Mỹ Nam Hoa Hồng

Chương 19: Tuyền Già 2




Editor: May

Cho dù lúc này Lạc Ương Ương mặc quần áo, anh cũng có thể tưởng tượng ra phong cảnh quyến rũ tốt đẹp ở dưới quần áo phập phồng của cô.

“Cầu tôi là phải trả giá lớn.” Phong Thánh hơi lạnh ngón tay nâng cằm nhỏ của Lạc Ương Ương lên, xúc cảm trơn mềm dưới lòng bàn tay, làm ánh mắt anh ám trầm không ít.

Tiếng nói của Phong Thánh rơi xuống, một giọng nói khác liền vang lên ngay sau đó.

“Ương Ương, con có ở đây không?” Lạc Anh từ cửa một đường đi vào, nghe tiếng nói, sắp đi đến phòng tắm.

Nghe giọng nói của mẹ vang ở ngoài cửa phòng tắm, Lạc Ương Ương không kịp nghĩ lại, đến tột cùng giá lớn của Phong Thánh là ý gì, cô liền gật đầu tỏ vẻ biết.

Nháy mắt tiếp theo, Lạc Ương Ương xem như đạt thành giao dịch với Phong Thánh, buông anh ra liền mau chân đi ra ngoài: “Mẹ, con ở chỗ này.”

Mặc kệ như thế nào, qua nan đề trước mắt này, là quan trọng nhất.

“Con đứa nhỏ này, sao ở phòng tắm cũng không ứng một tiếng, mẹ còn tưởng rằng con chạy loạn đi đâu rồi.”

Nhìn thấy Lạc Ương Ương đi ra từ phòng tắm, Lạc Anh liền ngừng bước chân tới gần, giọng nói hơi chỉ trích, tươi cười trên mặt lại ôn nhu nghiêm túc.

“Hắc hắc, vừa rồi đang rửa mặt.” Lạc Ương Ương cười hì hì qua loa cho qua, mở hai tay ra liền một chút ôm gấu lấy Lạc Anh, “Mẹ, con rất nhớ người.”

Trời biết hơn một tháng này cô trôi qua như thế nào, dựa vào trong ngực ấm áp của mẹ, Lạc Ương Ương liền nhịn không được đỏ hốc mắt, nhấp môi cố nén, mới không để nước mắt rơi xuống.

“Đứa nhỏ ngốc, đều bao lớn rồi, còn trốn làm nũng trong lòng ngực mẹ.” Bị con gái ôm chặt, Lạc Anh cười đến càng ôn nhu, cùng trấn an tiểu bảo bảo vỗ nhẹ lưng Lạc Ương Ương, “Không sai biệt lắm nên ăn cơm rồi, chúng ta đi xuống đi.”

“Dạ.” Lạc Ương Ương dùng sức hút mũi một chút, chớp đôi mắt mấy cái, khiến cho chính mình thoạt nhìn hết thảy bình thường.

Khi hai mẹ con tay khoác tay đi ra ngoài, Lạc Anh đột nhiên nói: “Anh hai con trở về trước con một bước, con gặp qua nó chưa? Gọi nó cùng nhau đi xuống.”

“Không cần!” Trong lòng Lạc Ương Ương chợt lộp bộp, sợ tới mức âm điệu đều không tự giác cất cao vài phần, “Anh hai là người lớn như vậy rồi, tự anh ấy biết đi xuống.”

“Dù sao mẹ đã lên đây, chỉ kêu con không gọi anh hai con, rất không tốt.” Lạc Anh không nghi ngờ gì, ra phòng ngủ liền lôi kéo Lạc Ương Ương đi đến phòng Phong Thánh.

“Mẹ, tính tình anh hai lạnh lùng như vậy, khẳng định anh ta không thích người khác quấy rầy anh ta đâu, chúng ta vẫn là đừng gọi anh ta?” Lạc Ương Ương chột dạ khuyên mẹ của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.