Mưu Sát - Tử Kim Trần

Chương 8




Cậu Long, Thánh Nữ Theresa có vẻ rất tức giận.

Arnold tiến lên nói:

- Từ trước đến nay, cô ấy muốn cái gì thì đều phải có cho bằng được. Cậu làm tổn thương lòng tự trọng của cô ấy như vậy, khả năng sẽ có hậu quả lớn, ảnh hưởng tới sự tín nhiệm của Thánh Chủ đối với cậu. 

- Tôi biết.

Long Trục Thiên để khăn lau sang một bên, ngón tay vuốt ve xem xét súng lục, vẻ mặt như không có việc gì:

- Anh chỉ cần giúp tôi đặt vé máy bay là được rồi. 

- Cậu Long, cho dù cậu không quan tâm đến vị trí Thánh Chủ, nhưng chẳng lẽ cậu không quan tâm chúng tôi sao?

Arnold không cam tâm hỏi.

Long Trục Thiên ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, ánh mắt sắc lạnh như đao, như thể ngưng tụ thành thực chất. 

Arnold cảm thấy sống lưng ớn lạnh, không dám nói thêm nữa, xoay người đi ra ngoài đặt vé máy bay.

Long Trục Thiên hướng súng lục lên trời, ấn ngón tay…

Pằng! 

Một viên đạn gào thét bay lên, vừa vặn trúng một con chim nhỏ bay qua ở không trung.

Con chim nhỏ rơi thẳng xuống trước mặt anh ta.

- Theresa của anh, ngày mai chính là sinh nhật hai mươi tuổi của em rồi, em đang tức giận gì vậy? 

Một người đàn ông mặc bộ vest màu bạc cắt may vừa người đi tới.

Anh ta có thân hình cao to, mái tóc màu bạc, con ngươi màu xanh bao phủ một cỗ khí phách cao ngạo, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên hiện ra một nụ cười khiến người khác nhìn không ra hàm ý điệu cười.

- Anh Reiss. 

Theresa vừa nhìn thấy Reiss, lập tức tủi thân nhào vào trong lòng anh khóc:

- Anh Trục Thiên thế mà lại có người con gái khác, anh ấy không cần em.

Reiss nghe xong, ý cười trên khóe môi càng đậm 

Những ngón tay của anh ta thon dài như bàn tay một nhà nghệ thuật, vuốt ve mái tóc màu vàng mềm mại xinh đẹp của cô ta:

- Theresa của anh, anh vĩnh viễn đều thuộc về em, anh muốn em trở thành cô dâu xinh đẹp nhất của anh.

Thân mình Theresa hơi cứng đờ, rời khỏi cái ôm của anh ta, lau nước mắt ở khóe mắt, giọng nói cứng rắn: 

- Anh Reiss, em vẫn luôn coi anh như là anh trai, anh đừng hiểu lầm.

Nụ cười trên khóe môi Reiss ngưng lại, đôi mắt xanh lam trở nên lạnh lùng.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, anh ta đã khôi phục nụ cười như trước: 

- Theresa, em xinh đẹp như vậy, anh vẫn không thể coi em như em gái mình được.

Theresa nhìn anh ta.

Cô cũng biết Reiss luôn thích mình, từ nhỏ đến lớn đều dùng trăm phương nghìn kế lấy lòng cô, làm cô vui vẻ, cô gọi là đến, vẫy thì đi. 

Nhưng cô không thích anh ta, cô luôn coi anh ta như anh trai, còn cô chỉ thích Long Trục Thiên, người luôn luôn đối xử với cô lạnh lùng xa cách.

Kết quả lúc này Long Trục Thiên nói với cô, anh chỉ coi cô như em gái mà thôi.

Trên đời này tình cảm thật đúng là biết trêu người. 

- Theresa xinh đẹp của anh, Long Trục Thiên có gì tốt? Trầm mặc ít nói, lại còn cố chấp tự cho là đúng, anh ta không thể cùng em khiêu vũ ca hát, không đưa em đi ăn, không cùng em đi đến nơi em thích. Nhưng anh khác, anh sẽ là kỵ sĩ của em, thỏa mãn mọi nguyện vọng của em.

Reiss nhìn cô nói, trong ngữ khí có chứa chút khó chịu.

- Em cũng không biết, em chỉ thích anh Trục Thiên. 

Theresa tránh né ánh mắt của anh ta, cúi đầu nói.

- Theresa…

Reiss đưa tay ra giữ chặt hai vai cô, lạnh lùng nói: 

- Em nhìn anh đi! Anh mới là người mà em nên yêu! Long Trục Thiên chỉ là một tên chó má mà thôi!

- Anh mới là chó má!

Vừa nghe Reiss mắng chửi Long Trục Thiên, Theresa vô cùng tức giận, giơ tay lên tát Reiss một cái. 

Trên gương mặt trắng nõn của Reiss hiện lên một dấu tay đỏ tươi, anh ta không tức giận. Ngược lại, khóe môi nhếch lên cười lạnh, đôi mắt màu xanh lam nhìn Theresa, giọng nói vô cùng bình tĩnh:

- Theresa, em nhất định sẽ là cô dâu của anh!

- Reiss, anh đừng vọng tưởng nữa, trừ anh Trục Thiên, em sẽ không lấy ai khác. 

Theresa tức giận nói, sau đó xoay người rời đi, không thèm để ý tới Reiss.

Nhìn bóng lưng cô, trên mặt Reiss phủ kín một tầng âm trầm, cầm di động gọi một cuộc điện thoại:

- Trước mắt đừng động đến cô gái kia, bảo vệ cô ta cho tốt! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.