Mưu Sát

Chương 4




“Tiểu Lạc, cậu làm vậy liệu có ổn không? Cô ta dù sao cũng là…” một cô gái dáng dấp đẹp đẽ, trên gương mặt biểu lộ sự lo lắng.

Tiểu Lạc nhếch mép cười một tiếng hăng hái, đuôi mắt được kẻ eyeliner cẩn thận càng thể hiện rõ ràng sự âm hiểm, “Mấy hôm trước mình phát hiện, quản lý bộ phận thông tin thích mình rất lâu rồi, anh ta đã cho mình mượn bảng thông tin của nhân viên để lấy số điện thoại của cô ta, cậu không cần lo lắng dư thừa, anh ta đã hứa cho dù có bị phát hiện cũng sẽ không khai mình ra.”

“Nhưng mà… nếu rơi vào đường cùng anh ta lại quay ngược lại cắn cậu thì sao?”

“Sẽ không, anh ta còn vương vấn thân thể này của mình.”

Trong phòng vệ sinh nồng nặc mùi nước tẩy, trong gương lớn, tiểu Lạc cùng bạn của cô ta trang điểm, dậm phấn và chỉnh chu lại quần áo trên người.

Không có ai dùng bản thân để hy sinh miễn phí cả, cô ta cũng vậy, cô ta có mục đích!

Kể ra thì tên quản lý bộ phận thông tin có ngoại hình thua xa sự điển trai của trưởng bộ phận thiết kế, yếu đuối hơn thực tập sinh của bộ phân phân tích và thua kém cả sự nổi tiếng trên mạng xã hội lẫn ngoài đời thật như Phùng Khải nhưng anh ta thật sự là một người có tiền. Một đêm cô ta đã có rất nhiều lợi ích, một thẻ tín dụng với năm con số và một mục đích của mình đã đạt được thành công mỹ mãn.

Tên đàn ông nắm lấy tay cô ta một cách dịu dành, đôi mắt trần trụi nhìn cô ta không chút che giấu, “Một đêm giải quyết hết thảy có được không?”

Cô ta cũng không phải là loại gái ở phố đèn đỏ, nên ít ra phải diễn một đoạn gái e thẹn trước mặt người đàn ông khác, “Trần Tống, em…” cô ta từ từ rụt bàn tay về, ngón tay di chuyển mềm mại, khéo léo trong lòng bàn tay người đàn ông.

Trần Tống ngước nhìn người phụ nữ e lệ ngượng ngùng, cánh tay giữ chặt lại bàn tay nhỏ nhắn kia không chút do dự, như người ta nói say người chỉ cần một lần nhìn thấy, còn say tình thì cần một đêm.

Đáy mắt của cả hai người đều sâu xa mà đầy ý tứ, cả hai bên nhau đều có cái lợi ích của cá nhân mình, một người muốn nhu cầu thân thể, còn một người có mục đích cần thực hiện. Dù sao lần đầu của cô ta cũng đã trao cho Lăng Duật, trong trạng thái ‘đó’ cô ta chỉ nghĩ được có bấy nhiêu trong đầu.

_________________

Cốc cốc cốc.

Hạ Diệp đứng trước cửa văn phòng chủ tịch từ tốn gõ cửa, khuôn mặt căng thẳng, trong đầu cô giờ đây chỉ là những câu hỏi câu trả lời bay khắp nơi, cả ánh mắt cũng chẳng thể để ai đi vào.

Cô đã từng đoán nhưng lúc đó vì Hương Đàm mà cô không dám nghĩ đến nữa, chỉ sợ manh động sẽ làm cô ấy buồn. Từ ngay ánh nhìn đầu tiên cô đã không nhìn ra được ưu điểm trong tình trường của Bạch Kha, cũng chính là nói người đàn ông đó không mang đến cảm giác an toàn cho một người phụ nữ.

Hương Đàm đã say mê anh ta từ những năm đầu của cao trung, phải nói là trong mắt cô ấy những người khác hoàn toàn không có trọng lượng gì, cũng như có bao nhiêu chàng trai đáng yêu đã tỏ tình với cô ấy nhưng mỗi lần như vậy cô ấy đều quay mặt đi nơi khác, chạy một hơi mất dạng.

Một thằng đàn ông có hôn ước với người phụ nữ khác lại ở yêu đương hẹn hò với người phụ nữ khác, ít nhất cũng phải rõ ràng từng chuyện để tránh hiểu lần nhưng từng hồi từng hồi một anh ta đều muốn che đậy để cho người khác không thể phát hiện, đến bây giờ nói buông tay là có thể hất người ta ra sao? Là một người phụ nữ, cũng là bạn của cô ấy, bất kỳ ai cũng không được phép tổn thương đến, cho dù là thân hay là tâm!

“Lăng tổng, là tôi.” cô dè dặt lên tiếng thông báo với bên trong, âm thanh không quá lớn, chỉ đủ khiến người ta nghe thấy. Vừa nói dứt lời, cô đẩy cửa bước vào, động tác đầu tiên chính là cúi đầu chào một cái.

“Có chuyện gì?” anh ngẩng đầu như nghe ngóng, động tác đang ký văn kiện cũng dừng lại.

Cô nhìn thoáng qua, rồi trực tiếp trả lời một tiếng “Đúng vậy, tôi ở đây cũng không có làm gì cả, cho tôi nghỉ có được không?”

“Em có lý do không?”

“Bạn tôi ốm.” trong lòng cô chính là những mối nối dây nhợ phiền phức của Hương Đàm.

“Là nam hay nữ?”

“Là nữ.” cô bình tĩnh đáp, câu này vừa kết thúc, trái tim của cô đã thắt chặt lại từng cơn, cô cứ nghĩ anh hỏi để làm gì? Nhưng cuối cùng cô cũng không có nói ra.

“Được, cứ đi đi.” anh gục đầu xuống tiếp tục làm việc của mình, cô ở đằng đó cũng không nói gì nhiều, liền bước một mạch ra khỏi cửa phòng.

Lúc cô bước ra ngoài đại sảnh, ánh mắt của rất nhiều người tập trung trên người cô, cô biết bọn họ đang ở phía sau mở miệng soi xét những ưu khuyết trên cơ thể cô nhưng cô phải làm gì để tránh kích động? Rất dễ thôi mà, cô sinh ra đã được dạy dỗ rất nghiêm khắc, có thể nói trước mặt người ngoài cô là một người hoàn hảo về mọi mặt.

Ngôn ngữ, lời nói, suy nghĩ và hành động đều khiến người ta phải ngẩng cao đầu để nhìn, một gia đình thượng lưu có tầm ảnh hưởng cư nhiên không thể tránh được dị nghị, nhất là gương mặt quá mức tốt đẹp khiến người ta muốn soi mói khiếm khuyết để bình phẩm, trách móc. Im lặng là cách cô sống trong cái tập đoàn trên dưới đều coi cô như kẻ thù không đội trời chung, có thể vì một lý do hết sức tầm thường, tất cả bọn họ điều khinh rẻ cô không đáng một đồng tiền.

Ở phía xa có hai cô gái đang quan sát, đôi mắt đeo được đeo len nên đặc biệt to, chú tâm vào nơi cô đi đến khi chỉ còn lại một đốm đen nhỏ xíu, sau một hồi cô gái cầm hồ sơ mới bĩu môi trách móc một tiếng “Cô ta mặt dày thật, bao nhiêu ánh mắt phán xét không tốt về mình như thế mà vẫn có thể im lặng bỏ qua.”

Cô gái kia tiếp lời, “Đôi khi im lặng mới là cách tốt nhất để quên đi hết thảy mọi chuyện. Nhanh thôi, tất cả các ánh mắt ấy điều sẽ trở thành thói quen, tôi thấy cô ấy thật sự không có gì đáng để bị ghét.” mày chạm vào nhau, cô gái suy nghĩ đắn đo.

“Cậu không biết tiểu sử của cô ta với Lăng tổng hay sao? Cô ta là tình nhân đầu tiên được Lăng Tổng đặt ở bên cạnh, có thể nói tất cả nhân viên nữ điều coi cô ta là kẻ thù số một phải trừ bỏ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.