My Amazing Boyfriend

Chương 14: Nguyện cược phục thua




Người Dịch: Diệp Lam Khuê

Lễ hội văn hóa của trường kết thúc mỹ mãn. Ngay sau đó, bên phía nhà trường công bố vài giải thưởng, vở kịch《 Khổng Tước Đông Nam Phi 》mà Lý Viện Viện tham diễn giành giải tiết mục được yêu thích nhất, còn câu lạc bộ của Yến Tư Thành giành giải câu lạc bộ nổi trội nhất.

Nhưng kỳ thực những giải thưởng này chẳng liên quan gì đến hai người bọn họ cả, chân chính có liên quan chính là chuyện trong lễ hội văn hóa lại xuất hiện thêm một người.

Một cô gái yêu thích Yến Tư Thành.

Thời điểm Lý Viện Viện nghe được tin tức này từ miệng Chu Tình thì đã là một tuần sau buổi lễ. Lúc ấy Lý Viện Viện ngây ngẩn, sau đó vô thức gật đầu:

“Ờ, vậy rất tốt.”

“Rất tốt?” Giọng điệu Chu Tình hoàn toàn thay đổi, “Mình nói này Lý Viện Viện, bộ cậu thật sự coi cậu là công chúa hả? Là đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương hả? Cậu cảm thấy mấy đứa con gái xuất hiện bên cạnh Yến Tư Thành không thể tạo thành uy hiếp đối với cậu đúng không? Xuất hiện càng nhiều càng chứng tỏ cậu càng lợi hại đúng không?”

Chu Tình lúc nào cũng có bản lĩnh bẻ cong cách hiểu câu nói của người khác rồi nói ra ý nghĩa mà cô ấy suy đoán. Lý Viện Viện thở dài:

“Không phải…”

“Đã không phải thì cậu cũng đừng bình tĩnh như vậy có được không! Mình thật sự nghe nói, từ sau lễ hội văn hóa, con nhỏ khoa nghệ thuật kia đã triệt để mạnh dạn theo đuổi Yến Tư Thành suốt một tuần đó, Yến Tư Thành nhà cậu có báo cáo chuyện gì với cậu chưa?”

Đúng là vẫn chưa.

Vừa mới nghĩ như thế, trong lòng Lý Viện Viện xác thực nổi lên một chút nghi vấn, tuy Yến Tư Thành ít lời, nhưng hiện tại mỗi ngày Lý Viện Viện luôn chia sẻ về sinh hoạt của chính mình cho hắn nghe, thời gian lâu dần, Yến Tư Thành cũng sẽ vừa dùng những từ ngữ ngắn gọn để tổng kết những việc hắn gặp phải cả ngày, vừa chia sẻ với Lý Viện Viện, coi như là một kiểu đáp lại vụng về.

Khoảng thời gian này, Yến Tư Thành vẫn giống như trước, lúc không có lớp hoặc không có hoạt động câu lạc bộ liền ở cùng một chỗ với cô, thời gian nói nhiều không nhiều nói ít không ít, nhưng đến giờ vẫn không nghe thấy Yến Tư Thành đề cập tới chuyện có thêm một cô gái theo đuổi hắn. Lý Viện Viện cũng chưa từng gặp mặt cái cô gái quấn chặt lấy Yến Tư Thành trong truyền thuyết kia.

Yến Tư Thành…đang giấu diếm cô chuyện này sao?

Bất chợt nghĩ lại, bây giờ Yến Tư Thành và cô đều là hai cá thể độc lập, hắn quả thật không có nghĩa vụ báo cáo chuyện này với cô.

Nhưng Lý Viện Viện lại nghĩ đến, gần đây bất luận là gọi điện thoại hay đứng tán gẫu bên dưới ký túc xá, cô đều đã đem việc lớn việc nhỏ của bản thân ra mà kể cho Yến Tư Thành nghe, mặc dù cô không biết tại sao mình muốn nói với Yến Tư Thành những điều đó, nhưng nếu cô đã kể hết rồi, vậy thì bên cạnh Yến Tư Thành có biến hóa lớn như thế, tốt xấu gì…tốt xấu gì cũng phải nói với cô chứ. Để cô nghe được từ miệng của người khác thì tính là cái gì.

Lý Viện Viện có vài phần không vui nói cũng không rõ mà tả cũng chẳng xong.

Nhưng mà…không vui ư?

Lý Viện Viện lấy lại tinh thần, hơi ngẩn ra, sau đó trong lòng trực tiếp mắng bản thân vô duyên vô cớ. Chỉ vì mấy chuyện vặt như tin đồn này nọ mà không vui, Lý Viện Viện cảm thấy mình thực sự là sống càng lâu thì càng trẻ con rồi. Vả lại, không cần biết có cô gái nào đang theo đuổi Yến Tư Thành hay không, mà cứ cho là có đi, vậy thì liên quan gì tới cô cơ chứ. Thậm chí dù có thêm mười cô gái theo đuổi Yến Tư Thành, chỉ cần không phải cầm dao đuổi, bằng không thì chẳng phải là vấn đề gì lớn. (Tiểu Lam: ‘theo đuổi’, tiếng Trung là ‘truy’, cũng có nghĩa là hành động dùng chân ‘rượt theo’, kiểu chơi chữ giữa nghĩa bóng và nghĩa đen. Cho nên, Viện tỷ thật sự khiến người ta á khẩu mà =]]]] )

Hiện tại cô và Yến Tư Thành đều đã đến thế giới này, trước tiên không nói những chuyện khác, nếu bọn họ phải sống ở đây mãi mãi, vậy khẳng định rằng Yến Tư Thành sẽ ở đây cưới vợ sinh con, để thân thể này của hắn thực hiện trách nhiệm nối dõi tông đường. Mà cô cuối cùng rồi cũng phải lấy chồng, có người theo đuổi Yến Tư Thành, cô nên cảm thấy vui mừng thay hắn mới đúng. Giống như lúc mới đến nơi này, giống như lúc nhận ra Lâm Hiểu Mộng yêu thích Yến Tư Thành.

Nhưng Lý Viện Viện cảm giác được, đối với Yến Tư Thành, thái độ trong lòng của bản thân hiện giờ và của bản thân khi ấy hình như có chút không giống nhau…

Chưa kịp suy nghĩ kỹ hơn, Chu Tình ở bên cạnh đã vỗ tay kết luận chắc chắn:

“Hỏng rồi, hỏng rồi!” Cô nói, “Yến Tư Thành giấu diếm cậu đấy! Trong lòng nhất định có quỷ, mà mình nghe nói con nhỏ khoa nghệ thuật kia đẹp lắm, bộ dạng không tệ vóc người cũng tốt, còn biết trang điểm ăn diện, nghe nói là hoa khôi của lớp hoa khôi của khoa rồi còn hoa cái gì gì nữa ấy…Lý Viện Viện, cậu bị thua đẹp luôn!”

Lý Viện Viện quyết định không tiếp tục thảo luận đề tài đó với Chu Tình nữa, cô cười cười, khoác tay Chu Tình kéo về phía trước:

“Nhanh lên nào, phải vào lớp rồi.”

Buổi tối Lý Viện Viện không cần tập kịch, thời gian rảnh đều được dùng để tới sân tập rèn luyện cơ thể, hiện tại mỗi ngày cô phải rèn luyện trong sân tập đến chín giờ rưỡi mới trở về phòng ngủ.

Hôm nay cũng giống như thường ngày, lúc Lý Viện Viện vào sân tập, Yến Tư Thành đã đứng chờ sẵn ở chỗ cũ. Hai người cùng làm động tác khởi động, xoay cổ tay xong rồi xoay cổ chân, nhưng vừa mới xoay đầu một cái cô liền phát hiện một nữ sinh xuất hiện bên cạnh Yến Tư Thành không biết từ lúc nào.

Dáng người mảnh mai mà thời đại này ưa chuộng, ngũ quan lớn lên trông rất tinh xảo, chỉ có điều da dẻ xem ra hơi đen một chút.

“Tư Thành, anh cũng tới tập luyện à.”

Yến Tư Thành quay sang nhìn cô ta một cái, sau đó gật gật đầu. Gật xong cũng không tiếp tục để ý đến cô ta nữa, chỉ nói một câu với Lý Viện Viện:

“Viện Viện, em khởi động trước đi, anh chạy một vòng xem sao.”

Tuần tra khu sân tập là thói quen của Yến Tư Thành.

Lý Viện Viện gật đầu, Yến Tư Thành liền rời đi. Nữ sinh đang cầm chai nước suối ở một bên tiến lên vài bước, đánh giá Lý Viện Viện từ trên xuống dưới hết một lượt:

“Tôi nghe nói Yến Tư Thành có cô bạn gái mập mạp, chính là cô à?” Cô ta cười hi hi, thái độ trông rất tốt, nhưng mấy tính từ cô ta dùng lại cực kì đâm chọt người khác.

Lý Viện Viện chỉ cười cười, không bác bẻ, cũng chẳng giải thích. Cô cười đến cao thâm khó dò, để nữ sinh kia tự mình đi đoán.

“Mà lạ thật, mấy bữa nay tôi thường xuyên đi theo bên cạnh Yến Tư Thành, nhưng thế nào cũng chưa từng gặp cô.”

“Quả thật rất kì lạ, cô thường xuyên đi theo bên cạnh anh ấy, nhưng lại chưa từng gặp tôi.” Cô chỉ nhẹ nhàng lặp lại lời nói của nữ sinh đó một lần, nhưng nghe vào tai đối phương liền trở thành trắng trợn ra oai.

Thật ra ngẫm nghĩ một chút thì cũng đúng, nếu như thường xuyên dính bên người một tên nam sinh nhưng chưa bao giờ trông thấy bạn gái của hắn, hoặc là nam sinh đó đang yêu xa, hoặc là người nói câu này căn bản không hề “thường xuyên” ở bên cạnh hắn.

Nữ sinh đó vân vê chai nước, tiếp tục quan sát Lý Viện Viện. Lý Viện Viện bắt đầu làm động tác vặn eo, trong lòng lẩm bẩm, cô gái này tới cửa khiêu khích, nhưng năng lực logic của bản thân lại dễ để người ta bắt thóp quá đấy.

Nhìn Lý Viện Viện vặn eo, cô nữ sinh luôn giữ im lặng ở bên cạnh chợt cười nhạo một tiếng. Âm thanh không lớn, nhưng hơi chói tai, khiến lỗ tai của Lý Viện Viện đang liên tục nỗ lực giảm béo đau nhoi nhói như bị kim châm.

Cô quay đầu nhìn cô ta:

“Cô gái, cô yêu thích Tư Thành đúng không?”

Tâm tư đột nhiên bị vạch trần khiến nữ sinh đờ người một chút, nhưng cô ta lập tức tìm lại ý chí chiến đấu, ánh mắt sáng quắc trừng Lý Viện Viện:

“Đúng, tôi cứ thích anh ấy đấy, thì sao nào.”

Lý Viện Viện cười:

“Đây là cô tuyên thệ muốn làm tiểu tam đấy nhé.”

“Kết hôn rồi mới gọi là tiểu tam, trước khi kết hôn đều là cạnh tranh công bằng.”

“Cô gái à, có một chuyện cô cần phải hiểu,” Lý Viện Viện tiến lên một bước, mắt vẫn cười tít, nhưng giọng nói lại mang chút rùng rợn:

“Tôi không thích người khác khiêu khích tôi, Yến Tư Thành lại càng không thích. Cô có thể tranh cả thế giới với tôi, chỉ riêng Yến Tư Thành, cô tranh không nổi.” Cô vuốt ve phần tóc rối trên vai nữ sinh, “Bởi vì, nếu tôi muốn giết cô, toàn thế giới đều sẽ ngăn cản, duy nhất một mình Yến Tư Thành, sẽ chỉ hỏi tôi muốn giết cô như thế nào.”

Nữ sinh này mới là năm nhất mà thôi, suy cho cùng lá gan cũng không lớn, vừa bị Lý Viện Viện dọa một cách u ám như thế, cả mặt liền trắng bệch.

Lý Viện Viện vỗ vỗ vai cô ta, lùi một bước:

“Nhiều lời đến vậy rồi, tôi chỉ muốn nói với cô, anh ấy là của tôi. Tôi không thích cô, thì anh ấy cũng sẽ không thích cô.”

Nữ sinh đó cắn răng:

“Cô dựa vào cái gì mà nói thế!”

“Vậy thì thử xem xem.” Lý Viện Viện cười cực kỳ hiền lành vô hại.

Tiếng nói của Yến Tư Thành truyền đến từ cách đó không xa:

“Viện Viện, ổn cả rồi.”

Lý Viện Viện gật đầu, không nhìn nữ sinh kia thêm một cái nào nữa, chầm chậm chạy tới, chạy bộ vòng quanh sân tập chung với Yến Tư Thành như thường ngày. Lúc vòng qua khúc cua, Lý Viện Viện quay đầu đưa mắt nhìn cô nữ sinh đang chuẩn bị rời đi, Yến Tư Thành nhạy bén nhìn theo tầm mắt của cô, sau đó quay đầu trở về.

Lý Viện Viện vừa chạy vừa hỏi:

“Tư Thành, nữ sinh đó là ai vậy?”

“Không quen biết.”

Câu trả lời này quả thực vượt ra khỏi dự đoán của Lý Viện Viện:

“Không quen biết?”

“Ừm, trong đầu không có tên cô ta.”

Vậy là Yến Tư Thành của trước kia không quen biết rồi! Chẳng phải trong lễ hội văn hóa người ta mới nhắm trúng anh hay sao, sao sau đó ngay cả tên cũng không thử đi tìm hiểu chứ…Lý Viện Viện liếc Yến Tư Thành một cái:

“Hồi nãy em nghe cô ấy nói, cô ấy đúng là đang theo đuổi anh đấy.”

Lần này đổi thành Yến Tư Thành sửng sốt:

“Cái gì?”

Thật sự…không phát hiện ư…

Lý Viện Viện bỗng bắt đầu cảm thấy tội nghiệp cho nữ sinh kia, tên không rõ, thậm chí tâm ý cũng không được biết đến luôn. Lý Viện Viện thở dài một tiếng, dừng bước:

“Tư Thành, nữ sinh nhà người ta nói thích anh.”

Yến Tư Thành dừng bước theo cô, hắn cau mày nhìn Lý Viện Viện, cách một lúc sau mới nói:

“Chuyện này không liên quan gì tới anh cả.”

“Nhưng cô ấy vừa mới luôn miệng bảo cô ấy muốn cạnh tranh công bằng với em đó.”

Yến Tư Thành nhìn Lý Viện Viện một hồi, đột nhiên chân mày nhíu mạnh:

“Cô ta hỗn xược!”

Lý Viện Viện gật đầu, không sai, hỗn xược!

Thấy Yến Tư Thành trịnh trọng nghiêm túc nói ra mấy chữ này, Lý Viện Viện không nhịn được cười. Cô lại nói tiếp:

“Em cũng bảo cô ấy rồi, em nói ‘tôi không thích cô, Tư Thành cũng sẽ không thích cô’. Nhưng cô gái đó vẫn không phục, hỏi em dựa vào cái gì mà nói như vậy, Tư Thành, anh nói xem em dựa vào cái gì?”

Nhận ra Lý Viện Viện tuy đang cười, nhưng khi hỏi mấy chữ cuối cùng, giọng điệu lại hơi cao lên, Yến Tư Thành ở bên cạnh Lý Viện Viện hơn mười năm, tâm trạng của cô là điều hắn rõ ràng nhất, bây giờ Lý Viện Viện có chút không vui rồi.

Mặc dù không biết vì sao cô không vui, nhưng Yến Tư Thành biết nên trả lời vấn đề của Lý Viện Viện như thế nào:

“Bởi vì Yến Tư Thành là của Lý Viện Viện.”

Bên tai bất chợt tĩnh lặng, chính tai nghe được Yến Tư Thành nói ra câu ấy, Lý Viện Viện cảm thấy những sinh viên chạy sượt qua đều biến thành những vệt sáng, đèn đường sau lưng trông như từng đốm sao tròn nhỏ, làm nền khiến Yến Tư Thành có vẻ không chân thực.

Sau đó cô không còn cách nào để kiềm chế khóe môi của chính mình giương lên, giữa lúc ngẩn ngơ, trong cơ thể cô gần như có một nỗi kích động muốn ôm lấy Yến Tư Thành, ôm thật chặt.

Không sai, hắn là của cô, cũng chỉ có thể là…

Lý Viện Viện sửng sốt.

Cô quay đầu nhìn vị trí mà cô gái kia đứng ban nãy, rồi lại quay về nhìn nhìn Yến Tư Thành.

Chợt bừng tỉnh, cô dường như nghe thấy âm thanh của hạt giống đã đâm sâu vào nội tâm từ lâu, chầm chậm phá đất ngoi lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.