Mưu Sát

Chương 20




Đám cưới diễn ra trong êm đẹp, cả ngày chạy tới chạy lui chuẩn bị nên hai vợ chồng cuãng mệt bở hơi tai, cũng may ba mẹ chồng tâm lý bảo Khoa đưa vợ về phòng nghĩ ngơi lấy lại sức.

An nằm dài trên giường mệt mỏi rã rời, đến giờ cô vẫn chưa quen là mình đã chính thức làm vợ người ta rồi.

-Vợ ơi, anh say quá.

Khoa quàng tay quàng chân qua ôm chặt lấy An làm cô khó thở.

-Anh đô bất tử mà, nhiêu đó có xi nhê gì đâu mà say với xỉn, đi tắm nhanh lên cho em.

-Nhưng mà anh say quá làm sao mà tắm, hay vợ giúp chồng nha.

Đấy, lại biến thái nữa rồi đấy. Nhìn cái mặt tỉnh ruồi vậy mà nói xỉn ai mà tin cơ chứ.

An nhõng nhẽo.

- Thấy chưa, mới cưới về hôm đầu tiên đã hành hạ người ta rồi, vậy mà trước khi cưới nói ghê lắm, anh sẽ làm cho em cái này cái kia.

Cái gương mặt đáng yêu của An làm Khoa chịu thua luôn.

-Em đúng là miệng lưỡi, ngồi đây chờ anh đi tắm nha, không được ngủ trước đâu đấy.

Khoa đi rồi, còn một mình trong phòng, An lấy chiếc váy ngủ Chi tặng ra. Có nên mặc không đây, từ nhỏ đến lớn có bao giờ An mặc những kiểu đồ như thế này bao giờ đâu, cơ mà đêm tân hôn cũng phải đẹp một xíu chứ nhỉ.

Suy đi nghĩ lại một hồi, cuối cùng An cũng quyết định mặc vào người.

Chiếc áo mỏng manh mới mặc vào đã cảm thấy lạnh, cô vội leo lên giường đắp chăn chờ Khoa mà cảm thấy hồi hộp, tim đập liên hồi.

10 phút sau, Khoa bước ra thấy An nằm trên giường đắp chăn kín, mắt vẫn chăm chú vào quyển sách trước mặt, cậu vội bước tới lấy quyển sách gấp lại.

- Ngủ thôi.

Khoa quàng tay ôm lấy An, cảm giác có chút gì đó lạ lẫm, sao ôm đâu cũng đụng trúng da thịt thế này.

Thắc mắc, Khoa kéo chăn ra thì quả thật, một cô nàng cực kỳ quyến rũ đang nằm đó. Không thể kiềm chế được bản thân nữa, Khoa thì thầm vào tay An rồi với tay tắt đèn.

-Không ngờ vợ anh cũng biết cách quyến rũ chồng đó chứ.

-Anh làm em xấu hổ quá à.

An úp mặt vào ngực Khoa ngại ngùng.

Lần đầu tiên mặc những kiểu đồ này không ngại mới là lạ đó, đã vậy cái nụ cười gian gian của Khoa càng làm cô thêm thấp thỏm.

-Đố em người ta thường làm gì vào đêm động phòng?

-Đếm tiền.

-Sai bét.

-Ngủ.

-Sai luôn.

-Vậy chứ làm gì?

-Làm như vậy nè.

Mặt Khoa cười gian ơi là gian rồi nghiêng người qua hôn An đắm đuối, tay chân cũng không còn yên vị một chỗ nữa, nó bắt đầu sờ soạng khắp nơi.

Nhưng vừa mới đưa vào trong váy ngủ An đã la ầm lên làm Khoa giật mình. Mẹ chồng ở phòng bên cũng chạy sang tưởng hai đứa nhỏ có chuyện gì.

-Sao vậy con?

Mẹ Khoa đứng bên ngoài lên tiếng, Khoa đành phải ra mở cửa.

-Không có gì đâu mẹ, tại lúc nãy hai đứa giỡn nên vợ con bị té.

-Con bé có bị sao không?

-Dạ không sao, tụi con ngủ nha mẹ.

Đợi mẹ về phòng, Khoa đóng cửa lại rồi leo lên giường bẹo má An.

-Anh chưa làm gì mà đã la rồi.

-Tại em sợ…

-Yên tâm, ngoan ngoãn nghe lời anh là được rồi.

Nghe Khoa nói An cũng yên tâm phần nào. Nhưng vừa định tiếp tục thì điện thoại An có tin nhắn, cô vội cầm điện thoại lên xem.

“Chúc hai vợ chồng có một đêm tân hôn vui vẻ, nhớ mặc cái váy đó nha nhỏ”.

Đọc tin nhắn của Chi mà An tủm tỉm cười một mình.

Khoa vội giật lấy cái điện thoại của An bỏ xuống rồi tiếp tục.

…Reng….reng….

Tiếng chuông điện thoại lại phá đám, Khoa lui cui ngồi dậy lấy điện thoại nghe.

-“Tối nay nhớ đừng quên dùng quà của tôi nha”.

Long nói xong cúp máy, bọn này đang cố tình khủng bố phá nát cái đêm tân hôn của người ta đây mà.

Quyết tâm tắt điện thoại, Khoa quay lại giường thì điện thoại An hiển thị tin nhắn của Thắng.

“Hai vợ chồng đã động phòng chưa? Chúc may mắn…lần sau nha”.

Trời ạ, thật hết chịu nổi bọn này, Khoa đành phải tắt điện thoại của An luôn, trong lòng cảm thấy thoải mái vì không có ai quấy rầy nữa.

Nhưng may mắn lại không mỉm cười với Khoa lần nữa, An buồn ngủ quá nên trong lúc Khoa chuyên tâm xử lý hai cái điện thoại thì cô ngủ say sưa mất tiêu.

-Em yêu, dậy động phòng nào.

-Ưm…..lạnh….

An vừa ngủ vừa rên rỉ, chiếc váy ngủ mỏng manh làm cô cảm thấy lạnh, cũng sắp cuối năm rồi mà.

Khoa mỉm cười đắp chăn cho An rồi ôm cô ngủ.

-Em đúng là heo, để xem ngày mai em có trốn được nữa không.

Thế là đêm tân hôn trôi qua êm đềm như thế đấy.



5h sáng, An lui cui thức dậy chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả nhà, dù gì cũng là con dâu phải làm tròn trách nhiệm một xíu.

-Sao dậy sớm vậy em? Ngủ thêm xíu nữa đi.

Khoa dùng tay ôm chặt lấy eo An làm cô không đứng lên được. An nhẹ nhàng gỡ tay tay Khoa ra nhưng càng gỡ Khoa càng giữ chặt.

-Để em xuống dưới chuẩn bị đồ ăn sáng nè, anh ngủ tiếp đi.

-Vậy đợi xíu anh phụ em.

Nói xong Khoa cũng thức dậy cùng An đi xuống bếp. Hai đứa cặm cụi chuẩn bị cả tiếng mới xong được bữa sáng, cũng tại Khoa toàn ngồi chọc phá vợ làm sao mà nấu cho nhanh được.

-Vợ ơi, rau này gọi là rau gì vậy vợ?

-Salad.

-Vợ ơi, vợ nấu món gì thế?

-Hủ tiếu.

-Vợ ơi, rau này rửa sao vậy vợ?

-…

-Vợ ơi, vợ nấu hủ tiếu có bỏ muối không?

-…

-Vợ ơi, vợ cắt thịt ra làm gì thế? Sao không bỏ nguyên cục bự vào nấu luôn cho nhanh?

Khoa ngồi hỏi đủ thứ chuyện trên đời, cố tình chọc An thôi chứ mấy cái kiến thức cơ bản này mà không biết mới lạ.

-Anh mà còn vợ ơi một tiếng nữa là chết với em đó, để yên cho người ta nấu coi.

Nghe An hù, Khoa không dám lên tiếng nữa nhưng ngồi không có chuyện gì làm nên lại ngứa tay ngứa chân, cậu bước đến ôm cô từ phía sau thủ thỉ.

-Sao mà anh yêu con heo này quá đi mất.

-Đồ đáng ghét nhà anh, lúc nào cũng chỉ biết nịnh với nọt.

An quay người lại hôn lên môi Khoa một cái rồi tiếp tục công việc, đúng là cặp tình nhân mới cưới lúc nào cũng ngọt ngào khiến người khác ghen tỵ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.