My Beloved

Chương 3




“Thế nào, bây giờ còn cảm thấy rất khó chịu sao?”

Sau khi thu lại chưởng liền thuận thế ôm nàng trong lòng, vẻ mặt Đỗ Kình lo lắng nhìn hai gò má tái nhợt của Kì Siếp Siếp, nhẹ giọng hỏi.

Đúng như hắn dự đoán, sau khi lên Tuyết Phong đỉnh, cho dù hắn giúp nàng mặc thêm nhiều quần áo, cho dù hắn bỏ hết quy định nam nữ thụ thụ bất thân, không lúc nào là không ôm nàng vào lòng, không có lúc nào là không chú ý sắc mặt và hô hấp của nàng, mà âm độc tiềm tàng trong cơ thể nàng, lúc lên Tuyết Phong đỉnh gặp từng đợt gió lạnh thấu xương lại càng phát tác bừa bãi, làm lòng hắn run sợ.

Mà vừa rồi, lại là một lần lòng hắn đau như bị ai cắt đứt ra.

Một mảng trời sáng sủa, không gió cũng không tuyết, xem ra sẽ có một ngày thời tiết tốt, nhưng hắn cũng không dám khinh thường, dù sao tiết trời có thể có biến đổi.

Lên núi năm ngày, Kì Siếp Siếp dường như chưa từng bước ra căn phòng săn bắn nhỏ, không phải nàng lười, mà là ý định bảo vệ của Đỗ Kình thật sự quá mạnh mẽ.

Vì để đề phòng khí hậu lạnh khiến cho âm độc trong cơ thể nàng phát tác, ngoại trừ việc hắn không cho phép nàng bước ra khỏi căn phòng săn bắn nhỏ một bước, thì củi lửa của bếp lò đặt trong phòng cũng liên tục cháy suốt mười hai giờ chưa từng tắt, cố gắng duy trì nhiệt độ trong phòng gần bằng nhiệt độ không khí mùa hè.

Liên tục vài ngày nàng cũng thực an phận, bởi vì nàng biết sự tùy hứng của mình mang đến cho Đỗ Kình nhiều phiền toái không cần thiết, cho nên việc duy nhất nàng có thể làm đó là chăm chú lắng nghe lời hắn nói, tuyệt đối không bước ra căn phòng săn bắn nhỏ một bước, nhưng mà……

“Thực xin lỗi.” Nàng làm bộ dạng cúi đầu phục tùng, một bộ dáng tự nhận sai, thì thào nói với hắn.

“Nàng xin lỗi ta thì có ích lợi gì?” Lẳng lặng chăm chú nhìn nàng một lúc lâu, hắn nhịn không được thở dài, hắn thật sự không biết là nên giận hay là nên đau lòng với nàng nữa.“Ta thấy thời tiết tốt như vậy, lại ở trong phòng nhiều ngày như vậy, cho nên mới nhịn không được đi ra ngoài một chút.” Trầm mặc trong chốc lát, nàng liền nhỏ giọng biện hộ cho chính mình.

“Chỉ là đi ra ngoài một chút?”

“Bên ngoài không có gió, mặt trời lại rạng rỡ thế kia, cho nên ta nghĩ rằng đi ra ngoài một chút cũng không có vấn đề gì.” Thanh âm của nàng càng lúc càng họ.

“Chỉ là một chút?”

“Một chút lại nhiều hơn một chút nữa.” Nàng do dự nửa ngày mới vươn bàn tay nhỏ bé, giơ một chút khoảng cách giữa ngón cái và ngón trỏ cho hắn xem.

“Nhiều hơn một chút đó sẽ làm cho cái mạng nhỏ thiếu chút nữa là đánh mất?”

Ngữ khí lạnh nhạt dần dần mất ổn định, từ kinh hoàng, sợ hãi, khẩn trương, lo âu đến thở ra một hơi, ngoại trừ có một chút bất đắc dĩ, còn có một cỗ tức giận rất lớn mà từ trước đến nay chưa từng có, nó từng giọt từng giọt cắn nuốt sự kiên nhẫn, quan tâm cùng thương yêu, trân trọng của hắn đối với nàng.

“Thật sự không thể trách ta, ta thật sự có cảm thấy thân thể không khoẻ nên đã trở lại phòng, nhưng ai biết được là lửa trong bếp lò đã tắt?”

“Ngọn lửa tắt?” Hắn thong thả nói.

“Ừ.”

Hoàn toàn không nhận thấy được cảm xúc của hắn biến hóa, vẻ mặt Kì Siếp Siếp tức giận dùng sức gật đầu, giống như mọi tội lỗi đáng lẽ nên đổ lên đầu ngọn lửa kia mời đúng, hoàn toàn không liên quan đến nàng.

“Ngọn lửa làm sao mà tắt?”

“Củi gỗ đốt cháy hết đương nhiên sẽ –” Miệng duy trì trạng thái nửa mở nửa khép, nàng giống như có tật giật mình, vụng trộm liếc hắn một cái, sau đó mới thật cẩn thận chậm rãi khép miệng, một bộ giống như nàng chưa từng mở miệng nói cái gì cả.

“Củi gỗ cháy hết đương nhiên sẽ như thế nào?” Nhưng hắn hoàn toàn không cho nàng cơ hội giả ngu, thấy nàng ngậm chặt miệng không hé răng, hắn liền thay nàng trả lời,“Tắt?”

Kì Siếp Siếp lại ngớ người, lúc này mới phát hiện có điểm không đúng.

“Chàng đang tức giận?” Nàng sợ hãi hỏi.

Hắn chậm rãi đặt nàng lên gường, xoay người cho củi vào trong đống lửa.

“Không có.” Hắn rầu rĩ mở miệng nói, sau đó nhún vai,“Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên nàng không nghe lời của ta.”

Nghe hắn nói như vậy, nàng nhất thời thở nhẹ một hơi, nhưng không biết vì sao, trong lòng có nỗi bất an không nói lên lời.

“Chàng thật sự không tức giận?” Nàng nhịn không được vội hỏi lại.

“Nàng sẽ quan tâm đến việc ta có tức giận hay không sao?” Hắn nhìn nàng một cái sau đột nhiên hỏi.

Nàng ngẩn ngơ, mà hắn cũng không đợi nàng có phản ứng, xoay người đi ra cửa.

“Bên ngoài trời còn sáng, ta đi kiếm chút củi khô rồi trở về.” Nói xong, người đã biến mất phía sau cửa, mà nàng vẫn ngẩn ngơ như cũ.

Hắn đang tức giận sao?

Nếu đến bây giờ mà nàng còn hỏi vấn đề này trong, như vậy thì chắc chắn là kẻ ngốc nhất trên đời!

Hắn rất tức giận, vô cùng tức giận, hơn nữa là sự tức giận từ trước đến nay chưa từng có!

Kì Siếp Siếp sau khi trải qua một đêm, rốt cục mới nhận thức ra việc này một cách muộn nàng, chỉ là nàng không hiểu, theo như lời hắn nói thì đây cũng không phải lần đầu tiên nàng không nghe hắn, vì sao lần này hắn lại giận đến như vậy?

Như vậy? Như vậy là như thế nào?

Lớn tiếng rống giận với nàng? Không phải.

Hờ hững với nàng? Cũng không có.

Bày ra bộ mặt lạnh như người chết với nàng? Nếu nói như vậy, nàng cũng sẽ không nhận thức muộn màng, phải trải qua cả một đêm, mới phát giác hắn đang tức giận.

Vậy thì đánh nàng? Làm sao có thể!

Bỏ đói nàng? Đương nhiên không có.

Thế…… thế rốt cuộc là như thế nào mà bảo giận thành “Như vậy”

Chính là ngoan ngoãn phục tùng nàng, nếu nàng nói tốt, hắn tuyệt đôi không nói không tốt; Nàng bảo hắn đi lên phía trước một bước, hắn tuyệt đối không dám đứng bất động tại một chỗ, hoặc đi lên phía trước hai bước; Nàng nói muốn ra ngoài, hắn tuyệt đối sẽ không ngăn cản nàng; Nàng nói muốn cùng hắn lên Liệt Diễm động, hắn cũng không nói hai lời gật đầu đồng ý.

Được, được, khá lắm đầu bự!

Nếu hắn không tức giận, nếu là hắn bình thường hắn, hắn đã sớm dạy bảo nàng một chút, hoặc là liên tục dỗ dành, lừa gạt nàng để nàng từ bỏ mấy cái hành động không khác gì tự sát kia; Mà nói cực đoan hơn một chút thì là hắn thậm chí sẽ chế trụ huyệt đạo của nàng, chỉ để phòng ngừa nàng làm ra mấy cái chuyện ngu xuẩn nào đó, nhưng hắn lúc này lại trả lời nàng là cái gì cơ?

Tốt.

Một, điểm, cũng, không, tốt!

Hắn không hề quan tâm nàng sao? Không hề thương nàng thân mang bệnh sao? Không hề lo lắng âm độc trong cơ thể nàng gặp trời lạnh sẽ phát tác sao? Hắn không hề nhíu mày vì những sự tùy hứng của nàng, không hề lắc đầu vì sự xảo quyệt của nàng, không hề bất đắc dĩ thở dài vì sự hiếu động quá mức của nàng, không hề…… Không hề thích nàng, yêu nàng sao?

Hai hàng nước mắt đột nhiên chảy xuống má, ở trên mặt còn lưu lại dấu vết lạnh lẽo làm đau lòng người.

“Lạnh quá……”

Từ “Lạnh” như phiêu tán trong không trung, hắn đang ở cách xa vài thước cũng nháy mắt liền trở về bên người nàng, cẩn thận ngóng nhìn thần sắc của nàng.

“Cảm thấy lạnh không? Đến đây, ngồi xuống, ta giúp nàng vận khí.”

Một luồng nhiệt từ bàn tay hắn không ngừng truyền vào trong cơ thể nàng, chốc lát đã làm toàn thân nàng ấm lên, nhưng vì sao hắn không nói cái gì, hắn hẳn là thấy được nước mặt trên mặt nàng chứ?

Kì Siếp Siếp chăm chú ngắm nhìn gương mặt tuấn dật của hắn, muốn thử từ trên vẻ mặt hắn mà nhìn ra……

Nhìn ra cái gì chứ? Nàng hỏi chính mình, là quan tâm, lo lắng, không yên tâm, hay là phẫn nộ, bất đắc dĩ, đau lòng, hay là giả vờ không kiên nhẫn? Nàng cũng không biết nữa, rốt cuộc nàng muốn từ trên mặt hắn nhìn ra cái gì đây?

Không tự giác, nàng vươn tay vuốt nhẹ gương mặt hắn, mà hắn –

“Tốt hơn chưa? Ta nghĩ hôm nay đi đến đây là được rồi, thời tiết thoạt nhìn không tốt lắm, cứ thế này chỉ sợ sẽ có một trận gió tuyết không nhỏ.” Hắn thu lại chưởng, ngấng đầu nhìn trời nói, không biết là cố ý hay là trùng hợp, mà lại tránh được sự đụng chạm của nàng, nhưng lúc này đây làm cho nàng cảm thấy, hắn cố ý.

Nước mắt tới vừa nhanh vừa vội, trong nháy mắt đã ướt đẫm hai gò má của nàng, nàng dùng sức đẩy hắn ra.

“Tiểu ma nữ, nàng làm cái gì vậy?”

Ngữ khí bình tĩnh — không, thay vì nói là bình tĩnh, không bằng nói là một loại ngấm ngầm chịu đựng, hắn vẫn không có ý kiến gì với nước mắt trên mặt nàng.

“Chàng thấy phiền, không phải sao?”

Mày khẽ nhíu lại nhưng rồi cũng nhanh chóng dãn ra,“Ta không biết nàng đang nói cái gì, nhưng bây giờ thời tiết không ổn lắm, chúng ta phải đi nhanh thôi.” Nói móc hắn sao?

“Chàng biết rõ!” Nàng vừa thương tâm vừa tức giận nói với hắn:“Chàng cảm thấy ta phiền chán đúng không? Thấy tìm cỏ Liệt Diễm cho ta phiền chán đúng không? Thấy tất cả đều phiền chán có đúng hay không?”

Mày trên mặt hắn lại nhanh chóng nhíu vào, nhưng rồi vẫn là vẻ mặt bình tĩnh cố gắng chịu đựng.

“Có cái gì thì khi về phòng rồi nói sau.” Đỗ Kình tiến lên từng bước định đỡ nàng, lại bị nàng dùng sức gạt ra.

“Không cần!”

“Tiểu ma nữ?”

“Nếu thấy phiền chán, chàng có thể nói ra, ta không bắt buộc chàng nhất định phải giúp ta làm việc này, là chàng tự muốn làm!” Nàng khóc, tức giận với hắn.

“Tiểu ma nữ……”

“Ta không ép buộc chàng, tất cả đều là tự chàng muốn. Ta nói ta không cần cỏ Liệt Diễm, ta nói chúng ta không cần lên Tuyết Phong đỉnh, ta nói ta chẳng quan tâm chỉ còn sống được mười năm nữa, ta nói ta……”

“Đủ!” Đỗ Kình đột nhiên chặn lại lời của nàng, trên mặt rốt cục xuất hiện một tia giận dữ,“Muối nói cái gì thì chờ sau khi về phòng rồi nói sau, hiện tại……”

“Không!”

Kì Siếp Siếp như mất đi lý trí mà kích động kêu to, nàng không ngừng lắc đầu, vẻ mặt thoạt nhìn có chút hoảng hốt.

“Không cần, không bao giờ muốn nữa, ta không muốn trở lại cái nhà gỗ nhỏ đó, ta muốn xuống núi, ta muốn về nhà, ta muối về Ngọa Long Bảo, ta muốn về Ngọa Long Bảo……” Trở về bên cạnh mẹ, trở về bên cạnh cha, trở về bên những người luôn thật tình quan tâm nàng, lo lắng cho nàng, yêu thương nàng, quý trọng của nàng, nàng không bao giờ muốn ở bên cạnh hắn nữa, không bao giờ muốn hắn phải chịu đựng việc ở bên cạnh nàng, không bao giờ muốn nữa!

Rồi đột nhiên xoay người, nàng căn bản không phân biệt được rõ phương hướng cứ chạy về phía trước, hiện tại nàng thầm nghĩ phải rời khỏi nơi này, thầm nghĩ rời xa hắn, căn bản không chú ý đến phía trước kia là cái vách núi đen vừa cao vừa dốc, nhưng Đỗ Kình sớm nắm rõ địa thế ở đây lại biết.

Mặt hắn thoáng chốc đã trắng xanh, đột nhiên kêu to,“Không được Tiểu ma nữ!”

Nhưng Kì Siếp Siếp sớm mất đi lý trí, một lòng chỉ muốn thoát khỏi nơi đây, thoát khỏi hắn, căn bản là không để ý tới hắn.

Không chút do dự, hắn triển khai khinh công nhảy lên, chạy theo hướng nàng vừa chạy, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Kì Siếp Siếp hét lên một tiếng “A” kinh hãi, chỉ thấy thân mình nàng dừng lại rồi đột nhiên mất đi cân bằng, cả người lao theo tuyết đọng đang lở xuống.

“Tiểu ma nữ!”

Đỗ Kình quá sợ hãi, thân lao về hướng nàng như mũi tên, đồng thời vươn tay túm lấy cổ tay nàng kéo vào trong lòng, hắn chợt thấy lòng bàn chân mềm nhũn, nhất thời rơi vào khoảng không, thân thể hai người rơi thẳng xuống.

Rơi xuống cùng với bị ôm chặt trong lòng một ai đó rất ấm áp tựa hồ đều xảy ra cùng một lúc, nhưng ngay tại khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Kì Siếp Siếp đã hối hận không dưới trăm vạn lần, nàng đang làm cái gì? Nàng đang làm cái gì?

Lúc rơi thẳng xuống rất khủng khiếp cứ như linh hồn bị hút ra khỏi thể xác, mà nàng lại có thể cảm nhận rõ ràng rằng, hắn rất nhanh ôm nàng vào lòng, nhanh mức khiến tâm can nàng cũng phải đau lên.

Vì sao?

Nếu hắn căn bản là không quan tâm đến lời nói của nàng, vì sao còn muốn cứu nàng, thậm chí là không chút do dự nhảy xuống theo nàng, còn muốn ôm nàng nhanh như thế?

Nàng thật sự là ngu dốt! Quen biết hắn nhiều năm như vậy, thế nhưng còn không phân biết nổi lúc nào hắn tức giận, lúc nào hắn chán ghét, nàng…… Nàng thật là……

“Đừng để ý ta, buông, Đỗ Kình, với võ công của chàng, chàng có thể tự cứu mình.” Trong đầu nảy lên ý nghĩ muốn để hắn được sống, khiến nàng đột nhiên sinh ra một nguồn lực ở trong lòng hắn mà giãy dụa kêu lên.

Đỗ Kình không để ý nàng, lại dùng một tay ôm chặt nàng, tay kia thì di chuyển, phát một chưởng đánh vào vách đá, chưởng lực này rất mạnh, nhanh chóng làm băng tuyết bao trùm trên vách đá sụp lở, tiếng lở ầm ầm rất lớn thiếu chút nữa là khiến hai người điếc tai, nhưng nhờ đó mà bọn họ tìm được một con đường sống. Chỉ thấy một chỗ thâm sâu cách bọn họ ước chừng mười trượng, vì tuyết lở mà lộ ra một tảng đá đen lớn.

Thân thể không ngừng rơi xuống, khoảng cách mười trượng tương đối gần, Đỗ Kình lập tức vận khí ra sau, trong khoảnh khoắc rơi xuống, cánh tay mạnh mẽ duỗi ra, khống chế tảng đá lớn nhô ra ở bên cạnh, tiếp theo hắn ném Kì Siếp Siếp đang được ôm trong lòng lên trên tảng đá lớn.

Sức cùng, lực kiệt, bàn tay khống chế tảng đá trong nháy mắt liền trượt xuống, chỉ nghe Kì Siếp Siếp kinh hô:“Không!” giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, nàng đã tóm được tay hắn.

Đỗ Kình mệt mỏi nhìn nàng.

“Không, xin chàng.” Nàng khóc nói, từng giọt nước mắt ấm nóng rơi xuống, thấm ướt mu bàn tay hắn.

Nhìn nàng, Đỗ Kình bỗng nhiên hít sâu một hơi, đem hết toàn bộ khí lực cuối cùng trên người, mượn lực ở bàn tay đang nắm lấy tay hắn làm điểm tựa, nhảy một phát lên trên, cùng lúc đó nàng dùng sức lực toàn thân kéo lên, làm hai người đồng loạt ngã trên tảng đá lớn ấy.

Tiếng hai người thở hổn hển vang lên quanh quẩn ở bốn phía, cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết quá mức chấn động, không ai mở miệng nói chuyện, nhưng –

“Ô ô……” Kì Siếp Siếp đột nhiên nức nở khóc, hơn nữa càng lúc không thể dừng lại, càng khóc lớn tiếng hơn.

Đỗ Kình thở hổn hển, hít một hơi thật sau, không nói một lời, gắt gao ôm chặt nàng trong lòng, mặc cho nàng trút hết tất cả qua tiếng khóc.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Qua một lúc lâu, nàng đột nhiên khóc rồi liên tục nói ba câu thực xin lỗi với hắn.

Thấy nàng có thể mở miệng nói chuyện chứng tỏ tâm tình đã bình phục rất nhiều, lúc này hắn mới thả lỏng ra một chút, nhẹ vỗ về mái tóc dài của nàng, dịu dàng trấn an,“Không có việc gì, không có việc gì.”

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Nàng vẫn còn áy náy nói.

“Ngoan, đừng sợ, không có việc gì.”

“Thực xin lỗi,” Nàng từ trong lòng hắn ngẩng đầu lên, hé ra gương mặt xinh đẹp nhưng khóc lóc trông vô cùng thê thảm,“Ta không phải cố ý muốn cáu giận, thật sự thực xin lỗi, thực xin lỗi……”

“Ta biết.” Hắn nhẹ nhàng chặn lại, vươn tay lau nnước mắt đang không ngừng tràn ra từ hai hốc mắt của nàng,“Đừng khóc, không có việc gì đâu?”

“Ta rất sợ hãi chàng ghét ta, ta nghĩ rằng chàng không cần ta, trước kia mỗi lần ta dở thói tùy tiện chàng đều dạy bảo ta, nhưng bắt đầu từ ngày hôm qua, chàng toàn để ta làm bừa, mặc kệ ta nói cái gì chàng cũng đều không có ý kiến, giống như sự sống chết của ta không có liên quan gì đến chàng, ta rất sợ, rất sợ, rất sợ chàng không thích ta, không hề để ý ta.” Nàng lắc đầu, một đôi mắt đẫm lệ không hề chớp mà cứ thế nhìn hắn, như là chỉ cần nháy mắt, hắn sẽ biến mất không dấu vết trước mặt nàng.

Trong lòng xúc động vô cùng, Đỗ Kình vươn tay kéo nàng vào trong lòng.

“Đồ ngốc,” Hắn nói giọng khàn khàn:“Nếu ta không cần nàng, không thích nàng, sẽ vì nàng mà đến cái nơi rét mướt này, suốt ngày đêm canh giữ ở ngoài Liệt Diễm động chờ con Khỉ Lửa trong cái truyết thuyết chẳng biết là thật hay giả, chỉ muốn từ nó mà biết được chỗ có cõ Liệt Diễm để chữa thương cho nàng sao?”

“Ta biết mọi việc chàng làm đều vì ta, nhưng ta không biết, ta sợ rằng chàng coi ta như một trách nhiệm không thể trốn tránh được.” Nàng ở trong lòng hắn, thấp giọng nghẹn ngào nói.

“Ngu ngốc,” Hắn nhịn không được mắng, nhưng giọng điệu lại nhẹ nhàng dịu dàng.“Hai chúng ta chỉ quen biết vài năm thôi sao? Chẳng lẽ nàng còn không hiểu ta, ta là cái loại sẽ vì trách nhiệm mà ép mình làm những chuyện bản thân không muốn sao? Huống chi……” Hắn bỗng nhiên hôn lên đôi môi anh đào của nàng một hồi lâu rồi mới ngẩng đầu, dừng lại trên khuôn mặt đỏ bừng của nàng nói nhỏ:“Ta làm như vậy cũng là vì trách nhiệm sao?”

Kì Siếp Siếp lắc đầu, lo sợ còn sót trong mắt hoàn toàn tiêu tán, từ nay về sau, nàng không bao giờ hoài nghi hắn nữa.

Cuối cùng cũng đã giải quyết xong vấn đề “Nhỏ” giữa bọn họ, kế tiếp là đến vấn đề “Lớn”, bọn họ nên làm thế nào để rời khỏi nơi này, trở lại sườn núi hay đi xuống bây giờ?

Dường như ông trời cho rằng vấn đề bọn họ gặp phải chưa đủ lớn, lúc này lại bắt đầu cho đổ tuyết.

“Tuyết rơi.” Nàng ngẩng đầu nói.

“Ừ, đứng lên nào.” Đỗ Kình nhịn xuống xúc động muốn nguyền rủa, đỡ nàng đứng dậy.

“Chúng ta làm sao bây giờ?”

“Trước hết xem xét tình hình xung quanh rồi nói sau.” Hắn đáp, đưa nàng đi trong cái nơi dài năm trượng rộng hai trượng, ba mặt toàn là đá này một vòng, rồi sau đó liền ngẩng đầu nhìn thấy một vách đá hình vuông, lát sau lại cúi đầu xem xem phía dưới vách núi đen, nhíu mi trầm tư.

“Thực xin lỗi.” Nàng lại tự trách, giải thích với hắn.

Hắn lắc đầu, nắm tay nàng đi về bên vách đá, trong mắt mang theo chút quái lạ nhìn vách đá, không nhúc nhích một chút.

“Làm sao vậy?” Nàng thấy thế kỳ quái hỏi.

“Nàng không biết là nơi này thoạt nhìn có chút kỳ lạ sao?” Hắn buông tay nàng ra, tiến lên từng bước, chạm nhẹ vào vách đá Tuyết Phong.

Kì Siếp Siếp lắc đầu, nàng không nhìn ra được sự khác nhau giữa vách đá trước mặt và vách đá ở chỗ hắn đứng.

“Nơi này tuyết có vẻ dày, mà bên cạnh tuy rằng cũng bị tuyết phủ, nhưng lại lộ ra vách đá.”

“Điều này thì có gì kì quái sao?” Nàng vẫn như cũ không hiểu.

Hắn không giải thích với nàng nữa mà hít sâu một hơi, vận khí điều tức chân khí trong cơ thể, sau một hồi lâu, xác định nội lực của mình đã hồi phục tương đối, hắn đột nhiên nói với nàng: “Đứng ra phía sau ta.”

Kì Siếp Siếp mặc dù không hiểu hắn muốn làm cái gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời đi ra sau hắn.

“Oanh!”

Một tiếng nổ, Đỗ Kình đánh một chưởng vào phiến đá kia, khiến tuyết đọng rơi xuống không ít, tuy nhiên do lúc trước tuyết đã sụt lở một lần, nên tuyết phía trên chảy xuống cũng không nhiều, ngược lại vách đá vừa rồi nhận một chưởng của hắn, lại lõm vào phía trong thành một cái động.

“Quả nhiên đúng như ta nghĩ.” Hắn nói xong, đột nhiên lại đánh liên tiếp hai chưởng vào cùng một chỗ lúc nãy.

“Oanh! Oanh!”

Chỉ thấy vách đá ban đầu đen nhẵn, bằng phải lại lộ ra một huyệt động sâu hút.

“Đây là……” Kì Siếp Siếp nghẹn họng trân trối nhìn, nói không nên lời.

“Được rồi, chúng ta vào xem.” Hắn dắt tay nàng, đi vào trong huyệt động.

Huyệt động cũng không sâu, nhưng cũng đủ để hai người nương náu. Ban đầu khi phát hiện ra huyệt động này, Đỗ Kình từng mong rằng từ sẽ tìm thấy lối thoát, nhưng xem ra hắn đã vui mừng vô ích, tuy nhiên có thể coi là may mắn một chút, vì ít nhất đêm nay bọn họ không cần đợi bên ngoài để biến thành người tuyết.

Tuyết càng rơi càng lớn, mà sắc trời cũng dần dần tối.

“Xem ra chúng ta chỉ có thể ở trong này đợi một đêm, tất cả phải chờ đến hừng đông ngày mai rồi tính tiếp.” Hắn thở dài.

“Thực xin lỗi, mọi chuyện đều do ta làm hại.” Kì Siếp Siếp nhịn không được lại tự trách.

“Đừng nói như vậy nữa.” Hắn lắc đầu, vươn tay ôm nàng vào trong lòng,“Lạnh không? Đói không?”

Nàng lắc đầu, cho dù nàng thực sự cảm thấy lạnh, cảm thấy đói, thì hết thảy cũng đều là nàng gieo gió gặt bão cả, chỉ thương hắn phải chịu tội cùng nàng.

“Chỉ cần nhẫn nại một đêm, đợi đến hừng đông ngày mai khi tuyết ngừng rơi, ta sẽ tìm được biện pháp rời khỏi nơi này.” Hắn thề với nàng.

Nàng gật đầu, nhịn không được dựa thân mình đang run run lên vào người hắn. Làm sao bây giờ, âm độc trong cơ thể nàng hình như đang phát tác, thật lạnh, thật lạnh……

“Tiểu ma nữ, sao nàng lại run kịch liệt vậy, có phải âm độc trong cơ thể nàng lại tái phát?” Nhận thấy được dị trạng của nàng, Đỗ Kình không ngừng cúi đầu hỏi, không đợi nàng đáp lại, lập tức vận nội lực, truyền vào cơ thể nàng.

“Không cần.” Nàng đột nhiên cầm tay hắn ngăn cản.

“Tiểu ma nữ?”

“Không cần lãng phí nội lực lên người ta, chỉ cần ôm chặt ta thì tốt rồi.” Nàng run vừa nói.

“Nhưng là……”

“Cái lạnh này ta còn chịu đựng được, thật sự chỉ cần ôm chặt ta là ổn rồi, được không, Đỗ Kình?”

“Được, nhưng nếu nàng không chịu được thì phải nói cho ta đó.”

“Dạ.”

Hắn ôm chặt nàng, còn nàng cũng ra sức hấp thu nhiệt độ ấm áp trên người hắn để chống cự âm độc trong cơ thể ngày một lan nhanh. Làm ơn, ổn định lại đi, đây là thời điểm hết sức đặc biệt, nàng tuyệt đối không thể làm lãng phí một tia nội lực nào của hắn, chỉ vì để nàng ấm hơn một chút mà thôi, tuyệt đối không thể.

Làm ơn, đêm nay, hãy để chúng ta yên ổn vượt qua đi!

Kì Siếp Siếp không ngừng khẩn cầu trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.