My Amazing Boyfriend

Chương 9: Đốt gân não cho cậu!




Người Dịch: Diệp Lam Khuê

Trong yên tĩnh, Yến Tư Thành ôm chặt Lý Viện Viện, trên trán chầm chậm rướm mồ hôi lạnh.

Hình như hắn…vừa làm một chuyện cực kì tệ hại thì phải…

Song không đợi hắn lúng túng được bao lâu, bên ngoài lại truyền tới từng trận sấm rền, cơ thể Lý Viện Viện vẫn run rẩy không thể kiềm chế, cô giật bắn mình, Yến Tư Thành liền bất giác vỗ nhẹ lên lưng cô, tựa như đang vỗ về một đứa trẻ.

Tiếng sấm nổ thêm vài lần, Yến Tư Thành vỗ vỗ lưng mãi cũng thành quen. Dưới sự an ủi dịu dàng lặp đi lặp lại ấy, Lý Viện Viện dần dần ngừng run rẩy.

Dông tố đến rất nhanh, đi cũng rất nhanh, không quá nửa tiếng đồng hồ, tiếng sấm từ từ nhỏ lại.

Lý Viện Viện đã bớt sợ hơn nhiều, bấy giờ mới chợt bừng tỉnh như nhớ ra điều gì đó, bắt lấy cánh tay áo ngắn ngủn của Yến Tư Thành nắn nắn, nước mưa ở mặt trên được nhiệt độ cơ thể của Yến Tư Thành hong khô một chút, nhưng vẫn còn rất ẩm ướt, dính lên người chắc chắn vô cùng khó chịu.

Lý Viện Viện ngẩng đầu nhìn Yến Tư Thành:

“Tóc cũng ướt hết rồi.”

Lý Viện Viện đang ở trong lòng hắn, khoảng cách giữa hai người gần tới mức có thể cảm giác được hơi thở của nhau. Vành tai Yến Tư Thành âm thầm ửng đỏ, hắn quay đầu đi, cánh tay hơi cứng ngắc buông Lý Viện Viện ra, ho nhẹ một tiếng, hắn định mở miệng giải thích cái gì đó, nhưng Lý Viện Viện lại cướp lời:

“Đều do em sơ ý, Tư Thành cứ như thế này thì sẽ sinh bệnh mất, nhanh đi tắm rửa thay đồ đi.”

Lý Viện Viện rời khỏi lồng ngực hắn, nói với vẻ tự nhiên, giống như cái ôm khi nãy của bọn họ thực tế chỉ là sự an ủi trong tình huống cấp bách, hoàn toàn không thể gọi là tình cảm nam nữ.

Yến Tư Thành nhìn cô một cái, bên tai đỏ lựng, lặng lẽ lui xuống, trên người hình như cũng cảm thấy có chút lạnh.

Lý Viện Viện giúp hắn tìm quần áo và đồ dùng để thay, Yến Tư nhận lấy, gật gật đầu, bước vào nhà vệ sinh, đóng cửa. Bởi vậy nên hắn không trông thấy Lý Viện Viện ngồi lại trên ghế lười, bụm hai gò má mũm mĩm của mình.

Lý Viện Viện cảm thấy, ban nãy Yến Tư Thành đã đủ lúng túng rồi, nếu cô còn biểu lộ thêm bất kỳ một chút thẹn thùng nào nữa, e rằng Yến Tư Thành sẽ càng lúng túng hơn thôi. Cô ôm mặt, dùng sức xoa xoa, nghĩ đến vừa rồi cô cứ thế bổ nhào vào lòng Yến Tư Thành, Lý Viện Viện chỉ biết thở dài một tiếng.

Thất thố! Quá thất thố rồi!

Cô và Yến Tư Thành quả thật không phải chưa từng có tiếp xúc thân thể, nhưng kiểu hai người trong tình trạng tỉnh táo mà…ôm, ôm ấp…thì vẫn đúng là lần đầu tiên. Chẳng hiểu tại sao, Lý Viện Viện chợt nhớ tới tối ngày hôm ấy, lúc Yến Tư Thành chạy bộ trong sân tập dưới ánh đèn đường, mồ hôi thấm đẫm hai má và cánh tay, càng nghĩ…gương mặt tức khắc càng đỏ lên không kiềm chế nổi.

Thật…xấu hổ muốn chết.

Từ lúc thi đấu ở trường bên ngoài xong Yến Tư Thành vẫn luôn trông mong được về nhà sớm một chút, nhưng không ngoài dự tính của hắn, đội ngũ hết ăn liên hoan lại đi uống rượu, hắn liên tục xem thời gian, sau khi mọi người đã ăn no uống say, cuối cùng mới chịu ngồi xe của trường để về. Trên xe, Yến Tư Thành chú ý thấy bầu trời bên ngoài âm u liền có cảm giác không ổn. Đến lúc về tới trường, sấm sét đột nhiên bắt đầu đánh. Yến Tư Thành chẳng thèm đợi bạn học giúp hắn mượn dù, vội vội vàng vàng bất chấp mưa gió chạy về thật nhanh.

Vào cái khoảnh khắc trông thấy Lý Viện Viện co ro ngồi trong góc ấy, cho dù hắn đã dùng tốc độ nhanh nhất để quay về, nhưng hắn vẫn cảm thấy bản thân hắn còn chậm lắm.

Đối với cú bổ nhào kia của Lý Viện Viện, Yến Tư Thành hoàn toàn không có chuẩn bị, hắn vừa xả vòi tắm rửa vừa ép buộc chính mình bình tĩnh lại, không được nhớ tới…xúc cảm mềm mại của Lý Viện Viện. Nhìn vẻ mặt sau cùng của Lý Viện Viện, Yến Tư Thành nghĩ, công chúa chỉ là sợ hãi mà thôi, không có ý tứ gì khác. Là tư tưởng của chính hắn, thật xấu xa(1).

Nhưng càng kiềm chế như vậy, cơ thể lại càng nóng.

Yến Tư Thành dứt khoát tắt nước nóng, lấy nước lạnh xả khắp người.

Hắn muốn dùng nước lạnh để tâm tư phức tạp của hắn dịu xuống một chút, nhưng không ngờ, nước lạnh không hề đè xuống sự nóng nảy trong lòng hắn, nhưng thành công làm hắn…bị cảm.

Thật sự bị cảm rồi.

Ngày hôm sau, rạng sáng.

Nằm trên giường, Yến Tư Thành nhìn Lý Viện Viện giúp hắn lấy nhiệt kế ra:

“38.5 độ.”

Yến Tư Thành cảm thấy thân thể của mình luôn rất tốt, không nghĩ tới chỉ mới dầm mưa và tắm bằng nước lạnh, giữa thời tiết ấm áp thế này, hắn lại bị cảm một cách vô dụng như vậy. Giọng nói của hắn khàn khàn:

“Viện Viện, sáng sớm hôm nay em có lớp…”

Hắn giục cô rời đi, một là vì Lý Viện Viện quả thật sắp muộn rồi, hai là, hắn thực sự không muốn để Lý Viện Viện thấy được bộ dạng yếu đuối này của hắn.

“Anh uống hết thuốc này trước đã.”

Trong nhà có thuốc dự phòng, Lý Viện Viện lần lượt xem từng bản hướng dẫn, lục ra loại thuốc cần uống khi phát sốt, lấy đúng liều lượng dựa theo ghi chú trên hộp cho Yến Tư Thành, cô vốc thuốc giữ trong lòng bàn tay, Yến Tư Thành ngoan ngoãn cầm lấy, nuốt từng viên từng viên một.

Lần đầu tiên nhìn thấy Yến Tư Thành uống thuốc tây, Lý Viện Viện cũng không nắm chắc có hiệu quả hay không, nhưng ngẫm lại thì trình độ chữa bệnh của thế giới này cao hơn Đại Đường rất nhiều, trong lòng cũng thoáng yên tâm, nhưng nói cho cùng sinh bệnh vẫn là chuyện lớn, Lý Viện Viện lôi điện thoại di động ra:

“Hôm nay em không đi học, em sẽ nhờ Chu Tình giúp em xin nghỉ.”

Tuy nhiên, Yến Tư Thành giơ tay chặn di động của Lý Viện Viện:

“Anh không sao. Không thể vì anh mà làm chậm trễ việc học của điện hạ.”

Xưng hô cũ lại bật ra rồi. Nếu như bây giờ cố chấp ở nhà, e rằng Yến Tư Thành sẽ đứng ngồi không yên mất. Lý Viện Viện thở dài một tiếng:

“Vậy anh nghỉ ngơi cho tốt, giữa trưa em lại trở về xem anh nhé.”

Yến Tư Thành gật gật đầu.

Suốt giờ học buổi sáng, Lý Viện Viện vô cùng mất tập trung, ngay cả Chu Tình ngồi bên cạnh cũng thấy kì quái:

“Sao hôm nay cậu không ghi chép gì hết vậy? Quãng thời gian trước chẳng phải cậu luôn tràn đầy hăng hái với tiếng Anh hay sao?”

Lý Viện Viện mơ màng(2) đáp một tiếng:

“Mình có nghe.”

“Cậu với Yến Tư Thành cãi nhau hả?”

Lý Viện Viện cười khổ:

“Xem ra, cậu rất hi vọng mình và anh ấy cãi nhau nhỉ?”

“Không, chẳng qua mình chỉ cảm thấy rất thần kì thôi, cái người lúc trước bị đồn phong phanh là không tốt như thế, sao đột nhiên có thể ngàn y trăm thuận với một người khác chứ, bởi vậy mới đoán bừa thử xem giữa các cậu có mâu thuẫn hay không.”

“Mâu thuẫn à…” Lý Viện Viện ngẫm nghĩ, “Căn bản là không có.” Tất cả mâu thuẫn, trước khi chúng kịp bắt đầu thì Yến Tư Thành đã vâng theo cô rồi.

Chu Tình kinh ngạc chớp chớp mắt:

“Các cậu ở chung hằng ngày mà không có mâu thuẫn sao?”

Lý Viện Viện cười cười, không tiếp tục nói thêm nữa, chuyển đề tài khác:

“Chu Tình, cậu biết làm sao để làm lại thẻ sinh viên không, ngày hôm qua ở cổng trường túi xách của mình bị người ta cướp mất rồi.”

“Hả? Bị mất những thứ gì, có quý giá không, sao cậu lại không cẩn thận như thế chứ?” Lực chú ý của Chu Tình bị dời đi rất nhanh, vừa trách Lý Viện Viện cẩu thả, vừa tỉ mỉ nói cho Lý Viện Viện quy trình làm thêm thẻ sinh viên.

Lý Viện Viện vừa nghe, trong lòng vừa suy nghĩ về chuyện ban nãy.

Theo cách nhìn của Chu Tình, cô và Yến Tư Thành là người yêu, là quan hệ bình đẳng, nhưng theo cái nhìn của Yến Tư Thành, giữa bọn họ là quan hệ chủ tớ, lời của cô là mệnh lệnh, tương đương với việc bên này phục tùng bên kia một cách vô điều kiện, dĩ nhiên sẽ không có mâu thuẫn.

Nhưng mà…

Lý Viện Viện cân nhắc trong lòng, nhưng mà như vậy đối với Yến Tư Thành là quá không công bằng. Ở nơi đây, quan hệ không ngang hàng này của cô và Yến Tư Thành là rất không bình thường, có lẽ cô phải nghĩ ra vài biện pháp để giữa bọn họ…bình đẳng lên.

Buổi trưa cô vội vã chạy về. Lý Viện Viện vừa mới mở cửa thì đã ngửi thấy mùi thơm của cơm và thức ăn.

Bước vào xem thử, Yến Tư Thành đã bày xong ba món cơm một món canh trên bàn trà, là sự kết hợp theo bình thường, ngay cả bát cũng được xới đầy cơm trắng đặt sẵn đấy, trong bếp còn truyền đến tiếng thái rau “cộc cộc”.

Lý Viện Viện đi vào nhà bếp, Yến Tư Thành quay đầu nhìn cô, cười cười:

“Anh tính thời gian cũng không còn lâu lắm, xắt xong món rau trộn này là có thể ăn cơm rồi.” Hai gò má của hắn đều có màu đỏ bất thường.

Lý Viện Viện đưa tay sờ trán hắn, có lẽ do tác dụng tâm lý, cô cảm thấy trán của hắn nóng hơn một chút so với hồi sáng sớm, giọng nói cũng càng khàn. Lý Viện Viện không thể không trách hắn:

“Tại sao không chịu nghỉ ngơi cho tốt, anh bị bệnh thì không nên làm những việc này.”

Yến Tư Thành đem dưa leo đã cắt lát sắp gọn gàng lên dĩa, vừa trộn thêm tỏi băm vừa nói:

“Dù sao cũng không thể để điện hạ đói bụng được.” Có lẽ vì đang bệnh khiến thái độ ngày hôm nay của hắn không hề nghiêm túc như xưa, giọng nói và nét mặt ôn hòa hơn rất nhiều.

Hắn nói câu này một cách vô cùng tự nhiên. Lý Viện Viện cau mày:

“Anh không nấu cơm em cũng sẽ không đói bụng, em có thể về làm…” Chưa nói dứt lời, Lý Viện Viện tự mình im bặt, nếu phải nghiêm chỉnh thừa nhận, cô đích thực sẽ chẳng làm được gì cả. Bất luận là ở Đại Đường hay ở đây, cô đều chưa từng thử chạm tới bàn bếp. Rau phải rửa như thế nào, cơm phải nấu ra sao, thức ăn phải kết hợp bằng cách nào…

Cô cẩn thận ngẫm nghĩ, ngoại trừ có thể ăn sống một trái dưa leo nhỏ, còn những thứ khác thì cô quả thật chẳng biết làm sao mới cho vào miệng được cả.

Yến Tư Thành cười cười, cũng không trêu Lý Viện Viện khiến cô bẽ mặt, chỉ bưng món dưa leo đã trộn đều ra khỏi nhà bếp.

Lý Viện Viện đành phải đến ngồi bên bàn trà ăn cơm như ngày thường.

Phần trứng rán trên mặt món canh trứng cà chua bị khét rồi.

Lý Viện Viện ngó Yến Tư Thành, nhưng lại thấy Yến Tư Thành đang ngồi ngay ngắn bên cạnh một đĩa rau khác, phát hiện một lá rau muống hỏng mà khi rửa hắn chưa lựa sạch, Yến Tư Thành cau mày lấy nó ra, hắn liếc nhìn Lý Viện Viện, vẻ mặt hơi tự trách:

“Hôm nay có chút sơ sót.”

Đáy lòng Lý Viện Viện bỗng đau xót, đáp không sao, vội vội vàng vàng cuốn phần trứng cháy rồi ăn hết, rất sợ Yến Tư Thành nhìn thấy lại khó chịu trong lòng.

Một bữa cơm vô cùng yên tĩnh.

Ăn xong, Lý Viện Viện muốn giành rửa chén, Yến Tư Thành tất nhiên là chết sống cũng không dám, Lý Viện Viện nổi giận:

“Lên giường nằm ngay!”

Yến Tư Thành ngây người, buộc phải lau tay, ngoan ngoãn đến nằm trên giường.

Đợi khi Lý Viện Viện rửa chén xong, đi ra xem, Yến Tư Thành ngủ mơ mơ màng màng trên giường, sắc mặt hoàn toàn ửng đỏ, trong miệng hình như còn đang lẩm bẩm cái gì đó.

Lý Viện Viện thấy hắn sốt tới mức không xong rồi, đành lục lấy di động của Yến Tư Thành, gọi điện thoại cho Lục Thành Vũ, nhờ hắn gọi thêm một cậu bạn học qua giúp đỡ, mấy người cùng nhau mang Yến Tư Thành đi bệnh viện.

Khi Yến Tư Thành tỉnh lại, bốn bề đều là mùi thuốc sát trùng.

Trên tay hắn cắm kim truyền dịch, nước thuốc trong ống nhỏ từng giọt từng giọt. Yến Tư Thành nhìn bên ngoài cửa sổ, trời đã tối hẳn, không có đồng hồ, hắn cũng chẳng biết hiện tại là mấy giờ. Lại quay đầu về, lúc này hắn mới phát hiện một cái đầu đang nằm úp sấp bên mép giường của hắn.

Lý Viện Viện ngủ rất sâu, trên khuỷu tay của cô, có thể thấy rõ vết thương do bị rách da.

Tác giả có lời muốn nói:

Yến Tư Thành: Phải khắc chế nóng nảy…

Hồn của Cửu thô bỉ: Nóng chỗ nào?

Yến Tư Thành: = =+

Hồn của Cửu thô bỉ, chết ngắc.

Cảm tạ ~

(1) Nguyên văn: ‘ác xúc’ (không sạch sẽ; bẩn thỉu; nhơ nhớp; đê hèn; bỉ ổi) – vì nghĩa gốc nặng nề quá nên thay bằng ‘xấu xa’.

(2) Nguyên văn: ‘hoảng thần’ – nghĩa: đang ở trạng thái mơ màng không tập trung, thoát li thực tại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.