My Amazing Boyfriend

Chương 10: Tôi muốn từ chức




Người Dịch: Diệp Lam Khuê

Yến Tư Thành cảm thấy hiện tại đầu óc của hắn phỏng chừng có chút đần độn, bằng không sẽ chẳng đại nghịch bất đạo mà đưa tay chạm vào khuỷu tay bị thương của Lý Viện Viện.

Mái đầu úp sấp của Lý Viện Viện hơi cử động, ngẩng đầu lên, trên mặt bị cánh tay hằn thành dấu đỏ, tròng mắt của cô ửng hồng, bộ dạng mơ hồ vì giật mình tỉnh giấc. Cô vô thức quay đầu nhìn bình truyền dịch bên cạnh, sau khi xác nhận vẫn còn mới chuyển qua nhìn Yến Tư Thành, thấy hắn đang mở to mắt, Lý Viện Viện lẩm bẩm nói một tiếng:

“Tỉnh rồi à.” Sau đó bàn tay mũm mĩm liền phủ lên trán Yến Tư Thành.

“Hình như bớt một chút rồi.”

Cổ họng Yến Tư Thành hơi ngứa, hắn nhẹ hắng giọng:

“Sao khuỷu tay lại bị thương?”

Đầu óc Lý Viện Viện vẫn còn khá mơ hồ, cô xoay cánh tay xem thử, thành thật đáp:

“Bị giật túi trước cổng trường, lúc đuổi theo bị xe đụng trúng, ngã một cái. Trầy da mà thôi, không nghiêm trọng.”

Mặc dù Lý Viện Viện đã cường điệu một lần rằng không nghiêm trọng, nhưng Yến Tư Thành vẫn nhíu mày:

“Túi bị cướp?”

“Ừm, cũng may trong túi không có gì.” Lý Viện Viện ngáp một cái, “Chỉ có thẻ sinh viên, kịch bản và ít tiền lẻ.”

Yến Tư Thành nghe xong, im lặng gật gật đầu. Nhìn dáng vẻ mệt mỏi đến không mở mắt nổi của Lý Viện Viện, Yến Tư Thành hơi lo lắng:

“Viện Viện, anh ở đây sẽ không có chuyện gì, em về trước ngủ một chút đi.”

Lý Viện Viện lắc đầu:

“Em phải giúp anh trông chừng bình truyền dịch. Còn có một bình thôi, truyền xong chúng ta cùng nhau về nhà.”

Bốn chữ cùng nhau về nhà bình thường như vậy, nhưng Yến Tư Thành lại bất giác thấy ấm áp trong lòng, nhà ở đây không phải là phủ công chúa lớn lớn tới mức đáng sợ trước kia, nơi này chỉ có hắn và Lý Viện Viện, chỉ có hai người bọn họ.

Nền tảng cơ thể của Yến Tư Thành vốn tốt, truyền dịch xong, cơn sốt của hắn liền giảm không ít, xách một túi thuốc từ bệnh viện, hai người cùng nhau đi về, đến nhà vừa đúng mười một giờ.

Hai người thu dọn một hồi, Yến Tư Thành trải chăn lên giường của Lý Viện Viện, còn Lý Viện Viện ở bên cạnh sửa sang lại ghế lười cho tốt, sau đó lập tức tự mình leo lên nằm. Quấn thêm cái chăn mỏng.

Yến Tư Thành ngây ngốc:

“Viện Viện…”

Lý Viện Viện nằm trong chăn gật gật đầu:

“Tư Thành, ngủ ngon.”

Yến Tư Thành dở khóc dở cười nhìn một đống tròn quay phồng cao trên ghế lười:

“Viện Viện, lên giường mà ngủ.”

Lý Viện Viện phớt lờ hắn, bộ dạng giả chết kiểu có bản lĩnh thì anh tới đây lôi em lên đi.

Yến Tư Thành đương nhiên không dám đến nhấc chăn của Lý Viện Viện, cả buổi chẳng biết phải làm sao, đành tự đắp chăn, nhắm mắt liên tục nghĩ tới việc ngủ, nhưng hôm nay hắn đã ngủ quá lâu, sau một chốc cũng không tài nào ngủ được, cuối cùng chỉ còn cách mở to mắt nhìn trần nhà, lắng nghe tiếng hít thở dần trở nên đều đặn của Lý Viện Viện, hắn chỉ cảm thấy hết sức an lòng.

Hắn nghiêng người qua.

Ghế lười của Lý Viện Viện được đặt ngay bên cạnh giường, nếu như phần đệm sô-pha được nâng cao hơn một chút, Lý Viện Viện chẳng khác nào đang ngủ bên cạnh hắn. Nhưng hiện tại trong lòng hắn không có mảy may xao động.

Hắn nhìn tóc của Lý Viện Viện tán loạn trên gối, không muốn vuốt ve, chỉ muốn vuốt thẳng từng lọn từng lọn, để tránh ngày hôm sau tỉnh dậy, cô lại vì tóc rối thắt vào nhau mà khổ não. Hắn nhìn lúc Lý Viện Viện đắp chăn sơ ý lộ ra bờ vai, hắn cũng không muốn chạm vào, chỉ muốn kéo chăn lên cho cô, để tránh cô không cẩn thận mà nhiễm lạnh.

Ngày hôm kia khi Lý Viện Viện bỗng nhào đến, sự dao động của trái tim và cơ thể khiến hắn hiểu rõ, hắn đối với Lý Viện Viện, có lẽ đang che giấu ý nghĩ đại nghịch bất đạo trong lòng…Nhưng hắn vẫn chưa hoàn toàn nắm bắt ý nghĩ của chính mình, bản thân hắn cũng đang suy đoán xem hắn đối với Lý Viện Viện rốt cuộc là tình cảm gì.

Tuy nhiên, bây giờ tĩnh tâm ngẫm lại.

Không phải thứ tình bạc đầu giai lão, nương tựa lẫn nhau(1) theo kiểu trai gái tầm thường, cũng không phải loại có được là hạnh phúc của ta mất đi là số phận của ta(2) mà thánh nhân tôn sùng, hắn đối với Lý Viện Viện, chắc căn bản không phải là tình yêu đâu nhỉ.

Hắn không có cảm xúc muốn chiếm giữ với Lý Viện Viện, hắn chỉ muốn đối tốt với cô. Hắn có thể đem tất cả cho cô, nếu tốt cho Lý Viện Viện, hắn tình nguyện đem tất cả của chính mình đưa hết cho cô.

Đây không là tình yêu.

Bởi vì tình yêu là điều không được xảy ra. (Tiểu Lam: sự vướng bận thứ bậc trong lòng Thành ca nặng quá rồi T.T)

Sáng hôm sau, Lý Viện Viện không có lớp, từ khi đến nơi đây cô không ít thì nhiều đã dưỡng thành thói xấu ngủ nướng, bây giờ còn đang co người trong ổ chăn không chịu dậy, nhưng tiếng chuông điện thoại cứ liên tục vang ầm lên hết lần này đến lần khác, Lý Viện Viện mơ mơ màng màng vươn tay chộp lấy.

“Lý Viện Viện, gay to rồi, ngày hôm qua nhân viên giám thị ký túc xá đến kiểm phòng!”

Đây là lần đầu tiên Lý Viện Viện nghe tới từ “kiểm phòng” này, cô chẳng hiểu gì cả chớp chớp mắt:

“Ờ, sau đó thì sao?”

“Cậu còn có tâm tình để ngủ hả!” Chu Tình sốt ruột kinh khủng, “Cậu không báo với giám thị ký túc mà cứ thế chuyển ra ngoài ký túc xá, giám thị bảo là hôm nay muốn liên lạc người nhà của cậu đó! Lúc cậu ra ngoài ở chung với Yến Tư Thành, có báo cho người trong nhà cậu chưa?”

Lý Viện Viện giật mình một cái, bừng tỉnh:

“Cái gì?”

Cô…cô cho tới bây giờ, vẫn đều chưa từng…liên lạc với người trong nhà của “Lý Viện Viện”.

Đúng lúc Yến Tư Thành đang bưng một nồi cháo nhỏ từ bếp ra đặt lên bàn trà, nhưng thấy Lý Viện Viện đã ngồi dậy, bèn đứng lại bên cạnh một cách ân cần, tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của Lý Viện Viện.

“Cậu đợi lát nữa đến văn phòng giám thị coi thử đi.”

“Ừ.”

Cúp điện thoại, Lý Viện Viện xoa xoa huyệt thái dương.

Yến Tư Thành quan tâm hỏi:

“Sao vậy?”

“Hôm qua giám thị đi kiểm phòng, biết được chuyện em ra ngoài ở, nói là ngày hôm nay muốn liên lạc với người nhà của em.”

Yến Tư Thành ngẩn người:

“Người nhà của em?” Yến Tư Thành liền vô thức nghĩ tới cảnh tượng nhân viên giám thị trên đại điện quỳ gối khấu đầu với cửu long thiên tử.

Hắn chớp chớp mắt, bấy giờ mới nhớ ra, ở thế giới này, “Yến Tư Thành” có cha mẹ của chính mình, “Lý Viện Viện” đương nhiên cũng có. Chẳng qua chuyện kì quái chính là, khoảng thời gian bọn họ đến đây đã hơn một tháng, cha ruột của Yến Tư Thành và hắn đã gặp nhau, đôi khi mẹ Yến Tư Thành cũng có thể gọi đến quan tâm hỏi hắn dạo này còn tiền xài hay không.

Nhưng cha mẹ của Lý Viện Viện thì quả thật là một điều bí ẩn.

Lý Viện Viện nghĩ rằng cô và Yến Tư Thành cơ bản đều là người giống nhau thôi, bởi vì từ lúc bọn họ mới đến nơi đây, cuối tuần Lý Viện Viện ở chỗ của Yến Tư Thành, Chu Tình vẫn luôn đoán xem có phải cô đã về nhà hay không. Có thể thấy rõ, nhà của “Lý Viện Viện” cách trường học cũng không quá xa.

Nhưng nếu nhà gần như thế, Lý Viện Viện không về hơn một tháng, tại sao cha mẹ Lý Viện Viện không hề gọi điện tới hỏi một câu…

Thời điểm Lý Viện Viện tìm tới giám thị, giám thị vừa mới buông điện thoại.

Bà nhìn Lý Viện Viện một cái:

“Đến nhanh thế.” Bà chỉ chỉ cái ghế bên cạnh, “Ngồi trước đi đã.”

Lý Viện Viện ngoan ngoãn ngồi xuống.

“Ban nãy cô và mẹ của em nói chuyện qua điện thoại, mẹ em bảo cũng không biết chuyện em không ở trong ký túc xá.”

Lý Viện Viện im lặng ngồi nghe bà nói, giám thị thở dài một tiếng:

“Bây giờ em mới năm nhất thôi, nếu muốn chuyển gấp ra ngoài ở, em nói xem nếu em đã báo với người nhà, người nhà đồng ý thì tốt rồi, nhưng em nhìn bây giờ đi, không ai biết em ở bên ngoài, nếu ngộ nhỡ em xảy ra chuyện, ai biết ngay được chứ?”

Lý Viện Viện gật đầu:

“Xin lỗi cô.”

Thấy thái độ nhận sai của Lý Viện Viện không tệ, giám thị bèn không nói thêm gì nữa:

“Em quay về trao đổi với mẹ em một chút đi, bà ấy cũng lo lắm.”

Tiếng nói vừa dứt, di động của Lý Viện Viện liền vang lên.

Cô lấy ra xem thử, là một dãy số điện thoại xa lạ, Lý Viện Viện gật gật đầu với giám thị, coi như đang chào tạm biệt, sau đó bước ra cửa:

“Alô?”

“Viện Viện, là mẹ.” Giọng nói ở đầu điện thoại bên kia vẫn được xem là bình tĩnh, không có quá lo lắng như Lý Viện Viện tưởng tượng, từ câu trả lời của giọng nói này, trong đầu Lý Viện Viện chợt lóe lên rất nhiều hình ảnh, vùn vụt lướt qua đến mức trước mắt Lý Viện Viện đều trở nên mờ nhạt.

“Lần trước mẹ nghe cô giám thị nói, con không ở trong ký túc xá mà ra ngoài trường ở rồi?”

Lý Viện Viện ổn định lại tâm trí:

“Dạ đúng.”

“Tại sao con không bàn với mẹ một chút chứ?”

Lý Viện Viện nhanh chóng cân nhắc, “bản thân mình” trước kia là người có tính cách nhu nhược, khi đối mặt với chất vấn của mẹ cô thì nên tỏ vẻ cực kì luống cuống mới đúng, thế là Lý Viện Viện bèn lặng thinh một lát, sau đó trả lời:

“Con…quên mất.”

Đầu dây bên kia bỗng im bặt:

“Viện Viện, con chuyển ra ngoài là ở một mình một người hay ở chung với bạn học khác?”

“Chung với bạn học khác ạ.”

“Bạn nam hả?”

“…Dạ.”

“Viện Viện, con nói thật với mẹ đi, con có đang yêu đương hay là không.”

Lý Viện Viện không biết nên trả lời như thế nào. Cô ở chung một chỗ với Yến Tư Thành, bất luận là ai nhìn vào, hay nhìn vào theo cách nào, chắc hẳn đều là cô đang yêu mà thôi…Sự trầm mặc của cô bị xem như đã ngầm thừa nhận.

“Ai…Bây giờ con lớn rồi, yêu đương cũng không sao, nhưng ở chung một chỗ thì không thích hợp cho lắm, dù sao con vẫn là học sinh, phải chú ý bảo vệ mình. Lỡ có chuyện gì xảy ra, mẹ ở nước ngoài ít khi trở về, không giúp con được, trước kia ông bà nội của con còn có thể giúp con một chút, hiện tại…Viện Viện, con phải tự bảo vệ mình cho tốt.”

“Dạ…”

“Con vẫn cứ về trường ở đi, nói cho cùng bây giờ con còn đang đi học, cứ ở bên ngoài suốt cũng không ra gì cả.”

“Vâng.”

Cúp điện thoại, Lý Viện Viện chợt nhớ đến những cảnh tượng hỗn loạn trong đầu mình, lúc này mới hiểu rõ thân thế của “bản thân”.

“Lúc nhỏ cha bệnh nặng qua đời, không quá hai năm, mẹ đi bước nữa với một người ngoại quốc, cùng ông ta ra nước ngoài, hiện tại đang định cư ở đó, Lý Viện Viện được ông bà nội nuôi lớn, nhưng năm ngoái ông nội bị bệnh rồi mất, bà nội đau buồn nên ốm nặng, không lâu sau khi Lý Viện Viện nhận được giấy thông báo trúng tuyển đại học cũng qua đời…Bây giờ mẹ gánh vác học phí, nhưng phí sinh hoạt hoàn toàn dựa vào tiền ông bà nội để lại mà sống.”

Lý Viện Viện thở dài:

“Em cũng thật đáng thương.”

Thảo nào trước đây Lý Viện Viện lại trở thành trùm học tập, cũng khó trách chuyện cô nhạy cảm yếu đuối tới mức thậm chí chỉ bị Trương Nam mắng mấy câu liền nhảy từ trên bục đạo cụ xuống.

Yến Tư Thành nghe xong, im lặng hồi lâu:

“Bây giờ Viện Viện, đang tính chuyển về trường sao?”

Lý Viện Viện gật đầu:

“Không xét tới những thứ khác, nếu cô giám thị và mẹ đều đã nói như thế, tự nhiên là nên chuyển về trường, để tránh sau này gây thêm nhiều tin đồn vô căn cứ. Hơn nữa bây giờ chúng ta cũng hiểu rõ nơi này đến một mức độ nhất định rồi, trở về ký túc xá hẳn sẽ không có gì đáng ngại.”

Yến Tư Thành gật đầu:

“Nếu đã như vậy, anh cũng về trường ở thôi.” Dù sao cũng gần, càng thuận tiện để chăm sóc Lý Viện Viện. Chỉ là…

Yến Tư Thành quay đầu nhìn nhìn gian phòng đã trở nên quen thuộc.

Chỉ là, bọn họ phải rời khỏi “nhà” rồi…

(1) Nguyên văn: ‘tương nhu dĩ mạt’

(2) Nguyên văn: ‘đắc chi ngã hạnh thất chi ngã mệnh’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.