Mỹ Ngọc Thiên Thành

Chương 2: Kết hôn? Có lầm hay không! (1)




Từ sân bay đi một đường tới công ty Top, vào thời điểm xe rẽ vào tầng hầm ga – ra, Phong Hạ liếc mắt liền thấy trước cửa công ty có rất nhiều ký giả đang ngồi

Đi thang máy từ dưới tầng hầm để xe trực tiếp lên tầng cao nhất, trong phòng họp có tổ trưởng phụ tá Đường Hồng của tổ Giản Vũ Doanh, cùng với một vài nữ nghệ sĩ có danh tiếng, thậm chí đến người phụ trách của công ty Vương Kha cũng có mặt

Một căn phòng hầu như toàn là phụ nữ, đa số đều trẻ tuổi mà mỗi ánh mắt họ nhìn Phong Hạ đều mang theo thâm ý

Phong Hạ ngồi đối diện bọn họ, gật đầu một cái, vẻ mặt không có chút khác thường

Một đống ánh mắt chĩa thẳng vào các cô, tay Giản Vũ Doanh ở dưới bàn nắm thật chặt tay Phong Hạ, nhìn Đường Hồng nói "Xin lỗi, chị Đường"

Đường Hồng ừ một tiếng, kêu người đóng cửa phòng họp lại, mới mở tài liệu ra nhìn Phong Hạ nói: "Phong Hạ, cô còn nhớ nội dung cụ thể trong bản hợp đồng thời điểm cô đầu quân vào công ty Top hay không?”

"Cũng không cần nội dung cụ thể” Đường Hồng nói “Những điều quan trọng trong bản hợp đồng đã được gạch đỏ, trong đó có một quy định: thời điểm cô mới bắt đầu không thể yêu đương trong vòng hai năm, nếu như có lỡ xảy ra tuyệt đối phải giấu kín, về vấn đề này chẳng lẽ cô không rõ hay sao?”

Mặc dù giọng nói kia không quá mức lạnh lùng nhưng có cảm giác như cố ý gây sự

"Vâng, tôi rất rõ" Cô gật đầu một cái.

"Nếu như vậy……." Đường Hồng tựa lưng ra sau “Tôi hy vọng cô có thể giải thích cho tôi biết, mấy ngày nay truyền thông đưa tin có thật hay không? Với lại mấy ngày nay cô ở nơi nào?”

Một người tổ trưởng khác hơi lớn tuổi, trước đây có ấn tượng không tệ với Phong Hạ, lúc này nhẹ giọng nhắc “Đường Hồng, đây là vấn đề cá nhân”

Đường Hồng hạ mắt, lâu sau giọng nói có chút hòa hoãn hơn “Phong Hạ, cô là ca sĩ hợp đồng của công ty Top, việc cô phát triển được hay không công ty cũng sẽ không hy vọng, nhưng cô phải hiểu rằng Tư Không Cảnh là lá bài chủ chốt của công ty Live, bọn họ tuyệt đối sẽ không đồng ý Tư Không Cảnh đang tỏa sáng như vậy lại dính phải chuyện yêu đương, nếu như chuyện này là thật, Live sẽ trực tiếp nhắm mũi nhọn vào công ty và cô, mà cô một người ngay cả gót chân cũng đứng chưa vững trong làng giải trí có thể chống lại được chuyện này sao?”

"Từ phương diện một người quản lí mà nói, tôi tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra”

Câu nói mạch lạc rõ ràng của Đường Hồng cô cũng hiểu, từ khi cùng Tư Không Cảnh quyết định nắm tay nhau đi chung con đường này cô đã biết sẽ phải đối mắt với rất nhiều sóng gió

"Chẳng qua tôi lại thấy ngược lại……” lúc này Vương Kha đứng một bên cũng mở miệng “Thật ra tôi thấy chuyện này xảy ra như vậy cũng chưa hẳn là chuyện xấu”

Toàn bộ người trong phòng, cả Phong Hạ và Giản Vũ Doanh đều nhìn về cô

Vương Kha cười khẽ, "Mặc kệ chuyện riêng bản thân Phong Hạ như thế nào, nhưng có một việc mọi người đừng quên, ba ngày sau là buổi họp báo chính thức bộ phim《 Hồng Trần 》nên tin tức này đối với chúng ta có lợi chứ không có thiệt”

Gây sự chú ý!!!

Trong làng giải trí điều không thiếu nhất chính là “lăng xê”

《 Hồng Trần 》là bộ phim tiên hiệp lọt vào top bầu cử năm nay, cũng là bộ phim mà Đường Hồng đưa ra ý định hợp tác giữa các nghệ sĩ của công ty và Live. Mặc kệ scandal của Phong Hạ và Tư Không Cảnh là thật hay giả, nhưng đây chính là yếu tố gây chú ý cho bộ phim. Lúc này,trong phòng họp mọi người đều im lặng, chỉ có tiếng bút gõ lên mặt bàn khe khẽ. Phong Hạ nắm chặt bàn tay, lâu sau mới ngước lên nhìn Vương Kha. Thật đúng lúc người đó cũng đang nhìn cô, rồi nhẹ nhàng gật đầu với cô một cái. Phong Hạ tin tưởng vào khả năng của cô.

Nhìn người chuẩn xác, cô cảm thấy Vương Kha cũng không hẳn muốn lợi dũng chuyện của cô mà là đang ngầm giúp đỡ cô

"Hiện tại điều quan trọng nhất chính là buổi họp báo của bộ phim 《 Hồng Trần 》” Lâu sau Đường Hồng nói “Theo Vương tổng nói, chờ một lát tôi sẽ liên lạc với người phụ trách của Live”

Giản Vũ Doanh thở nhẹ nhõm

"Nhưng Phong Hạ." Âm thanh của cô nhỏ nhỏ "Nhưng chuyện này xảy ra, Phong Hạ cũng phải chịu xử phạt của công ty: cô bây giờ cần phủ nhận các bài báo, còn nữ chính của 《 Hồng Trần 》công ty sẽ xem xét lại”

Ra khỏi phòng họp Giản Vũ Doanh lập tức kéo Phong Hạ vào toilet

Đóng cửa lại, Giản Vũ Doanh thở ra một hơi, nắm lấy bả vai cô “Hạ Hạ, đã không có chuyện gì rồi, công ty sẽ không làm khó cậu nhiều nữa. Bây giờ cậu cần nhất là nghỉ ngơi thật tốt, hai ngày tới cứ ở trong nhà, không cần suy nghĩ quá nhiều, biết không?”

"Ừ." Cô gật đầu một cái, vẻ mặt thật bình tĩnh, "Doanh Doanh, cám ơn cậu"

"Không cần cám ơn mình" Giản Vũ Doanh lắc đầu một cái, lại chợt nghĩ đến một việc "Nói thật mình cũng không ngờ hôm nay Vương tổng lại xuất hiện. Cô ấy rất ít khi quan tâm vào chuyện tình cảm hay đời riêng của các ca sĩ, mình cũng chưa gặp qua cô ấy mấy lần, vậy mà hôm nay lại thấy cô ấy"

"Ừ!" Cô hạ mắt, chợt nhẹ nhàng cười với Giản Vũ Doanh “Cậu mau đi đi, đợi lát nữa đoán chừng chị Đường lại muốn giáo huấn cậu, cậu đã giúp mình rất nhiều, còn lại mình sẽ tự xử lý”

Giản Vũ Doanh nhìn cô một hồi, cẩn thận dặn dò mấy lần nữa để cô nghỉ ngơi thật tốt, mới đi ra ngoài

Toilet không có ai, không gian trống trải còn lại mình cô

Cô đi tới trước gương, hứng nước vào lòng bàn tay, vỗ vỗ lên mặt mình.

Nước lạnh lẽo thấm vào da, khiến suy nghĩ cô cũng tỉnh táo hơn, ép buộc mình không nên nghĩ thêm bất kỳ điều gì, phải thật bình tĩnh

Lúc này cửa phòng chợt mở ra, cô quay đầu lại thì nhìn thấy Vương Kha đi vào.

"Vương tổng." Cô lễ độ chào hỏi

"Ừ!" bước chân Vương Kha dừng một chút, từ từ đi tới trước mặt cô.

Vương Kha là vợ của tổng giám đốc một tập đoàn nổi tiếng của thành phố S, cũng là một người phụ nữ trung niên nhưng đầy quyền lực, nghe nói công ty Top trở thành một công ty đại diện được nhiều người biết đến chỉ sau công ty Live không thể không kể đến công của cô

Lần đầu tiên nhìn thấy Vương Kha, trong lòng cô đã cảm nhận được người phụ nữ này là người tốt

"Đã bước chân vào cái thế giới này, cô phải học rất nhiều quy tắc để đối mặt” Khuôn mặt được bảo dưỡng rất tốt của Vương Kha xuất hiện một nụ cười thản nhiên “Tôi mới vừa nhìn hồ sơ cá nhân của cô, cô mới 20 tuổi sao?”

Cô gật đầu một cái.

"Cô còn rất trẻ" Vương Kha từ từ nói "Mà trẻ tuổi cần phải bỏ ra rất nhiều cái giá, nhưng một khi đã bước chân vào cái vòng luẩn quẩn này, cái giá mà cô phải trả lớn hơn rất nhiều so với những người cùng tuổi khác. Tôi nói, cô hiểu chứ?”

Tốc độ nói rất chậm, mặc dù không tính là nhẹ nhàng, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy không quá xa cách

Cô không nói gì, hai người im lặng một hồi, cuối cùng Vương Kha nghiêm túc nhìn cô một cái, "Dĩ nhiên, cô cũng không cần lo lắng quá, trẻ tuổi cũng có ưu thế của nó, đó là bây giờ cô còn có thể làm một số việc mà không cần quá băn khoăn, còn hơn sau này khi đã già có một số việc cô muốn làm nhưng không thể"

---------------------

Jessie lái xe đưa cô đến cửa nhà trọ, cảnh giác nhìn bốn phía một chút, xác nhận không có ai, mới nhẹ giọng nói với người ngồi ghế phía sau, "Hạ Hạ, đến!"

Mải suy nghĩ chuyện hồi nãy, một lúc lâu, Phong Hạ mới bừng tỉnh, gật đầu với Jessie, rồi cầm lấy hành lý “Jessie, thật cảm ơn”

"Không sao, cô cũng không cần khách sáo” Jessie lắc đầu một cái, khi Phong Hạ sắp đóng cửa xe lại thì gọi với theo cười tủm tỉm trêu chọc cô “Hạ Hạ, không bằng cô bắt Tư Không Cảnh Kim Ốc Tàng Kiều đi, tuy chịu thiệt một chút nhưng cũng không bị người khác chiếm thứ tốt!”

Rốt cuộc Phong Hạ cũng mỉm cười, vỗ vỗ bả vai Jessie rồi xuống xe

Vào cửa nhà, cô cầm điện thoại di động đi tới phòng ngủ, nằm ình trên giường, gửi tin nhắn cho cha mẹ cô, anh trai và Lâu Dịch, mỗi tin nhắn đều hết sức ngắn gọn đơn giản nói cho họ biết cô không có việc gì

Trong nhà yên tĩnh đến mức một chút âm thanh cũng không có, cô nhắm mắt lại ném điện thoại di động ở một bên, trong đầu lại hiện lên những hình ảnh ở Florence

Anh đến sân bay rồi sao? Có bị ký giả làm khó không? Có phải trực tiếp đến thẳng công ty đại diện rồi cùng bọn họ nói mọi chuyện để bàn phương án an toàn không? Hay là lại tức giận không chịu giải thích?

Có phải cũng giống cô hiện giờ không, cũng rất ……………. Nhớ anh!!

Thời điểm cô mệt mỏi muốn ngủ thì phòng khách vang lên tiếng động

Lúc mới đầu còn tưởng mình nghe nhầm, nhưng tiếng động ngày càng to hơn, cô ngẩn ra, vội vàng xuống giường, từ từ đi tới phòng khách

"Thùng thùng"

Tiếng động truyền đến từ cửa sổ ở phòng khách, cô bước nhanh tới thì thấy Lâu Dịch y chang bộ dạng Batman, giẫm một chân lên ban công ngôi nhà bên cạnh, một chân giẫm lên bệ cửa sổ nhà cô, vừa nguy hiểm là vừa mắc cười

"Cậu. . . . . ." Phong Hạ sợ hết hồn, vừa muốn khóc lại vừa muốn cười, nhanh chóng mở cửa sổ ra

Lâu Dịch nhíu mày, duỗi chân trực tiếp nhảy vào nhà Phong Hạ, vỗ vỗ ống quần rồi đứng thẳng dậy chăm chú nhìn cô “Mình là cái gì? Lão tử làm vậy dễ dàng lắm sao? Vì tránh ký giả mà phải đi vào nhà cậu bằng cửa sổ, lão tử đây còn sắp bị hù chết!!”

Anh mắt to mày rậm, bộ dạng trời sinh khuôn mặt anh tuấn có chút nghịch ngợm, xem ra vào lúc này so với khoảng thời gian trước đây sống chung càng thêm anh tuấn

Bạn bè chân chính, sẽ luôn ở cạnh bạn thời điểm bạn cần mà không cần phải nói bất kỳ điều gì

"Chuyện này rất khó giải quyết sao?" Lâu Dịch thấy cô không nói lời nào, đưa tay vuốt vuốt tóc của cô, " Cuộc sống chính là như thế, không cần nghĩ quá nhiều, cậu cũng hiểu những người hâm mộ kia, không hề làm rõ sự việc chỉ dựa vào những bức ảnh mà lên tiếng. Bọn họ có quyền nói bất cứ điều gì, nhưng không được để chúng ảnh hưởng đến cuộc sống của mình, tin tức bị bới ra có sao đâu, ở nhà nghỉ ngơi ăn chơi vài ngày còn thoải mái hơn. Mình đang muốn đổi với cậu đấy!”

"Dĩ nhiên còn có một việc rất quan trọng —— cậu ăn được thịt thì cũng khó thể ăn thêm rau dưa chế biến thêm mà, đúng không?” Nói xong câu cuối, cậu ta cười lên như một tên trộm nhéo nhẹ lên khuôn mặt cô “Nào, cười cho gia xem một cái!”

Giọng điệu của cậu vừa bỉ ổi vừa buồn cười, Phong Hạ hoàn toàn bật cười, đẩy tay của cậu ra, nhưng trong nội tâm lại thấy rất cảm động.

"Đến!" Lâu Dịch nằm dửng dưng ở trên ghế sofa, " Tới Wii một ván! Còn nữa, mình sắp chết đói rồi! Mau cho đại gia mình ăn chút gì đi"

"Thật không biết xấu hổ, được rồi chờ mình đi nấu." Cô liếc cậu một cái, đi tới phòng bếp.

----------------

Sau khi để nồi lên bếp, không gian yên tĩnh trong căn phòng làm cô lại rơi vào suy nghĩ cho đến khi ngửi thấy mùi khét mới sực nhớ ra là đang nấu ăn

Cô ngây người một chút mà cái nồi đã cháy đen, cô vội vã muốn lấy cái nồi xuống lại bị đụng phỏng tay

"Sao thế? Ôi trời ơi, tiểu tổ tông của tôi!" lúc này Lâu Dịch từ bên ngoài mở cửa đi vào, thấy cô như vậy, vẻ mặt hết sức khó coi, vội vàng đẩy cô ra khỏi phòng bếp "Đi ra ngoài, đi ra ngoài, để gia đây bộc lộ tài năng cho cậu xem!"

Phong Hạ cũng tự biết đuối lý, bị cậu ta ném ra ngoài phòng bếp, dứt khoát trở về phòng ngủ nằm dài trên giường.

Mới vừa vào trong phòng, điện thoại di động liền vang lên, hình như cô cảm thấy cái gì, vội nhảy lên trên giường, nhìn lướt qua màn hình điện thoại di động, lập tức nghe máy

"Hạ Hạ."

Có hai chữ như vậy, nhưng cô cảm nhận được lỗ mũi lập tức ê ẩm.

Luôn lạnh lùng, nhưng khi nói với cô lại luôn dịu dàng mà giờ nó còn xen chút cô đơn

Có thể nhiều người hơn nữa tra hỏi, phê bình thậm chí nhục mạ, cũng không có ai có thể khiến cô lộ ra sự yếu đuối, trừ anh

Từ lúc ở sân bay đến bây giờ này, cô mới thật sự cảm thấy mình rất uất ức.

"Đến nhà rồi sao?" Ngay sau đó anh hỏi "Trên đường có bị ký giả chặn lại không?"

"Không có, mới từ công ty về nhà." Cô nắm thật chặt điện thoại di động, điều chỉnh hô hấp, “Anh thì sao?"

"Mới vừa đến công ty." Anh ở hành lang gọi điện cho cô, nên âm thanh khá nhỏ

Trong chốc lát không ai nói gì, chỉ nghe thấy âm thanh hô hấp của anh qua điện thoại

"Hạ Hạ!" Anh đột nhiên gọi tên cô "Xin lỗi."

Anh tự trách nhiều hơn tức giận, tức giận bản thân không thể bảo vệ cô thật tốt mới để cô chịu nhiều oan ức như vậy

Cô cắn cắn môi dưới "Thật sự không liên quan tới anh"

Anh đã cho cô những ngày du lịch đẹp nhất ở Florence, mà những chuyện ầm ĩ này không phải lỗi do anh, cho nên anh không cần xin lỗi cô

"Tư Không." Bỗng nhiên cô lại nói, "Anh đồng ý với em một chuyện"

"Được, em nói."

"Anh không cần trở mặt với Live, cũng đừng công bố quan hệ của chúng ta" Âm thanh của cô run run nhưng khuôn mặt lại đầy kiên định

Tư Không Cảnh không nói gì.

"Thời điểm bây giờ là lúc anh phát triển thật tốt, không cần vì em mà để những cố gắng trước đây của anh đổ bể” Cố gắng để âm thanh mình vui vẻ, cô nghịch ngợm nói tiếp “Về sau, chờ thời điển thích hợp chúng ta kết hôn sẽ công bố, hoặc là con chúng ta ra đời sẽ công bố, để cho mọi người hết hồn không phải rất thú vị sao”

Cô hiện tại, còn chưa đủ tư cách, có đủ tự tin để đứng cùng anh chống chọi với mọi chuyện xảy ra

Cho nên, cô chỉ hy vọng anh sống tốt

"Em bây giờ không được đi đâu, chỉ cần ở nhà mọi chuyện anh sẽ giải quyết" Qua thật lâu, anh mới trả lời, tự tin đầy chân thật

"Người con gái mà anh chọn, chỉ có một, cũng không cần bất cứ người nào bình luận, chỉ dạy"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.