Mưu Sát Lãng Mạn

Chương 11: Hỗn loạn không đành lòng nhìn thẳng




Dịch giả: aluco

Tử sắc lôi quang mơ hồ hiện lên, tu sĩ chỉ cần tu vi đạt tới Trúc Cơ Cảnh hầu như đều có thể nhìn ra được. Có thể nói tu vi thấp nhất ở đây là Diệp Vân, nếu ngay cả hắn cũng có thể nhìn ra được thì những người khác tất nhiên đều nhìn thấy.

"Quả nhiên là một chiêu kiếm pháp thuộc lôi hệ, trong đó rõ ràng còn có tử sắc lôi quang, thật là khiến cho người ta kinh ngạc." Tăng Huyền chính là tu sĩ tu luyện lôi linh khí, tất nhiên cực kỳ mẫn cảm đối với lôi quang.

“Tăng Huyền sư huynh có thể thấy được biến hóa trong đó sao?” Chư Cát Xung hỏi một cách hiếu kỳ, nếu như Tăng Huyền có thể nhìn ra được một chút gì đó từ nửa chiêu kiếm pháp thuộc lôi hệ này thì cho dù không cách nào suy diễn ra kiếm chiêu trọn vẹn thì đối với tu vi của hắn cũng mang lại chỗ tốt rất lớn.

Diệp Vân cũng nhìn về phía Tăng Huyền, cả hai đều là tu sĩ tìm hiểu về Lôi linh khí, nếu như Tăng Huyền có thể nhìn ra một chút gì đó từ trong kiếm chiêu này thì có lẽ hắn cũng có thể.

Nhưng mà Tăng Huyền lại làm cho cả hai người thất vọng, hắn lắc đầu nói: ”Đúng như lời của Nhạc các chủ, thật là vô cùng phức tạp hơn nữa lại không có nửa điểm liên quan với nhau, căn bản là nghĩ không ra được gì, ngay cả nhìn cũng nhìn không ra.”

Diệp Vân nhíu mày, trong lòng có chút thất vọng, với tu vi cùng cảnh giới của Tăng Huyền mà cũng nhìn không ra thì hắn có thể nhìn thấy được gì.

Diệp Vân ngưng thần nhìn lại, trong trăm ngàn đạo kiếm quang lộn xộn kia thì lôi quang màu tím như một sợi dây nhỏ liên kết chúng lại với nhau, nhưng bất kể nhìn từ góc độ nào cũng không thể tham khảo được dù chỉ nửa phần chứ đừng nói là có sự liên quan trực tiếp với nhau.

“ Đây chính là Bán Ký Kiếm Chiêu, chư vị có nửa canh giờ để quan sát, nếu như có thể nhìn ra một chút gì đó chính là may mắn của ngươi, nếu như nhìn không ra cũng là chuyện bình thường, chỉ tốn có mười miếng cực phẩm Linh Thạch mà có thể nhìn xem kiếm pháp của Nguyên Anh Cảnh thì cũng đáng đồng tiền.” Tiếng nói của Nhạc Vân Phàm vang lên sang sảng, thoạt nhìn tâm trạng của hắn đang rất tốt.

Hai ba trăm tên tu sĩ trợn trừng con mắt nhìn chằm chằm vào nửa chiêu kiếm pháp, muốn từ trong đó tìm thấy một chút tinh túy. Nhưng mà ước chừng nửa nén nhang thì bắt đầu có người chịu đựng không nổi, sắc mặt biến thành trắng bệch, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.

Những người này ước chừng hơn một trăm người, bọn họ bắt đầu chống đỡ không nổi lập tức bỏ dở việc quan sát. Có vài người tiếc của nên cố gắng quan sát thêm để… gỡ vốn nhưng không nghĩ đến lại bị cắn trả, sắc mặt trắng bệch thì không nói nhưng được khuyến mãi thêm màn trào máu họng, vội vàng nín hơi ngưng thần, bảo vệ linh hồn chi hỏa.

Sau nửa ngày thì những kẻ lì đòn còn tiếp tục quan sát chỉ còn lại chưa tới năm mươi người, ngoại trừ Lão Thành đã sớm… bật bãi thì bên cạnh Diệp Vân chỉ còn lại Chư Cát Xung cùng Tăng Huyền, sắc mặt cả ba vẫn như cũ chưa hề đổi sắc.

Tăng Huyền tu luyện chính là Lôi hệ linh khí, tựa hồ kiếm chiêu này cũng không có ảnh hưởng quá lớn đối với hắn, bất quá trừ lần đó ra thì hắn cũng không có bất kỳ thay đổi nào. Tăng Huyền tuy rằng không giống như những tu sĩ chống đỡ không nổi sắc mặt trắng bệch thậm chí còn tràn ra máu tươi nơi khóe miệng, nhưng hắn mơ hồ có một cảm giác khó chịu trong người, đặc biệt là trong đầu đã mơ hồ chậm rãi biến thành một đống hỗn độn, không cách nào suy nghĩ.

Chư Cát Xung tu vi chính là Kim Đan Cảnh nhất trọng, nhưng không biết vì sao mà sắc mặt của hắn chẳng hề thay đổi, vẫn nhìn chằm chằm vào Bán Ký Kiếm Chiêu, sắc mặt không trắng bệch cũng như không nhìn thấy nửa điểm không thoải mái.

Tăng Huyền than nhẹ một tiếng, hắn lắc đầu đưa ánh mắt rời đi, sau đó nín hơi ngưng thần dẹp tan phiền muộn trong lòng. Khi hắn mở mắt ra thì phát hiện ánh mắt Diệp Vân vẫn sáng rực như cũ nhìn chằm chằm vào Bán Ký Kiếm Chiêu, trên mặt hoàn toàn không có biến hóa nào.

Tăng Huyền bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, hắn biết rõ Chư Cát Xung có thể chịu đựng được là do tên gia hỏa này có thiên phú hơn người, linh hồn chi hỏa cực kỳ cường đại, chủ yếu là trên người hắn có một kiện bảo vật phòng ngự có thể chống lại công kích thần hồn của cao thủ Kim Đan Cảnh thất trọng. Có bảo vật này cộng thêm linh hồn chi hỏa của hắn cường đại thì việc chống lại uy áp của Bán Ký Kiếm Chiêu này cũng có thể lý giải được.

Nhưng mà tên gia hỏa Diệp Vân này tu vi chỉ là Trúc Cơ Cảnh vì sao mà sắc mặt không đổi, đã quan sát đến giờ phút này mà vẫn còn rất thong dong? Chuyện này hoàn toàn không thể nào giải thích được, nhìn hắn cũng không phải là người có thiên phú cực cao, nếu không thì sao đã đến từng tuổi này mà tu vi chỉ mới là Trúc Cơ Cảnh sơ kỳ?

Như vậy chỉ có thể giải thích là trên người tên gia hỏa này cũng có một bảo vật có thể ngăn cản công kích thần hồn, hơn nữa món bảo vật này còn cường đại hơn so với bảo vật của Chư Cát Xung, thậm chí còn có thể hơn nửa phần.

"Tên thiếu niên Diệp Vân này rốt cuộc là đến từ gia tộc ẩn thế nào? Chẳng những tài lực không tầm thường mà lại có chí bảo phòng ngự cường đại như thế, thật là khiến người ta kinh ngạc." Ánh mắt Tăng Huyền nhìn vào Diệp Vân, không khỏi có chút suy nghĩ.

Tăng Huyền thấy được sự khác lạ của Diệp Vân thì những người khác tất nhiên cũng có thể thấy được. Hầu như trong lòng mọi người đều tràn ngập nỗi khiếp sợ. Với tu vi như thế mà có thể ngăn cản được uy áp cường độ này thì chỉ có một khả năng, trên người của Diệp Vân có được chí bảo phòng ngự có thể ngăn cản được công kích thần hồn.

Trong khoảnh khắc, có vài tu sĩ tinh mang trong mắt lóe lên, trở nên sáng rực.

Bất quá, trong ánh mắt đại đa số tu sĩ đều mang theo một tia nghi hoặc, lai lịch của Diệp Vân đến thời khắc này mới gợi lên sự chú ý của họ. Một thiếu niên có được tài lực như thế cộng thêm chí bảo phòng ngự, sau lưng hắn có được bao nhiêu thế lực che chở? Kim Đan Cảnh chỉ sợ cũng chưa đủ tư cách, sau lưng Diệp Vân tất nhiên có sự tồn tại của Nguyên Anh Cảnh lão tổ, nếu không phải như thế thì tại sao hắn chỉ là một thiếu niên có tu vi Trúc Cơ Cảnh lại có thể lớn giọng, thậm chí còn có chút ít kiêu ngạo.

Thời điểm mọi người ở đây hướng ánh mắt nhìn về phía Diệp Vân, trong lòng của Diệp Vân lại nổi lên sóng to gió lớn.

Tăng Huyền không thể nào nhìn ra biến hóa cùng tinh túy trong Bán Ký Kiếm Chiêu này, tất nhiên Diệp Vân cũng không nhìn ra.

Nhưng mà, ngay thời điểm hắn định bỏ cuộc thì Kiếm Đạo lão tổ vẫn luôn ở trong Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp để bồi dưỡng thần hồn rốt cuộc lên tiếng.

"Tiểu tử, đây chính là một đạo kiếm pháp thuộc Lôi hệ, ngươi còn không nhìn ra sao?"

"Tuy rằng trong đó ẩn chứa tử sắc lôi quang nhưng mà rất lộn xộn, nếu không phải linh hồn chi lực của ta cực kỳ cường đại, lại tu luyện Lôi linh khí chỉ sợ sau khi nhìn thêm vài lần sẽ bị tâm phiền ý loạn, thậm chí tẩu hỏa nhập ma." Diệp Vân trả lời trong lòng.

"Bán Ký Kiếm Chiêu này ngươi không cảm thấy có chút quen thuộc sao?" Thanh âm của Kiếm Đạo lão tổ chậm rãi vang lên.

Diệp Vân khẽ giật mình, quen thuộc? Bán Ký Kiếm Chiêu này?

Hắn nín hơi ngưng thần, ánh mắt ngưng tụ tại một điểm, nhìn thật kỹ càng lần nữa. Đã được Kiếm Đạo lão tổ nhắc nhở, hắn lập tức nhìn lại thật cẩn thận từ đầu. Trong lòng có một cảm giác mơ hồ hiện lên, Bán Ký Kiếm Chiêu này hình như có một điểm giống với một cái gì đó mà hắn từng quen biết.

"Cái này..." Trong lòng Diệp Vân bỗng nhiên chấn động mãnh liệt, cả kinh nói: "Kiếm chiêu này hình như có chỗ tương tự như Lôi Vân Điện Quang Kiếm."

"Tương tự cái rắm, căn bản chính là như nhau, cái này chính là nửa chiêu đầu của thức thứ tư Lôi Vân Điện Quang Kiếm."

Thanh âm của Kiếm Đạo lão tổ giống như tiếng sấm từ chín tầng trời oanh kích vào linh hồn Diệp Vân, gần như đem linh hồn chi hỏa của hắn dập tắt.

"Nửa chiêu đầu của thức thứ tư Lôi Vân Điện Quang Kiếm?" Diệp Vân hầu như không cách nào nói thành lời, may mắn là tâm thần của hắn cùng với Kiếm Đạo lão tổ câu thông, sắc mặt cũng không lộ ra sự kinh ngạc quá mức.

"Đúng vậy, đây chính là thức thứ tư của Lôi Vân Điện Quang Kiếm, Lôi Thần Chi Kiếm!" Trong thanh âm của Kiếm Đạo lão tổ cũng mang theo một tia kích động.

"Thức thứ tư, Lôi Thần Chi Kiếm?" Diệp Vân hoàn toàn sững sờ tại chỗ.

Lôi Vân Điện Quang Kiếm đã thất truyền từ mấy trăm năm trước, ngay cả thức thứ ba Diệt Thế Thần Lôi cũng nhờ sự trợ giúp của Kiếm Đạo lão tổ mới được hoàn thiện. Diệp Vân đã từng nghe lão tổ nói Lôi Vân Điện Quang Kiếm này còn có hai thức, một chiêu gọi là Lôi Thần Chi Kiếm, một chiêu gọi là Thẩm Phán Chi Phạt.

Nhưng mà hai chiêu này đã thất truyền từ lâu, căn bản không biết còn tồn tại ở nơi nào. Diệp Vân cũng không để chuyện này trong lòng, dù sao kiếm pháp loại này cũng dựa vào cơ duyên, cũng không phải ngươi muốn là có thể tìm được.

Thế nhưng Bán Ký Kiếm Chiêu trước mắt này rất có thể chính là thức thứ tư Lôi Thần Chi Kiếm của Lôi Vân Điện Quang Kiếm, tuy rằng chỉ có nửa chiêu nhưng mà chỉ cần đạt được kiếm chiêu này thì mới có thể từ trong đó tìm hiểu được một chút, thậm chí suy diễn ra trọn vẹn chiêu thức thứ tư.

Trong lúc nhất thời, thân thể của Diệp Vân có một chút rung động, trong lòng kích động vô cùng.

Đến giờ Diệp Vân mới hiểu được vì sao cùng tu luyện Lôi linh khí, linh hồn chi hỏa cũng không tầm thường nhưng Tăng Huyền không cách nào chống đỡ nổi. Mà hắn thì lại có thể nhìn xem đến tận lúc này, hầu như mỗi một đạo kiếm quang đều được hắn nhìn cẩn thận, khắc sâu vào trong óc. Nguyên nhân bởi vì hắn tu luyện ba chiêu đầu tiên của Lôi Vân Điện Quang Kiếm, ba chiêu hoàn chỉnh, mà chiêu thứ tư này chẳng qua là phần tiếp theo của ba chiêu đầu tiên.

"Chư vị, đã hết thời gian nửa canh giờ, cái gọi là vô danh kiếm này ta sẽ thu lại. Nếu có vị bằng hữu nào có thể từ trong đó tìm hiểu ra được một chút, muốn có thêm thời gian để tìm hiểu thì mua nó đi."

Thanh âm của Nhạc Vân Phàm vang lên, hắn đưa ngón tay điểm một cái, Bán Ký Kiếm Chiêu đang lơ lửng trên không trung hóa thành một đạo quang ảnh, được che giấu một lần nữa.

"Lão tổ, ta mua nó về để nghiên cứu thật kỹ lưỡng." Diệp Vân đè nén sự kích động trong lòng.

"Mua làm gì? Lãng phí Linh Thạch. Tất cả biến hóa của kiếm chiêu này chỉ là phần tiếp theo của ba chiêu đầu tiên, ngươi đã đem tất cả biến hóa ghi nhớ trong lòng, khắc vào trong óc chắc sẽ không quên. Kiếm chiêu này đối với những tu sĩ chưa tu luyện qua ba chiêu đầu hoàn chỉnh của Lôi Vân Điện Quang Kiếm thì gần như không có tác dụng gì. Mà trên đời này có lẽ chỉ có ngươi mới tu luyện được ba chiêu hoàn chỉnh, đã thế thì còn cần cái kiếm phổ không trọn vẹn này làm gì?" Thanh âm của Kiếm Đạo lão tổ vang lên nhàn nhạt.

Con mắt Diệp Vân híp lại, hắn nhìn xem vòng quang ảnh bao quanh kiếm chiêu, trên khóe miệng hiện lên nụ cười như có như không.

Mà cái tia tiếu ý này không ngờ lại bị Chu Cát Xung nhìn thấy khi quay đầu nhìn về phía hắn. Trong mắt Chư Cát Xung hiện lên một đạo dị sắc, lập tức cười cười, khôi phục như thường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.