Mỹ Nam Lạnh Lùng

Chương 5




Diệc Tâm Đồng nhìn một nam một nữ đứng cửa, không nhịn được hỏi:

- Ngài Dean ở trong phòng đúng không? Tôi muốn đi vào gặp anh ta một lần cuối!

Tote nhìn cô một cái, ngay sau đó lắc đầu:

- Xin lỗi, lão đại có dặn dò, hiện tại không gặp bất luận kẻ nào!

- Bất luận kẻ nào cũng bao gồm tôi trong đó? - Cô phồng má hỏi.

- Đúng! - Anh bất đắc dĩ cười nói.

Trong nháy mắt Diệc Tâm Đồng rũ hai vai xuống, sau đó chỉ về phía sau của bọn họ, kinh ngạc kêu lên:

- Dean, sao anh lại xuất hiện!

Quả nhiên, hai người kia nghe vậy, đều quay đầu lại nhìn, nhưng phát hiện phía sau mình không có một bóng người, hai người mới bừng tỉnh hiểu ra, họ bị lừa. Diệc Tâm Đồng nhân cơ hội chui vào giữa bọn họ, diễn, đàn lê quý, đôn sau đó vặn mở cửa phòng vào bên trong.

Coral đang chuẩn bị đi vào bắt người, lại bị ánh mắt của Tote ngăn lại.

- Để cho cô ta vào làm gì? Chẳng lẽ anh muốn cãi lệnh?

- Chẳng lẽ cô không nhìn ra, Dean căn bản không nỡ để cô ấy rời đi? Tôi chỉ là cá thuận nước giong thuyền! - Anh nhún vai một cái, cũng không thừa nhận mình đã làm sai điều gì.

Nhưng Coral không vui hếch môi lên:

- Anh cái này gọi là xen vào việc của người khác!

- Có lẽ vậy...!

". . . . . ."

Diệc Tâm Đồng phát hiện căn phòng tối đen như mực, mùi rượu nồng đậm khó ngửi đập vào mặt. Cô hít mũi một cái, một bước dẫm lên một vỏ chai rượu, suýt nữa ngã xuống. Cô không phát ra tiếng, ngẩng đầu mơ hồ thấy một bóng người ngồi trên sofa. Người nọ dựa lưng vào ghế sofa, từ trên ghế sofa lộ ra một cái đầu, nhiều vòng khói mù quanh trên đỉnh đầu người đàn ông, tay đặt trên thành ghế cầm một chai rượu, mùi rượu tinh khiết và thơm lan tràn ra cả căn phòng.

Cô không gọi anh, chỉ yên lặng đi đến phía sau của anh.

Anh giống như là cảm nhận được cô đến, xoay người, tròng mắt đen như mực lóe sáng, nhưng rất nhanh bị ảm đạm thay thế, nắm chặt chai rượu càng không ngừng rót vào trong miệng mình. Nhất định là bản thân uống say rồi, mới có thể thấy cô, cô không thể nào xuất hiện trước mặt anh . . . . . .

Thấy anh hồi lâu không có phản ứng, Diệc Tâm Đồng thật sự nhịn không được quỳ gối trước mặt anh, bàn tay nhỏ nhấc lên bao phủ trên mu bàn tay của anh, ngẩng đầu kêu:

- Mạc thiếu gia!

Cái mộng này thật rõ ràng, anh có hơi say rồi. Trong vô số đêm anh muốn nghe thấy cô gọi anh một tiếng Mạc thiếu gia, hiện tại cuối cùng nghe được từ trong miệng cô. Bàn tay to của anh bắt lấy cổ tay của cô, giơ cao lên trên đỉnh đầu, kéo cô đến trước mặt anh. Môi lưỡi điên cuồng nóng bỏng dây dưa cùng cô, hơi thở xen lẫn rượu đỏ thơm mát, nguyên chất, toàn bộ rót vào trong miệng và dạ dày của cô. . . . . .

Lúc cô ngẩng đầu muốn thở dốc cấp tốc, bên tai truyền tới một tiếng nỉ non khàn khàn lại trầm thấp:

- Đồng Đồng. . . . . .

Một bàn tay to bao trùm thật chặt lên hai mắt của cô, cái gì cô cũng không nhìn thấy được. Chẳng qua nụ hôn của anh, hung mãnh lại kịch liệt, cô và môi lưỡi của anh dây dưa đến độ đau đớn, khiến cho tim cô đập rộn lên. Nụ hôn nóng bỏng của anh làm cô cảm giác quen thuộc, tiếng anh gọi cô sao thật tha thiết, vội vàng truy tìm này làm cho người ta tư vị tiêu hồn, ở giữa hôn mút ướt át kêu nhỏ ra ngoài, cong eo lên, thở hổn hển. Một năm sau gặp lại, tâm hai người trống rỗng chiếm được thỏa mãn, muốn được anh hung hăng lấp đầy.

【Nơi này tỉnh lược 1000 chữ】

*******

Giữ ở ngoài cửa Coral lo lắng hỏi:

- Thật sự không cần chúng ta đi vào? Cô gái kia đi vào cũng sắp mấy tiếng rồi, nếu không ra trời cũng gần tối!

Tote cũng mặt rối rắm, theo lý thuyết, sau khi cô gái kia tiến vào sẽ rất nhanh bị Dean mắng khóc chạy ra ngoài mới phải, nhưng chuyện phát triển có phần àm cho người ta thấy ngoài ý muốn.

- Chờ một chút.

- Có cái gì tốt mà chờ! Trực tiếp phá vỡ cửa kéo cô ta đi ra là được! - Coral hiển nhiên rất không vui khi Diệc Tâm Đồng nán lại bên trong lâu như vậy. Dean biến thành cái bộ dạng này, còn không phải là cô gái đó gây ra họa. (nói dễ nghe thiệt =/=)

Tote bất đắc dĩ cười cười, phụ nữ đều nóng lòng như thế sao? Nói không chừng lão đại còn phải ở bên trong làm xong việc mới có thể để cho cô ấy rời đi đấy! Khà khà, anh đang vụng trộm cười ngây ngô trong lòng.

Mặt của Diệc Tâm Đồng tựa vào ngực của anh, mà anh cũng mệt mỏi nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Tất cả thật sự là quá không chân thật, mà mới vừa rồi anh chiếm lấy cô hình ảnh của cô còn sở sờ ở trước mắt, anh thõa mãn nhếch môi cười.

Thấy Diệc Tâm Đồng nửa ngày còn chưa trở lại, Quan Hi và Phi Ưng lo lắng tới cửa của nhân vật quan trọng.

- Đồng Đồng ở bên trong phải không? Làm phiền gọi cô ấy ra ngoài. - Phi Ưng liếc mắt nhìn hai người đứng ở cửa phòng, gương mặt tuấn tú căng cứng, còn Quan Hi vội cười nói - Thật xin lỗi, chúng tôi lo lắng bạn chúng tôi gặp chuyện không may, cho nên làm phiền. . . . . .

Tote liếc nhìn cô, lại nhìn sang Phi Ưng bên cạnh cô, nhíu mày nói:

- Xin lỗi, không có phân phó của Dean, chúng tôi không dám tự tiện xông vào! Dĩ nhiên anh cũng không ngoại lệ, không có anh ấy cho phép, đều không thể đi vào!

- Anh nói cái gì vậy? Chẳng lẽ tên đàn ông kia lại đổi ý rồi hả? Không để cho Đồng Đồng đi? - Phi Ưng có chút thẹn quá hóa giận quát.

Tote bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói:

- Cái này cũng là Dean quyết định, chúng ta cũng không rõ, cho nên xin hai vị đi về trước chờ tin tức.

- Hừ! Đừng cho rắng tôi đánh không lại các người, cứ không tránh ra, chúng tôi lập tức cứng rắn xông vào! - Phi Ưng la hét quát.

Quan Hi vội vàng khuyên nhủ:

- Phi Ưng, anh làm gì lỗ mãng như vậy, chúng ta đi về trước đi! Chờ hơn một ngày nữa, đối với chúng ta mà nói cũng không có tổn thất gì, đừng giống người đàn ông bụng dạ hẹp òi có được không?

- Tôi bụng dạ hẹp hòi? Cô mới là cái người phụ nữ kiến thức nông cạn!

Tote và Coral buồn cười nhìn bọn họ, cho đến khi Phi Ưng bị Quan Hi lôi đi, rốt cuộc Coral không nhịn được cười nói:

- Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, chính là nói cái này chứ!

- Cô còn cười được, bọn họ bên trong cũng không biết ra sao! -Tote cau mày nói.

- Không phải anh bảo chờ một chút sao? Hừ! - Coral khinh miệt nhìn anh một cái.

*******

Phi Ưng hất tay cô ra một cái, tức giận đùng đùng nhìn cô chằm chằm:

- Cô làm cái gì vậy? Bà già thối!

Mặt Quan Hi thay đổi, chỉ vào anh mắng:

- ***, anh mắng tôi cái gì?

- Bà già thối, bà già dữ dẵn, cô kéo tôi làm gì? Làm sao có thể có loại phụ nữ như cô! Đến cùng cô quan tâm Đồng Đồng không hả? Hay là cô ước gì cô ấy có chuyện?

Mặt Quan Hi súng máu đỏ bừng, người đàn ông này đang phát thần kinh cái gì, lại có thể mắng cô là bà già thôi, đây là vũ nhục thật lớn mà! Trong nháy mắt cô tuôn ra một chuỗi:

- Tôi thấy anh từ nhỏ đã thiếu canxi, lớn lên thiếu yêu, bà ngoại không yêu, cậu không thương. Má trái đáng đánh đòn, má phải thiếu đạp. Lừa thấy lừa đá, heo thấy heo giẫm. Trời sinh chính là họ dưa chuột, thiếu đập! Ngày sau là hột đào, thiếu nện! Cả đời là mô tô rách, thiếu đá! Tìm nàng dâu là đinh ốc, thiếu vặn! Anh nói anh, ông nội tôi dạy cho anh luyện đao, anh luyện kiếm, anh lại luyện kiếm không xong, luyện hạ tiện! Kiếm vàng không luyện, luyện kiếm bạc! Cho anh kiếm tiên anh không thỏa đáng, thưởng anh kiếm thần anh không muốn làm, da mặt dày khóc lóc phải là kiếm nhân! Thiệt là, hà tất phải thế?

Phi Ưng bị cô mắng sửng sốt một chút:

- Cô đồ phụ nữ hung dữ! Đàn bà ngoan độc!

Cô chống nạnh tiếp tục mắng:

- Như nhau, đàn ông biến thái. Ai không biết anh thích Đồng Đồng, chỉ bộ dàn khó chịu này, đừng nói là theo đuổi Đồng Đồng, dù là đưa đến trước mặt cô ấy, cô ấy cũng sẽ không đưa mắt nhìn vào anh một cái, bởi vì cô ấy hoàn toàn không thích anh, tự mình đa tình!

Những lời này không thể nghi ngờ là điểm trúng chỗ yếu chết người của anh, đường cong gò má mặt của anh trở nên cứng ngắc, tay để ở bên người không tự chủ nắm chặt. Khi cô vừa mới dứt lời, anh vung ra quả đấm đẩy cô ngã xuống giường lớn sau lưng, sau đó xoải bước dài ra khỏi căn phòng.

- Ôi! Người đàn ông này thật là thô lỗ! Khó trách Đồng Đồng không thích anh ta, tên dã man! Đau chết! - Quan Hi từ trên giường bò dậy, không nhịn được ai oán nói.

Phi Ưng đã chạy khỏi làng du lịch, ngồi lên xe thể thao của mình, một luồng khói lái đi.

Quan Hi nghe được lầu dưới truyền đến tiếng xe, cô có chút hối hận đi tới cửa sổ, nhìn về phía chiếc xe lớn lái đi kia kêu lên:

- Phi Ưng, anh đi đâu vậy!

Xong rồi, cô làm Phi Ưng tức giận đi rồi! Đồng Đồng biết, nhất định sẽ lột da của cô, cô đang làm cái gì vậy chứ! Không kịp nghĩ nhiều, cô vội vàng chạy xuống lâu, muốn đuổi theo anh, sau đó xin lỗi anh.

*******

Dean cảm giác đầu đau như nứt, mà ở ngực một vật mềm mại cứ cọ cọ trong lòng anh. Bàn tay anh cố định vật mềm mại, giọng có chút khàn khàn vang lên:

- Không nên lộn xộn!

Phải biết đàn ông sáng sớm, nửa người dưới rất dễ dàng bị thức tỉnh, một khi thức tỉnh, nếu như không làm chút chuyện sẽ khó chịu, cho nên anh dâng trào rất tự nhiên hướng vào thứ gì đó trong ngực.

Diệc Tâm Đồng vốn dĩ ngủ rất say nồng, bị đồ mài trên đùi có chút không thoải mái. Cô ưm một tiếng:

- Mạc thiếu gia, đừng làm rộn! - Đưa tay vuốt bắp thịt trước ngực người đàn ông, giọng mơ hồ.

Mà Dean vốn là nhắm đôi mắt, trong phút chốc chợt mở ra, cúi đầu liếc nhìn nửa người dưới của mình cùng với cô gái trong ngực, giống như bị điện giật đánh trúng, đẩy cô gái trong ngực ra.

Diệc Tâm Đồng bị đẩy ra mặt đất, chống hai tay, khuôn mặt nhỏ nhắn dính trên đất, tức giận ngẩng đầu quát:

- Mạc thiếu gia, anh sao lại thế này!

- Cô. . . . . . thế nào. . . . . . ở phòng của tôi? – Anh cà lăm nhìn cô, đặc biệt chú ý tới toàn thân của cô lại trần trụi. Cô chú ý tới tầm mắt của anh nhìn chằm chằm cơ thể lỏa lồ, cô hét lên một tiếng, che kín phía trên, lại không che được phía dưới, cuối cùng cô đỏ bừng mặt mắng - Xoay người sang chỗ khác, không được nhìn!

Anh không tự chủ nuốt nước miếng một cái, trong óc tất cả đều là từng đoạn tối hôm qua hai người hoan ái. Chẳng lẽ tối qua bản thân uống say rồi, làm chuyện không phải là đang nằm mơ mà là chân thật?

- Tối hôm qua là anh cầu xin em lại, anh còn khóc suốt cầu xin em đừng bỏ đi! Anh nói anh yêu em! Em biết rõ anh là Mạc thiếu gia! - Diệc Tâm Đồng đột nhiên lớn mật đến gần anh, cũng không quan tâm bị anh nhìn thấy hết. Dù sao cả người cô đều là của anh, bị anh nhìn thấy thì sao. Cho nên cô buông hai tay vòng ở trước ngực ra, ngồi xuống trên đùi của anh, đưa tay ôm cổ anh, tay bưng lấy mặt của anh, không để cho anh có điểm né tránh.

Con mắt tĩnh mịch của anh bất chợt lóe lên, trên mặt lại là kinh hoảng rất ít thấy được. Cô cong môi một cái, xem ra anh bị giật mình, có điều chuyện cũng đã xảy ra, xem anh quỵt nợ thế nào!

- Cái đó. . . . . . tối hôm qua. . . . . . nhất định là hiểu lầm! – Anh luôn luôn trấn định trầm ổn bất thình lình gần như câm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.