My Amazing Boyfriend

Chương 288: Phiên ngoại 5: hạnh phúc vững vàng (kết)




“Bây giờ chúng ta đang ở một khách sạn lớn được bảo vệ nghiêm ngặt, hôm nay tổng giám đốc tập đoàn Diệp thị Diệp Phi tổ chức tiệc đính hôn cùng với thiên kim Lâm thị Lâm Hiểu tại đây, được mời đều là những nhân vật nổi tiếng trong thương giới (giới kinh doanh) chính giới (giới chính trị).

Đến đây đến đây, không biết người nào hô lên, chỉ thấy bên trong chiếc Lincoln rất dài một người đàn ông đẹp trai phong độ tuyệt vời mang lễ phục màu trắng bước xuống, rồi sau đó, một người con gái đẹp mặc Bra váy dài, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ nhàng, vẻ mặt hạnh phúc, khoác cánh tay Diệp Phi, bước chậm rãi vào tiệc rượu, nhưng thân là nam chủ mà Diệp Phi mặt không chút thay đổi, thậm chí có chút giận dữ. Vì Lâm Hiểu luôn cố tình hay vô ý dựa vào sát người Diệp Phi, điệu bộ nghiêm chỉnh của người con gái nhỏ bé.

Không hề nghi ngờ, dáng người Lâm Hiểu rất đẹp, cao 1 mét 70, cộng thêm trước sau lồi lõm. Bình thường lại chú ý cách ăn mặc, trong mắt đàn ông cũng là một người con gái đẹp, nhưng chú ý cách ăn mặc quá, trang điểm khuôn mặt cũng thiên về diêm dúa lòe loạt, trên người luôn mang theo mùi nước hoa nồng nặc, cô ta hoàn toàn cho rằng đàn ông thích phụ nữ khêu gợi, nhưng lại không ý thức được rằng Diệp Phi ghét nhất chính là người như thế.

Mà Tuyết Nhi đang đọc tư liệu tìm việc làm cũng nhìn thấy bản tin tràn khắp mọi nơi này, hai nhà Diệp Lâm làm thông gia không thể nghi ngờ là tin tức lớn nhất hiện nay của thành phố A, dù sao đây là hai xí nghiệp lớn lại là hai gia tộc lớn kết nghĩa vợ chồng cũng là câu chuyện trà dư tửu hậu, mà cuộc hôn nhân này lại có người vui mừng có người buồn rầu, hôn nhân nhà giàu sang quyền thế phần lớn cũng là một cuộc mua bán, có người có thể đạt được lợi ích lớn hơn thì tự nhiên cũng có người sẽ ít đi một chén canh, một vài bản tin giải thích xuất thân bối cảnh hai xí nghiệp lớn Diệp Lâm, đều khen ngợi Diệp Phi và Lâm Hiểu là kim đồng ngọc nữ, trời sinh một cặp, nhìn hai người xứng đôi như vậy, Tuyết Nhi không khỏi ao ước một lúc, nhưng lúc nhìn thấy lễ phục trên người Diệp Phi lại chua xót một hồi, mặc dù đã nghĩ tới có thể Diệp Phi sẽ không mặc lễ phục mình thiết kế, nhưng mình vẫn cứ hi vọng tin tưởng anh sẽ mặc, xem ra mình vẫn là tự đánh giá cao bản thân mình, dù sao Lâm tiểu thư mới chính là vị hôn thê của anh Phi, sau khi cảm thán một hồi, Tuyết Nhi tắt những cửa sổ phát tin tức này, trước mắt quan trọng nhất là hãy tìm một công việc, vì thế lại tập trung tinh thần vùi đầu vào tìm việc làm.

Nhà họ Diệp.

Mặc dù mới đính hôn, ông cụ đã muốn hai vợ chồng mới chung phòng, lần này lại có người mừng có người buồn, vui vẻ đương nhiên là Lâm đại tiểu thư (tiểu thư lớn nhà họ Lâm) của chúng ta, ở nước ngoài đã quen với cuộc sống phóng túng, mấy ngày nay lúc ở nhà Diệp Phi, mặc dù thường dụ dỗ Diệp Phi, nhưng mà Diệp Phi lại không cho mình tới gần phòng anh, mình đã sớm không nhịn được cô đơn lạnh lẽo, tối hôm nay chung một phòng, cô có niềm tin Diệp Phi tuyệt đối sẽ quỳ gối dưới váy cô, nghĩ Lâm đại tiểu thư cô là ai, không chỉ có vóc dáng mê người, còn có bản lĩnh giường chiếu tiêu hồn. Đàn ông ư? Nét mặt lạnh lùng, thật sự lên đến giường còn không phải là nhiệt tình như lửa à, ha ha, nhớ lại dáng người đẹp đẽ kia của Diệp Phi, cơ bụng mê người, lửa nóng trong mắt Lâm Hiểu càng nồng thêm, sớm đã tắm hương thơm hoa cỏ, thay nội y khêu gợi, chờ đợi cho Diệp Phi một niềm vui lớn.

Lúc này dưới lầu Diệp Phi đang buồn rầu uống rượu, Laffey năm 78 trong mắt anh như dùng để uống nước, không ai có thể hiểu được nổi buồn đau của anh, Tuyết Nhi, Tuyết Nhi, một ly rượu lót bụng, đã không còn cảm giác đau khổ, bởi vì trong lòng khổ quá rồi, lúc này một người hầu cầm hộp quà tặng từng bước từng bước đi qua khiến Diệp Phi để ý, “Đứng lại, cầm gì đó.”

“Ặc, thiếu gia, cái này hôm qua có người gửi cho ngài, đoán là quà tặng.”

“Cầm tới xem tý nào” Diệp Phi quái lạ vì sao mình không nhìn thấy hộp quà tặng này, nhìn gói hàng này hẳn là thứ đồ không quen. Tùy tiện mở hộp, hiện ra trước mắt chính là một bộ lễ phục, đây, đây sẽ không là….

Vội vàng mở lễ phục, là một bộ lễ phục thiết kế đặc biệt. Nói thật so với bộ trên người mình chỉ có hơn chứ không kém, càng tôn lên phong độ của mình, lại phù hợp với phong cách của mình, đây, lúc này chú ý thấy một lá thư trên mặt đất, chữ viết này quen thuộc, là, là Tuyết Nhi….

“Anh Phi

Anh đã về rồi, xin lỗi, em không chờ anh trở về, cũng không chăm sóc tốt ông nội Diệp, nghe nói anh muốn đính hôn, chúc mừng anh, không có gì để tặng cho anh. Đây là lễ phục em tự mình thiết kế, như thế nào, thích không? Đây là lần đầu tiên Tuyết Nhi thiết kế lễ phục con trai, nếu không đẹp anh cũng bỏ qua cho em nhé….

Anh Phi, cảm ơn anh đã làm bạn trong hai năm qua, cho tới nay anh cũng giống như người anh cả, làm cho em cảm thấy rất ấm áp, em biết hai năm trước cũng là anh đã cứu em, có thể là sợ em có trách nhiệm nên mới nói cho em biết, em là vị hôn thê của anh, bây giờ em biết rõ không phải, Lâm tiểu thư mới đúng, nhưng mà em không trách anh, thật sự không trách, trong lòng em anh vĩnh viễn là anh trai quan trọng nhất, nhất định phải hạnh phúc nhé…., bây giờ em rất tốt, Tuyết Nhi đã trưởng thành, không phải lo lắng cho em đâu…, chúc anh và Lâm tiểu thư hạnh phúc….”

Thấy chữ viết xinh đẹp này, Diệp Phi cảm thấy trong lòng mình giống như bị côn trùng gặm cắn, rất đau, rất khó chịu.

“Cái này đưa tới lúc nào, vì sao không ai đưa cho tôi, nói, người đưa tới đâu rồi, mau nói cho tôi biết.” Tâm tình Diệp Phi kích động thậm chí còn lôi kéo cổ áo người hầu, người hầu có chút bị dọa sợ, hôm nay thiếu gia làm sao vậy, mặc dù bình thường thiếu gia lạnh nhạt nhưng cũng có chút dịu dàng, mà hôm nay, trong đôi mắt kia đầy ắp sát ý cảm giác thật đáng sợ,

“Hôm qua… Đêm qua…. Một người đàn ông mang tới, kêu tiểu Trương lấy…. Đưa cho ngài.”

“Ngày hôm qua, vì sao ngày hôm qua không đưa cho tôi, các người một đám ăn gan hùm mật gấu, á….”

Tiểu Trương bị dọa hoàn toàn… Lập tức quỳ xuống “Thiếu gia, tôi…. Tôi sai rồi…. Thiếu gia….”

“Cút” tức giận hét một tiếng, tiểu Trương lập tức co cẳng chạy. Diệp Phi cầm thư của Tuyết Nhi, lao ra ngoài cửa, Tuyết Nhi, chỉ em mới có thể mang lại hạnh phúc cho anh Phi, em chờ anh, đừng rời khỏi anh, trong đầu anh chỉ có giọng nói và dáng vẻ vui cười của Tuyết Nhi, đã quên ông nội bệnh nặng, đã quên Lâm Hiểu chờ trong phòng, càng quên luôn bây giờ là đêm khuya rồi. Chỉ nghĩ đến nhanh đi tìm Tuyết Nhi.

Mà Lâm Hiểu ở trong phòng lòng đầy vui mừng chờ Diệp Phi tới, không ngờ rằng, Diệp Phi đã đi tìm người mà cô ta ghét nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.