Mưu Sát

Chương 30: Nếu em chạy, anh liền trừ lương em. trừ gấp đôi




Huyền Châu đi đến trước cửa thành chưa đến 200m, phất tay để hàng ngũ dừng lại. Huyền Nhạc sửa sang lại quan bào, tiến lên vài bước, cao giọng hô:

– Nhi thần Huyền Nhạc dẫn văn võ bá quan cung nghênh phụ hoàng hồi kinh.

Huyền Nhạc nói xong, một đám quan viên phía sau quỳ rạp xuống đồng thanh hô:

– Chúng thần cung nghênh Hoàng thượng hồi kinh!

Trong các quan lại, duy chỉ có Tĩnh Vương không quỳ mà hai tay cầm Đả Vương Tiên giơ lên cao, bày tỏ sự tôn kính.

Huyền Châu xuống ngựa đứng ở một bên, Thành Võ Hoàng xuống khỏi long niện, đi về phía quần thần. Đi đến cách chỗ Huyền Nhạc chưa đến mười thước, Thành Võ Hoàng dừng lại.

– Các công thần trung thành và tận tâm với Thành Võ Hoàng ta, trời xanh chứng giám. Lúc nguy nan không cúi đầu trước nghịch tử, trẫm vô cùng vui mừng. Các khanh, bình thân!

Thành Võ Hoàng nói xong, quần thần hô lớn vạn tuế, lúc này mới đứng dậy. Không ít lão thần xúc động nước mắt lưng tròng, vì giữ vững lập trường họ thiếu chút nữa chết ở trong lao, cuối cùng giờ vẫn còn sống gặp được Thành Võ Hoàng. Chuyện này giống như đánh bạc đặt cửa, cuối cùng bọn họ cũng thắng.

Huyền Nhạc bước vội mấy bước:

– Nhi thần thỉnh an phụ hoàng!

Nói xong quỳ một chân xuống đất hành lễ.

– Huyền Nhạc của ta, lần này con làm không tệ, phụ hoàng rất hài lòng, đứng lên đi.

Thành Võ Hoàng mỉm cười nhìn Huyền Nhạc.

– Tạ ơn phụ hoàng.

Huyền Nhạc nói xong liền đứng dậy.

Thành Võ Hoàng gật đầu, đi thẳng đến chỗ Tĩnh Vương. Thành Võ Hoàng đi đến bên cạnh Tĩnh Vương, hai huynh đệ nhìn nhau cười, Tĩnh Vương không lên tiếng trước.

– Tĩnh Vương, ta đã sớm nói mà, kinh thành có đệ, hoàng huynh rất yên tâm.

– Lần sau huynh cải trang vi hành nữa thì đệ cũng phải ngăn huynh, nếu không, đệ sẽ ra ngoài cùng huynh.

– Lần sau huynh trấn thủ kinh thành, cho đệ thay huynh đi tuần thị thiên hạ.

– Thôi ạ, chân tay già nua của đệ không chịu nổi được việc đi lại nhiều đâu. Hoàng huynh cũng đừng chỉ nói chuyện hai ta, còn nhiều người phía sau vẫn đang chờ.

Tĩnh Vương nói xong, cười rồi lui sang một bên.

Thành Võ Hoàng gặp lại các quần thần, không ít lão thần còn rơi nước mắt, khiến Thành Võ Hoàng cũng rất cảm động, đặc biệt khi thấy lão thái giám Ngụy Chính Hải, Ngụy công công lại khóc chết đi sống lại. Thành Võ Hoàng đi đến nhóm cuối, trong lòng đột nhiên cảm thấy thiếu cái gì đó. Thành Võ Hoàng nhìn quần thần, lúc này mới phát hiện trong hàng không có tiểu hầu tử Chu Thiên Giáng kia.

Thành Võ Hoàng nghiêm mặt, quay đầu lại hỏi Huyền Nhạc:

– Chu Thiên Giáng đâu? Hắn chết ở đâu rồi?

– Hồi phụ hoàng, công việc của Chu đại nhân bề bộn nên từ trước đến nay đều không tham chính lâm triều được. Hôm nay phụ hoàng tới sớm quá, trong lúc vội chưa kịp báo với Chu đại nhân.

– Càn quấy! Gọi tiểu tử này đến cho ta.

Thành Võ Hoàng vừa dứt lời, chợt nghe một tiếng hô lớn đến từ bên trong cổng thành:

– Sư phụ bệ hạ…ta nhớ người chết đi được…vừa nãy nằm mơ ta còn mơ thấy người đó!

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, chỉ thấy Chu đại quan nhân áo mũ không chỉnh tề, vội vàng hấp tấp chạy ra. Tối qua Chu Thiên Giáng và các huynh đệ uống rượu ở An Sát Viện đến gần sáng, căn bản không về phủ hoàng tử mà ngủ luôn ở An Sát Viện. Tĩnh Vương phái người đến phủ hoàng tử tìm, nhưng biết đến đâu tìm được người chứ?. Đến khi Chu Thiên Giáng biết được tin Thành Võ Hoàng hồi kinh thìThành Võ Hoàng gần như đã về đến ngoài thành.

Thành Võ Hoàng tức giận nhìn Chu Thiên Giáng, trong lòng tự nhủ tiểu tử này không gây chút chuyện có phải sẽ chết mất không? Dám phá hoại phép tắc vào chầu trước mặt nhiều người như vậy, ngươi nói xem có nên áp chế ngươi hay không đây?

– Thiên Giáng, ngươi cứ như vậy gặp trẫm sao?

Thành Võ Hoàng nhìn Chu Thiên Giáng áo quần xộc xệch, thật muốn đá hắn một cước.

– Hoàng thượng, vừa rồi thần đang sắp xếp lại những quyển án ở An Sát Viện, bỗng nhiên cảm thấy một trận xuân phong quất vào mặt, lập tức biết được việc Hoàng thượng giá lâm. Thần xúc động không kịp thay triều phục, chạy như điên như dại thẳng một mạch đến đây. Chỉ dựa vào tấm lòng này của thần thì quả thực không ai có thể bì kịp. Nếu như do sửa sang triều phục chỉnh tề mà chậm trễ nghênh giá thì thần có tình cũng khó nói!Chu Thiên Giáng rung đùi nói đắc ý, chẳng quan tâm mà buộc triều phục lại.

Trong lòng Thành Võ Hoàng thầm nhủ cái gì lộn xộn thế này, người tiểu tử này toàn mùi rượu, còn có tình khó nói gì? Khó cái rắm nhà ngươi. Nhưng tâm trạng Thành Võ Hoàng hôm nay tốt, ông ta cũng biết không thể đối xử với tiểu tử này như người bình thường được.

– Thôi bỏ đi, lần sau không được như vậy nữa. Các khanh, theo trẫm hồi triều.

Thành Võ Hoàng cười sang sảng một tiếng, lại cất bước về phía ghế rồng.

Thành Võ Hoàng vừa đi, Chu Thiên Giáng ngoài cười nhưng trong lòng chẳng cười, đi đến phía trước mặt Huyền Nhạc, nói nhỏ:

– Lão Tam, cố ý ngươi có phải không? Chúng ta đã nói rồi mà, nếu ngài cảm thấy quan hệ đồng minh của chúng ta chấm dứt thì ta đây phải giúp đỡ lão Tứ giết ngài rồi.

– Thiên Giáng huynh, huynh nói gì vậy? Hôm nay phụ hoàng đến rất gấp gáp, thân ta là người đứng đầu đại thần, quả thật không kịp lo đến huynh.

Huyền Nhạc vội vừa cười vừa nói.

– Lão Tam, ta thích làm chuyện giữa thanh thiên bạch nhật. Nếu ai dám đâm lão ử sau lưng, bất luận y là ai, ta cũng sẽ khiến y gặp xui xẻo, kể cả phụ hoàng ngươi đấy.

Chu Thiên Giáng nói xong, hừ lạnh một tiếng, quay đầu bước vào trong cổng thành.

Chu Thiên Giáng cũng mặc kệ. Mấy ngày nay hắn phát hiện Huyền Nhạc có chút bất thường. Nếu không đả kích mấy cái thì tiểu tử này tự coi mình là Hoàng thượng thật rồi.

Nhìn bóng lưng Chu Thiên Giáng, sống lưng Huyền Nhạc không khỏi toát ra mồ hôi lạnh. Lời nói vừa rồi của Chu Thiên Giáng rõ ràng là cảnh cáo y, ngay cả Thành Võ Hoàng Chu Thiên Giáng hắn đều không để ý chứ đừng nói đến Huyền Nhạc y.

Quần thần theo Thành Võ Hoàng đến trước triều điện hoàng cung, Ngụy Chính Hải xúc động hô lớn:

– Thượng triều!

Văn võ bá quan đứng thành hai hàng, ngẩng đầu sải bước vào triều. Chu Thiên Giáng không đứng theo vào hàng quan vào triều, mà kéo Huyền Châu đứng ở hàng cuối cùng, không biết hai người to nhỏ cái gì.

Thành Võ Hoàng sớm đã chuẩn bị thánh chỉ, Ngụy Chính Hải cao giọng đọc. Thành Võ Hoàng phong thưởng cho tất cả mọi người, duy chỉ có Chu Thiên Giáng là không. Chu Thiên Giáng đã sớm luyện thành thói quen, dường như có thù hận với phong thưởng vậy.

Phong thưởng xong, Thành Võ Hoàng mới gọi đến tên của Chu Thiên Giáng. Chu Thiên Giáng khẩn trương chạy đến phía trước, vẻ ngoài vô cùng giả tạo.

– Hoàng thượng, giờ đến lượt thần đúng không?

Chu Thiên Giáng cười tít mắt nhìn Thành Võ Hoàng.

– Ngươi thân là Hình Bộ chủ quan lâm thời, sao lại đứng ở hàng sau? Lẽ nào ngươi ngại chức quan của mình quá cao?

Thành Võ Hoàng châm biếm Chu Thiên Giáng.

– Bệ hạ, chuyện là thế này. Thần hiện là chủ soái trong quân, lại là Hình Bộ Thượng thư, bản thân cũng không nên biết đứng ở hàng quan văn, hay hàng quan võ, vậy nên thần cứ đứng ở cuối hàng chờ Hoàng thượng chỉ điểm ạ.

– Hừ! Chỉ được cái dẻo mồm. Lần này công lao của ngươi vẫn là lớn nhất, ngươi nói cho trẫm xem, ngươi muốn được phong thưởng gì?

Thành Võ Hoàng mỉm cười nhìn Chu Thiên Giáng.

– Hoàng thượng, thần muốn…

Chu Thiên Giáng nói xong, ánh mắt nhìn về phía Tĩnh Vương.

Tĩnh Vương bị dọa hơi giật mình, trong lòng tự nhủ tiểu tử này chắc không phải muốn Đả Vương Tiên của mình đấy chứ? Tĩnh Vương vội nắm chặt Đả Vương Tiên, hung hăng trừng mắt nhìn Chu Thiên Giáng.

– Tạm thời thần chưa nghĩ ra phần thưởng gì, hay Hoàng thượng người ban sao cũng được.

Chu Thiên Giáng cười nói.

– Ha ha, thật đúng dịp, trẫm tạm thời cũng không nghĩ ra ban thưởng gì cho xứng. Như vậy đi, giao cho ngươi một việc, làm xong, trẫm chắc chắn sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho ngươi.

Thành Võ Hoàng nói xong, rút ra một thánh chỉ đưa cho Ngụy Chính Hải.

Ngụy Chính Hải cung kính nhận lấy, cao giọng đọc.

– Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu viết…đặc biệt lệnh cho Chu Thiên Giáng làm giám thẩm quan, thẩm tra xử lý hai gia tộc Phùng, Ngạc cùng lũ bè phái mưu phản!

Chu Thiên Giáng ngẩn ra, không hiểu Thành Võ Hoàng có ý gì. Theo trình tự thì phải giao cho tam viện lục bộ hội thẩm mới đúng, sao lại giao cho một mình hắn. Văn võ bá quan đều bàn tán xì xào. Đây đúng là một long ân, triều Đại Phong còn chưa từng có một thần tử nào thẩm tra xử lý chuyện của hào môn quý tộc.

Chu Thiên Giáng ngẩn ra, nhìn thấy Thành Võ Hoàng vẫy tay thì Chu Thiên Giáng nhanh chóng chạy lên.

Chỉ nghe thấy Thành Võ Hoàng cúi người nói nhỏ:

– Ý trẫm đã quyết…không thể để cho hai nhà Phùng, Ngạc còn ai sống sót! Dám vi phạm ý chỉ của trẫm, trẫm sẽ gả Quách Dĩnh cho Huyền Nhạc.

Chu Thiên Giáng ngơ ngác nhìn Thành Võ Hoàng. Cái quái gì đây! Trêu người sao? Chính miệng Quách lão phu nhân đã đồng ý với người ta, Thành Võ Hoàng lại lệnh cho mình giết họ. Đây không phải là cố ý để Quách lão phu nhân trở thành người bất nhân bất nghĩa sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.