Mỹ Nam Thì Sao Chứ? Nữ Phụ Ta Xin Kiếu!!

Chương 29




Buổi chiều, khi vừa mới dùng bữa trưa xong thì Hàn Nhật được Ngô Mộc Lâm chuẩn bị riêng cho một chiếc kiệu lớn, hắn nói như vậy ngắm cảnh sẽ dễ dàng hơn.

Đoàn người của của bọn hắn khá lớn, gồm hai chiếc kiệu cùng một tốp binh lính.

Kiệu của Hàn Nhật cũng chỉ có mình hắn ngồi, lại đi trước kiệu của Ngô Mộc Lâm.

Đám binh lính đi đi phía trước lại không ngừng hô người phía trước tránh đường, Hàn Nhật ngồi bên trong kiệu nhìn ra bên ngoài cũng chả buồn ngắm cảnh làm gì, hiện tại hắn còn một số thứ phải cân nhắc. Đám cưới thành chủ tuy đã chuẩn bị trang trí đã gần như xong xuôi nhưng cũng phải gần tuần nữa mới có thể tổ chức. Hiện tại là thời khắc chuẩn bị kĩ lưỡng.

Lần đi này Hàn Nhật cùng Ngô Mộc Lâm cũng đã thống nhất qua sẽ đi vài ngày. Theo như lịch trình đã định sẵn, đoàn người bắt đầu khởi hành, hướng về phía Nam ngoài thành.

...

Nhìn khắp Lam Vu đế quốc, nơi mà một trấn nhỏ bé lại phát triển hơn một tòa thành chắc chỉ có trấn Phủ Tường. Nơi đây trước đơm thuần chỉ là một cái khu đât to lớn vô chủ, nhưng lại là nơi giao nhau giữa ba thành Thanh La, Nam Trung, Hữu Châu, chính vì vậy phát triển nhanh đến chóng mặt. Trấn Phủ Tường lại còn được nhiều người gọi là nơ vui chơi, sở dĩ bị gọi vậy không phải ở đây toàn những trò chơi mà là nơi tiêu tiền của những kẻ giàu có.

Mà theo Ngô Mộc Lâm nói thì lần này đi chính là trấn Phủ Tường này.

Tốc độ của đoàn người cũng khá ổn định, vì biết người của chủ thành nên cũng không ai dám ngăn cản gì cả. Đến gần tối đoàn người của hắn cũng tạm dừng chân ở một nhà trọ trong trấn, ở đây bình thường nhà trọ trống gần như chẳng bao giờ có, nhưng may Ngô Mộc Lâm cũng không phải thuọc dạng bé nhỏ gì, việc đặt trước thì không có gù khó.

"Các ngươi cứ nghỉ ngơi đi, ta hiện tại muốn đi ra đây một chút" Vừa mới ăn cơm xong thì Hàn Nhật đã hướng Ngô Mộc Lâm nói.

Điều này làm Ngô Mộc Lâm đang định đi về phòng hơi bất ngờ. Nghi hoặc nhìn Hàn Nhật:

"Cao huynh muốn đi chơi bây giờ sao? vậy được, ta sẽ đi cùng huynh"

Lắc nhẹ đầu Hàn Nhât nói" Không phải chỉ là ta muốn đi mua chút đồ, không cần làm phiền huynh nghỉ ngơi ?"

"Sao huynh lại khách sáo như vậy chứ, ta cũng chưa vội nghỉ ngơi, mà nếu Cao huynh muốn đi mua đồ, ta cũng lại rõ ràng nơi đây hơn huynh, như vậy chẳng phải tốt hơn.

"Thật sự ta không cần, chỉ là mua vài món đồ thôi mà, như vậy mà phải làm phiền ngươi thì thật không nên"

Thấy Hàn Nhật thực sự không muốn cho mình đi theo, Ngô Mộc Lâm cũng không tiến tới nữa, dứt khoát nói" Vậy được rồi, nhưng ta thật sự không an tâm, nếu huynh sảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ta thật không biết ăn nói ra sao với phụ thân nữa, chi bằng ta cử ra thêm một vài người đi cùng huynh, cũng tiện thể có thể dẫn đường, ta đảm bảo họ sẽ không hé miệng nửa lời."

"Cái này...thôi được rồi, huynh đã như vậy ta cũng không từ chối nữa" Hàn Nhật bất đắc dĩ gật đầu, quả thật hắn cũng không muốn nói ra, nhưng hiện tại đi cùng đám người này nếu tự dưng phát hiện hắn biến mất thì sẽ không hay ho gì.

"Ngươi...ngươi...ngươi...đi theo Cao đại nhân, nếu Cao đại nhân có gì cần sai bảo phải nhất mực tuân theo, còn nữa phải bảo vệ thật cẩn thận."

Lần lượt chỉ vào mấy người binh lính đang đứng trong nhà trọ, Ngô Mộc Lâm mới quay ra phía Hàn Nhật " Được rồi, Cao huynh có gì cứ sai bọn họ, nếu bọn họ không dám nghe lời cứ trực tiếp xử lí"

Gật nhẹ đầu, Hàn Nhật đang định đi thì Ngô Mộc Lâm gọi lại" À mà Cao huynh hình như quên mang theo tiền, hay là dùng của ta"

Hàn Nhật trong lòng cười thầm, cái hắn muốn chính là vậy. Cũng không ngần ngại đón chiếc giới chỉ từ tay Ngô Mộc Lâm, đa tạ một tiếng rồi cùng đám binh lính kia đi.

Sau lưng Hàn Nhật, Ngô Mộc Lâm cũng đang cười thầm, hắn đã nhiều lần suy đoán sở thích của Cao Thăng thì đã kết luận, người này cực kỳ không thích sắc.

Mà hiện tại ở đây vào ban đêm tuy có chú nhộn nhịp nhưng quả thật không có gì đặc sắc, muốn mua đồ quả thật không hợp, nơi đây lại nổi tiếng nhất là chỗ ăn chơi, đương nhiên thanh lâu là bình thường hay gặp nhất, vào buổi tối lại càng nhộn nhịp. Hắn hiện tại đã chắc chắn, Cao Thăng này cũng như nam nhân thông thường, chẳng phải dạng quân tử gì.

...

Vừa mới ra khỏi quán trọ, Hàn Nhật không nói gì, chọn một hướng đi, sau lưng hắn, mấy người binh lính kia cũng chỉ dám im lặng đi theo.

Hiện tại tiết trời đã vào thu, tiết trời mát mẻ, ban đêm thỉnh thoảng lại có một vài cơn gió nhẹ đưa qua, quả thặt là thời khắc tuyệt đẹp để đi dạo. Ban đêm nơi đây nhộn nhịp hơn ở Thanh La thành nhiều, nhưng lại nhộn nhịp theo một cách khác.

Một đường đi thẳng, cuối cùng bước chân của Hàn Nhật dừng tại một ngôi nhà to lớn. Quay lưng lại nhìn mấy người binh lính vẫn đi theo sau" Các ngươi bây giờ chờ ở đây, đợi ta!"

"Nhưng..."

Bị Hàn Nhật nói vây, mấy người binh lính bắt đầu lúng túng, một người được coi như đội trưởng đứng lên nói" Thiếu chủ đã nói, nếu Cao đại nhân sai bảo mà dám không nghe lệnh, lập tức sử phạt theo quân pháp"

"Rõ..."

Mấy người binh lính kia lập tức hô một tiếng, cũng không có ý định đi theo nữa. Thấy vậy, Hàn Nhật gật nhẹ đầu với người đội trưởng kia, trực tiếp lại quay lưng, hướng bên trong ngôi nhà kia.

Mấy người kia ở ngoài ngước đầu lên nhìn tấm biển to.

...

"Đi thôi"

Khi đám binh lính sốt ruột đợi ở cửa thì cuối cùng Hàn Nhật cũng bước ra.

Nhìn thấy Hàn Nhật cũng không có xảy ra, bọn họ mới thở nhẹ một hơi, người đội trưởng kia lại bước lên" Cao đại nhân ngài đã mua xong đồ"

"Đúng vậy, hiện giờ chúng ta có thể trở về."

Đã xác nhận xong, mấy người kia cũng lại như cũ, lại hộ tống Hàn Nhật trở về.

"Ô, các ngươi xem, đây hình như là đám lính của lão Ngô Quán Thiên"

"Thiếu gia quả thật đúng như vậy, mấy cái đám binh lính của Thanh La thành tôi liếc một cái là có thể nhận ra ngay"

"Các ngươi làm gì vậy, mau tránh đường" Nhìn đám binh lính mặc toàn thân giáp lam chắn phía trước, người đội trưởng kia lạnh lùng nói.

Từ trong đám binh lính lam kia, hai người khác từ từ bước ta, hai người này không mặc giáp như những người kia, một người áo đỏ, một người áo tím.

Người áo đỏ kia dáng người lực lưỡng cao lớn, mà người kia thân hình mảnh khảnh, lại là một tuấn mĩ công tử, tay lại không ngừng phẩy phẩy nhẹ cái quạt trên tay.

"Thật là trùng hợp, Lâm Vân Khải không ngờ lại gặp ngươi ở đây, dù sao chúng ta lâu ngày cũng không gặp, dừng lại chào hỏi nhau đôi chút" Đây là giọng của người áo đỏ kia.

Nhìn thấy hai người vừa bước ra, người đội trưởng tên Lâm Vân Khải kia có hơi chút bất ngờ, xong vẫn giọng lạnh lùng nói" Phải! thật trùng hợp. Tưởng là ai lại dám chặn đường ta, thì ra là Phan Định nhà ngươi."

Lâm Vân Khải vừa xong, lại như nhớ ra người bên cạnh chắp tay chào một cái.

" À người này có phải Nhị thiếu gia Phạm Vũ Mặc, xin thứ lỗi ta mắt kém do trời tối nên không nhận ra sớm, thật thất lễ." Khi nói đến chữ Nhị kia dường như Lâm Vân Khải lại hơi nhấn mạnh, nói xong cũng đứng trở lại.

" Ngươi..."

Bị nói móc như vậy, Phạm Vũ Mặc đương nhiên tức giận, đến bao giờ một tên đội đội trưởng nhỏ nhoi lại dám xúc phạm hắn. Vốn định phát tác giận giữ, nhưng đột nhiên nhớ đến cái gì, lại ép xuống. Giận giữu nhìn Lâm Vẫn Khải kia, sau lại cười kinh thường.

"Lâm Vân Khải, ta nhớ ngươi chẳng phải luôn đi theo Ngô Mộc Lâm sao, vậy nếu ngươi ở đây thì chắc hắn cũng CHƠI cách đây không xa nhỉ, chẳng lẽ ngươi đang canh cho hắn sao. "

Vừa dứt lời, mấy người đằng sau cũng lập tức cười to, Phan Định cũng nhìn Lâm Vân Khải cười" Thật không ngờ thiếu chủ nhà ngươi lại nhát gan đến vậy, đi chơi mà cũng không dám, lại sợ bị cha bắt sao. Haha..."

Lâm Vân Khải cũng không tức giận, hừ nhẹ nói:

"Hừ... đúng là bụng ta suy bụng người, thiếu chủ nhà ta làm việc cần phải giấu giếm sao, đâu như các ngươi, đi đâu cũng phải đi cửa sau"

Phạm Vũ Mặc gầm lên:

"Ngươi...Lâm Vân Khải ngươi thật to gan dám mắng cả ta sao, đừng tưởng có tên Ngô Mộc Lâm kia thì ta không làm gì được ngươi. Hôm nay ta quyết ..."

Chưa đợi hắn dứt lời bên cạnh đã có tiếng ngáp dài" Ôi các ngươi đánh chửi thì cứ việc, ta giờ thật mệt rồi, ta về trước"

"Tên nào ? mau cú ra đây cho ta ? " Liên tiếp mấy lần bị sỉ nhục, Phạm Vũ Mặc tâm tình cực không ổn định.

Hắn vừa mới dứt lời, chỉ thấy một người bước ra từ đám binh lính của Lâm Vân Khải, lại trực tiếp bước qua trước mặt hắn, ánh mắt cũng không thèm nhìn. Mà miệng còn ngáp dài nữa.

"Cao đại nhân, người cẩn thận..." Lâm Vân Khải giờ mớ kịp phản ứng vội hét to, đám binh lính phía sau cũng vậy, vội vàng chạy về phía Hàn Nhật.

Nhưng Phạm Vũ Mặc nãy giờ đã bị sỉ nhục đến tức giận, sao lại có thể tha thứ, tên Lâm Vân Khải có chút khó động nhưng người này thì chắc chắn phải đánh hô một tiếng, mấy người Phân Định phía sau lập tức cũng xông lên, hướng phía Hàn Nhật vẫn đang thong thả mà tới.

Hàn Nhật đang đi thấy , thật buồn bực, cả ngày đi đã mệt mỏ hiện tại chỉ muốn về đánh một giấc lại cũng không thể yên.

Quay qua thì quỳên của mấy người kia đã tới, quyền hướng đầu là của tên Phan Định kia. Hàn Nhật cũng khẳng định tu vi người này cao nhất trong đám người kia, cũng đến luyện khí tầng bốn.

Chằng rỗi hơi đâu mà đánh với mấy tên này, Hàn Nhật nhẹ nghiêng mình né tránh, chân cũng đạp ngược lại, một lần nữa lại trở về bên mấy người Lâm Vân Khải.

"Cao đại nhân ngài không sao chứ, là tại hạ không làm tròn chức trách xin người trách phạt" Vừa thấy Hàn Nhật trở về bên cạnh, Lâm Vân Khải vội vàng hỏi, ánh mắt liên tục quét trên người Hàn Nhật.

Đợi khi Hàn Nhật nói không sao hắn mới tạm yên tâm. Ánh mắt tức giận quay qua đám người Phan Định. Mà đám Phan Định sau khi xuất thủ không thành công cũng không xuất thủ tiếp nữa, cũng hơi bất ngờ nhìn về Hàn Nhật, một quyền vừa rồi tua không xuất mấy phần lực nhưng lại có thể né tránh ắt tu vi cũng tạm được.

Phạm Vũ Mặc cũng hơi bất ngờ, nhìn qua Hàn Nhật, lại nói với Lâm Vân Khải:

" Từ bao giờ Ngô Mộc Lâm lại tuyển thêm một tên người làm vậy? mà con mắt của hắn cũng thật kém a. Lại đi cho một tên lùn vào...Sao các ngươi lườm cái gì, chỉ là một tên người làm đâu cần phải bảo vệ như gái vậy. Ô hay là sở thích của Ngô Mộc Lâm lại đột nhiên đôur tính. Không thích gái mà lại đi bao đàn ông có thân hình nhỉ nhắn chút à!..."

Nắm chặt nắm đấm, Lâm Vân Khải hiện tại thực sự muốn đánh chết Phạm Vũ Mặc kia, lại dám xúc phạm thiếu chủ của hắn. Nhưng khi quay qua Hàn Nhật lại thở dài cố nhịn lại.

Hàn Nhật thâyd vậy buồn cười nói: " Muốn đánh thì đánh đi, dù sao cũng khó về sớm được, ở lại xem ít kịch cũng tốt"

Đang lúc Lâm Vân Khải định nói gì thì Hàn Nhật lại nói tiếp" Các ngươi yên tâm đi, ta có thể bảo vệ mình mà"

" Cao đại nhân ngài nói thật chứ, nếu có việc gì xảy ra với ngài bọn tôi thật sự khó mà gánh nổi" Lâm Vân Khải vẫn còn không yên tâm mấy, nếu đywowcj đánh hắn cũng không ngại, tên kia tuy là con thành chủ Nam Trung, bất quá chức vị không cao, nếu đánh thật chỉ cần nhằm Phan Định kia là được. Quan trọng nhất vẫn là bảo vệ người họ Cao này.

Hàn Nhật không nói gì cũng chỉ gật nhẹ đầu.

Đã chắc chắn, Lâm Vân Khải mới quay qua phia kia.

"Phan Định nhà ngươi, ta hôm nay không dạy dỗ ngươi chút ít thì thật có lỗi với thiếu chủ nhà ta. LÊN!!!!"

Phan Định cũng hừ lạnh:" Phải xem ngươi có bản lãnh đó không." Dứt lời cũng xông về phía Lâm Vân Khải.

...

"Thiếu chủ...Thiếu chủ có tin gấp"

"Đứng lại, có chuteenj gì nói với ta, không được làm phiền thiếu chủ nghỉ ngơi"

Một người đang chạy vội vào nhà trọ thì đã bị mấy người chặn lại. Tay hắn vội xuất hiện thêm một khối lệnh bài, mấy người chặn hắn nhìn nó rồi cũng không cản nữa. Người báo tin kia khi chạy vào trong lại hét lớn.

"Thiếu chủ...xảy ra chuyện rồi! "

Bên trong nhà trọ, Ngô Mộc Lâm đang ngồi đọc sách, thấy người tới vội đứng dậy, hỏi gấp.

"Cao Thăng hắn chẳng lẽ xảy ra chuyện gì"

"Thiếu chủ, thuộc hạ vẫn luôn đi theo giám sát bọn họ từ xa lên không rõ, hiện tại chỉ biết bọn người Lâm Vân Khải đang đánh nhau với người của Nam Trung thành...Nghe thiếu chủ căn dặn vì bậy thuộc hạ lập tức báo tin"

"Thế còn Cao Thăng hắn có sao không? "

"Thuộc hạ hiện tại không rõ, nhưng khi đi thì Cao đại nhân vẫn bình an"

"Ngu ngốc sao không ra ngăn cản, rôuf bảo vệ gắn"

Ngô Mộc Lâm tức giận đạp một cước vào tên thuộc hạ kia, sau đó lại hô to với mấy người lính trong nhà trọ

"Các ngươi mau theo ta hết, còn ngươi mau dẫn đường "

Người kia bị đạp ngã, vội vàng dạ một tiếng cũng vội chạy dẫn đường."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.