Mỵ Khuynh Thiên Hạ

Chương 247: [Thế giới thứ năm] Nữ Đế Mạnh Nhất (16)




Edit: Cửu Trùng Cát

Beta: Tuyết Ảnh Nhi

Mai viện, Hoa Như Yên ngồi nghiêm chỉnh ở trên vị trí cao nhất, mẫu thân Vân Thị của nàng ngồi bên cạnh, hai mẹ con sắc mặt khó coi vô cùng, không nghĩ tới Hoa Kinh Vũ lại lợi hại như thế, nghe nói tối qua nàng ta xuất thủ khiến cho người người Hiêu kinh đều than vãn sợ sệt, nghe nói sáng sớm nay, không ít người đã bàn tán nàng là tài nữ đứng đầu Hiêu kinh, tài năng nổi bật vượt qua Giang Nguyệt Nhã, hai mẹ con Hoa Như Yên suýt nữa tức mà chết.

Một gã thủ hạ đứng ngay giữa sảnh, tiếp tục bẩm báo chuyện tình, trừ việc toàn Hiêu kinh đồn đại Hoa Kinh Vũ là tài nữ đứng đầu, còn có tin tức của Minh Bích Thạnh ở Minh Vương phủ. Đêm qua Minh Bích Thạnh đã gây ra chuyện gì, tuy nàng không rõ lắm, nhưng cũng mơ hồ đoán ra hắn động thủ đối phó Hoa Kinh Vũ, vốn nghĩ hắn chắc đã ra tay thành công.

Minh Bích Thạnh có thể trở thành Thanh Phong công tử của Hiêu kinh, không phải chỉ là hư danh, nhưng không nghĩ tới hắn thảm bại như thế, nghe nói tình huống xảy ra lúc đó cực kì đáng sợ, doạ người.

Hoa Kinh Vũ là nữ nhân rắn rết, độc ác, trong lòng Hoa Như Yên tức giận mắng chửi, nghĩ đến chuyện của mình, không khỏi thấy tức tối.

Hoa Như Yên nắm chặt tay, tức giận vung tay: “Lui xuống, tiếp tục chú ý.”

“Vâng.” Thủ hạ lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn hai người Hoa Như Yên và Vân Thị.

“Như Yên, không nghĩ tới nữ nhân kia lại lợi hại như thế, chẳng những trở thành tài nữ đứng đầu Hiêu kinh, thế nhưng ngay cả Minh Bích Thạnh cũng bị đánh cho đến thê thảm, nghe nói tối qua, Minh Bích Thạnh toàn thân đẫm máu, bò lê trên mặt đất, ai nhìn thấy cũng bị doạ cho sợ hãi cả.”

“Chẳng lẽ chúng ta không đổi phó nổi nàng ta, không, con không tin.” Hoa Như Yên chỉ cần nghĩ đến chuyện xảy ra trên người mình, liền trở nên điên cuồng, chẳng nhẽ từ nay về sau ả vĩnh viễn bị nữ nhân này ngồi lên đầu, nữ nhân này hiện tại không giống như trước kia, nếu nàng ta thật sự gả đến phủ Thái tử, khó có thể chắc rằng nàng ta không mượn cơ hội mà xử lí nàng, làm sao bây giờ, làm sao đây?

Hoa Như Yên thong dong bước trên sảnh, tiểu nha hoàn của nàng vội vàng chạy vào: “Tiểu thư, Tử Hà sư phụ tới.”

“Sư phụ của ta.” Hoa Như Yên lặng đi một chút, trên mặt hiện lên vẻ khó tin, sư phụ của ả sao lại xuống núi đến nơi này.

“Thật hay giả?” Hoa Như Yên vẫn có chút nghi vấn, từ ngoài cửa âm thanh sang sảng vang lên: “Nha đầu Yên Nhi, sao lại thật giả gì, sư phụ đến đây ngươi cũng không biết ra mà nghênh đón, ngươi là ngứa da sao.”

Hoa Như Yên cuối cùng tin tưởng, lập tức cao hứng bước ra ngoài, liếc mắt lại nhìn thấy từ ngoài cửa có đến bốn người khác đi vào theo, một trung niên nữ tử đi tuốt ở đằng trước, một đạo thân phục nhanh nhẹn, phong nhã động lòng người, trên đầu còn đội ngân quang, trong lúc bước đi, dải lụa tung bay, phong vận mười phần.

Người phụ nữ này đúng là sư phụ của Như Yên, một trong năm môn chủ của Tử Hà môn Vân Hà cung.

Tử Hà môn chủ phía sau đưa theo ba nữ tử, chính là ba đệ tử thân truyền của bà.

“Sư phụ, thật đúng là người rồi.” Hoa Như Yên cung kính hành lễ, làm nũng, Tử Hà Môn chủ đối đãi với Hoa Như Yên vô cùng tốt, Hoa Như Yên luôn được bà sủng ái, coi trọng.

“Nghe nói không lâu nữa sẽ đến cuộc thi tranh võ khôi Yến Vân quốc, vi sư lo lắng cho võ công của ngươi, cho nên dẫn vài vị sư tỉ xuống núi giúp đỡ ngươi, lần này tất nhiên cần giúp ngươi tranh chức vị đầu của Võ Khôi chi tranh.”

“Cám ơn sư phụ.” Hoa Như Yên vừa nghe, lập tức cao hứng, ánh mắt đồng thời nhìn vào ba vị sư tỉ phía sau Tử Hà môn chủ mặc đạo phục như nhau, đầu đội ngân quang là nữ tử phóng khoáng.

Sư tổ khai sinh Vân Hà Cung chính là Tuý thượng đạo giáo, về sau người ở Vân Hà Cung đều có thói quen mặc đạo phục, mang ngân quang, ở trên giang hồ, cũng tự tạo thành hình tượng của môn phái.

“Đa tạ ba vị sư tỷ.”

“Thất sư muội đừng khách khí, chúng ta cũng đang muốn xuống núi đi du ngoạn một chút.” Ba nữ tử đứng sau Tử Hà môn chủ ôm quyền cười nói, trong tiếng nói đều mang theo ngạo khí.

Người của Vân Hà Cung luôn mang theo ngạo khí nghiêm trang, tuy rằng chỉ là chi phái nhỏ của môn phái, nhưng ở trên giang hồ cũng rất nổi danh, cho nên thân truyền đệ tử môn phái tầm mắt luôn luôn rất cao.

“Sư phụ, sư tỷ, các ngươi màu vào đây.” Hoa Như yên gọi người tiếp đón, Vân Thị cũng cung kính hướng Tử Hà môn chủ chào: “ Ra mắt Tử Hà môn chủ, Vân Thị cảm tạ môn chủ đã chiếu cố nữ nhi.”

“Vân phu nhân đừng khách khí, mau đứng lên.” Tử Hà môn chủ đối với Vân Thị vẫn thực khách khí, lập tức khoát tay, nội kình dày đặc nâng thân mình Vân thị đứng lên.

Mọi người vào trong sảnh chính, sau khi đã ngồi hết xuống, Vân Thị cùng Hoa Như Yên cư xử rất khách khí, để cho Tử Hà môn chủ ngồi trên vị trí cao nhất, thái độ cũng rất lễ phép cung kính, khiến trong lòng Tử Hà môn chủ thấy rất khoan khoái, ý cười trên mặt tràn đầy: “Yên Nhi, vi sư đưa cho con hai quyển bí kíp võ công, con đã luyện chưa?”

Vừa nghe Tử Hà môn chủ hỏi, Hoa Như Yên liền cúi thấp đầu xuống, vẻ mặt vô cùng xấu hổ, gần đây ả còn mải tranh chấp với Hoa Kinh Vũ, cũng không chú tâm vào luyện công, căn bản còn chưa có luyện: “Sư phụ, thật có lỗi, gần đây Yên Nhi nhàn rỗi, cũng không chú tâm luyện võ, thỉnh sư phụ trách phạt.”

Hoa Như Yên yên phận cúi đầu, Tử Hà Môn chủ cũng không trách mắng nàng, cười an ủi: “Ngươi đừng tự trách mình, vi sư xuống núi lần này là muốn đích thân chỉ điểm cho ngươi luyện hai quyển công pháp này.”

“Tạ ơn sư phụ.” Hoa Như Yên kích động mở miệng, Tử Hà môn mi nhíu lại, giống như lơ đãng mở miệng: “Yên Nhi, lần này xuống núi vi sư nghe qua được một chuyện, nghe nói ngươi muốn gả cho Thái tử điện hạ làm Trắc phi?”

“Đúng vậy, sư phụ,” Hoa Như Yên cũng không giấu diếm, thần sắc Tử Hà Môn chủ liền nghiêm nghị lại, nhìn Hoa Như Yên nói: “Yên Nhi, ngươi là đệ tử trân truyền của Vân Hà Cung chúng ta, tại sao lại có thể gả cho người để làm thiếp, làm như vậy sư môn còn mặt mũi nào nữa.”

Hoa Như Yên vừa nghe bà trách cứ, liền bật dậy, bối rối nói: “Sư phụ, thật xin lỗi người, là con vô dụng.”

Tử Hà Môn chủ thở dài, phất tay: “Yên Nhi, ngồi xuống, nếu vi sư đã biết chuyện, ắt vi sư sẽ giúp đỡ con, con ngồi xuống đi.”

“Sư phụ, người chịu giúp con?” Hoa Như Yên thật khó có thể tin. Tử Hà môn chủ lại gật đầu, cười nói: “Đúng vậy, ngươi là đệ tử của vi sư, bất luận thế nào cũng không thể để cho ngươi làm thiếp, nếu như thế chi bằng giúp đỡ ngươi một tay, để ngươi lên làm Thái tử phi Yến Vân Quốc, có như vậy mới không bôi nhọ đến thanh danh của Vân Hà Cung ta.”

“Tạ ơn sư phụ.” Hoa Như Yên cảm động nhìn Tử Hà Môn chủ cảm tạ.

Tử Hà Môn chủ lắc đầu, đáy mắt khép lại như có điều suy nghĩ, thực ra sở dĩ bà xuống núi, là do nhận được chỉ thị của Cung chủ, để bà xuống đây trợ giúp Hoa Như Yên một tay, giúp nàng trở thành Thái tử phi Yến Vân Quốc.

Tuy rằng Tử Hà Môn chủ không biết, vì sao Cung chủ lại hạ mệnh lệnh như thế, nhưng đối với mệnh lệnh của Cung chủ, bà cũng không dám cãi lời, cũng không dám nghiên cứu sâu dụng ý của người.

Giữa sảnh chính, Hoa Như Yên và Vân Thị hai người hưng phấn đứng lên, vốn các nàng đang lâm vào tuyệt cảnh, không nghĩ tới Tử Hà môn chủ đột nhiên xuất hiện, chẳng những xuất hiện, còn muốn trợ giúp Hoa Như Yên trở thành Thái tử phi Yến Vân Quốc, điều này thật làm cho người ta cao hứng: “Tạ ơn sư phụ.”

“Ừ, nói cho ta biết chuyện của Thái tử phi Hoa Kinh Vũ.”

Tử Hà Môn chủ thản nhiên nói, trước khi đến Hiêu kinh, bà đã thu thập được không ít tin tức, đối với Hoa Kinh Vũ có không ít hiểu biết, bây giờ muốn biết nhiều hơn một tý, chỉ có hiểu biết triệt để một nhân tài như vậy mới biết phải xuống tay như thế nào.

“Vâng, sư phụ.” Trong chính sảnh, Hoa Như Yên cao hứng gật đầu, bắt đầu đem chuyện xảy ra gần đây nhất nhất kể cho Tử Hà môn chủ.

Trong Khinh Vũ Các, một mảng im lặng, Tiểu Chiêu đi quấn lấy Hoa Thiên Tầm, Hoa Kinh Vũ thì ở yên trong phòng, bắt đầu thay Hách Liên Hiên pha chế thuốc giải, đợi pha chế xong giải dược cho Hách Liên HIên, thấy thời gian còn sớm, nàng lại thay sư tỷ Dương Tử Nhi chế giải dược áp chế Tiên Thiên Độc Thể, xem ra nàng cần tìm thời gian đi Hắc Sâm Lâm một chuyến, đem giải dược cho sư tỉ, mặt khác nàng nghĩ muốn đến rừng rậm Đen nghiêm túc luyện công, ở nơi này bên ngoài luôn có vài sự tình xảy ra, làm cho nàng không thể chuyên tâm luyện công. Hơn hai tháng nữa đã có thể đến Ngọc Hoàng thư viện chọn lựa, lấy tình trạng hiện tại của nàng xem ra mười phần đều nguy hiểm, sao có thể đi tham gia Võ Khôi chi tranh được đây.

Trong phòng rất tĩnh lặng, Nhan Băng vẫn đang canh giữ bên ngoài, Hoa Kinh Vũ ở trong phòng động thủ chế độc hoàn, Tiểu Bạch ở một bên vui vẻ mà ăn, không khí rất ấm áp.

Thời gian chầm chậm trôi qua, nửa ngày bận rộn vô cùng, tới chạng vạng, thủ hạ Hách Liên Hiên xuất hiện, Hoa Kình Vũ đem thuốc giải độc gửi cho thủ hạ Hách Liên Hiên, thủ hạ âm thầm lặng lẽ rời đi. Hoa Kinh Vũ lại tìm chiếc bình sứ nhỏ để đựng hai mươi viên giải dược đã chế tốt áp chế Tiên Thiên độc, tuy nhiên giải dược này chỉ có thể áp chế được đau đớn, nhưng không thể chân chính giải hoàn toàn Tiên Thiên chi độc.

Sắc trời đã tối, Nhan Băng từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy mồ hôi đầy mặt Hoa Kinh Vũ, không khỏi đau lòng nói: “Tiểu Thư, người xem người mệt đến như vậy, có đói bụng không, em chuẩn bị bữa tối mang lên cho người ăn một ít.”

“Được.” Hoa Kinh Vũ quả thực đang rất đói bụng, âm thanh cô lỗ vang lên, hai nữ nhân nhìn nhau cười, Nhan Băng rời đi chuẩn bị đồ ăn. Hoa Kinh Vũ thu dọn đồ vật trong phòng, rất nhanh Nhan Băng chuẩn bị đồ ăn mang vào, Hoa Kinh Vũ ăn một chút, sau đó rửa mặt rồi đi nghỉ ngơi, bận rộn cả nửa ngày cũng thấy mệt mỏi rồi.

Đêm ngày càng chìm sâu, khắp nơi yên tĩnh không tiếng động, Hoa Kinh Vũ cũng chậm chậm tiến vào mộng đẹp, nàng không biết rằng, lúc nàng đang cao hứng, thì ở một nơi khác, đã có người đang tính kế hãm hại nàng.

Phủ Đông Cung Thái tử, trong một căn phòng hoa lệ, nam tử tôn quý bất phàm ngồi ở nơi cao nhất, nam nhân này chính là Thái Tử Đông cung Nam Cung Nguyên Huy.

Trên vị trí một bên Nam Cung Nguyên Huy ngồi ngay ngắn hai người, một người là Hoa Như Yên kiều mị, một người khác hơi có chút tiên phong đạo cốt là Tử Hà môn chủ.

Trên khuôn mặt kiều diễm hoa lệ của Hoa Như Yên, hai tròng mắt ngấn lệ, động lòng người, mảnh mai không chịu nổi: “Điện hạ, sư phụ của ta biết ta muốn gả cho điện hạ làm thiếp, liền rất tức giận, đặc biệt ra lệnh, hủy bỏ hôn ước, không được tiến vào phủ Thái tử làm thiếp, cho nên muộn như vậy rồi ta vẫn đến phủ Đông Cung thái tử, Điện hạ, chúng ta có duyên vô phận, Yên Nhi không thể hầu hạ ngươi sớm tối, nhưng Yên Nhi đã là người của điện hạ, cho nên Yên Nhi đã quyết định vĩnh biệt hồng trần, trở về sư môn, sẽ không xuống núi nữa.”

Hoa Như Yên dứt lời, Nam Cung Nguyên Huy có chút sốt ruột, sắc mặt ảo não, liền nhìn Tử Hà Môn chủ: “Tử Hà Môn chủ, vì sao ngươi lại muốn ngăn cản Yên Nhi gả cho Bản vương làm thiếp? Tuy rằng nàng đến phủ Thái Tử chỉ là Trắc phi, nhưng Bản vương cũng sẽ không bạc đãi nàng.”

Tử Hà Môn chủ nhìn Nam Cung Nguyên Huy, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Thái tử điện hạ, cũng không phải bổn tọa muốn ngăn cản hai người, mà bởi vì Yên Nhi là đệ tử của Vân Hạ Cung, cũng là đệ tử thân truyền của ta, Vân Hà Cung từ trước đã có lễ giáo, đệ tử thân truyền của môn hạ không được gả ra ngoài làm thiếp, nếu ai dám có gan làm ra chuyện bôi nhọ sư môn, nhẹ thì trục xuất khỏi sư môn, nặng thì đánh chết.”

Hoa Như Yên vừa nghe Tử Hà Môn chủ nói, liền kêu lên đáng thương: “Sư phụ, không được, con không muốn bị trục xuất ra khỏi sư môn.”

“Nếu như thế, lập tức huỷ bỏ cuộc hôn nhân này, theo sư phụ lên núi, trọn đời không được rời khỏi sư môn một bước.” Tử Hà Môn chủ ôn nhu nói, Hoa Như Yên nghẹn ngào gật dầu, sau đó nhìn về phía Nam Cung Nguyên Huy trên chủ thượng.

“Điện hạ, Yên Nhi chỉ có thể phụ tình yêu của điện hạ, Yên Nhi không muốn bị trục xuất ra khỏi sư môn, cuộc đời Yên Nhi sẽ mãi ở đó cầu nguyện cho điện hạ, chúc điện hạ sớm đăng ngôi vị.” Mặt phù dung, lệ rét buốt, khiến người xem chua xót không nguôi, Nam Cung Lăng Thiên thần tình đau lòng, nhanh chóng bước xuống, kéo lấy tay Hoa Như Yên.

“Yên Nhi, Bản vương sẽ không để nàng một mình cô độc chờ đợi trong sơn môn, nàng là người trong lòng của Bổn cung, Bổn cung sẽ cưới nàng.”

Hắn nói xong liền nhìn Tử Hà Môn chủ: “Tử Hà Môn chủ, chẳng lẽ không có biện pháp khác sao?”

Tử Hà Môn chủ lạnh lùng, sắc mặt không chút thay đổi, thản nhiên đáp: “Có, nếu là nàng gả cho điện hạ, chỉ có thể làm Thái tử phi Điện hạ, đến cả nỗi nhục làm Trắc phi của Thái tử, cũng không được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.