Mưu Sát Lãng Mạn

Chương 7: Cùng nhau cùng một chỗ tại đây nơi đó




Dịch giả: Hàm

Đêm tối vắng lặng chỉ có tiếng gió thổi rì rào, Ma Hậu đứng trước mặt Mạnh Kỳ nhưng lại gây cho hắn cảm giác trống rỗng như không tồn tại.

"Đao pháp tốt." Âm thanh khàn khàn mê hồn khẽ truyền vào tai, kích thích lòng người, Mạnh Kỳ đang trong thời điểm chịu phản phệ sau khi dùng Đoạn Thanh Tịnh nên tâm thần hơi dao động.

Đúng lúc này, tiếng đàn biến đổi như núi cao sông dài, mênh mông sáng sủa, Mạnh Kỳ thu lại tâm tình, rút Tà Kiếp ra, giơ Băng Khuyết lên, khởi đầu tư thế ra chiêu Diêm La Thiếp, khoảng cách gần thế này xem ngươi còn làm được trò trống gì!

Trường kiếm vừa giơ lên, trong đôi mắt tang thương của Ma Hậu thoáng hiện vẻ khen ngợi, bàn tay trái bà ta vẫy nhẹ.

Mạnh Kỳ cảm thấy thân thể giống như bị sợi dây vô hình cuốn lấy rồi kéo lệch sang một bên, kiếm thế bất thành, không thể nhanh chóng xuất chiêu.

Âm Khí Thiên La!

Tuy được Kim Chung Tráo hộ thể, khí âm nhu không thể xâm nhập thân thể Mạnh Kỳ để điều khiển chân khí và cơ bắp của hắn nhưng lại quấn quanh như một sợi tơ mỏng manh vô hình, ảnh hưởng động tác của hắn.

Thân hãm trong phạm vi của Thiên La Công chẳng khác nào con mồi sa vào mạng nhện, càng giãy dụa thì càng bị quấn chặt.

Ma Hậu chính là con nhện độc đang nằm trên lưới săn mồi.

Ma Hậu vươn tay phải, năm ngón tay hơi cong chụp vào đầu Mạnh Kỳ, đầu ngón tay rung rung như cánh hoa đang nở rộ, biến hóa bất định không thể phỏng đoán nhưng tỏa ra kình phong mạnh mẽ sắc bén như thực chất, tầng tầng lớp lớp nối nhau, ẩn tàng sức mạnh như núi lửa chỉ chờ bùng nổ, kẻ trúng phải chắc chắn mất mạng.

Cao thủ Khai Khiếu Kỳ bình thường mặc dù có thể đánh ra chưởng phong kiếm khí nhưng hiệu quả gây sát thương rất thấp, thường ra đến khoảng cách vài bước đã chẳng khác nào gió thổi, chỉ làm mát đối thủ chứ không gây tác dụng gì, trừ phi là những môn tuyệt học như Phách Không Chưởng, ở khoảng cách gần hơn tuy có tác dụng nhưng nếu thực lực tương đương thì đối thủ vẫn chống chịu được, cùng lắm là bị vết thương nhẹ. Vậy nên giao đấu ở cấp độ này vẫn lấy chiến đấu cận thân làm chủ, chưởng phong kiếm khí chỉ ở mức phụ trợ.

Theo số lượng khiếu huyệt được mở tăng lên, nội công mạnh hơn, khả năng sát thương của chưởng phong kiếm khí cũng mạnh mẽ theo, đến cảnh giới tương đương hoặc vượt qua nửa bước ngoại cảnh như Ma Hậu, sức mạnh thân thể đã không kém cấp bậc đại tông sư, có thể phóng chân khí ra ngoài hình thành lớp cương khí hộ thể, chưởng phong chỉ phong trở nên khủng bố vô cùng, một chưởng có thể lấy mạng người bên ngoài vài chục bước chân.

Đối mặt với đám người nội lực mạnh mẽ, chưởng phong chỉ phong đáng sợ này thì chiêu thức bình thường hoàn toàn vô dụng vì căn bản không có cơ hội tiếp cận.

Trước đây khi Vưu Hoàn Đa muốn giết Mạnh Kỳ có kiếm pháp khó lường nhưng bị phế nội công từng có ý tưởng đứng ngoài tầm thanh kiếm dùng chưởng phong tấn công, kết quả bị Mạnh Kỳ trong trạng thái khỏe mạnh hoàn hảo dùng A Nan Phá Giới Đao Pháp lừa giết lại.

Chỉ phong sắc bén như kiếm từ xa bắn tới, tính bộc phát ẩn tàng bên trong, ào tới tầng tầng lớp lớp khiến Mạnh Kỳ dù nhìn thấy sơ hở trong thân pháp Ma Hậu, liên tục xuất trường kiếm nhưng không thể xuyên thủng.

Tốc độ của Ma Hậu không nhanh, dường như mang theo cả bóng tối xung quanh cùng tiến tới một cách nặng nề chậm chạp nhưng không thể chống cự.

Tiếng đàn réo rắt, Mạnh Kỳ gắng gượng trấn áp cảm giác sợ hãi trong lòng, không để loại khí thế này áp chế và tinh thần bị quấy nhiễu, hắn vận chuyển tâm pháp A Nan Phá Giới Đao Pháp, để tâm linh rơi vào trạng thái không minh mỗi khi xuất đao.

Tuy đã được nghỉ ngơi đôi chút, khôi phục tinh lực nhưng vừa sử dụng Đoạn Thanh Tịnh nên muốn chém thêm một đao nữa chắc chắn phải dùng Xá Thân Quyết, nhưng lúc này hắn chỉ muốn mượn tâm pháp để giữ vững tâm cảnh, tránh tan vỡ trong lúc giao tranh khí cơ.

Cơ bắp Mạnh Kỳ gồng lên khiến áo đen dạ hành bay phấp phới, ánh sáng vàng tối lấp lóe, muốn thoát khỏi Âm Khí Thiên La.

Đột nhiên, trong lòng Mạnh Kỳ hơi động, hắn dừng giãy dụa, tinh thần tràn ra ngoài bám theo khí âm nhu đang quấn quanh thân.

Tâm linh phẳng lặng như mặt nước hồ thu của hắn phản chiếu hình ảnh xung quanh, từng sợi từng sợi tơ âm nhu vô hình phấp phới bốn phía, có sợi quấn quanh cánh tay, có sợi quấn quanh mắt cá chân, có những sợi kết thành tấm lưới bao trùm xung quanh.

Chúng đều bắt nguồn từ Ma Hậu, bị bà ta khống chế nên Mạnh Kỳ có thể mượn chúng để dùng tinh thần dò xét cảm ứng sự phân bố chân khí, sự biến hóa của thân pháp và huyền bí của năm ngón tay biến hóa.

Tâm linh hắn không hề rung động, chiếu rọi hết thảy, quy luật lưu chuyển cương khí quanh thân Ma Hậu, phân bố mạnh yếu kình lực chỉ phong hiện ra rõ ràng.

Trong tích tắc đó, những dòng khẩu quyết Phá Khí Thức lần lượt hiện ra trong nội tâm Mạnh Kỳ, hắn bỗng bừng hiểu, hóa ra muốn luyện thành chiêu này thì phải có trạng thái tâm linh hiện tại hoặc có năng lực tinh thần dò xét địch, chân khí điều tra địch của Bất Tử Ấn Pháp.

Trường kiếm của hắn đâm ra, lắc lư di chuyển giữa ngàn đầu vạn sợi khí âm nhu như được chân ý bí ẩn dẫn đường, rồi xuyên qua đâm trúng vị trí yếu kém nhất của chỉ phong.

Bụp, chỉ phong tan biến, Ma Hậu ồ khẽ một tiếng, năm ngón tay cong lại, khoan thai búng ra, bằng tư thế tuyệt đẹp bắn trúng mũi kiếm Mạnh Kỳ, đẩy nó ra ngoài.

Tiếng đàn bỗng nhiên biến đổi thành cao vút chói tai tựa như dây đàn đều đứt phựt, một luồng kình phong sắc bén bắn tới tấn công Ma Hậu.

Ma Hậu khẽ vung tay áo, khí âm nhu liên kết dẫn lệch hướng luồng kình phong khiến nó bắn trúng thân cây bên cạnh, để lại vết nứt sâu hoắm.

Nguyễn Ngọc Thư còn cả chiêu này? Cây đàn này hơi khác thường!

Mạnh Kỳ không kịp kinh ngạc, hắn nắm lấy cơ hội, trường kiếm chém ra.

Kiếm quang thuần túy, cô đọng lạnh buốt như được gọi lên từ địa ngục bắn về phía mi tâm Ma Hậu, thời cơ và vị trí đều vô cùng chính xác, nhằm đúng vị trí sơ hở trên lớp cương khí hộ thể của bà ta.

Ma Hậu hừ khẽ, tay trái biến thành trảo chụp tới, vô số khí âm nhu tụ lại quấn tầng tầng lớp lớp quanh mi tâm kết thành một cái kén.

Có tới không lùi, có đi không về, trong kiếm quang cực nhanh tựa hồ ẩn chứa pháp lý, kén khí chưa hoàn toàn hình thành trường kiếm đã tới nơi.

Bụp!

Kén khí âm nhu nổ tung, thế tới của trường kiếm bị ngăn cản, ngón trỏ trái của Ma Hậu điểm lên mũi kiếm, kình khí bắn ra bốn phía.

Vì có chân khí bảo vệ nên thế tới của Diêm La Thiếp bị kén khí phá vỡ, ngón tay trắng noãn như ngọc của bà ta không hề bị thương tổn.

Tấm khăn che mặt của Ma Hậu bị cắt làm đôi, phất phơ rơi xuống, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp như ngọc, hoàn toàn không có dấu vết thời gian tàn phá, ngũ quan tinh tế, dung nhan tuyệt vời, thời gian dường như chỉ khiến ánh mắt của bà ta thêm tang thương và mệt mỏi, khiến khí chất của bà ta thêm phần thành thục và mê hồn.

"Hảo kiếm pháp." Ma Hậu lại khàn khàn khen một câu.

Mạnh Kỳ cắn răng định vận chuyển Xá Thân Quyết, liều mạng xuất thêm một chiêu Lạc Hồng Trần, mượn cảm ứng phân bố chân khí và võng khí âm nhu của đối thủ để bức lui Ma Hậu, quay người bỏ chạy.

Đúng lúc này, Ma Hậu bỗng nhẹ nhàng bay lên giống như thân thể chỉ làm bằng giấy, theo gió đêm hạ xuống gốc đại thụ phía xa xa, hòa cùng bóng đêm, cây cối, cỏ dại, đất đá thành một thể hoàn chỉnh, như có như không.

Hóa ra vừa rồi bà ta còn chưa dùng toàn lực... Mạnh Kỳ giật mình, Ma Hậu chỉ tùy tiện ra chiêu.

Từng sợi tóc trên đầu Mạnh Kỳ rơi lả tả, vì không được Kim Chung Tráo bảo vệ nên chúng bị chỉ phong cắt trúng.

"Các ngươi muốn do thám hoàng cung, vậy có biết tình hình thật sự của lão hoàng đế không?" Ma Hậu không tiếp tục ra tay mà chỉ nhìn hai người bằng ánh mắt tang thương.

Nghe bà ta hỏi vậy, Mạnh Kỳ hơi vững lòng nhưng không dám thu hồi chiến ý, hiện tại hai bên vẫn trong tình trạng giao thoa khí cơ, nếu không có chiến ý thì Ma Hậu rất có thể thừa cơ xuất thủ.

Đao kiếm của Mạnh Kỳ bày tư thế tấn công, hắn lạnh lùng hỏi:

"Ngươi muốn hợp tác à?"

"Thủ hạ của bổn tọa không có cao thủ như ngươi, cũng không kẻ nào biết công phu tiềm hành." Ma Hậu thản nhiên đáp.

Bà ta đã tận mắt chứng kiến cảnh bắt cóc Lục Hóa Sinh? Sao có thể trùng hợp như vậy? Chẳng phải Quỷ Vương đã tới nương nhờ bà ta sao? Trong lòng Mạnh Kỳ nổi lên rất nhiều nghi vấn nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra thản nhiên như không:

"Ngươi muốn làm thế nào? Dựa vào gì để ta tin ngươi?"

"Nếu bổn tọa muốn giết ngươi thì đêm nay ngươi chạy đâu cũng không thoát." Ma Hậu nói bình thản như đang trần thuật một sự thật hiển nhiên, qua trận giao thủ vừa rồi bà ta vẫn mười phần tin tưởng vào thực lực bản thân, tất nhiên đây cũng có thể là phép ngầm tranh đấu tâm linh: "Ngươi muốn xác thực tình hình lão hoàng đế, bổn tọa cũng muốn xác thực, tính ra ở sự kiện này chúng ta có chung mục tiêu và lợi ích, còn sau này thành đồng minh hay kẻ địch thì tính sau, ai mà biết được.

Chậm nhất là đêm mai, nhanh nhất là ngay hiện tại chúng ta phải do thám hoàng cung, bổn tọa chịu trách nhiệm dẫn dụ và kiềm chân Vương Đức Nhượng, các ngươi lẻn vào tẩm cung xác thực tình hình hoàng đế."

Mạnh Kỳ suy nghĩ một lát rồi nói:

"Ngươi không sợ ta lừa ngươi về kết quả xác thực hay sao?"

"Một khi đã xác thực, bất kể hoàng đế còn sống hay đã chết đều xuất hiện biến hóa tương ứng, không cần ngươi nói bổn tọa cũng biết kết quả." Tâm tình của Ma Hậu không hề biến hóa.

"Được, nhưng ta phải hỏi Lục soái trước, nếu ông ta không biết tình tình hoàng đế thì đêm mai chúng ta sẽ do thám hoàng cung." Mạnh Kỳ gật đầu nhận lời.

Đêm nay mình liên tục xuất đao sử kiếm nên tinh lực tiêu hao khá lớn.

Ma Hậu nhẹ nhàng gật đầu rồi lùi về phía sau một bước, biến mất trong bóng đêm.

Mạnh Kỳ nghiêng đầu nhìn Nguyễn Ngọc Thư đang buộc lại dây đàn, lòng cảm thấy may mắn vì lúc nãy chỉ bị đứt tóc chứ không rơi cả bộ tóc giả:

"Không ngờ ngươi có thể đánh khúc đàn phát ra chân khí."

Vừa nãy nàng gảy ra kình phong y hệt kiếm sắc.

Đây có thể coi là kiếm khí tung hoành, tấn công kẻ địch từ xa rồi, con gái nhà thế gia quả nhiên không thể coi thường.

"Gia phụ yêu thương nên tặng cây đàn cổ này." Nguyễn Ngọc Thư vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng thanh khiết như cũ.

"Ngươi mở mấy khiếu rồi?" Mạnh Kỳ tò mò.

Nguyễn Ngọc Thư thản nhiên nói:

"Bốn."

Gia hỏa này còn nhỏ tuổi hơn ta... Khi Giang Chỉ Vi ở cùng độ tuổi cũng chỉ đạt mức ấy. Tuy nàng dùng Thông Thiên Hoàn nhưng thực ra bằng thiên phú của mình thì chỉ một hai tháng nữa nàng cũng tự mở được nhĩ khiếu... Mạnh Kỳ vừa nghĩ vừa kiểm tra bản thân, hắn phát hiện Kim Chung Tráo vốn còn thiếu một chút để đột phá nhưng sau khi bị Âm Khí Thiên La áp bách rốt cục đã nhập môn tâng thứ sáu, hắn có thể cô đọng những khiếu huyệt tương thông với tị khiếu rồi.

Quay về ngôi viện, Mạnh Kỳ không vội tìm Lục Quan mà điều tức vững chắc cảnh giới trước.

"Sao không đi tìm Kiếm Hoàng?" Nguyễn Ngọc Thư bỗng hỏi.

Nghe vậy, Mạnh Kỳ quay đầu cười gian:

"Sao, nghẹn lâu rồi hả? Muốn hỏi chuyện này từ nãy giờ đúng không?"

Nguyễn Ngọc Thư hếch cằm, quay đầu đi luôn.

Mạnh Kỳ vội nói:

"Vì chưa rõ Tứ hoàng tử là địch hay bạn nên gặp Kiếm Hoàng rất nguy hiểm, còn Ma Hậu tốt xấu gì cũng có thể coi là đồng minh."

"Đồng minh?" Nguyễn Ngọc Thư dừng bước, nghi hoặc hỏi.

"Lúc trước ta sinh lòng tham đi bắt Lục Hóa Sinh, kết quả bị Ma Hậu đứng ngoài nhìn thấy hết, ngươi cảm thấy đó là chuyện trùng hợp sao?" Mạnh Kỳ mỉm cười.

Nguyễn Ngọc Thư nhướng mày:

"La Thắng Y?"

Hắn bán rẻ hai người mình?

"Không, nếu La Thắng Y bán chúng ta, Ma Hậu không cần mạo hiểm đi rình mà chỉ cần ngồi một chỗ chờ hắn đến bẩm báo là được." Mạnh Kỳ đắc ý nói: "Còn một người biết chúng ta định đi bắt cóc."

"Tam hoàng tử?" Nguyễn Ngọc Thư đã hiểu ra.

Mạnh Kỳ nhẹ nhàng gật đầu:

"Đúng, chính là Tam hoàng tử, kẻ thực sự cấu kết với Ma Hậu không phải Thất hoàng tử mà là Tam hoàng tử. Nếu chuyện cấu kết với Ma Môn bị lộ, hắn sẽ bị toàn bộ văn võ trong triều phản đối nên mới nhờ Ma Hậu động thủ với La Thắng Y đánh lạc hướng suy nghĩ mọi người, cũng khiến La Thắng Y không nảy sinh hoài nghi.

Vừa rồi chẳng phải chính Ma Hậu nói dưới tay bà ta không có cao thủ như ta sao, nếu người bà ta ủng hộ là Thất hoàng tử thì Quỷ Vương đâu? Lão không hề kém ta.

Quỷ Vương là Quỷ Vương, Ma Hậu là Ma Hậu, Quỷ Vương thần phục Thất hoàng tử chứ không hề thần phục Ma Hậu.

Hơn nữa, chỉ có sự ủng hộ của một tổ chức lâu đời như Ma Môn thì mạng lưới thông tin của Tam hoàng tử mới hiệu quả được như vậy."

Nguyễn Ngọc Thư tỏ ra khâm phục:

"Không ngờ Mãng Kim Cương cũng rất tinh tế..."

Nụ cười đắc ý của Mạnh Kỳ liền cứng trên mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.