Mỹ Nam Lạnh Lùng

Chương 3




Đêm đã khuya, vùng cận làng du lịch là biển, không có náo nhiệt như ban ngày. Trong không khí lộ ra một tia nóng bức, gió biển thổi ào ào. Cô mò mẫm đường xuống bậc thang. Vùng này coi như an toàn, trừ thỉnh thoảng một chiếc xe vận tải đi qua, xung quanh một mảnh yên tĩnh, ngay cả đèn đường cũng là sáng vàng, mơ hồ không rõ.

Hai tay Diệc Tâm Đồng vòng cánh tay, cúi đầu sợ hãi cứ đi về phía trước. Cô hoàn toàn không biết mình có thể đi đâu. Giống như người đàn ông kia nói, cô hoàn toàn không có khả năng cứu Quan Hi bọn họ ra, bởi vì cô quá vô dụng, mà người đàn ông hữu dụng lại không chịu giúp cô. diễn, đàn, lê quý -đôn Nếu như điện thoại di động không có bị cô ném lại trong phòng, cô còn có thể gọi điện thoại cầu cứu với anh trai, nhưng bây giờ nói điều này cũng đã quá muộn.

Cô không thể nào chạy về lấy điện thoại của mình, vừa nãy xem như là đoạn tuyệt triệt để với người đàn ông kia rồi.

Mà Dean ngồi yên ở trong phòng đường nét gò má khuôn mặt bộ có chút cứng ngắc, môi thật mỏng, sống mũi cao, không có một chỗ không chứng minh lo lắng của anh.

- Á!

Diệc Tâm Đồng đột nhiên bị vấp phải thứ gì đó, nặng nề ngã xuống đất. Cô đưa tay vén tóc rơi tán lạc xuống trên trán, không nhịn được ảo não, tại sao có thể vô dụng như vậy? Cô nhìn xung quanh, muốn tìm một chút trợ giúp, lại phát hiện không có thứ gì chống để cô chống chân đứng lên, dứt khoát buông tha. Cô từ từ chống hai tay , hai chân trượt mấy cái trên mặt đất, gắng gượng đứng lên thì phát hiện mắt nơi cá chân rất đau.

- Cô cảm thấy cô có khả năng đi ra khỏi nơi này sao? - Bỗng dưng, một giọng nói mang theo một chút đùa cợt vang lên ở phía sau cô. Cô cắn môi, xoay đầu nhìn về phía người đàn ông phía sau, lại thấy anh ta đứng ở sau lưng cô, lông mày không tự chủ nhíu lại. Anh ta không có ý tứ đi lên dìu cô, chỉ như cọc gỗ đứng ở đó.

Cô khó khăn đi tới trước mặt của anh, người của cô chỉ cao tới ngực của anh, cho nên cô chỉ có thể cố hết sức ngẩng lên đầu, mắt đẹp liếc xéo anh:

- Tôi có thể đi ra khỏi nơi này không, cũng không cần phiền anh phí tâm! – Cô từ bên cạnh anh đi qua, lại bị anh giữ chặt lấy một cổ tay, cô trừng mắt nhìn tay anh kêu lên - Buông tay!

- Bây giờ không phải là lúc hành động theo cảm tình. Đến cùng cô biết được bao nhiêu về lai lịch của đối phương? Cô biết người mang bạn cô đi chính là loại người nào sao? Cô hoàn toàn không biết, cô chỉ là một người giống như con ruồi không đầu đi loạn. - Bất đắc dĩ thở dài một cái, cuối cùng bổ sung - Trở về thôi! Ít nhất tạm thời bạn của cô sẽ không có nguy hiểm, tôi bảo đảm với cô!

Cô nên tin tưởng anh sao? Cô cúi đầu nhìn bàn tay nắm chặt ở cổ tay cô, nhưng không tin thì như thế nào, bằng năng lực của cô hoàn toàn không cứu được bọn họ! Một giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, ngẹn ngào nói:

- Anh bảo đảm họ không có việc gì?

Anh biết sự lo lắng của cô, không nhịn được nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực mình, bàn tay vỗ lưng của cô:

- Tôi bảo đảm!

Rốt cuộc cô ngẩng đầu nhìn nửa bên mặt của anh, ánh mắt có chút hoảng hốt, tò mò trong lòng đối với anh vẫn như cũ không giảm.

Có lẽ là bởi vì trải qua một trận ầm ĩ tối qua như vậy, im lặng giữa hai người càng nhiều. Cô không muốn chọc giận anh, mà anh cũng không muốn cô nói lời bỏi đi.

- Trả điện thoại lại cho tôi, tôi sẽ không chạy trốn. - Cô nhìn người đàn ông đối diện, lơ đãng nhắc tới điện thoại bị anh tịch thu.

Anh nhấc một ly trà lên, khẽ nhấm một hớp, tầm mắt chưa từng dừng lại ở trên mặt cô, chỉ nhẹ nhàng đảo qua mặt cô.

- Sẽ trả lại cho cô!

- Không được, tôi nhớ nhà, tôi muốn trò chuyện với anh trai. - Cô kiêu ngọa nâng cằm.

Tay anh cầm ly trà hơi tạm ngừng, thấy anh chần chờ mấy giây mới lấy điện thoại từ trong túi ra ném lên bàn trà.

Cô vội vàng nhặt điện thoại của mình lên, nắm thật chặt trên tay, mặt cảnh giác nhìn anh.

- Nếu như cô muốn nhờ anh trai cô hỗ trợ, tôi. . . . . . khuyên cô. . . . . . đừng lãng phí hơi sức! Anh ta không thể! - Anh trực tiếp nói cho cô biết cái sự thật tàn khốc này. Trong lòng cô ngột ngạt đau nhức một trận, nhìn anh hỏi - Bọn họ rốt cuộc là ai? Có phải là anh đắc tội bọn họ không. Thật ra thì bọn họ muốn trả thù là anh, mà bàn tôi chẳng qua không cẩn thận làm vật thay thế?

Mặt của anh trong nháy mắt lạnh đi, bàn tay cầm ly trà không tự chủ dùng sức, xương cốt tay có phần trắng bệch. Anh nhếch môi cười lạnh nói:

- Cái này trách ai đây? Nếu như không phải là chính cô quấn quít chặt lấy, đuổi theo ở bên cạnh tôi, bạn của cô sẽ bị người trong hắc đạo mang đi?

Mặt của cô ào ào biến trắng, nói đi nói lại, hại Quan Hi bị bắt là cô?

Không có cách nào tiếp nhận sự đả kích này, hốc mắt cô đỏ lên, nức nở nói:

- Tất cả đều là tôi gieo gió gặt bão, nếu như Hi và Phi Ưng có điều gì ngoài ý muốn, tôi sẽ không tha thứ cho chính mình!

Anh nhìn cô không chớp mắt, mím môi không nói lời nào.

Cũng không phải anh không có liên lạc với Tote và Coral, nhưng đúng là kỳ quái, điện thoại di động của bọn họ vẫn luôn rơi vào trạng thái tắt máy. Anh lo lắng bọn họ cũng đã xảy ra chuyện, cho nên luôn luôn bình tĩnh như anh cũng có vẻ hơi không trấn định. Hơn nữa cô gái này lại thỉnh thoảng kích thích anh. Hiện tại anh hận không thể tự mình đi điều tra rõ ràng, nhưng anh biết rõ, nhiệm vụ của anh bây giờ là bảo vệ cô, không có gì quan trọng hơn so với cô, cho nên anh chịu được hiểu lầm và oán giận của cô, cũng không muốn mang cô đi mạo hiểm.

Dường như cô khóc mệt, cúi thấp đầu, móng tay bấm vào trong thịt.

*******

Phi Ưng cùng hai thuộc hạ của Dean đuổi theo đám người áo đen kia vào một khách sạn, mà đám người áo đen kia không hề chú ý tới mình bị theo dõi rồi.

Vì có thể thuận lợi cứu Quan Hi ra, ba người quyết định tắt máy điện thoại di động, để tránh bị đối phương phát hiện sự hiện hữu của bọn họ, sau đó quyết định thừa dịp ban đêm giết mấy tên áo đen.

Đây cũng là nguyên nhân Dean vẫn không liên lạc được với bọn họ.

Tote và Coral đi theo bên cạnh Dean mười năm rồi, hai người trừ có một số tuyệt học của từng người, quan trọng hơn là bản lĩnh của bọn họ chỉ sau Dean. Còn Phi Ưng lăn lộn trông hắc đạo mấy chục năm, bản lĩnh đương nhiên không kém. Cho nên ba người đi chung, đối phó mười mấy người vẫn thừa sức.

Bọn họ ẩn nấp tính toán số người trong đám người áo đen kia, mười mấy, nếu như phân một người đi cứu Quan Hi, hai người khác còn lại sẽ ứng phó mấy tên áo đen kia.

Quan Hi bị bắt trói tay vào chân ghế trong một cái phòng, ngoài cửa có bốn người canh chừng, còn những người khác thì ở sát vách dùng rượu và thức ăn. Hiếm thấy trong lúc ăn, thỉnh thoảng còn nghe được có tiếng vung quyền, thật mẹ nó trâu.

May thay miệng Quan Hi không bị chặn lại, cho nên cô có thể càn rỡ kêu to:

- Thả tôi ra ngoài!

Bốn người ngoài cửa mở cửa ra, cảnh cáo nói với cô:

- Kêu nữa, ông cắt cổ họng của mày!

- Lão tam, đừng thô lỗ như vậy, dầu gì đối phương cũng là mỹ nữ, ha ha!

Mấy người liếc mắt nhìn nhau, trong mắt lộ ra ánh nhìn dâm đãng.

Một người trong đó lá gan lớn phân phó với ba người khác nói:

- Mấy người ở bên ngoài trông chừng, tôi vào vui sướng hoan hỉ, lát mấy người cũng có cơ hội!

Ba người kia nhanh chóng gật đầu một cái, phải biết bọn họ đã cấm dục rất lâu rồi, thật khó khắn mới có một người phụ nữ tới, bọn họ sao lại phải bạc đãi em trai của mình, phải ăn ít thịt mới được, lép lâu quá không phát tiết đến muốn chết.

- Người đẹp bé nhỏ, anh tới đây! – Tên đàn ông xoa xoa tay, trên mặt lộ ra nét mặt dâm đãng, đi về phía cô trong bóng tối.

Sắc mặt Quan Hi kinh hoảng, sợ hãi, nhìn tên đàn ông ghê tởm từ từ tới gần cô, không nhịn được thét ra tiếng chói tai:

- Á! Đừng tới đây!

Ba tên đàn ông đứng ngoài cửa ngửa đầu cười ha ha, xem ra cô gái có phản kháng, có phản kháng mới đủ kích thích.

Tên đàn ông lộ ra khuôn mặt có thể nói là xấu xí, liếm môi, đưa tay cởi quần ra. Không ngờ lần ra ngoài này diễm phúc không ít! Hiện tại trong đầu toàn là tràn đầy hình ảnh hắn và cô gái này "ấy ấy", cô gái mềm mại tựa trong ngực hắn cọ cọ, còn có bắp đùi thon dài trắng nõ của cô ta quấn lên hông của hắn. Phía dưới của hắn từ từ nổi phản ứng, rất nhanh chống thành đỉnh lều.

- Người đẹp bé nhỏ, anh đến đây. . . . . . đến hôn một cái nào. . . . . . - Mắt thấy cái miệng thối sắp hôn tới, Quan Hi liều mạng chuẩn bị, đột nhiên trước mắt cô vươn ra một cái tay thay thế tay của cô đấm lên ngực tên đàn ông.

Tên đàn ông hưởng thụ nhắm mắt lại, không hề ý thức được cái chết cách hắn càng lúc càng gần.

Một thanh kim loại gì đó đột nhiên chống ở trán tên đàn ông, tên đàn ông như bị sét đánh, trong nháy mắt tỉnh táo lại, mở mắt ra nhìn súng lục màu đen vươn ra trước trán, toàn thân run một cái, cà lăm hỏi:

- Mày. . . . . . muốn làm cái gì?

Phi Ưng đứng phía sau Quan Hi bước ra ngoài, súng chống trên trán tên đàn ông cái hại hắn chỉ có thể cứ lui về phía sau, cho đến khi lưng đặt ở trên vách tường. Hắn phịch một tiếng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ:

- Tha cho tôi đi! Tôi chưa đụng vào cô ta.

Phi Ưng nghiêng người ghé mặt lại gần trước mắt tên đàn ông, lộ ra vẻ mặt âm trầm mà Satan tới từ địa ngục mới có:

- Trước khi chết, nên nếm chút đau khổ mới phải!

Nói xong khuỷu tay của anh đưa lên trên đỉnh lưng của hắn, tiếng trật khớp xương rõ ràng từ phần lưng tên đàn ông truyền đến. Chân tên đàn ông mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, trong miệng phát ra tiếng sói tru:

- Á!

Mấy tên đàn ông đứng ở ngoài cửa che miệng cười trộm.

- Không ngờ lão nhị cũng có thời điểm không khống chế được, tiếng kêu này đúng thật là tiêu hồn. Vóc người cô gái kia nhất định là. . . . . . - Lão Tam bắt đầu ở trong ý dâm loạn.

Nước miếng mấy người kia chảy ra khanh khách.

Phi Ưng ra quyền mạnh hơn, cằm tên đàn ông thiếu chút nữa rớt xuống, cằm chưa có rớt xuống nhưng hàm răng rớt mấy cái.

"Òa oa. . . . . ." tên đàn ông đau đến lăn lộn trên mặt đất, mà Quan Hi thấy phải kinh hồn bạt vía, mặc dù căn phòng rất tối cô xem tình huống bên kia không rõ lắm, nhưng tiếng kêu của tên đàn ông quá mức thê thảm, cô nghe thấy rợn cả tóc gáy.

Phi Ưng cũng không muốn dùng súng giải quyết hắn, dùng súng chỉ sẽ dẫn tới người bên ngoài cảnh giác, mục đích của anh là từ từ hành hạ tên đàn ông này.

Tên đàn ông ôm lấy bắp đùi của anh, cơ thể run lẩy bẩy van xin:

- Bỏ qua cho tôi đi!

Đôi mắt Phi Ưng bén nhọn giống như trận kiếm sắc bén bắn về phía hắn, tên đàn ông sợ hãi buông tay ra, cảm giác nơi mắt cá chân đau đớn một trận, "rắc rắc" một tiếng, chân không phải nát chính là phế.

Giày da Phi Ưng vẫn giẫm ở mắt cá chân của hắn như cũ, ngồi xổm người xuống vỗ mặt của hắn.

- A! ! ! – Tiếng kêu của tên đàn ông thê lương từ trong cổ họng ép ra ngoài.

Mấy tên đàn ông đứng ngoài cửa vốn còn nghe thấy mùi vị nồng nhiệt, sắc mặt lập tức lộ ra biểu cảm ngưng trọng. Cho dù rất tiêu hồn cũng sẽ không chỉ nghe thấy tiếng lão nhị thôi chứ? Lại không nghe thấy tiếng kêu của cô gái kia.

Ba người liếc mắt nhìn nhau, vội vàng phá vỡ cửa, hét lớn:

- Lão nhị!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.