My Amazing Boyfriend

Chương 17: Tôi làm người bán hàng rong




Khi Lý Viện Viện và Yến Tư Thành rời khỏi phòng y tế thì chạm trán mấy người trong CLB đưa Trình Phương Kiệt tới khám.

Đối phương có bốn người, vây lấy Trình Phương Kiệt. Bọn họ bắt gặp Yến Tư Thành, không ai nói năng gì, Yến Tư Thành lẳng lặng che chở cho Lý Viện Viện rời đi.

Trình Phương Kiệt dõi theo bóng họ, chau mày hỏi: "Đó chính là con bạn gái béo của Yến Tư Thành à?"

"Đúng vậy, nghe nói quen nhau được hai tháng rồi."

Trình Phương Kiệt nhạo báng: "Béo quá nhỉ."

Một cậu bạn hùa theo: "Đúng vậy, béo như thế nhưng vẫn là bảo bối tâm can đấy, Yến Tư Thành cưng chiều cô ta lắm."

Nghe vậy, Trình Phương Kiệt bắt đầu suy tư.

Hôm sau lúc Lý Viện Viện và Chu Tình ăn cơm tối, cô chợt nhớ ra hôm qua Yến Tư Thành bảo tối nay anh phải sinh hoạt CLB, trước đây hễ rảnh rỗi là Lý Viện Viện sẽ đến thư viện đọc sách, hoặc tới sân tập chạy một, hai vòng cho tiêu cơm. Nhưng không biết tại sao, hôm nay cô bỗng dưng lại muốn đến xem Yến Tư Thành tập võ.

Mà thật ra, cô chưa bao giờ chủ động đi tìm Yến Tư Thành, trước đây mỗi lúc cần gặp nhau, toàn là anh chủ động đến bên cô trước. Lý Viện Viện gẩy cơm, bỗng thấy, những chuyện mà cô chủ động làm cho Yến Tư Thành, quả đúng là rất ít.

Từ biệt Chu Tình, Lý Viện Viện thong thả tới CLB, trời đã cuối thu, bầu trời tối nhanh hơn trước, không khí cũng lạnh hơn, dọc đường vắng vẻ, Lý Viện Viện móc di động ra, đang phân vân không biết có nên gọi cho anh không, bỗng nhiên bả vai bị ai đó vỗ mạnh.

Lý Viện Viện quay đầu, nhìn thấy ba chàng trai cao lớn đang đứng sau lưng cô.

Người dẫn đầu Lý Viện Viện thấy khá quen mặt: "Anh là... sư huynh ở CLB của Tư Thành đúng không?"

Trình Phương Kiệt ngoài cười nhưng trong không cười, nhếch môi nói: "Ồ, thật vinh hạnh quá, Yến Tư Thành cao ngạo là thế, vậy mà cô bạn gái lại vẫn nhận ra người bên cạnh cậu ta cơ à."

Lai giả bất thiện*, Lý Viện Viện lùi ra sau một chút, ôn hoà mỉm cười: "Các anh tìm tôi có việc à?"

*Lai giả bất thiện: Người đến không có ý tốt.

"Có chứ." Trình Phương Kiệt tóm lấy cổ tay Lý Viện Viện, Lý Viện Viện thử giãy ra một chút, thấy dù hiện giờ mình béo tốt khoẻ mạnh, nhưng so với sức đàn ông, thì vẫn chả bì được, cô không giãy dụa nữa, để mặc anh ta lôi kéo. Trình Phương Kiệt lạnh lùng nói: "Bọn này có chuyện cần nhờ tới bạn trai cô."

Lý Viện Viện tươi cười: "Được thôi." Cô vô cùng phối hợp, khiến Trình Phương Kiệt bỗng thấy hơi lo, liếc mắt ra hiệu với hai người đằng sau, rồi anh ta nhếch miệng cười: "Vậy tìm chỗ khác nói chuyện nhé." Nói đoạn lôi Lý Viện Viện vào nhà để xe đạp bỏ hoang.

Sân tập vốn ít người qua kẻ lại, nhà để xe đạp hoang phế, bỏ không đã lâu, ngay cả lao công quét dọn cũng ít khi ngó ngàng tới.

Lý Viện Viện biết mình có hét lên cũng chả ai nghe thấy, thôi thì đi theo họ vậy, Trình Phương Kiệt lấy khung cửa gãy làm đôi bên cạnh lên che cửa lại, giật ngọn đèn mờ ảo trên đỉnh đầu lên, ba người quây quanh Lý Viện Viện: "Gọi cho bạn trai cô đi. Bảo cậu ta tới tâm sự một lát."

Lý Viện Viện hơi ngần ngừ, Trình Phương Kiệt thấy thế bèn lấy di động ra: "Không sao, cô ngại, vậy để tôi gọi giúp cho."

Nói rồi cậu ta bấm số tanh tách.

Điện thoại thông, Trình Phương Kiệt đưa máy cho Lý Viện Viện: "Nói đi chứ?"

Lý Viện Viện đành phải nói: "Tư Thành, mấy vị tiền bối của anh mời em tới nói chuyện..." Còn chưa dứt lời, Trình Phương Kiệt đã cướp máy, vừa nói vừa bước ra ngoài.

Thấy anh ta bỏ đi, Lý Viện Viện bèn quay lại hỏi chàng trai bên cạnh: "Thường ngày Tư Thành khiến các anh khó chịu lắm à?" Cô thản nhiên trò chuyện khiến hai cậu trai vẫn nghiêm mặt từ nãy chợt ngẩn ra.

"Ừ..." Cậu ta gật đầu, làm bộ hung dữ: "Đúng vậy, hôm nay bọn tôi phải cho tên nhãi không biết trời cao đất rộng kia một trận. Kiêu ngạo chả coi ai ra gì!"

Lý Viện Viện thở dài: "Tôi biết mà, tính tình anh ấy khó mà hoà hợp với người khác được." Lý Viện Viện tỏ ra thông cảm với cậu ta: "Khổ thân, chắc các anh cũng phải chịu nhịn lâu rồi."

"Hừ, bọn tôi biết tính nó chẳng hay ho gì, nên vốn cũng không muốn đụng vào, nhưng nó suýt chút nữa làm gãy cả tay Trình Phương Kiệt, bao người vây quanh như vậy, mà nó chẳng chừa lại chút thể diện nào cho tiền bối, đúng là tức anh ách mà." Một cậu trai khác bực bội kể lể.

Lý Viện Viện nghe vậy, kinh hãi kêu: "Sao anh ấy lại có thể làm vậy! Quá đáng quá thể!"

Được Lý Viện Viện lên tiếng ủng hộ, hai cậu trai nhất thời hứng chí bừng bừng, thi nhau kể tội Yến Tư Thành. Lý Viện Viện cũng sôi sục hùa với họ chỉ trích Yến Tư Thành.

Đến lúc Trình Phương Kiệt dẫn Yến Tư Thành đi vào, thì Lý Viện Viện và hai cậu trai đã ngồi bệt xuống đất, hăng hái buôn chuyện, bàn tán rôm rả, chỉ thiếu mỗi việc cắn hạt dưa uống nước chè nữa thôi.

Yến Tư Thành ngớ ra: "Viện Viện..." Em đúng là tới đây để trò chuyện với bọn họ à...

Yến Tư Thành xuất hiện khiến bầu không khí chợt chùng xuống, Lý Viện Viện đứng dậy, phủi mông, cười hì hì với anh: "Tư Thành, mấy vị sư huynh của anh đều rất dễ gần."

Được Lý Viện Viện khen, mặt hai cậu trai bỗng dịu hẳn lại, ngượng ngùng gãi đầu gãi tai, một người còn nói: "Thật ra hôm nay bảo cậu tới đây cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ muốn dạy bảo cậu một chút, nên sửa đổi thái độ không coi tiền bối ra gì đi."

Thái độ trước và sau khi Lý Viện Viện đến, đã ôn hoà hơn nhiều.

Trình Phương Kiệt nghe vậy thì nhăn mày méo mặt. Anh ta còn chưa lên tiếng, Lý Viện Viện đã cướp lời: "Tư Thành, em nghe bọn họ bảo, bình thường anh hay không để ý tới cảm nhận của người khác lắm, bây giờ xin lỗi bọn họ đi, bọn họ cũng sẽ không gây khó dễ cho chúng ta nữa."

Lý Viện Viện nói, Yến Tư Thành đương nhiên tuân lệnh, lập tức cúi đầu: "Xin lỗi."

Tuy giọng nói vẫn lạnh lùng thản nhiên, nhưng trước đó Lý Viện Viện đã hạ mình trước, nếu bọn họ còn không chấp nhận thì có vẻ hẹp hòi quá, bọn họ chỉ lầm bầu vài câu như "sau này nên bỏ cái thói ấy đi", "cậu đúng là hơi huênh hoang đấy..." rồi định cứ thế cho qua.

Lý Viện Viện cười tới bên Yến Tư Thành: "Các tiền bối rộng lượng quá. Chúng ta về trước thôi..."

"Về cái gì mà về!"

Lý Viện Viện đi ngang qua Trình Phương Kiệt, chợt thấy bả vai bị kéo xuống, Lý Viện Viện hiện tại khá "béo tốt", bị kéo cũng không hề hấn gì, vẫn đứng vững, nhưng bên cạnh có một cái lốp xe đạp hỏng, quấn vào chân cô, nên "phịch" một cái, cô liền ngã dúi xuống đất.

Hai chàng trai vội hét lên: "Phương Kiệt!"

"Ôi, là con gái mà..."

Trình Phương Kiệt cũng hơi ngỡ ngàng, đang định cất tiếng giải thích, bỗng nhiên bị ăn một cú đấm, ngã nhào xuống, miệng đầy máu tươi, anh ta nhổ nước miếng ra, lẫn theo cả máu.

"Mẹ kiếp!" Trình Phương Kiệt tức tối nện mạnh xuống đất, hai cậu con trai cũng lập tức đứng lên.

Lý Viện Viện gạt đám tóc loà xoà trước mặt ra. Ngơ ngẩn rì rầm: "Ai đánh ai thế", "Ai đánh ai nhỉ", lại xảy ra chuyện à... Lại phải tới đồn công an, lại gặp bố Yến Tư Thành lần nữa sao...

Yến Tư Thành đanh mặt, định tới đỡ Lý Viện Viện dậy, Trình Phương Kiệt nhịn đau đứng lên ngăn anh lại, gào lên: "Bắt con bé đó lại!"

Hai cậu bạn đang do dự có nên động vào Lý Viện Viện không, Yến Tư Thành đã nhanh nhẹn túm lấy cánh tay Trình Phương Kiệt, động tác y hệt hôm qua, toan bẻ gãy tay Trình Phương Kiệt, một cậu bạn thấy vậy vội vọt tới chỗ Lý Viện Viện túm lấy cô: "Buông tay cậu ấy ra!"

Lý Viện Viện dùng vẻ mặt giống hệt như đang diễn kịch, rưng rưng nhìn cậu ta nói: "Anh thả tôi ra, để tôi khuyên anh ấy cho."

Cậu ta cắn răng, ngó cánh tay Trình Phương Kiệt vẫn đang sưng lên, rồi lại nhìn sang Lý Viện Viện, cuối cùng bóp mặt Lý Viện Viện quay nghiêng về phía Yến Tư Thành: "Mau buông ra!"

Nhìn gương mặt trắng trẻo mập mạp của Lý Viện Viện hằn vết bóp mạnh, Yến Tư Thành biến sắc, tựa hồ như chính anh đang bị đâm vào thịt vậy, anh vừa đau lòng vừa tức giận, dù cực kỳ không muốn nhưng vẫn phải thả tay Trình Phương Kiệt ra.

Cậu nam sinh trông thần thái của anh mà như thể thấy mình đang cầm dao chọc vào cổ Lý Viện Viện, chứ không phải chỉ bóp mặt cô...

Trình Phương Kiệt được thả ra càng phẫn nộ, nhớ tới nhiều lần thua dưới tay Yến Tư Thành, anh ta vô cùng oán hận, liền vung một cú đấm vào mặt Tư Thành. Xong rồi lại hung hăng đá mạnh vào thắt lưng anh, dù cho là đá vào cọc gỗ đi nữa thì cũng bị lung lay, Yến Tư Thành đau đớn kêu ối lên.

Lý Viện Viện nghe thấy, lòng đau thắt lại, điên tiết lên, kéo tay áo cậu trai: "Bỏ ra."

Cô thay đổi thái độ quá nhanh, khiến cậu ta hơi ngớ ra, Lý Viện Viện nhân cơ hội này thoát được, lập tức cầm chiếc lốp xe đạp, xông thẳng lên, ném bộp phát vào mặt Trình Phương Kiệt.

Trình Phương Kiệt đang hăng máu, bỗng bị ăn đau, đầu óc chợt vô cùng choáng váng. Đến lúc định thần lại, Lý Viện Viện đã đứng chắn trước Yến Tư Thành, lạnh mặt nói: "Ghen tị với bạn học là chuyện bình thường, thừa dịp giở trò vặt vãnh cũng không đáng trách, nhưng việc gì cũng phải có mức độ, nếu anh dám nặng tay, đừng trách sau này tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết."

Những từ này phát ra từ miệng sinh viên, phần lớn đều mang ý đùa giỡn, nhưng hiện giờ, anh ta bỗng cảm nhận được... sát khí từ cô nàng béo này.

Lý Viện Viện đỡ Yến Tư Thành dậy, xem qua vết thương trên mặt anh, hỏi: "Anh muốn tới đồn công an không?"

Yến Tư Thành đờ người ra.

Lý Viện Viện lại quay sang hỏi Trình Phương Kiệt và hai cậu trai: "Muốn tới đồn công an hả?"

Ba người quay qua nhìn nhau, không ai đáp lại.

"Nếu muốn tới đồn công an, thì để tôi gọi điện thoại, còn nếu đã không muốn, thì sau này đừng ai nhắc lại chuyện này nữa."

Bốn chàng trai, lặng im không nói gì.

Tác giả có lời muốn nói:

Trình Phương Kiệt: "Bóp mặt cô ta!"

Cửu: "Dừng tay!"

Trình Phương Kiệt: "Hừ, định anh hùng cứu mỹ nhân à?"

Cửu: "Để tôi bóp cho!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.