Mưu Sát

Chương 19




-Trời, xem hai vợ chồng nó tự khen nhau kìa.

Giọng Thắng oang oang ngoài cửa, cậu ta lúc nào cũng vậy, chưa thấy mặt đã nghe tiếng rồi.

Đám bạn thân bước vào làm náo loạn cả căn phòng yên tĩnh, không khí lãng mạn cũng bị phá tan nát.

-Vợ tôi không khen chẳng nhẽ khen vợ cậu?

Khoa đá mắt về phía cô bé đi chung với Thắng, cô bé này tầm khoảng 20 tuổi, trẻ trung, xinh đẹp.

-STOP. Mấy người yên tĩnh cho tôi ngắm cô dâu cái coi.

Long lên tiếng chấm dứt tình trạng họp chợ sớm của đám bạn, gì chứ tụi này mà nói đến sáng cũng chẳng hết chuyện.

Mọi ánh mắt bắt đầu đổ dồn về phía An làm cô đỏ mặt cả lên.

-Bà An bình thường xấu xấu mà không ngờ làm cô dâu cũng được ghê đấy chứ.

-Bởi vậy mới nói sức mạnh của son phấn.

Thấy hai thằng bạn hùa nhau chọc An, Chi lên tiếng bênh vực bạn.

-Thôi đừng có chọc An nữa dù gì hôm nay cũng là ngày trọng đại của bạn ấy mà. Mình tặng quà thôi.

Nghe nhắc đến quà, mặt Long và Thắng gian lên bất thường.

Hai người lôi ra hai cái hộp đưa cho An.

-Quà cưới của tụi tôi đó, chúc hai người sống lâu không chết, đầu bạc yêu tinh.

An cầm quà mà cảm thấy chút sợ, hai người này chắc chẳng đến mức tốt lành mà đi tặng quà cưới đàng hoàng như những người khác đâu. Cô đưa quà cho Khoa mở rồi hồi hộp chờ đợi.

Khoa mở cái hộp của Long trước, món quà bên trong làm cả bọn ôm bụng cười nghiêng ngả. Đó là mười hộp “áo mưa” được cột nơ màu hồng đẹp đẽ với cái thiệp hết sức dễ thương: “Chúc hai bạn thực hiện tốt kế hoạch hóa gia đình”.

Trời ạ, có ai đám cưới người ta mà tặng quà kiểu này không, thật là không thể lường trước đám bạn thân mình sẽ bày trò gì nữa đây.

-Cái này quy đổi ra tiền nghe, còn mấy cái “áo mưa” này cậu đem về nhà mà dùng.

-Quà đã tặng miễn đổi trả, đống này hai vợ chồng cậu xài một tháng là hết chứ mấy.

Nghe Long và Khoa nói chuyện mà An đỏ cả mặt, đám bạn này đúng là bựa hết sức mà.

Từ đầu đến cuối, An toàn im lặng quá lắm chỉ cười rồi ngưng ngay làm cả bọn cứ thắc mắc mãi.

-Ê bà An, đừng nói bữa nay quyết tâm làm người vợ thục nữ nha.

-Trời ạ, người ta bây giờ là rác đã có sọt tất nhiên phải dịu dàng rồi.

Thắng và Long cứ kẻ tung người hứng làm An muốn hiền cũng không hiền được nhưng bộ váy cưới nặng ơi là nặng vướng víu khiến cô không thể làm được cái gì hết.

An quay sang nhìn Khoa cầu cứu.

-Anh xã ơi, hai người kia ăn hiếp em kìa.

-Hai cậu mà còn chọc vợ tôi nữa thì đừng trách tôi vô tình.

Khoa một tay ôm eo An, một tay đưa lên cảnh cáo hai tên kia.

-Làm gì mà bảo vệ vợ ghê thế, thôi mở quà của tôi đi.

Thắng đá mắt về món quà để trên bàn, Khoa nhìn cậu nghi ngờ rồi cũng mở quà ra.

Trời ạ, quà là một chục cái quần trong dành cho Khoa, nhận quà của hai tên này mà muốn chịu không nổi.

Đúng là chỉ có bạn thân mới làm mấy cái trò này thôi.

-Tha hồ mà dùng nhé, thôi bọn tôi đi đây, hai vợ chồng tâm sự tiếp đi.

Cuối cùng mấy tên đó cũng chịu ra ngoài.

Chỉ còn hai người, Khoa dắt An tới ghế ngồi nghỉ ngơi.

-Sắp tới giờ rồi, em ngồi nghỉ xíu đi, anh đi ra đón khách xíu.

Khoa hôn lên trán An rồi ra ngoài.

An ngồi một mình trong phòng, không gian yên tĩnh làm cô suy nghĩ đến nhiều thứ từ tình yêu, gia đình, đến cuộc sống. Cô không than thân trách phận khi bản thân đã từng trải qua quá nhiều đắng cay bởi bây giờ thứ cô nhận lại được còn lớn lao hơn rất nhiều lần.

Đang nghĩ ngợi, bất chợt có người gõ cửa đưa cô một chiếc hộp nho nhỏ.

An mở ra xem, một chiếc vòng bằng vàng thật xinh đẹp và quý giá.

“Gửi con gái của mẹ.

Hôm nay là ngày con lên xe hoa, mẹ chẳng có gì cho con ngoài chiếc vòng này, đó là món quà cưới của bà nội con cho mẹ, bây giờ mẹ tặng nó lại cho con.

Mẹ xin lỗi vì mẹ không còn mặt mũi nào để đến dự đám cưới của con được, hãy tha thứ cho mẹ nhé. Chúc con gái ngày càng xinh đẹp và sống thật hạnh phúc như con xứng đáng có được.

Yêu con.”

An cầm món quà mẹ gửi mà nước mắt tuôn rơi, đây là lần đầu tiên mẹ nói yêu cô sau cái ngày đen tối ấy.

Cô tham lam muốn mẹ đến tham dự đám cưới mình, muốn nhìn thấy ánh mắt dịu dàng với những lời dặn dò con gái khi làm dâu người ta. Nhưng cô biết, nếu mẹ đến thì sẽ càng thêm buồn hơn trước những lời bàn tán của người đời.

An nhớ ngày xưa khi mẹ vẫn còn được mẹ yêu thương, mẹ lúc nào cũng ngồi ở giữa, hai tay ôm lấy hai cô công chúa nhỏ của mình.

“Con gái mẹ sau này nhất định sẽ rất xinh đẹp, chàng trai nào muốn vô nhà tán tỉnh chắc mẹ phải tuyển qua 3 vòng quá”.

“Đợi hai con lớn rồi mẹ sẽ dắt hai đứa đi du lịch nước ngoài, sẵn tiện khoe con gái xinh đẹp của mẹ cho cả thế giới biết luôn”.

Những lời ngọt ngào của mẹ An không thể nào quên được, nhưng tất cả chỉ là quá khứ. Bây giờ cô cần sống với thực tại và hướng về tương lai hạnh phúc.

- Con gái chuẩn bị xong chưa? Đến giờ rồi đó.

Vừa thấy ba, tự dưng An ôm ba khóc nghẹn ngào, cái cảm giác khi nghĩ về mẹ, về tuổi thơ và những ngày tháng không được ở bên ba làm An không kiềm được nước mắt.

Càng đến gần thời khắc quan trọng thì người ta càng dễ xúc động hơn.

-Sao vậy con gái? Khóc trôi hết son phấn xấu lắm biết không?

-Con…nhớ…mẹ…

Ông Tân chỉ biết dỗ dành con gái mình, ông biết cái ngày trọng đại của mình ai cũng cần có ba mẹ bên cạnh, nhất là đối với cô bé đã chịu quá nhiều tổn thương như An.

Nhưng bây giờ điều ông chỉ có thể làm là yêu thương An nhiều hơn để có thể lấp đầy sự thiếu thốn tình cảm của mình.

-Ngoan, con gái có chồng rồi mà còn nhõng nhẽo nữa. Sắp đến giờ rồi mình đi thôi.

Đưa tay quệt nước mắt, An nắm tay ba tiến vào bên trong khán đài.

Không gian tràn ngập hương hoa.

Tiếng nhạc nhẹ nhàng chào đón sự xuất hiện của cô dâu.

Bao nhiêu ánh mắt của quan khách hướng về phía nhân vật chính.

Khoa đang đứng ở đằng kia chờ đợi, đẹp trai, lịch lãm.

An hồi hộp như tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cảm giác như muốn ngất đi vì quá nhiều thứ cảm xúc đan xen trong lòng.

Ông Tân dắt tay An lên khán đài rồi trao cho Khoa, chàng trai sẽ chăm sóc cho con gái mình suốt cuộc đời.

-Hãy chăm sóc con bé thật tốt nhé. Ông Tân căn dặn trước khi trao An cho Khoa.

-Dạ, ba yên tâm, con sẽ yêu và che chở cô ấy trọn đời.

An hạnh phúc nắm tay Khoa, giây phút này đây dường như tai cô chỉ còn nghe những lời nói ngọt ngào của Khoa mà không để ý đến âm thanh nào khác, ngay cả tiếng vỗ tay bên dưới của những người tham gia.

-Anh, em hạnh phúc lắm.

An nói nhỏ vào tai Khoa, cậu mỉm cười hôn lên tóc cô tình cảm.

-Anh cũng vậy, anh yêu em.

Ở bên dưới, nhìn thấy cử chỉ âu yếm của hai người dành cho nhau họ cũng cảm thấy hân hoan lây.

Một đám cưới thật viên mãn, cô dâu và chú rể xứng đôi vừa lứa.

Cái kết có hậu của một tình yêu chỉ tìm thấy ở những câu chuyện ngôn tình.

Ba năm cho một tình bạn đẹp.

Năm năm cho một tình yêu tràn đầy.

Một đời cho hạnh phúc trọn vẹn.

Thật chẳng dễ dàng gì để có thể cùng nhau bước chung trên một con đường như thế này, vì thế càng khó khăn lại càng trân trọng, càng yêu lại càng vun đắp cho tương lai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.