Mưu Đoạt Phượng Ấn

Chương 78: Ngoại truyện 25. Mầm cây nhỏ




Bên trong Phù Dung Các, vì có thêm hai tỷ muội Bùi Nhàn và Bùi Ninh tham gia, cộng thêm vừa rồi Bùi lão phu nhân đề cập đến hôn sự của Tô Nhược Tuyết, trong lòng mọi người đều có suy nghĩ khác nhau, trên mặt có hơi lúng túng, bầu không khí cũng thay đổi có chút khác biệt.

Vẻ mặt Khương Di đầy lo lắng đưa tay ra giữ muội muội đang muốn mở miệng hỏi lại, nàng nhẹ nhàng lắc đầu với muội muội một cái, bây giờ không phải là thời cơ tốt để nói chuyện này, với lại Tô gia hiện nay không còn là Tô gia trước kia nữa, lần này nhận được lời mời, mẹ chồng nàng đã nhiều lần dặn dò, nhất định phải tạo quan hệ tốt với Thiếu phu nhân Bùi gia và Thất vương phi.

Nhưng cũng may, trong sân còn có Tô Nhược Nhị vui tính, hơn nữa hai tiểu cô nương Bùi Ninh và Khương Ngọc còn nhỏ tuổi, ngươi một lời ta một tiếng, trong chốc lát bầu không khí đã náo nhiệt hơn.

Từ Huệ nhìn mọi người trước mặt, trong lòng có chút phức tạp, trước đây ba tỷ muội Tô gia chỉ là nữ nhi của một phú thương nho nhỏ. Còn Từ phụ mặc dù không có bản lĩnh gì, nhưng cũng làm đến chức Hàn Lâm học sĩ tứ phẩm, khi kết giao với ba tỷ muội Tô giavà hai tỷ muội Khương gia, tuy nàng rất thật lòng, nhưng bình thường vẫn có chút kiêu ngạo.

Những năm này chức quan của Khương phụ càng ngày càng cao, hai tỷ muội Khương Di, Khương Ngọc có xu thế áp chế khí thế của nàng, nhưng các nàng đã chơi với nhau từ nhỏ, Khương Di và Khương Ngọc cũng không phải là người thích nịnh hót, bình thường có các tiểu cô nương lui tới không ảnh hưởng gì mấy, nàng cũng không để trong lòng. Dù cho lúc trước nàng biết đại ca nhà mình có ý với U Nhi tỷ tỷ, muốn đến Tô gia cầu hôn. nói thật, Tô gia từ chối làm nàng thở phào nhẹ nhõm, dù sao đối với tình hình thực tế của bọn họ, đại ca vẫn có thể thành thân với một tiểu thư nhà quan có thân phận cao hơn.

Nhưng kể từ khi Tô gia đồng ý lời cầu hôn của Bùi phủ, mỗi lần Từ Huệ nhìn thấy Tô Nhược U trong lòng sẽ không được tự nhiên, nhiều khi không khống chế được suy nghĩ của mình, đợi đến lúc truyền đến tin đương kim thánh thượng tứ hôn Nhị nhi tỷ tỷ cho phụ chính vương gia, Từ Huệ đã không thể biết được rốt cuộc nàng có cảm nhận gì nữa, nhưng có một loại cảm giác mạnh mẽ nói cho nàng biết, nàng và các nàng ấy không thể giống như trước kia nữa...

Nhưng như vậy thì sao? hiện tại chỉ cần các nàng ấy nhớ đến nàng, bất luận trong lòng nàng có không được tự nhiên thế nào, nàng cũng phải xuất hiện, đơn giản là Từ phủ cần mối quan hệ này và nàng cũng cần mối quan hệ này.

"Huệ Nhi, sức khỏe của Phạm di như thế nào rồi?"

một câu nói của Tô Nhược U, làm ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Từ Huệ, từ khi mẫu thân nhà mình bệnh nặng, nàng nhìn thấy rất rõ ràng, bất luận Từ phụ có làm chuyện gì hoang đường thế nào, mẫu thân cũng sẽ không hỏi tới, chỉ cần đừng đụng tới Nghiêm Hi cư, bà sẽ nhắm mắt làm ngơ.

Phạm thị là một mẫu thân mạnh mẽ cho nên trong khoảng thời gian này gánh nặng trên người Từ Huệ giảm không ít, nàng rất vui vì tình trạng hiện nay của mẫu thân, bà đã học được cách căn bản không cần cầu xin tình cảm của một nam nhân không chung thủy. Tình trạng này rất tốt.

‘Kể từ khi các tỷ tỷ đến thăm mẫu thân, tinh thần mẫu thân đã khá hơn nhiều, lúc trước Tuyết Nhi tỷ tỷ còn tặng một cây nhân sâm phương Bắc lâu năm để mẫu thân bồi bổ cho cơ thể, bây giờ sức khỏe mẫu thân đã khá hơn rất nhiều rồi.’

nói đến đây, trong lòng Từ Huệ tràn đầy cảm kích, sao nàng lại không biết Tô gia thật lòng đối tốt với nhà nàng, chỉ là...

‘Chỉ cần sức khỏe Phạm di khôi phục vậy là tốt rồi.’ Tô Nhược Tuyết dịu dàng nhìn về phía Từ Huệ.

‘Nhắc tới mới nói, khoảng thời gian trước Phạm di bận rồi làm mai cho Tứ ca, không biết tiến triển đến đâu rồi?’ Tô Nhược Nhị rất tự nhiên chuyển đề tài, hỏi vừa tự nhiên vừa chân thành.

Kỳ thật nói đến chuyện này, Từ Huệ cũng hơi mất tự nhiên. Bởi vì quan hệ giữa nhà nàng với Tô gia, ban đầu các nàng vốn đã từ chối nhị phòng Mạnh gia của Đại Lý Tự Thiếu Khanh, sau đó nhà nàng lại chủ động sai người đến ngỏ lời.

‘Thời gian trước mẫu thân muội có sai người đi nghe ngóng ý của đại nữ nhi nhị phòng Mạnh gia Thư nhi tỷ tỷ, bây giờ bên đó đã đồng ý, nên mọi chuyện cũng coi như đã xong.’

‘không biết Huệ Nhi tỷ tỷ nói có phải là Mạnh gia của Đại Lý Tự Thiếu Khanh đương triều không?’ Bùi Nhàn cười chen vào một câu, thái độ dịu dàng, nhưng cũng không làm ra vẻ thân mật.

Từ Huệ không rõ chuyện gì, nhưng vẫn thành thật trả lời, ‘Đúng vậy.’

Nghe vậy nụ cười trên mặt Bùi Nhàn càng sâu hơn, ‘Tam cô nương Mạnh gia tài hoa xuất chúng, đoan trang thùy mị, so với Từ tiến sĩ thì là trai tài gái sắc, tài tử giai nhân, rất là xứng đôi.’

‘Đúng đó đúng đó, Thư Nhi tỷ tỷ là người rất dịu dàng, rất tốt.’ Bùi Ninh đang chơi đùa với Khương Dao, nghe thấy tên người quen, cũng lên tiếng xen vào.

Hóa ra từ năm ngoài trở về kinh thành, Tiểu Phương thị ã dẫn hai tỷ muội Bùi gia đi tham gia không ít yến tiệc của các gia đình quyền quý trong kinh thành, kỳ thật gọi là yến tiệc vậy thôi chứ nói trắng ra là để coi mắt, mà những cô nương đã đến tuổi sẽ được trưởng bối trong nhà dẫn đến cho mọi người gặp mặt.

Từ năm mười bốn tuổi Tam cô nương của Mạnh gia đã phải để tang mẫu thân, giữ đến ba năm, cuối năm ngoái mới hết tang, nàng ấy lớn tuổi không nói, trước đó không lâu Mạnh phụ còn lấy một thiếu nữ xinh đẹp, hoàn cảnh của Tam cô nương Mạnh gia trở nên rất lúng túng, vì vậy nàng ấy rất nổi danh ở đây đấy.

Có một lần Bùi Ninh dạo chơi hoa viên trong yến tiệc, do tiểu cô nương còn nhỏ, nghe mọi người tâng bốc nhau tiểu cô nương cảm thấy không có ý nghĩa gì cả, đúng lúc nhìn thấy có con chim sơn ca trên ngọn cây, tiểu cô nương liền thừa dịp không ai chú ý trốn đi, nhưng làm sao có thể dễ dàng bắt được, lượn qua lượn lại một hồi, Bùi Ninh đã lạc đường, tình cờ Tam cô nương Mạnh gia đi ngang qua, thuận đường dẫn tiểu cô nương về. Từ đó về sau, Bùi Ninh nhớ mãi không quên Tam cô nương Mạnh gia.

Bùi Nhàn kể sơ lược chuyện này cho mọi người nghe, sau khi mọi người nghe xong mới bắt đầu có ấn tượng với Tam cô nương Mạnh gia, dù sao bình thường tiểu nha đầu Bùi Ninh này rất tinh quái, nếu như Tam cô nương Mạnh gia không hợp mắt mình, tiểu cô nương sẽ không sùng bái nàng ấy như vậy.

‘nói vậy Tam cô nương Mạnh gia quả thực là người không tệ, chỉ mong nàng và Từ đại ca có thể kết thành lương duyên.’ Tô Nhược U cười tiếp lời, trong giọng nói tràn ngập chân thành. hiện tại nàng đã gả cho người khác không lâu sau sẽ có cực cưng của riêng nàng, nàng hy vọng Từ đại ca cũng sẽ tìm được hạnh phục thuộc về mình.

Từ Huệ nhìn Tô Nhược U, nhìn rất nghiêm túc, thậm chí còn có chút dò xét, ‘Đúng vậy, muội cũng hy vọng đại ca và Mạnh tỷ tỷ có thể hạnh phúc giống như tỷ và Bùi tướng quân.’

Nhắc tới Bùi Hạo, Tô Nhược U không tự giác đặt tay lên bụng mình, đột nhiên nàng hơi nhớ hắn, cục cưng con có nhớ phụ thân không?

Nụ cười trên mặt Tô Nhược U hết sức dịu dàng, đến nỗi còn mang theo hào quang thuần khiết, rực rỡ làm lòng người ấm áp.

Sau khi ăn trưa, mọi người không có việc gì làm, nên tụ tập lại chơi bài diệp tử, Khương Dao vừa mới biết chơi không lâu, bây giờ Khương Dao rất thích trò chơi này nên xung phong làm cái. Bùi Ninh thấy tiểu đồng bọn mới kết giao của mình muốn chơi, tiểu cô nương cũng rất tò mò, nhưng đáng tiếc mình không biết chơi! Có điều không sao, mình sẽ ở chung đội với tỷ tỷ.

Bùi Ninh cầu cứu nhìn về phía Bùi Nhàn, trong lòng Bùi Nhàn hiểu rõ, nàng hơi bất đắc dĩ cười mắng yêu tiểu cô nương một câu, ‘Khách cũng không nhường, muội là gia chủ tốt, sao không khách sáo như vậy được.’

‘Muội ấy còn nhỏ, đang độ tuổi hoạt bát nhất, cô nương xem Dao Nhi không phải cũng như vậy sao? Ngày thường không bao giờ chịu ngồi yên như khỉ con.’ Khương Di thấy Bùi Ninh rất đáng yêu, nên xem tiểu cô nương như muội muội của mình, hai muội ấy tuổi bằng nhau, tính cách cũng tương tự, lần này tụ sẽ rất náo nhiệt đây.

‘Tỷ tỷ, người ta nào có giống khỉ con!’

Khương Di không để ý tới lời kháng nghị của muội muội nhà mình, nàng tiếp tục nói, ‘Nhưng xem mấy muội ấy ngây thơ đáng yêu như vậy, chúng ta ngồi bên cạnh trong lòng không tự giác sẽ vui vẻ theo, vất vả lắm hai muội ấy mới cơ hội gặp nhau, chúng ta làm tỷ tỷ, cũng nên thành toàn cho các muội ấy đi.’

‘Đúng vậy đúng vậy, tỷ tỷ hãy thành toàn cho muội đi.’ Bùi Ninh lập tức hùa theo, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang trông mong hết sức đáng thương của tiểu muội nhà mình, Bùi Nhàn buồn cười, ‘Được được, thành toàn cho muội, tất cả mọi người thành toàn cho muội, muội chơi tùy ý đi.’

Nghe đại tỷ nói vậy, Bùi Ninh đuổi theo ngồi sát Khương Dao, ‘Nguyệt Nga, ngươi nhanh đi hầu hạ đại tiểu thư đi, còn nữa đem một cái ghế lại đây cho ta.’

Bởi vì chuyện lúc nãy mà Tô Nhược U muốn hỏi ý kiến của Nhị muội nhà mình, nên nàng không có lòng dạ nào chơi đùa, ‘Dao nhi tỷ tỷ, Huệ Nhi muội muội, hai người qua đó chơi cùng các muội ấy đi, các muội ấy đang vội muốn chết rồi kìa.’

Khương Dao nhìn sắc mặt các tỷ muội, lại liên tưởng đến lời nói Bùi lão phu nhân lúc nãy, trong lòng tiểu cô nương cũng hiểu bảy tám phần, nên lập tức chậm trễ nữa, ‘Lần này Huệ Nhi và Ninh nhi nhất định sẽ thua, trên bàn này hơn một nửa số người đều là người nhà của chúng ta nha.’

Thấy đại tỷ nhà mình cũng muốn chơi, trong lòng Khương Dao rất kích động, ‘Tỷ tỷ, tỷ mau ngồi xuống, ngày hôm nay chúng ta nhất định phải đại sát bốn phương, thắng cho Huệ Nhi tỷ tỷ và Tiểu Ninh Nhi khóc nhè luôn.’

Từ Huệ ngồi đối diện Bùi Ninh, ‘Di nhi tỷ tỷ nói sai rồi, bên tỷ tỷ có hai người không sai, nhưng tỷ tỷ đừng quên, bên bọn muội có tận ba người đây.’

Nghe vậy, Bùi Ninh không cam lòng nói: ‘Huệ Nhi tỷ tỷ đừng lo lắng, mặt dù muội không biết chơi, nhưng tỷ tỷ muội chơi rất giỏi!’

Có thể thấy lời nói của Bùi Ninh quá kiêu ngạo rồi, trong mắt tiểu cô nương tỷ tỷ là tốt nhất! Đứa nhỏ có tỷ tỷ là hạnh phúc nhất!

Hai bên còn chưa bắt đầu, mùi thuốc súng đã dày đặc, ba tỷ muội Tô gia nhìn thấy cười không ngớt.

‘Đại tỷ, theo tình hình này tý nữa chúng ta có nhìn thấy cảnh máu tanh không?’

‘Vấn đề này phải quan sát mới biết được, cũng không phải là không thể xảy ra, Nhị muội, muội thấy thế nào?’

‘Đóng cửa thả Vượng Tài.’

‘Nhị tỷ, tỷ thắng.’

‘Nhị muội, muội thắng.’

‘Cảm ơn.’

‘Aiiii, ta nói mấy người, có thể để bọn ta chuyên tâm chơi bài không! Xem bài không nói mới là quân tử hiểu không? không được nói chuyện hiểu không?’ Bốn vị bằng hữu ngồi trên bàn chơi bài tức giận nói.

Vì vậy, ba tỷ muội Tô Nhược U bị mọi người đuổi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.