Mỹ Nam Lạnh Lùng

Chương 1




Quan Hi gõ ly trà, nhàm chán hừ lạnh nói:

- Phi Ưng, sẽ không chỉ mời chúng tôi uống trà chứ?

- Lời này của cô có ý tứ gì?

- Mời chúng tôi ăn bánh xèo Osaka đi? Đến Nhật Bản chung quy cũng không thể bỏ qua một số thức ăn ngon chứ? Mới vừa rồi lúc tới đây, tôi đã nhớ kỹ các quán ăn ngon ven đường, ở bên cạnh quán trà có tiệm thức ăn Nhật. - Quan Hi chống cằm, diễn .đàn lê. quý .đôn trong nháy mắt tinh thần tỉnh táo.

- Chưa từng thấy qua cái người nào tham ăn vậy đấy! - Anh liếc xéo nhìn xéo, trong mắt tràn đầy khinh bỉ.

- Đồng Đồng cũng sẽ ăn mà! Đồng đồng có muốn ăn bánh xèo Osaka không? – Cô biết chỉ cần Đồng Đồng đồng ý một cái, người đàn ông này sẽ thỏa hiệp, diễn, đàn lê quý, ,đôn cho nên cô lập tức chuyển dời mục tiêu đến trên người Đồng Đồng.

Diệc Tâm Đồng há có thể không hiểu tâm tư của cô, do dự gật đầu:

- Ừm. . . . . . muốn ăn, có điều mới vừa uống trà xong, ăn được sao?

- Yên tâm, nước trà thôi mà, đến thêm hai mươi mấy cái bánh bao tớ cũng ăn được! – Cô nói khoác không biết ngượng vỗ ngực bảo đảm, mắt Diệc Tâm Đồng trợn trắng, chớ gắng gượng!

Bánh xèo Osaka Nhật là bánh rán rau dưa, bởi vì hình dáng bề ngoài của nó có chút giống pizza, cho nên được gọi là pizza Nhật Bản. Nó là một loại thức ăn bình dân ngon, giá tiền rẻ, bánh rán tầng ngoài xốp giòn, lớp giữa xốp trơn miệng, sắc màu và vẻ ngoài thật hấp dẫn người.

Họ chọn một nhà hàng nhìn qua tương đối sạch sẽ dự đoán, gọi hơn mười phần bánh xèo Osaka.

Quan Hi hả hê hai chân bắt chéo uống nước, còn Diệc Tâm Đồng vì mới vừa uống trà, có chơi no bụng, cúi đầu vuốt vuốt cái ly, chờ bánh xèo Osaka bưng lên bàn.

Mấy nhân viên phục vụ trong nhà hàng bưng các phần bánh xèo Osaka họ gọi lên bàn ăn. Bàn ăn nho nhỏ bởi vì diện tích không đủ, chỉ có thể bày mấy phần, mấy phần khác tạm thời chưa được đưa lên.

Quan Hi xắn tay áo lên, một bộ dạng muốn làm một trận lớn, liếm khóe miệng cười nói:

- Wow! Không ngờ một phần lớn như vậy, vậy tôi đã không gọi nhiều thế!

- Không phải cô đói đến có thể nuốt vào một đầu con voi sao? Cần gì giả bộ nhã nhặn, có bản lãnh thì ăn hết mấy phần hôm nay đi! - Phi Ưng không khách khí nhìn cô chằm chằm.

- Cái tên đàn ông sao lại thích tính toán chi li vậy, thật may Đồng Đồng nhà chúng tôi không đi theo anh, hẹp hòi như vậy, về sau nếu vừa sinh con ra, có phải ngay cả tả cũng không nỡ mua không hả? – Cô nhanh mồm nhanh miệng bật thốt lên.

Mặt của Phi Ưng nhuộm thành đỏ, nắm chặt quả đấm, mím môi mỏng.

Diệc Tâm Đồng trực tiếp sử dụng thức ăn chặn miệng của cô lại, nhìn cô chằm chằm:

- Hi, cậu ăn cho tớ! Nói thêm một câu nữa thử coi!

Quan Hi cười hì hì nuốt thức ăn trong miệng xuống, xoa xoa hai tay lấy lòng nói:

- Đồng Đồng, tớ nói sự thật mà! Đột nhiên tớ cảm thấy vừa so sánh anh ta với Mạc thiếu gia, kém một đoạn thật dài. Mạc thiếu gia sẽ không quan tâm chút tiền này! Hẹp hòi!

Mặt của Phi Ưng từ đỏ chuyển sang trắng, lúc sau từ trắng chuyển sang tím, cuối cùng đến sắc mặt tái xanh.

Diệc Tâm Đồng thiếu chút nữa bịt miệng cô:

- Bà cô của tôi ăn đi, được không?

- Tớ ăn, không nói! - Quan Hi le lưỡi một cái, vội vàng cầm bánh xèo Osaka đút vào trong miệng.

Diệc Tâm Đồng len lén nhìn Phi Ưng một cái, thấy sắc mặt anh căng thẳng, tay nắm thành quả đấm, lắc đầu một cái, hi nha đầu này quá không sẽ nói rồi.

Cho dù Quan Hi ăn thêm như thế nào cũng không thể ăn xong hết phần, sau khi tính tiền thì Diệc Tâm Đồng cảm thấy còn dư lại nhiều như vậy không mang đi thật là đáng tiếc, lập tức kêu nhân viên phục vụ giúp họ đóng gói mang đi.

Phi Ưng và Quan Hi đưa cô đến cửa phòng, nhìn cô vào phòng của mình mới trở về phòng mình.

Diệc Tâm Đồng nhìn chằm chằm bánh xèo Osaka xách về có chút ngẩn ngơ. Nhiều như vậy, nếu như không giải quyết chúng, để sang ngày mai có thể hư không? Hoặc là mùi vị sẽ thay đổi?

Giơ cổ tay lên xem đồng hồ một cái, mới bảy giờ tối, bọn họ hẳn là còn chưa ăn cơm chứ?

Diệc Tâm Đồng xách theo một bao đồ đứng ở cửa phòng của anh, chần chừ đi tới đi lui ở cửa ra vào. Cô đi vào như vậy, có thể bị anh cho rằng là đang lấy lòng anh?

Nếu như bị anh đẩy ra hoặc mắng chửi một trận, cô đây không phải là tự tìm ngược sao? Hít sâu một hơi, đang chuẩn bị lặng lẽ rời đi, sau lưng đột nhiên xuất hiện một đôi chân, người tới vỗ bả vai của cô kêu lên:

- Người đẹp, tìm đến Dean sao?

Diệc Tâm Đồng kinh ngạc quay đầu nhìn lại là Tote, thấy anh ta cầm một phần tài liệu trên tay, đoán chừng là muốn vào phòng của Dean.

Cô vội phủ nhận nói:

- Không có. . . . . . tôi chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua đây.

- Thật sao? - Anh nghi hoặc con ngươi lướt trên người cô, cuối cùng tầm mắt dừng lại trong ngực của cô, vui vẻ cười nói - Đây không phải là bánh xèo Osaka sao?

- À. . . . . . đúng vậy! Anh muốn ăn không?

- Đương nhiên là muốn ăn, chẳng qua Dean cũng chưa ăn cơm, nếu không cầm vào mọi người cùng nhau ăn? - Trong đôi mắt anh ta có nụ cười giảo hoạt, nhưng cô không nhìn ra, chỉ là nghe thấy anh còn chưa ăn cơm, tâm không nhịn được mềm nhũn ra.

- Vậy mấy người đều đang làm cái gì? Ban ngày ở quán trà uống trà no rồi? - Trong lời nói của cô mang theo vị chua xót.

- Thì ra cô thấy được chúng ta, tôi cho rằng cô không thấy chúng tôi. - Anh gượng ép cười một tiếng.

Cô đưa bánh xèo Osaka trong tay cho anh ta, nói với anh ta:

- Cầm vào đi!

- Cô không muốn đi vào? Cô không cầm đi vào, cậu ta sẽ cho là tôi mua, đây không phải là công lao để một mình tôi nhận đâu! – Anh ta nửa đùa nửa thật nói.

Cô rũ mắt xuống, cười lạnh nói:

- Không sao, dù sao cũng không phải là thứ sơn trân hải vị gì.

- Nhưng ở trong mắt của cậu ta so sơn trân hải vị còn trân quý đấy!

- Hả? Anh nói cái gì? - Cô kinh ngạc nhìn anh ta.

- Ha ha, không có gì! Thật sự không đi vào sao? Bên trong đều là người một nhà.

- Không cần, tôi đi về ngủ trước, ngủ ngon! - Cô vẫy vẫy tay với anh ta, sau đó đi về phòng của mình.

Tote nhìn chăm chú cô một cái thật sâu, cúi đầu nhìn qua túi ny lon trên tay, đẩy cửa trước mắt ra đi vào.

Ý như trong tưởng tượng của anh ta, người đàn ông kia đang ngồi trên ghế sofa đốt một điếu thuốc, không biết đang ở đây nghĩ cái gì.

- Dean tới đây ăn bữa ăn tối đi!

Dean nhìn anh ta một cái, không hiểu anh ta đang cười cái gì.

- Coral đâu? Đi nơi nào?

- Cô ấy à! Hình như ra bên ngoài gọi điện thoại. – Anh ta lấy bánh xèo Osaka gói kĩ ra, đưa cho anh một hộp, cười toét miệng nói:

- Ăn đi!

- Đây là thứ gì? - Anh về đoạn tàn thuốc cầm trên tay, cau mày liếc nhìn hộp đóng gói.

- Bánh xèo Osaka, Đồng Đồng mua! - Tote vừa dứt lời, chỉ nghe được giọng người đàn ông kia lạnh lùng vang lên - Lấy đi, tôi không ăn!

Tote cho rằng cậu ta sẽ rất vui mừng ăn bữa ăn tối cô gái đó đưa tới, kết quả cậu ta lại bày ra sắc mặt này, khiến anh ta cảm thấy hết sức buồn bực.

- Tại sao? Cô ấy lại đứng ở cửa phòng cậu thật lâu, một bộ muốn vào lại sợ bị cậu ghét bỏ. Cậu trái lại rất tốt, lại có thể không ăn? - Tote đẩy mắt kiếng một cái, nói móc.

- Cậu thích thì lấy mà ăn hết đi, đừng phiền đến tôi! - Dean đứng dậy cầm áo khoác, dáng vẻ muốn ra khỏi cửa.

Tote còn chưa kịp nữa ăn bánh xèo Osaka trên tay, vội hỏi tới:

- Cậu đi đâu vậy?

- Cần phải báo cáo với cậu không? - Anh nhíu mày nhìn anh ta.

Anh ta vội câm miệng:

- Không cần! Chẳng qua nhiều như vậy, một mình tôi ăn thế nào được hết?

- Không phải còn có Coral? Gọi cô ấy cùng nhau giải quyết!

Anh một bước tới cửa, cũng không quay đầu lại ra khỏi phòng của mình, bước chân tạm ngừng ở trước cửa phòng cô, ngay sau đó lại xoay người rời đi.

Diệc Tâm Đồng vốn đã nằm vào trong chăn rồi, làm sao cũng không ngủ được. Không biết anh ăn bánh xèo Osaka không, cô đứng dậy xuống giường, đi tới cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra, bên ngoài là đèn đóm sáng rỡ, tiếng xe bíp bíp không ngừng. Tầm mắt của cô lại bị một chiếc xe dừng dưới lầu hấp dẫn ánh mắt, đó không phải là xe của Dean sao? Trông đèn sau xe vẫn sáng, anh muốn đi ra ngoài? Trễ như thế anh đi đâu? Vậy có phải là có ý nghĩa, anh chưa ăn bánh xèo Osaka?

Cô tùy ý khoác cái áo khoác, kéo cửa ra chạy ra ngoài.

Nhất định là cô nổi điên mới có thể chạy đuổi theo.

Mắt thấy xe sắp khởi động, cô vội đuổi theo ở sau xe kêu lên:

- Dean chờ một chút!

Nghe được âm thanh, tay Dean giữ để trên tay lái dừng lại, nhìn xuyên qua kính xe phía sau nhìn cô gái tóc tai bù xù, lông mày không tự chủ nhíu lại.

Cô thở hổn hển đi tới cửa sổ xe, đưa tay vỗ vỗ cửa sổ thủy tinh:

- Dean!

Anh đưa tay hạ cửa xe xuống, nghiêng đầu nhìn cô:

- Làm gì?

- Anh đi đâu vậy? - Ánh mắt cô nhút nhát hỏi.

Anh bỗng nhếch môi cười nói:

- Hỏi nhiều như vậy làm gì? Chẳng lẽ muốn đi?

- Hả? – Trước khi cô còn chưa có phản ứng kịp, tốc độ của anh cực nhanh đẩy cửa xe ra, kéo cô từ bên ngoài vào, sau đó vươn tay đóng cửa xe sau lưng cô lại.

Đối với động tác bất thình lình này, cô bị dọa sợ, mắt mở to nhìn anh, mà ngực của anh cũng phập phồng bất định như cô. Anh đè cô ở dưới cơ thể, ngón tay nắm chặt cằm non mềm của cô, môi như có như không nâng lên, trầm thấp cười nói:

- Sợ sao?

Sợ cái gì? Đầu óc của cô còn có chút xoay không kịp, anh dùng lực buông ra. Cô ngồi thẳng tắp ở chỗ ngồi trước cạnh tay lái, còn anh cũng lùi về vị trí cũ, bàn tay giữ tay lái, chân đạp lên chân ga, xe xông ra ngoài.

Lòng của cô vẫn còn đang nhảy loạn bang bang, trái tim hình như còn chưa có khôi phục bình thường, cô khẩn trương hỏi:

- Muốn đi đâu?

Bởi vì hình như lên đường cao tốc, tốc độ xe một mực tăng vọt, không có muốn ý dừng lại.

- Không phải muốn biết tôi không phải anh ta sao? Nhanh như vậy lập tức buông tha rồi hả? - Mặt của anh ở trong bóng tối có vẻ quỷ dị khác thường, cô có hơi sợ hỏi - - Anh muốn làm cái gì? Hay là anh biết điều gì?

- Bảo bối, đừng gấp gáp như vậy, chuyện vui ở phía sau. . . . . .

Lòng của cô lo lắng cuồng loạn, anh sao vậy? Tại sao phải nói ra những lời này?

- Hôm nay đi chơi rất vui vẻ sao? Phi Ưng. . . . . . - Hai chữ phía sau, gần như là từ trong kẽ răng anh nghiến ra.

Cô kinh ngạc quay đầu nhìn anh:

- Anh biết Phi Ưng? Sao anh có thể biết anh ấy? Rốt cuộc anh là ai? Còn nữa tại sao mặt của anh. . . . . . Á. . . . . .

Anh đột nhiên gia tăng tốc độ xe, cả người cô bị đụng vào cửa xe, thật là đau.

"Hì hì. . . . . ." Xe đột nhiên ngừng lại , ngừng lại trên đường cao tốc.

Cô chưa kịp phản ứng, một tay cô bị anh nắm thật chặt lấy, cô kinh ngạc, sợ hãi trợn to mắt, anh muốn làm gì?

Anh cầm lấy tay cô đặt lên mặt nạ của anh, nhưng không có động tác tiến thêm một bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.