My Amazing Boyfriend

Chương 30: Quyến rũ




Sau lễ Quốc tế lao động, trường học tổ chức khoá học bơi.

Hôm đầu tiên học các quy tắc đảm bảo an toàn, Lý Viện Viện liền sầu não. Từ trước tới giờ cô chưa từng xuống nước, chưa nói đến bơi, tới việc di chuyển dưới nước cũng chả nổi, nếu vừa xuống hồ bơi, cô liền chìm xuống thì biết làm thế nào đây?

Lý Viện Viện kể lể với Yến Tư Thành, Yến Tư Thành trầm ngâm giây lát rồi nói: "Kết quả thi cuối kỳ sẽ tính vào điểm học phần, nhất định phải biết bơi, anh nghe cậu bạn nói, tầm chạng vạng, khi các lớp đều tan học, hồ bơi vẫn mở cửa từ 5h40 tới 8h40. Mỗi ngày chúng ta tập thêm một lúc từ 6h40, cố gắng hơn người khác, đến cuối kỳ, đảm bảo sẽ qua được."

Lý Viện Viện thấy phải, bèn gật đầu tán thành với anh.

Mỗi ngày đều phải bơi, việc đầu tiên là: mua đồ bơi.

Khi Yến Tư Thành nghe nói con trai chỉ mặc độc một cái quần bơi, hở cả bắp đùi thì sửng sốt hồi lâu, sau thấy mọi người xung quanh đều tỏ ra bình thường, anh cũng đành chấp nhận, may mà con gái vẫn phải mặc thêm cái áo.

Yến Tư Thành đã từng nhìn thấy áo tắm hai mảnh trên TV và trong máy tính, ban đầu anh vẫn hơi lo lắng, nhưng nghe nói đồ bơi dành cho con gái bán ngoài cổng trường khá kín đáo, bấy giờ mới thoáng an tâm, có điều chẳng ngờ tương đối "kín đáo" trong lời mọi người lại là thế này...

"Váy... ngắn quá"... Yến Tư Thành cầm bộ đồ bơi lên, nghiêm túc hỏi chủ quán: "Có loại dài hơn không?"

Chủ quán buồn cười đáp: "Ôi chàng trai ơi, thời đại nào rồi, cái váy này khá dài rồi mà, hơn nữa xuống nước còn nặng thêm nữa, sẽ khó bơi hơn đấy, cậu để cô bé này vào mặc thử xem thế nào nhé."

Lý Viện Viện nhoẻn cười cầm lấy bộ đồ trong tay Yến Tư Thành: "Ai cũng mặc như vậy, không sao đâu mà, Tư Thành chờ em một lát nhé, em ra ngay."

Yến Tư Thành cuối cùng đành phải nghe theo Lý Viện Viện. Anh ngồi thẳng lưng trên ghế chờ đợi, thi thoảng nghe thấy giọng nói của bà chủ quán và Lý Viện Viện vọng ra: "Dây lưng trên cổ có vẻ hơi chặt."

"Thế hả, vậy cởi ra, để cô sửa dây cho. Ngực vừa không?"

"Dạ, vừa lắm, nhưng mà cổ áo hình như hơi trễ."

"Trễ mới đẹp, cô bé à, ngực cháu tròn trịa như vậy, phải để lộ ra tí mới đẹp."

"Vâng..."

Yến Tư Thành vô cùng căng thẳng, sao công chúa lại thản nhiên thoả hiệp thế chứ!

Đến lúc không thấy bên trong nói gì nữa, Yến Tư Thành liền bất thần đưa mắt nhìn về phía tấm màn phòng thử, giây lát sau, mành bị giật ra, bà chủ quán đi ra trước: "Nào nào, mau ngắm thử xem, bộ áo tắm màu hồng phấn này tôn da lắm, con bé trắng thật đấy."

Lý Viện Viện hơi ngại ngùng bước ra, váy ngắn đến giữa đùi, hai tay để lộ hoàn toàn, cổ áo hình chữ V trễ sâu, áo tắm dính chặt vào người cô. Bụng cô hơi lộ thịt, nhưng không ảnh hưởng tới tổng thể, hơn nữa Yến Tư Thành liếc một cái liền thuận theo bản năng, dán thẳng mắt vào bộ ngực cô.

Rồi liền cảm thấy khoang mũi chợt khô rát.

Bà chủ quán hét lên: "Ối trời, chảy máu kìa, để cô lấy giấy cho!"

Yến Tư Thành sờ mũi, dòng máu ấm nóng đã chảy tới môi anh. Anh dợm đưa tay quẹt đi, nhưng Lý Viện Viện tức thì tới bên, cầm tờ giấy ăn lau sạch.

"Tư Thành..." Lý Viện Viện ngồi xổm xuống, dở khóc dở cười nhìn anh: "Anh đúng là chẳng được tích sự gì."

Bà chủ cũng cười trêu: "Chàng trai này ngây thơ quá."

Lý Viện Viện càng cười toét miệng. Cô vứt tờ giấy bẩn vào thùng rác, rồi lại nhét thêm giấy mới vào mũi anh, Yến Tư Thành cứng đờ người, không dám cử động chút nào.

Bởi vì Lý Viện Viện đang ngồi xổm trước mặt anh, chỉ cần hơi cử động sẽ đụng vào nhau, ngay cả ánh mắt anh cũng không dám liếc, vì chỉ cần hơi liếc mắt là sẽ nhìn thấy ngay thứ như ẩn như hiện của Lý Viện Viện...

"Phụt." Máu mũi anh vốn dĩ đã dần ngừng, nay lại phụt ra thêm, khiến anh bỗng chốc sặc sụa.

Lý Viện Viện vừa lau tiếp cho anh vừa cười khanh khách: "Tư Thành, nếu sau này anh mà chọc giận em, em sẽ mặc áo tắm lượn lờ trước mặt anh, đây gọi là không cần dùng dao mà vẫn có thể lấy mạng người, đúng chứ?"

Yến Tư Thành liếc nhìn gương mặt tươi cười của cô, nghiêm túc trả lời: "Anh sẽ không bao giờ làm thế."

Lý Viện Viện ngỡ ngàng, lồng ngực tựa hồ được ánh dương mùa xuân soi sáng, nở bừng từng đoá hoa. Cô xoa nhẹ vết máu trên môi anh: "Nhưng mà, dù anh không chọc tức em, em vẫn sẽ mặc áo tắm. Em hứa với anh, nếu như anh lại chảy máu mũi, em sẽ lau giùm anh." Cô ôn tồn nói: "Nếu anh lại chảy máu cam, em sẽ cầm máu giúp anh, nếu như anh bị thương, em sẽ chữa trị cho anh, mỗi khi anh đau, em nhất định sẽ thổi giúp anh."

Cô cất lời như thể đang dỗ dành trẻ con, song lại khiến Yến Tư Thành mỉm cười rạng rỡ. Anh gật đầu đáp: "Ừ."

Cuối cùng bọn họ vẫn chọn mua bộ áo tắm màu hồng phấn này.

Từ đầu tới giờ, đối với khoá học bơi bắt đầu từ cuối tuần này, Yến Tư Thành luôn giữ thái độ thù ghét.

Anh mua cho cô một chiếc khăn tắm to tướng, dặn cô phải choàng lên người, mang tiếng để dùng sau khi lên bờ, nhưng thực tế thì anh lại dặn dò: "Viện Viện, trước khi xuống nước, em tốt nhất đừng cởi ra."

Lý Viện Viện tất nhiên vui vẻ chấp thuận.

Cho nên dù Yến Tư Thành cực kỳ không thích thú, nhưng khoá học bơi vẫn cứ tới, nhìn khắp nơi đều là bắp đùi bóng loáng, Yến Tư Thành và Lý Viện Viện vẫn đang căng thẳng bỗng chợt bình tĩnh lại.

Lý Viện Viện cười bảo anh: "Chúng ta đúng thật là ếch ngồi đáy giếng."

Yến Tư Thành đồng ý: "Nếu ai cũng như nhau, vậy còn ngại chi." Anh xoay sang phía khác, cố tình không nhìn vào cô: "Nhưng Viện Viện à, em vẫn không nên... cởi khăn tắm ra."

Lý Viện Viện cười trộm: "Biết rồi, đi học thôi nào."

Lý Viện Viện và Yến Tư Thành không học cùng một khu, giáo viên cũng khác nhau, nhưng thời gian lại giống nhau, chẳng qua là một người ở hồ bơi phía đông, một người ở hồ bơi phía tây, giáo viên chỉ rõ từng khu, rồi để sinh viên tập hợp về đúng khu.

Hôm đầu tiên, nửa đầu thời gian học các động tác, nửa sau mới xuống nước, nhưng hầu như mọi người đều bám vào thành bể, tập nổi.

Xuống nước rồi, Lý Viện Viện thoạt đầu hơi căng thẳng, nhưng dần dần cô liền thả lỏng toàn thân, vô tình phát hiện ra, cô có thể nổi rất tốt, không cần dùng nhiều sức cũng dễ dàng thực hiện được.

Hoá ra Lý Viện Viện bẩm sinh có năng khiếu bơi lội, cùng một khoảng thời gian, cô khác hẳn mọi người vẫn đang học nổi, tất cả là nhờ có Chu Tình tận tâm chỉ bảo.

Chu Tình tự xưng đã biết bơi 19 năm, vừa sinh ra đã bơi giỏi như mỹ nhân ngư.

Tiếng chuông báo hiệu giờ học vang lên, mọi người đều lên bờ, giáo viên dặn dò một lát rồi cho mọi người giải tán, Lý Viện Viện vội vã đi tìm Yến Tư Thành, rảo bước rõ nhanh trên nền gạch men ẩm ướt, Chu Tình thấy vậy bèn nhắc nhở: "Trơn lắm đấy, đi chậm thôi."

Cô sốt ruột nên không để ý, chạy nhanh tới khu hồ anh học, đúng lúc nhìn thấy Yến Tư Thành leo lên bờ, cơ thể anh lấp lánh ánh nước, vô cùng quyến rũ mê hoặc. Mái tóc ngắn nhỏ nước, nhưng không rối loạn, trái lại toát vẻ vô cùng hấp dẫn, gợi cảm.

Lý Viện Viện liếc nhìn xung quanh, bấy giờ mới chợt hiểu ra tại sao Yến Tư Thành luôn muốn phủ thêm khăn tắm lên người cô.

Cô tiến lên trước, tung khăn choàng lên người anh.

Yến Tư Thành thấy là cô thì hơi ngạc nhiên: "Viện Viện?"

Lý Viện Viện vươn tay sờ vào ngực anh, xấu hổ nói: "Mỹ lệ quá, chỉ mình em được nhìn thấy thôi."

Yến Tư Thành nhất thời dở khóc dở cười. Anh lia mắt ra xung quanh: "Viện Viện, anh còn chưa tan học..." Lý Viện Viện quay đầu lại, quả nhiên, bên cạnh có biết bao cặp mắt đang đổ dồn về phía họ.

Ban nãy tuy tiếng chuông đã reo lên, nhưng giáo viên của Yến Tư Thành còn chưa cho nghỉ, anh vừa lên bờ, đang chuẩn bị tới xếp hàng thì bị Lý Viện Viện ngăn lại.

Lý Viện Viện đỏ mặt tía tai, cả đời này, cô chưa từng thấy ngượng ngùng tới vậy.

Cô lấy lại khăn tắm, trùm lên đầu mình, rồi cắm đầu lao vào phòng thay đồ.

Tiếng cười trêu chọc của đám con trai vang lên tựa hồ muốn đốt cháy cả một tầng da lưng của cô.

Dọc đường từ hồ bơi về phòng ngủ, Lý Viện Viện không hé răng nửa lời, mặt mũi thì vẫn đỏ bừng.

Yến Tư Thành cũng im lặng sóng bước bên cô, cho tới tận lúc phải tạm biệt, Yến Tư Thành bỗng nhiên giơ cả hai tay ôm lấy mặt cô, cúi người hôn nhẹ lên môi cô: "Cảnh mỹ lệ của anh, chỉ mình Lý Viện Viện mới được nhìn thấy."

Lý Viện Viện chớp mắt, sau đó mím chặt môi, kiễng chân hôn chụt lại vào môi anh, Yến Tư Thành cũng mạnh mẽ đáp lại.

Lý Viện Viện đỏ mặt, lần này đổi chiêu cắn nhẹ lên môi anh.

Yến Tư Thành không giận, nghiêng đầu hôn sâu, hoàn thành nụ hôn nồng nhiệt đầu tiên của họ.

Có ý nghĩa khác hẳn với những nụ hôn phớt trước đây.

Mới mẻ, cẩn thận, e dè, sợ khiến đối phương không vui, nụ hôn rất tuyệt, rung động dâng tràn.

Trước khi mất hết không chế, Yến Tư Thành ép bản thân phải tự kết thúc: "Viện Viện, ngủ ngon nhé."

Lý Viện Viện xấu hổ gật đầu: "Ngủ ngon."

Song hai người họ không ai cất bước, tựa hồ chẳng muốn xa nhau, ở bên nhau đã được mười năm, nhưng chưa lúc nào giống hiện thời, dù một giây cũng chẳng muốn rời. Không hề giống kiểu càng ở gần nhau càng nhanh chán.

Thật mong sau này ngày nào cũng giống như hôm nay. Lòng ngập vui vẻ, vô lo vô nghĩ.

Hôm nào Lý Viện Viện và Yến Tư Thành cũng như hẹn cùng ở lại hồ bơi tập luyện tới khi trời tối hẳn.

Khác hẳn so với tưởng tượng trước đó, việc học bơi này, Lý Viện Viện tiếp thu nhanh hơn Yến Tư Thành. Lý Viện Viện càng ngày càng dễ dàng di chuyển dưới nước, nhưng Yến Tư Thành thì có vẻ vẫn còn căng thẳng.

Yến Tư Thành hiếm khi sợ hãi chuyện gì, Lý Viện Viện không khỏi hiếu kỳ hỏi anh có phải rất sợ nước không. Yến Tư Thành trầm ngâm giây lát rồi đáp: "Hồi nhỏ lúc ở phủ công chúa, anh từng bị rơi xuống nước, suýt nữa thì chết đuối."

Lý Viện Viện ngẩn ra, lặng lẽ sờ lên đầu anh: "Yên tâm, em sẽ cứu anh."

Cô cũng mới biết lõm bõm được đôi chút, cứu anh kiểu gì.

Yến Tư Thành nhoẻn cười: "Ừ, anh biết rồi."

Luyện tập một lúc, Lý Viện Viện thầm thì bảo Yến Tư Thành rằng cô phải đi vệ sinh, anh ở đây chờ cô. Yến Tư Thành gật đầu đáp ứng.

Lúc Lý Viện Viện rửa tay sạch sẽ đi ra, chợt thấy gần hồ bơi xôn xao ầm ĩ: "Có người bị chuột rút rồi!"

"Giáo viên! Cứu người!"

"Cậu ta bị chuột rút!"

Tiếng hô hoán phát ra từ chỗ của Yến Tư Thành! Lý Viện Viện giật mình, chẳng kịp nghĩ ngợi, vội vội vàng vàng chạy tới.

Yến Tư Thành câu trước vừa nghe thấy có cô nữ sinh bị chuột rút được đưa lên bờ, câu sau lại nghe tiếng hét: "Ôi trời ơi, ngã chảy máu đầu rồi!"

"Sao ở đây lại lát gạch men trơn thế này!"

Yến Tư Thành ngẩng đầu trông, chỉ thấy đám đông tụ tập lại, chẳng nhìn rõ được gì. Anh bỗng nhiên dấy lên dự cảm không lành, vội vã lần theo mép thành bể tới xem, đẩy người ra, nhìn vào bên trong, áo tắm màu phấn hồng, làn da tựa hồ trắng bệch như ngọc, người nằm trên mặt đất, chính xác là Lý Viện Viện.

Bấy giờ, đầu cô đập vào một viên gạch men, phần gáy túa đầy máu, trộn lẫn với nước trên sàn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.