Mưu Sát Lãng Mạn

Chương 16: Tôi muốn ra ngoài chơi




“La thế tử.”

Hai người Lục hoàng tử đi theo lên.

La Thiên Trình ghìm chặt dây cương quay người, có chút kinh ngạc: “Lục hoàng tử, Tiêu thế tử?”

Đôi mắt hẹp dài của Lục hoàng tử tràn đầy vui vẻ: “La thế tử thật là người không hiểu phong tình mà.”

La Thiên Trình cười cười, cũng không phản bác.

Tiêu thế tử lại có chút không đồng ý: “La thế tử không muốn biết, kết cục của nàng kia như thế nào khi ngươi thu hồi lại ngân phiếu sao?”

“Ách, chắc là có người khác ra bạc mua nàng?” La Thiên Trình cẩn thận nghĩ nghĩ, rồi gật đầu chắc chắn “Vị cô nương kia có chút tư sắc, có lẽ chỉ với năm mươi lượng bạc sẽ có nhiều người nguyện ý đưa ra đấy.”

“La thế tử thật sự không lo lắng vị cô nương kia lại rơi vào miệng cọp sao?”

La Thiên Trình nhíu mày, buồn cười nói: “Tiêu thế tử cũng nhìn thấy rồi đấy, nàng kia vốn dĩ ưa thích bán mình làm nô, mà nhà của ta thì thừa nha hoàn, đã như vậy sao không nhường cơ hội lại cho người khác? Lại nói—“

“Nói gì nữa?”

“Hôm nay bạc ta mang theo cũng không nhiều lắm.” La Thiên Trình thản nhiên nói.

“Ha ha..” Lục hoàng tử khẽ cười một tiếng, sau đó hỏi “La thế tử chuẩn bị đi đâu thế?”

“Ách, hẹn uống rượu với Hàn nhị công tử.”

“La thế tử không nói thì ta đã quên, phủ Công Chúa nổi tiếng có vài cây mai lâu năm mỗi lần nở hoa đều rất sớm và đẹp, hôm nay đã nở rồi sao? Thưởng mai uống rượu là chuyện vui, nếu không ngại có thể cho chúng ta góp vui với nhé?” mắt Lục Hoàng tử lóe sáng.

“Có Lục Hoàng tử đi chung, dĩ nhiên rất vui.”

Ba người cỡi ngựa, hướng về phía phủ Trưởng Công chúa Chiêu Vân.

Chân Diệu trong phủ Trưởng Công chúa, đôi mắt rưng rưng, không thể làm gì khác chỉ đành nhìn qua Huyện chủ Trọng Hỉ.

Trời lạnh như vậy, trời còn chưa sáng đã bị lôi từ trong chăn ấm ra đánh cờ, đây rốt cuộc là vì cái gì a!

Nhất định là cách nàng tỉnh lại không đúng.

Huyện chủ Trọng Hỉ không phải là nên cao quý lãnh đạm, là quý nữ được mọi người say mê ư, vậy người lông mày dựng đứng trước mặt nàng là ai?

“Chân Diệu, ta đã nhường cho ngươi mười quân cờ, vậy mà ngươi còn có thể thua thảm như vậy. thật sự là, thật sự là gỗ mục không thể điêu mà!”

Chân Diệu lộ ra nụ cười sáng lạn, túm lấy ống tay áo của Trọng Hỉ, không hề xấu hổ nói: “Huyện chủ, thỉnh buông tha cho gỗ mục đi mà.”

Làm người ai cũng phải có chuyên môn của mình, đến cùng Huyện Chủ có hiểu hay không đây?

Không thể bắt trứng gà biết bay, heo mẹ leo cây, đây không phải là lừa người sao?

Ánh mắt khẩn cầu mãnh liệt của Chân Diệu khiến cho Huyện chủ Trọng Hỉ giật mình, vẻ mặt dịu xuống.

Chân Diệu thầm kín nhẹ nhàng thở ra,

Cuối cùng cũng được tha rồi.

Chỉ thấy Huyện chủ Trọng Hỉ lộ ra dáng tươi cười trấn an: “Chân Diệu, thật có lỗi, là do ta quá nóng lòng, để cho gỗ mục nở hoa luôn cần có quá trình, nào có đạo lý chỉ cần mấy ngày đã giống như cây khô gặp xuân chứ.”

Nụ cười của Chân Diệu cứng đờ.

Huyện chủ Trọng Hỉ tiếp tục trấn an: “Dù sao ngươi vẫn còn ở đây ít nhất một tháng, không gấp. Từ từ chúng ta sẽ được.”

Thân thể Chân Diệu lung lay, ngã quỵ.

“Chân Diệu, ngươi sao vậy?” Huyện chủ Trọng Hỉ kéo kéo người vừa ngã xuống mặt bàn.

Chân Diệu tuyệt vọng ngẩng đầu: “Nhất định ta đang ở trong ác mộng, Huyện chủ, phiền toái người lát nữa hãy tới đánh thức ta.”

Chân Diệu vô lực tựa mặt xuống mặt bàn, nên không nhìn thấy vẻ giảo hoạt vui vẻ được Huyện chủ Trọng Hỉ che giấu trong ánh mắt.

“Huyện chủ, Nhị công tử mời ngài đi thưởng mai.” Bích Thúy vén màn đi vào.

Huyện chủ Trọng Hỉ ngồi thẳng lưng, khôi phục thần sắc kiêu căng, thản nhiên nói: “Đã có mai nở hoa rồi hả?”

“Dạ, Nhị công tử nói mới vừa nở hôm qua đấy.” Bích Thúy cung kính trả lời.

Huyện chủ Trọng Hỉ liếc mắt nhìn sắc trời bên ngoài.

Hôm nay đã sang tháng mười một, thời tiết ở kinh thành lúc này chưa có tuyết rơi, nhưng đã rất lạnh rồi.

Nhưng việc đó so với việc đi xem mai nở sớm hơn mai bình thường cả tháng vẫn rất đáng giá đấy.

Huyện chủ Trọng Hỉ liền đứng lên, nhìn Bích Thúy nói: “Đem bình cắm hoa mai Thanh Hoa đi theo, đợi thưởng mai xong sẽ cắm vài nhánh đưa tới chỗ mẫu thân.”

Bích Thúy lên tiếng vâng lời, đi tới Đa bảo các lấy bình cắm mai.

“Chân Diệu, mang theo cờ, chúng ta đi thôi.”

Chân Diệu vừa đứng lên xém chút nữa đã ngã lần nữa.

Huyện chủ. Rốt cuộc ngài có bao nhiêu chấp nhất a, đi thưởng mai còn muốn đem theo quân cờ.

“Huyện chủ, ta không đi đâu, sáng sớm đã tới chỗ ngươi, cũng tới lúc phải về rồi.”

Tuy nói trở về chỗ ở cũng không có việc gì. Nhưng Hàn nhị công tử mời Huyện chủ đi thưởng mai, nàng đi theo xem náo nhiệt làm gì.

Bích Thúy ôm bình cắm mai đi tới, nói: “Huyện chủ, hầu gái quên nói, hôm nay mấy người Lục Hoàng tử, La Thế tử cũng tới.”

Huyện chủ Trong Hỉ tùy ý lấy kiện áo khoác màu hồng tím phủ thêm, thản nhiên nói: Chúng ta đi thưởng mai, chứ không phải đi xem người, ai đến thì có liên quan gì. Chân Diệu, chúng ta đi thôi.”

Nghe thấy La Thiên Trình có ở đây, bản năng Chân Diệu cảm thấy người nọ đến đây là để tìm nàng đấy.

Dù sao theo như lá thư tiến vào phủ trước đó, nàng cũng không nhận ra người nọ đến đây là để thưởng mai uống rượu một cách thuần túy.

Nàng cũng đứng lên theo, bên ngoài bộ quần áo sa tanh thêu cành hoa màu xanh lá phủ thêm lên áo choàng lông chồn trắng, lúc này mới nói: “Huyện chủ, chúng ta đi thôi.”

Thanh Cáp thẳng thắn, A Loan trầm tĩnh, tới nơi này, bởi vì cân nhắc đến tính tình trong trẻo nhưng lạnh lùng của Huyện chủ, nên Chân Diệu chỉ dẫn theo A Loan tới, còn Thanh Cáp thì vẫn ở lại Trường Nhạc viện, để phòng khi Chân Ninh có chuyện gì thì có thể tới đây truyền tin.

Hai người ôm hai lò sưởi trong tay, từng người dẫn theo một nha hoàn đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, khí lạnh thấu xương ập đến, Chân Diệu nhịn không được rùng mình một cái.

Vốn dĩ ngày nào nàng cũng đều kiên trì rèn luyện, thân thể coi như không tệ, không hiểu vì sao từ giữa năm đến nay lại bị giày vò nhiều lần, đặc biệt là đến mùa xuân, lúc ấy còn chưa phát hiện ra, nhưng đến trời lạnh, bệnh sợ lạnh liền biểu hiện ra ngoài.

May mắn ăn mặc dày.

Chân Diệu hít sâu, thích ứng một lát mới cảm thấy tốt hơn.

“Nơi thưởng mai là đình Ám Hương, vào đó sẽ đỡ lạnh hơn đấy.” Huyện chủ Trọng Hỉ nhàn nhạt nói một câu.

Bước chân Bích Thủy lạc mất một nhịp.

Ngữ khí Huyện chủ mặc dù nhạt, nhưng lời nói quan tâm này… thân là đại nha hoàn đây vẫn là lần đầu tiên nàng nghe Huyện chủ nói với người khác như thế đấy.

Không khỏi âm thầm liếc nhìn Chân Diệu với cái chóp mũi bị đông cứng đến đỏ bừng, thầm nghĩ vị Chân tứ cô nương này làm sao lại lọt được vào mắt xanh của Huyện Chủ nhỉ?

Đi được một lát liền nhìn thấy một tòa đình tứ giác bên cạnh hòn non bộ, bốn phía treo màn lụa, mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong có vài thân ảnh đang nâng chén.

Ngoài đình vài cành hồng mai, nở hoa lẻ tẻ, làm nên một không khí thật khác biệt.

Huyện chủ Trọng Hỉ cũng không đi qua, liền lôi kéo Chân Diệu ngừng lại thưởng mai.

Không ngờ Lục Hoàng tử nhấc màn lụa lên, lộ ra dáng cười trong sáng y hệt tuyết sơ khai: “Trọng Hỉ biểu muội, đã đến rồi, sao còn không dẫn Chân tứ cô nương tiến vào?”

“Lục biểu ca.” Huyện chủ Trọng Hỉ hành lễ, thản nhiên nói: “Đã đi thưởng hoa. Cũng nên xem hoa trước đã rồi nói sau.”

Ánh mắt Lục Hoàng tử liền rơi xuống người Chân Diệu.

Chân Diệu cũng theo Trọng Hỉ hành lễ, lúc đứng dậy ngước mặt lên liền đối mắt với người đứng phía sau Lục hoàng tử.

Mấy ngày không gặp, người này dường như càng thêm đen gầy hơn một ít.

Lục Hoàng tử tinh ý phát giác ra phương hướng ánh mắt của Chân Diệu. trong lòng nháy mắt xẹt qua một cảm giác bất mãn khó nói thành lời.

Người lớn lên giống Thái Phi nhưng vừa nhìn đã chú ý đến người khác, cảm giác này rất không thoải mái!

Nhưng rất nhanh, Lục hoàng tử hồi thần lại.

Hai người nhìn thì giống nhau, nhưng ánh mắt lại không giống đấy.

Người trước mắt, ánh mắt trong veo như trẻ con vừa mới nhận thức thế giới, nhưng lại cũng khó nắm bắt khiến người ta muốn tìm tòi nghiên cứu.

Đến cùng vẫn không giống Thái Phi đấy.

Lục hoàng tử ngoéo khóe miệng một cái: “Chân tứ cô nương, La thế tử của chúng ta chờ cô đã lâu rồi đấy.”

Vị Tiêu thế tử kia cũng cười hì hì xem cuộc vui, vẻ mặt trêu ghẹo, sau đó lại nhịn không được lướt mắt nhìn A Loan vài lần.

Khuôn mặt Hàn nhị công tử hơi giống với Huyện chủ Trọng Hỉ. Khí chất kiểu công tử thanh quý, nghe xong lời nói của Lục hoàng tử, cũng toát ra nhàn nhạt vui vẻ.

Chân Diệu lại thoải mái đi qua, vượt qua những người khác nhìn La Thế tử cười nói: “La Thế tử, có thể gặp nhau ở đây. Thật trùng hợp.”

La Thiên Trình tự nhiên đi tới, khóe miệng nén cười: “Quả thực là vô cùng trùng hợp.”

Cho Chân Diệu một ánh mắt với thâm ý khác.

Hai người đối mặt trong chốc lát, Lục hoàng tử đang mỉm cười đã mở miệng: “Chân tứ cô nương có chỗ không biết, hôm nay chuyện trùng hợp không chỉ có một như này thôi đâu.”

“Ách, còn có chuyện gì trùng hợp nữa sao?”dù sao cũng là hoàng tử, Chân Diệu đành mở miệng phối hợp hỏi một tiếng.

“Dĩ nhiên là chuyện La Thế tử anh hùng cứu mỹ nhân rồi, chúng ta đều thấy một màn kia nên mới hội ngộ với La Thế tử và cùng đi đến đây đấy.”Lục Hoàng tử nói xong thỏa mãn dò xét thần sắc Chân Diệu.

Đã thấy Chân Diệu lộ ra ánh mắt tràn đầy hoài nghi.

Rõ ràng đang nói…, La thế tử còn có thể anh hùng cứu mỹ nhân? Đừng nói giỡn mà!

Lục Hoàng tử thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Vì sao tiểu cô nương này lại thú vị thế này chứ.

Nữ tử bình thường nghe xong lời này, biểu lộ đầu tiên không phải là ghen sao?

Nghĩ tới đây trong lòng hắn khẽ động.

Chẳng lẽ Chân tứ còn chưa hiểu được chỗ mấu chốt của chữ tình?

Vừa nghĩ như thế, hắn liền liếc cho La Thiên Trình một ánh mắt đồng tình.

La Thiên Trình cũng bị Chân Diệu làm cho phát bực.

Vốn dĩ Lục hoàng tử nói ra chuyện này. Trong lòng hắn có chút bất mãn, sau đó lại mơ hồ có vài phần hiếu kỳ, muốn xem một chút phản ứng của Chân Tứ sẽ thế nào.

Vạn lần không nghĩ tới, phản ứng của nàng lại là không tin!

Như thế nào, chẳng lẽ hắn không thể cứu người ư!

Cho dù không thể cứu người. Hắn là nam nhân đích thực, cũng có thể anh hùng cứu mỹ nhân a!

Ngược lại Chân Diệu cười tủm tỉm phá vỡ cảm giác xấu hổ ngắn ngủi: “La thế tử, ta nhìn cảnh sắc bên ngoài không tệ, chúng ta đi xem một chút đi, ách, vừa vặn, nghe chuyện anh hùng cứu mỹ nhân của ngươi luôn.”

Nàng thẳng thắng mời như vậy, khiến cho người khác không thấy nàng lỗ mãng, nhưng ánh mắt nhìn La Thiên Trình càng thêm chế nhạo.

La Thiên Trình biết rõ đây là cơ hội khó được của hai người, mặc dù trong lòng hơi phiền muộn, lại có chút đắc ý đáp ứng.

Hai người chậm rãi rời đi.

Ngoại trừ vài cành mai già, nơi này dường như ấm hơn so với bên ngoài, không nói đến rất nhiều cây cối lâu năm, mà còn vô số hoa tươi không biết tên đang nở rộ, đi ở giữa, hương thơm quanh quẩn, khiến người say mê như túy.

Vượt qua hòn non bộ, mới phát hiện có một suối nước nóng.

Chân Diệu bất chấp thưởng thức, thấp giọng hỏi: “La thế tử, tới tìm ta có chuyện gì vậy?”

La Thiên Trình ngược lại không nóng nảy: “Ngươi liền kết luận ta tới tìm ngươi?”

Chân Diệu nở nụ cười: “Chẳng lẽ thật sự sau khi La thế tử anh hùng cứu mỹ nhân xong liền thuận tiện đến phủ Trưởng Công chúa uống rượu? Nếu là như vậy thì ta trở về đi, ta là người thô tục, trời lạnh như vầy chỉ muốn lót ổ trong phòng, cũng không có hào hứng thưởng mai gì cả đâu.”

Nếu như dùng hoa mai làm nhân bánh, chắc chắn nàng sẽ có hứng thú hơn đấy.

Nghĩ tới đây, nàng âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, thật sự đã lâu rồi không được ăn bánh nhân hoa mai rồi.

“Khục khục.” La Thiên Trình ho khan một tiếng, lôi tâm trí Chân Diệu trở lại.

“Chân Tứ, tại sao đang êm đẹp ngươi lại tới phủ trưởng công chúa để chiếu cố đại tỷ ngươi vậy?”

Chân Diệu thở dài: “Đại bá nương cầu tổ mẫu, ta còn có thể cự tuyệt sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.