏi anh.

“Xe của anh sắp tới, anh còn phải lên máy bay về thành phố N.” Anh nói. “Không sao, nói ở đây đi.”

Hai người nhất thời trầm mặc, chỉ bình tĩnh đối mặt, cô nắm chặt lòng bàn tay. “Vừa rồi… em có xem qua buổi phỏng vấn của anh.”

Anh ‘ừ’ một tiếng.

“Cái cô Ann, còn có… ít lời nói của anh… em…” Cô ấp úng.

“Anh nói những lời đó với giới truyền thông, em không cần để ý.” Anh không cần chờ cô nói xong, đã nói. “Nói như vậy, cũng không mang theo chút tình cảm nào, chỉ là dùng để ứng phó một số trường hợp mà thôi.”

Đã lâu anh không kiên nhẫn trả lời cô như vậy, cô không khỏi lại hồi tưởng lúc mới bắt đầu, anh đối xử với cô dịu dàng và bao dung không giống với bất kỳ ai.

Cô gật đầu, còn muốn nói ì đó, tiếng chuông điện thoại di động của anh liền vang lên.

“Được, bây giờ tôi sẽ xuống.” Anh nhận điện thoại, nói một câu, liền cúp máy. “Xe đến rồi.”

“Ừ.” Cô lấy áo khoác trả lại anh. “Tư Không, lúc nãy anh nói em tới khách sạn, là có chuyện muốn nói với em sao?”

Anh cầm áo mặc, trong lúc lơ đãng tay đụng phải hai hộp gấm thô sáp trong túi áo.

“…Không có gì.” Anh đi về phía trước. “Chỉ là muốn ăn với em một bữa mà thôi… Hạ Hạ, chúc mừng em… em rất tuyệt.”

Lúc này, cô nghe được giọng điệu trầm ấm quen thuộc của anh, vàng mắt có chút không chịu được, đỏ lên.

“Cố gắng lên.” Anh đi qua người cô. “Về sau, em sẽ đạt được nhiều hơn, những giải thưởng cao hơn.”

Khóe mắt cô đỏ bừng, nước mắt lặng lẽ chảy ra.

Cô đứng tại chỗ, nhìn anh đi tới cạnh thang máy, đưa tay ấn nút.

Rất nhanh, cửa thang máy mở ra, anh vừa bước vào một bước rồi ngừng lại.

Lúc này, khuôn mặt cô đã ngập đầy nước mắt.

Tay của anh năm chặt thành quyền, đột nhiên xoay người, bước lại, dùng sức ôm cô vào lòng.

Cô cũng đã sớm bước lên mấy bước, chạy tới ôm lấy hông anh, tiếng khóc ở cổ cũng nghẹn ngào.

Anh giơ tay lau tóc cô, nhắm mắt lại, che giấu ánh mắt đau thương như mặc ngọc. “Hạ Hạ… không khóc.”

Anh sẽ học cách buông tha em.

Là vì anh quá yêu em.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.